Thoát Khỏi Trò Chơi Chết Chóc

Chương 50: Sinh đôi



Dòng nước mềm mại chảy qua những chiếc lá xanh mơn mởn, Lâm Kiều một bên rửa rau, một bên nghe nữ đầu bếp mập mạp buôn chuyện trời nam đất bắc.

“Tôi ở cô nhi viện này cũng phải hơn hai mươi năm rồi, nơi này vào thời điểm đông nhất thì phải có tới hơn trăm đứa nhỏ đấy.”

Nữ đầu bếp nữ nói, “Hơn mười năm trước, viện trưởng nhận nuôi một cặp sinh đôi người châu Á. Người anh thì vô cùng đáng yêu lại còn rất nghe lời, tất cả mọi người ở đây đều yêu thích nó. Còn đứa em thì tôi cũng không biết phải nói như thế nào, chính là kiểu trầm mặc ít nói ấy… Sau đó, hai đứa nhỏ được một đôi vợ chồng người châu Á nhận nuôi, vẫn là viện trưởng tự mình dẫn bọn nhỏ đi.”

Lâm Kiều từ bên trong đoạn nói chuyện này nhận ra được điều gì, nói: “Cặp anh em sinh đôi kia trông như thế nào?”

“Chuyện này cũng là từ hơn mười năm trước rồi, tôi làm sao mà nhớ nổi nữa.”

Nữ đầu bếp cười nói, “Nhưng mà đứa em trai đeo một mặt dây chuyền, bên trong có ảnh chụp chung của thằng bé và anh trai nó, thằng bé coi nó như bảo bối, không để cho ai động vào.”

“Vậy hai người họ có điểm gì đặc biệt không?”

“Chuyện này… Tôi cũng không nhớ rõ lắm.”

Lâm Kiều không nói nữa, ngay lúc đó, có một người đi vào trong nhà bếp.

“Em còn chưa rửa sạch sao?”

Phó Miễn đi tới bên người Lâm Kiều, giúp cậu rửa rau. Nữ đầu bếp thấy thế thì vội nói: “Chỉ còn thừa lại một chút thôi, hai người đi đi, để tôi tự làm cũng được.”

Bà nói xong thì dừng lại một chút, cười ha hả: “Cặp tình nhân trẻ thì nên ở cạnh nhau nhiều hơn.”

Lâm Kiều: “…”

Cậu nói tiếng cám ơn rồi cùng Phó Miễn rời đi.

Lúc này, bọn nhỏ trong cô nhi viện đều ra ngoài sân trước chơi đùa, những người chơi khác cũng được phân công nhiệm vụ, đại sảnh tầng một trống rỗng, không có ai cả.

Lâm Kiều nói: “Vừa nãy nữ đầu bếp nói ở nơi này từng có một cặp anh em sinh đôi người châu Á, đây hẳn là gợi ý từ nội dung vở kịch.”

Phó Miễn nói: “Vậy thì đi thăm dò tư liệu nơi này đi, có lẽ sẽ có thể tìm ra bọn họ.”

Hắn vừa dứt lời, Lâm Kiều liền dừng bước.

Phó Miễn quay đầu lại hỏi: “Làm sao vậy?”

Lâm Kiều yên lặng nhìn một chỗ, Phó Miễn nhìn thấy một đứa nhỏ phản chiếu qua ánh mắt đen láy của cậu.

Hắn lập tức nhìn về hướng đó, nhưng đại sảnh vẫn như cũ không một bóng người, căn bản không có bóng dáng của đứa trẻ nào.

“Em lại nhìn thấy nó?”

Lâm Kiều gật gật đầu, nắm tay Phó Miễn đi tới vị trí của đứa nhỏ. Bước chân của cậu rất nhẹ, cũng không hề có ác ý, nhưng đứa nhỏ chỉ nhìn cậu vài giây, sau đó quay đầu bỏ chạy.

Lâm Kiều lập tức đuổi theo, đứa nhỏ chạy trốn cũng không nhanh, chỉ vài bước đã bị cậu túm lấy gáy, trực tiếp xách lên.

Đứa nhỏ: “…”

Lâm Kiều nhìn khuôn mặt trắng bệch của nó, nói: “Cậu là ai?”

Đứa nhỏ không nói tiếng nào.

Lâm Kiều cúi đầu đánh giá đứa nhỏ này, rất nhanh sau đó thì phát hiện trên cổ nó đeo một mặt dây chuyền, trên sợi dây chuyền có treo lơ lửng một khung ảnh nhỏ.

Lâm Kiều nhíu mày, nhớ tới lời của nữ đầu bếp, nói: “Cậu là —— “

Cậu còn chưa kịp nói hết lời, thì cảm thấy trên tay nhẹ đi —— đứa nhỏ đã biến mất không còn tăm hơi.

Một giây sau, một cơn đau nhức truyền tới từ đôi mắt, giống như có vô số cây châm sắc nhọn đâm vào trong, Lâm Kiều đau đớn bịt mắt lại, khom người xuống.

“Lâm Kiều!”

Trước mắt rơi vào bóng tối đen kịt, Lâm Kiều cảm thấy mình được một vòng tay vững chắc ôm thật chặt, sau đó thì rơi vào trong một lồng ngực ấm áp. Cậu theo bản năng nắm lấy góc áo của Phó Miễn, cắn chặt hàm răng, đem mặt vùi vào trong hõm vai của đối phương.

“Bảo bối, ngoan, không đau, anh mang em trở về…”

Phó Miễn không ngừng xoa nhẹ tóc Lâm Kiều, ghé vào lỗ tai cậu thầm thì, rồi cẩn thận ôm cậu bế lên, sau đó vội vã chạy về phòng.

Cơn đau không kéo dài quá lâu, sau khi trở lại phòng, Lâm Kiều cảm thấy sự đau nhức trôi qua nhanh chóng. Cậu chậm rãi mở mắt ra, lúc đầu có chút mơ hồ, sau đó rất nhanh đã trở nên rõ nét.

Phó Miễn cúi đầu, nhẹ nhàng đặt tay lên trán cậu hỏi: “Thế nào rồi?”

“Không còn đau nữa, “

Lâm Kiều khẽ cọ cọ mặt vào khuỷu tay Phó Miễn, nói, “Cũng có thể thấy rõ rồi.”

Phó Miễn thở phào nhẹ nhõm, hôn nhẹ lên khóe môi Lâm Kiều nói: “Mộ Cảnh cũng từng gặp phải tình huống như vậy, khi vừa có được mắt âm dương thì cần một đoạn thời gian để thích ứng với nó, sau khi khoảng thời gian này qua đi là sẽ ổn thôi.”

Lâm Kiều gật gật đầu, lông mi khẽ rũ xuống mắt, có chút lười biếng.

Những ngón tay thon dài mạnh mẽ của Phó Miễn khẽ đan vào từng sợi tóc của Lâm Kiều, nhẹ nhàng vuốt ve đầu cậu, rồi ở trên mặt cậu cọ nhẹ mấy lần, hơi thở dây dưa, tóc cả hai khẽ chà xát vào nhau.

Lâm Kiều rất nhanh thì buồn ngủ, cậu vừa nãy đã tiêu hao không ít thể lực, dưới sự động viên của Phó Miễn thì dần dần thiếp đi.

Giấc ngủ này kéo dài tới trưa, phòng ăn cũng đã dọn đồ ăn lên từ lâu. Lâm Kiều được Phó Miễn nắm tay, từ từ đi tới cạnh bàn ăn.

Sáu đứa nhỏ ngồi cách đó không xa yên tĩnh ăn bữa trưa, một nữ tu sĩ đi vào, dắt tay Tiểu B, dẫn nó rời khỏi nơi này.

Phó Miễn phát hiện bọn họ ở trên bàn ăn thiếu mất một người: “Hứa Xương đâu?”

Dịch Viện: “Hứa Xương mất tích rồi, chúng tôi chuẩn bị sẽ đi tìm hắn.”

Vào lúc này, mất tích đồng nghĩa với tử vong. Trước đó, những hành động của Hứa Xương đối với Cố Phong ở trên xe lửa đều được tất cả mọi người nhìn thấy nên cũng không ai quá quan tâm tới sự sống chết của hắn, quyết định ăn xong rồi nói tiếp.

Một lúc sau, nữ tu sĩ dẫn Tiểu B trở lại. Phó Miễn và Lâm Kiều cũng đã ăn xong bữa trưa, chuẩn bị đi tìm Hứa Xương.

Hứa Xương làm việc ở sân sau, lúc mọi người tới đây thì chỉ thấy một lưỡi rìu đốn củi nhuốm máu, còn có một khúc củi đẫm máu.

Chiếc rìu đốn củi tùy tiện vứt ở một bên, trên mặt đất còn lưu lại dấu chân của Hứa Xương. Người này thân hình cao lớn, vết chân so với người khác thì vô cùng khác biệt. Dấu chân này đi thẳng về phía rừng cây cách đó vài chục mét, xen kẽ mà xuyên qua cành lá, kèm với đó là một luồng máu tanh phảng phất trong không khí.

Mấy người còn chưa kịp tới gần, Trương Ái Ái đã hét lên một tiếng —— bởi vì ở phía ngoài cùng của rừng cây, có treo một bộ thi thể không đầu.

Thi thể là của Hứa Xương, đầu của hắn bị cắt đứt hoàn toàn, chỉ còn lại một thân thể cao lớn lơ lửng giữa không trung. Hai chị em Trương Ái Ái và Trương Lỵ Lỵ sợ đến ôm chặt lấy nhau, sắc mặt những người khác cũng hơi thay đổi.

“Chúng ta…”

Cố Phong nhỏ giọng nói, “Chúng ta có nên thả hắn xuống không?”

Phó Miễn nhàn nhạt nói: “Đi thông báo với viện trưởng, cho hắn tự quyết định đi.”

Những người khác cũng không hề muốn ở lại chỗ này, vừa nghe được lời này thì nhanh chóng quay người trở về cô nhi viện. Phó Miễn thoáng nhìn thấy cái gì, quay sang nói với Lâm Kiều: “Nhìn bên kia đi.”

Lâm Kiều thuận theo hướng hắn chỉ nhìn sang, phát hiện trong rừng cây chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một ông lão ——sắc mặt ông lão âm trầm, chăm chú nhìn lên thi thể trên cây. Ngay lúc Lâm Kiều định đi tới hỏi ông lão vài câu thì bóng người kia bỗng dưng lóe lên, trong chớp mắt đã không thấy đâu nữa.

Lâm Kiều nhìn về phía Phó Miễn, Phó Miễn khẽ nói: “Trở về rồi nói tiếp.”

Trong cô nhi viện, viện trưởng vô cùng hoảng sợ khi biết tin về cái chết của Hứa Xương, một lúc lâu vẫn chưa kịp phản ứng.

“Sao lại thế… Tại sao lại chết người chứ?”

Viện trưởng nói, “Đây là sơ suất của chúng tôi, tôi sẽ để người đi xử lý… Mọi người cũng nên cẩn thận một chút, chú ý đến an toàn của mình.”

Lâm Kiều nói: “Viện trưởng, tôi muốn hỏi một vài chuyện.”

Viện trưởng sốt ruột mà bóp trán, khẽ nói: “Cậu hỏi đi.”

“Mười năm trước, cô nhi viện có phải từng có một cặp anh em sinh đôi đúng không?”

Viện trưởng sững sờ nói: “Cô nhi viện từng nhận nuôi không ít cặp anh em sinh đôi, nhưng mà mười năm trước… Tôi còn chưa tới đây.”

Lâm Kiều có chút bất ngờ, viện trưởng lại nói: “Nhưng mà mọi người có thể đi tới phòng hồ sơ để kiểm tra, thông tin về những đứa trẻ được nhận nuôi ở cô nhi viện trong suốt hai mươi năm nay đều ở đó. Chỉ là chìa khóa của phòng hồ sơ mất rồi, lát nữa tôi đi tìm rồi ngày mai sẽ đưa cho mọi người.”

Lâm Kiều nói hai tiếng cám ơn, rồi nói tiếp: “Chúng tôi vừa mới nhìn thấy một ông lão, ông ta sống ở trong rừng sao?”

“Tôi chưa từng thấy ông lão nào cả, “

Viện trưởng nói, “Trước đây nghe nói nơi này từng có một người trông coi rừng, sau đó thì mất tích rồi… E rằng người mà mọi người nhìn thấy chính là một tên trộm đấy.”

Vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc, đi tới bên cạnh nữ tu sĩ nói: “Trong khoảng thời gian này hãy chú ý xung quanh một chút, khả năng ở khu vực này đã có trộm. Với cả hãy mau chóng đưa Tiểu B đi, bố mẹ nuôi của nó đang vô cùng sốt ruột đấy.”

Nữ tu sĩ gật gật đầu, yên lặng rời đi.

Lâm Kiều nói: “Viện trưởng, tôi muốn đi nhìn xem Tiểu B một chút.”

“Tiểu B sợ người lạ, không thích nói chuyện cùng với người ngoài, không bằng cậu hãy đợi tới lúc chia tay ngày mai rồi nhìn nó nhé.”

Viện trưởng nói, “Tiểu B đi rồi, có lẽ Tiểu C cũng chuẩn bị rời đi. Cô nhi viện rất nhanh sẽ thu nhận một nhóm trẻ em mới.”

Lâm Kiều cảm thấy lời này nghe có chút kỳ quái, cậu lại hỏi viện trưởng mấy vấn đề, nhưng đều không nhận được tin tức gì có ích.

Phòng hồ sơ phải đợi tới ngày mai mới có thể lấy được chìa khóa, Lâm Kiều và Phó Miễn nhìn nhau rồi cùng trở về phòng.

Cửa sổ phòng đối diện với núi rừng rộng lớn vô cùng vô tận, Lâm Kiều đứng ở bên cửa sổ một lúc, Phó Miễn đi tới bên cạnh cậu, nói: “Tiểu B không phải là sáng mai mới rời đi, mà là đêm nay.”

Lâm Kiều nói: “Làm sao anh biết?”

“Lúc quét đất thì nghe thấy viện trưởng và nữ tu sĩ nói chuyện với nhau, “

Phó Miễn nói, “Đêm nay khi bọn họ rời đi, tiểu quỷ kia có thể sẽ xuất hiện.”

Lâm Kiều gật gật đầu, nói: “Vậy em sẽ chờ.”

Ánh nắng chiều chiếu rọi khắp cô nhi viện, Lâm Kiều nhìn thấy nữ tu sĩ một mình ngồi lên xe ngựa rời đi, sau đó cũng không thấy trở về.

Một buổi chiều cứ như vậy trôi qua, mặt trời lặn về hướng tây, chớp mắt đã là buổi tối. Sáu đứa nhỏ ngoan ngoãn ngồi ở cạnh bàn ăn, ăn xong cơm tối thì được viện trưởng đưa trở về phòng.

Lúc đêm khuya, cả cô nhi viện bị bóng tối bao trùm, tất cả mọi người rơi vào trạng thái ngủ say, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.

Lâm Kiều im lặng nằm ở trên giường, nhắm nghiền hai mắt. Cậu có thể cảm nhận được hơi thở của Phó Miễn, còn có tiếng gió ngoài cửa sổ…

Kẽo kẹt ——

Một âm thanh bỗng vang lên trong căn phòng tối đen như mực, Lâm Kiều từ từ mở mắt ra, nhìn thấy cửa phòng vốn đóng chặt vậy mà tự động mở ra từ bao giờ, tạo thành một cái khe nhỏ.

Ở khe cửa xuất hiện một khuôn mặt trắng bệch… Cùng Lâm Kiều trao đổi tầm mắt.
— QUẢNG CÁO —