Lữ Hỉ Doanh hỏi lại: “Sao con không tự mà đi xin?”
Tần Tuyển đặt máy ảnh xuống, ưu nhã đứng dậy, “Vậy con tự mình đi cũng đúng.”
Lữ Hỉ Doanh vội vàng đè anh lại, “Khoan khoan khoan, con tránh xa bé con ấy ra một chút!”
Tẩn Tuyển vô cảm nhìn bà.
Lữ Hỉ Doanh cũng lẳng lặng nhìn anh.
Hai mẹ con trầm mặc như người gỗ.
Tần Tuyển đeo kính, gọng mạ vàng, dưới tròng kính là đôi mắt rất thật dịu dàng. Chính là cái loại thoạt nhìn văn nhã đĩnh đạc!
Đương nhiên, chỉ là ‘thoạt nhìn’.
Ba giây sau, Lữ Hỉ Doanh chịu thua, “Mẹ đi mua cho con, đừng có làm hư cô bé kia đấy, con có nghe không?”
Tần Tuyển một lần nữa ngồi xuống đất, cười khẽ, hỏi: “Con không đứng đắn như vậy hồi nào thế?”
Lữ Hỉ Doanh không nhịn được, đáp: “Con mẹ nó, con chỗ nào cũng thật sự thiếu đạo đức!”
Tần Tuyển: “…”
Càng than càng ức, Lữ Hỉ Doanh nói: “Con có nghe mẹ nói không hả?”
Tần Tuyền nén cười, ngẩng đầu đáp: “Mẹ, con thật sự không có hứng thú làm hư cô bé kia. Cam đoan với mẹ, nếu con dạy hư em ấy, con liền thiểu năng không qua nổi môn [1].”
Lữ Hỉ Doanh rốt cục thở ra, thề độc như vậy còn được!
Bà là kiểu người ngượng ngùng, tuy lớn tuổi nhưng vẫn thích ăn kem mà những cô gái trẻ thường ăn. Lữ Hỉ Doanh cầm túi bảo vệ môi trường đi mua đồ, ở dưới lầu mua ít kem và đồ ăn vặt mình thích.
Tần Tuyển ngồi trên sofa, ngắm nhìn một mèo một chó chơi với nhau. Hai con vật nhỏ đánh nhau mệt mỏi rồi muốn chui vào ngực anh, nằm ngủ.
Giống như tranh sủng vậy!
Tần Tuyển gỡ mắt kính xuống, ôm một mèo một chó trong lòng, nằm ở sofa vật vờ ngủ trưa.
Lúc vừa muốn ngủ, di động trên bàn vang lên tiếng thông báo của Wechat. Anh rã rời híp mắt, click mở ra xem, là group chat phòng ký túc xá.
Lão đại: 【Tổng giám đốc Tần như cậu mà lại thiểu năng không qua nổi môn ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha @Lão tam.】
Lão nhị: 【Tổng giám đốc Tần lại tự vả ha ha ha ha ha ha. Là ai lúc trước đã nói lần này thi lại nhất định có thể qua?】
Lão tứ: 【Lão tam rớt môn ba lần đi ha ha ha ha ha ha ha ha. Lần thứ tư tôi liền chúc cậu thi tốt!】
Tần Tuyển nhìn group chat Wechat một hồi, tựa hồ có thể nghe được ba tiếng cười súc sinh kia ở ký túc xá.
Tắt diễn đàn, tĩnh lặng, nhàn rỗi.
Phiền muộn trên mặt anh giống như viết thành mấy chữ:
Đạ mấu!
…
Cơm gà Hứa Thanh Ca gọi đã giao tới, nhưng phải không kịp ra khỏi thang máy thì cửa thang đã muốn đóng lại.
Từ cửa tới thang máy cũng cách năm sáu bước xa. Hứa Thanh Ca rời khỏi cửa nhà, nhanh chóng chạy ra nhấn nút thang máy cho anh shipper giao cơm gà.
Mới vừa nhấn giữ thang máy, phía sau bỗng nhiên có một trận gió lùa, cửa nhà của cô đột ngột loảng xoảng một tiếng rất to.
Hứa Thanh Ca tay còn cầm cây kem, khiếp sợ quay đầu lại.
Cửa đã gắt gao đóng lại, chữ ‘Phúc’ dán trên cửa đảo ngược.
Cô không có mang theo chìa khoá!!!
Hứa Thanh Ca tự vấn chính mình, bị gió thổi lạnh đến mức ngực muốn suyễn.
Sao gió lại lớn vậy chứ?
Hứa Thanh Ca đột nhiên có cảm giác đây là báo ứng. Bởi vì cô đòi shipper giao tới tận cửa mà không đi xuống dưới nhận…
Nhìn hộp cơm gà trong tay, Hứa Thanh Ca đứng ở hành lang, lại nhìn chữ ‘Phúc’ trên cửa nhà mình. Một hồi lâu sau, cô đi hướng đối diện tìm dì Lữ dịu dàng vừa rồi nhờ giúp đỡ.
Vừa hay, hàng xóm vừa chuyển tới lại là dì Lữ ôn nhu, thật tốt!
Hứa Thanh Ca nhấn chuông cửa, nhưng nửa ngày sau cũng không thấy ai ra mở. Cô vừa ăn kem, vừa chậm rãi nhấn chuông lần thứ hai.
Tiếng chuông thứ ba tắt đi cũng không ai ra mở cửa, Hứa Thanh Ca tưởng rằng dì Lữ không có ở nhà, cúi đầu thở dài.
Bỗng nhiên, cửa mở.
Hứa Thanh Ca tức thì cao hứng ngẩng đầu, “Dì… dì Lữ?”
Lúc nãy Tần Tuyển đang ngủ.
Anh không muốn rời giường, vừa đọc thấy âm báo tin nhắn trên diễn đàn, vừa nghe thấy chuông cửa cũng không động đậy.
Phiền lòng, thật muốn bốc hoả.
Cho đến khi tiếng chuông thứ ba vang lên, Tần Tuyển mới không nhịn được đứng dậy, đi ra mở cửa.
Cứ tưởng rằng mẹ mình không đem theo chìa khoá, không ngờ đứng trước cửa lại là một bé con đang ăn kem.
Trên người cô chỉ mặc một cái váy ngủ đơn sơ.
Làn da của cô trắng nõn, gương mặt phấn nộn.
Đôi mắt to tròn, cái mũi thật kiều, đôi môi anh đào nho nhỏ, mép miệng cô còn dính một vòng bơ.
Vóc dáng không cao, xinh xắn một khúc, tay cô cầm kem, nhiệt độ nóng hổi làm kem muốn tan ra.
… Thoạt nhìn bé con này thật giống kem bơ nha!
Quả thật rất đẹp!
Tần Tuyển xoa xoa mi tâm, cười khẽ: “Dì Lữ? Nhìn anh giống dì Lữ sao?”
Hứa Thanh Ca ngây ngốc ngẩng đầu nhìn nam sinh trước mặt.
Thật là đẹp trai!
Là một anh đẹp trai vừa văn nhã vừa dịu dàng!
Dáng vẻ của anh khi cười rộ lên thật sự rất ôn nhu, tựa hồ trong một ngày mưa, anh chợt xuất hiện đưa cho cô một cây dù, dịu dàng hệt như thế!
Giống như Kiều Kiều bạn của cô, khi tiếp cận chụp ảnh idol, thiếu chút nữa cả người bị ngã, idol thật dịu dàng đỡ Kiều Kiều dậy, còn cười xoa đầu cô ấy.
Kiều Kiều khoe với cô rất nhiều thứ, nói là yêu idol dịu dàng ấy nhất, thổi phồng rằng dù cho thế giới không tốt với idol, nhưng idol vẫn như cũ đối xử tốt với toàn bộ thế giới.
Anh trai trước mặt so với idol của Kiều Kiều tuy không giống nhau, nhưng khí chất dịu dàng lại y hệt.
Hứa Thanh Ca ‘A’ một tiếng, hai má đỏ hồng, “Anh ơi, anh là minh tinh sao?”
Hoả khí vừa rồi của Tần Tuyển lập tức bị quạt ba tiêu thổi tan hết.
Thanh âm của nha đầu này thật mềm mại, thời điểm nói ra, bên má còn có lúm đồng tiền nho nhỏ, đôi mắt sáng ngời như sao.
Khó trách mẹ anh lại dặn dò tránh xa em gái nhỏ này một chút!
Thật là, con mẹ nó đáng yêu thế!
Tần Tuyển trầm mặc ba giây, tựa cửa cười khẽ, “Đúng vậy, có phải em thấy anh rất đẹp hay không?”
Hứa Thanh Ca ngơ ngác nhìn anh, từ mặt đến tai đều đỏ ửng.
Tiểu khu Tân Lan nhà cô thực ra không phải xa hoa quý giá gì, minh tinh hẳn sẽ không chọn tới đây làm hàng xóm của cô. Cái này là do anh trai nhỏ trêu ghẹo cô mà thôi…
Hứa Thanh Ca ngượng ngùng, nhỏ giọng hỏi: “Dì, dì Lữ có ở nhà không ạ?”
“Mẹ anh xuống lầu mua đồ, em tìm bà có việc sao?”
“Cửa nhà em bị gió thổi đóng lại, mà em không có mang chìa khoá.”
Hứa Thanh Ca cảm giác chuyện gió lùa sập cửa này nói ra có chút ngốc, cho nên càng nói, giọng cô càng nhỏ:
“Em cũng không mang di động. Anh… có thể cho em mượn điện thoại một chút không? Em gọi cho mẹ.”
Tần Tuyển mở rộng cửa nhà, dịu dàng cười nói: “Anh cũng bị gió lùa mở cửa, em vào trong ngồi đi, anh lấy điện thoại cho em mượn.”
Tuy cái anh này thật văn nhã, nhưng Hứa Thanh Ca vẫn không dám đi vô, chỉ đứng ở ngoài cửa đáp:
“Em chờ ở đây là được rồi ạ.”
Cô hé mắt nhìn trong nhà, thăm dò đánh giá, bố cục bên trong vừa vặn tương phản với nhà cô.
Trong phòng có rất nhiều cái rương, có vẻ loạn mắt, nhưng lại không bừa bộn, đều có quy luật.
Trên sofa có hai con vật nhỏ đang nằm bò ở đó, một mèo một chó ngủ gật cạnh nhau.
Hứa Thanh Ca rất thích chó mèo, nhưng mẹ cô không cho nuôi. Bà sợ nuôi chó phiền toán, sợ nuôi mèo ám mùi, còn sợ nửa đêm tụi nó kêu to.
Kế tiếp, cô nhìn thấy trên bàn trà có một cái máy ảnh.
Hứa Thanh Ca nháy mắt sáng rỡ vô cùng, “Anh ơi, anh thích nhiếp ảnh ạ? Máy ảnh của anh là dòng nào thế?”
Tần Tuyển mở khoá di động, đi ra đưa cho cô, quay đầu cười đáp:
“1D X Mark II [2], em cũng thích nhiếp ảnh à?”
Hứa Thanh Ca mạnh mẽ gật đầu, hai mắt nhìn máy ảnh của anh tràn ngập khát vọng tới mức trần trụi. Máy ảnh của Tần Tuyển chỉ tính thân máy thôi cũng gần bốn vạn tệ.
“Anh ơi, hẳn là anh chụp ảnh rất đẹp ạ?”
Tần Tuyển khiêm tốn, “Nghiệp dư thôi, chỉ là thường xuyên đi theo hai ông thầy chụp ảnh.”
Hứa Thanh Ca hâm mộ gần chết, muốn đổi mẹ với anh trai này ghê!
Sau đó, cô nhanh chóng gọi cho mẹ Hứa. Bà không nhận máy, có lẽ đang bận phẫu thuật. Cô lại gọi cho ba Hứa, cũng không nhận máy, ông đang công tác.
Nhất thời, Hứa Thanh Ca không biết nên làm gì, Tần Tuyển đề nghị: “Hay là tìm thợ sửa khoá đi? Anh có số điện thoại của một người quen là thợ sửa.”
Hứa Thanh Ca lập tức nói cảm ơn.
“Em chờ một chút,” Tần Tuyển chỉ chỉ phòng ngủ, “Anh đi tìm xem.”
Hứa Thanh Ca cảm thấy hôm nay được thần may mắn phù hộ. Dì hàng xóm dịu dàng, anh hàng xóm cũng dịu dàng, còn được thấy máy ảnh mà cô tha thiết mơ ước, lại có mèo nhỏ chó nhỏ nữa chứ!
Cô thật muốn chia cơm gà cho anh trai dịu dàng này quá!
…
Tần Tuyển đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại, rốt cục không nhịn được cười xoa xoa mi tâm.
Mẹ anh thật đúng là miệng Bồ Tát tiên đoán mà!
Tần Tuyển ở trong phòng, điện thoại cũng không gọi một cuộc nào, bắt đầu đếm ngược thời gian.
Hai phút sau, anh ra khỏi phòng.
Đi qua phòng khách, Tần Tuyển lấy mắt kính gọng mạ vàng đeo lên. Sau đó, anh ôn nhu cười nói với Hứa Thanh Ca phía đối diện:
“Anh gọi hỏi rồi, người kia rất bận, nói là nửa giờ nữa mới qua đây được. Trong khi chờ đợi, em vào đây ngồi một lát đi.”
Tần Tuyển chốt hạ một câu, lại cầm máy ảnh trên bàn trà lên, quơ quơ trước mặt cô, “Muốn chụp thử không?”
_____
[1] Raw: 思修还挂科 | Convert: tư tu quải khoa | Edit: thiểu năng đến mức rớt môn chụp ảnh (tư tu: ít suy nghĩ, quải khoa: học tập không đạt).
[2] Máy ảnh Canon EOS 1D X Mark II: hình ảnh minh hoạ: