Thời Đại Mới, Địa Phủ Mới!

Chương 118: Quỷ vương học lái xe



Editor: Lông

Bởi vì theo đuổi thần tượng thành công, hành trình tới Phù Thành của ba mẹ vô cùng hài lòng. Hai ngày sau, Dụ Tranh Độ cùng Thương Khuyết đưa họ tới trạm xe chở về nhà.

Trước khi chia tay, Thương Khuyết trịnh trọng cam kết với ba Dụ: “Cháu sẽ nhanh chóng mua xe.”

Ba Dụ luôn cảm thấy là lạ chỗ nào nhưng không nói ra được chỉ có thể cười ha ha nói: “Vậy chú chúc mừng cháu trước.”

Mẹ Dụ ở bên cạnh nói: “Với khí chất này của Tiểu Thương thì phải mua xế xịn mới xứng.”

Vẻ mặt Thương Khuyết cứng lại, chậm chạp nói: “…Xe 20 vạn không tốt sao?”

Ba mẹ Dụ gia mờ mịt liếc nhìn nhau, bị Thương Khuyết hỏi mà mơ hồ. Họ chỉ là thuận miệng khách sáo thôi, có phải Thương Khuyết quá nghiêm túc rồi không?

Dụ Tranh Độ nhìn mà dở khóc dở cười, vội vã tách họ ra: “Được rồi được rồi, ba mẹ mau vào ga đi để lỡ trễ giờ.”

Ba mẹ Dụ xem thời gian, vội vã vẫy tay chào tạm biệt họ rồi kéo vali hành lý đi.

Nhìn họ đi xa, Thương Khuyết chậm rãi phun ra một hơi: “Ba mẹ vợ yêu cầu với con rể cao quá.”

“Có phải anh nghĩ nhiều quá rồi không?” Dụ Tranh Độ bật cười, “Họ chỉ là tùy tiện nói thôi mà.”

Thương Khuyết nói rất thuyết phục: “Tùy tiện nói nhưng đã yêu cầu cao như thế, nếu biết anh là con rể của họ thì yêu cầu chỉ có thể càng cao hơn.”

Trong giọng nói mang theo sự thổn thức: “Đây chính là lòng cha mẹ trong thiên hạ chăng.”

Dụ Tranh Độ nghiêm túc kiến nghị: “Em thấy anh nên xem ít mấy diễn đàn mẹ chồng đi.”

“Phải không?” Thương Khuyết suy tư, “Anh thấy cuộc sống của con người khá thú vị.”

Dụ Tranh Độ: “…Em thấy anh nên nghiên cứu mang tính chọn lọc hơn.”

Cậu nhìn bộ dạng phiền muộn của Thương Khuyết mà không biết nên khóc hay cười, lắc đầu, lấy điện thoại mở website bán xe: “Không phải em nói sẽ mua xe cho anh sao? Anh đọc số giấy phép lái xe của anh đi rồi em đăng ký số cho anh, sau đó từ từ coi xe sau.”

Cậu hỏi xong mà mãi không thấy Thương Khuyết trả lời nên ngẩng đầu lên thì thấy biểu tình buồn bực của Thương Khuyết, Dụ Tranh Độ: “Sao vậy?”

Thương Khuyết: “Anh không có giấy phép lái xe.”

“Anh vẫn luôn đón xe.”

“Hoặc xài phép thuật.”

Tay Dụ Tranh Độ khựng lại, yên lặng mở Wechat thầy dạy lái xe mình học trước đây: “Vậy để em đăng ký cho anh lớp học lái xe đi.”

Vì vậy Thương tổng không thể không bắt đầu học lái xe, cảm nhận giao thông của nhân gian.



Trong lúc Thương tổng học lái xe, La Phong với vợ chồng Thang tổng cũng đạt được hợp tác, nghiệp vụ công ty nở hoa, phát triển không ngừng.

Nhìn con số trong báo cáo công ty càng ngày càng đẹp, số lượng nhân viên cũng ngày càng nhiều, Dụ Tranh Độ với Thương Khuyết sau khi thương lượng cũng chính thức sắp xếp lịch trình lại.

Một là thay đổi văn phòng. Hiện giờ công ty ở khu khoa học đã phát triển tương đối, văn phòng đều đã cho thuê gần hết, không thừa nơi có diện tích lớn cho họ thuê thành phòng làm việc. Với quy mô công ty không ngừng mở rộng, hiện giờ nơi làm việc của họ phân bổ ở tòa nhà khác nhau, mỗi lần giao lưu đều bất tiện, hơn nữa công ty càng lúc càng tuyển thêm nhiều nhân viên, vấn đề này sẽ càng lúc nghiêm trọng hơn.

Biện pháp giải quyết tốt nhất là thuê một phòng làm việc tập trung một nơi, các nhân viên đồng thời cùng di chuyển.

Nhưng đổi văn phòng là chuyện lớn, phải đi đăng ký ở Bộ Công thương, hoạch định lộ trình đi lại của nhân viên hiện tại, hoàn cảnh làm việc, kế hoạch tuyển dụng trong tương lai, còn có chi phí thuê,… Tuy La Phong không thiếu tiền nhưng không thể vung tiền như rác, bởi vậy vấn đề này không thể giải quyết nhanh chóng được.

Sau khi bàn bạc cùng dự toán, chuyện này giao cho Lục Linh Tê và đoàn đội của cô xử lý. Dụ Tranh Độ cùng Thương Khuyết và mấy vị quản lý chỉ nhắc một số yêu cầu quan trọng, còn chi tiết nhỏ thì có nhân viên chuyên nghiệp làm là được.

Đương nhiên vẫn phải biết mơ mộng một tí.

Dụ Tranh Độ: [mục tiêu kế tiếp: mua đất xây tòa nhà!]

Đại vương chuyện xưa: [Xe mua cỡ mười vạn là tốt rồi nhỉ.]

Dụ Tranh Độ: […Có thể mà không cần thiết lắm.]

Chuyện thứ hai chính là họp công ty hằng năm. Trước đây La Phong ít nhân viên, đa số đều là quỷ, âm dương khác biệt nên không có thói quen mở họp thường niên nhưng giờ La Phong cũng coi như là nhà giàu nộp thuế khu phát triển, vô số lập trình viên Phù Thành được ôm mộng vào công ty ngỗng thần. Người sống trong công ty con cũng càng nhiều nên tự nhiên sẽ diễn ra cuộc họp thường niên.

Trong nghiệp vụ của La Phong có bên chuyên tổ chức các hoạt động văn hóa với lập kế hoạch du hội nên độ khó việc này không lớn. Thương Khuyết phê dự toán xuống trực tiếp giao cho nhân viên tổ chức sự kiện làm là được.

Thương Khuyết ban ngày ở công ty là tinh anh xem báo cáo, phê dự toán, mỗi ngày sau giờ tan sở đều phải đúng giờ xuất hiện ở trường tập lái xe, cố gắng luyện tập các kỹ năng như lùi, quay đầu, xuất phát ở nửa con dốc,…

Công việc tiến hành đâu vào đấy, Dụ Tranh Độ cùng Triệu Nhược Lạp tiến hành từng bước nâng cấp hệ thống sổ Sinh Tử. Mặt khác, cậu với Thương Khuyết cũng chú ý sắp xếp các mục kiểm tra dữ liệu hệ thống, mà nguyên nhân là vì tìm kiếm Phong Đô đại đế tái thế.

Dựa theo lời giải thích của Thương Khuyết, với năng lực của Phong Đô đại đế mà vẫn có thể chạy trốn khỏi lục đạo khi thiên địa sụp đổ thì dù tái thế gửi hồn vào người sống thì hắn vẫn có thể hoàn toàn tránh được sổ Sinh Tử.

Mà sau khi hắn tỉnh lại mang tới điềm gì thì không ai rõ nhưng không thể xem nhẹ.

Hôm nay sau khi tan tầm, Dụ Tranh Độ ở lại công ty tăng ca, vừa viết mã vừa gửi tin cho Thương Khuyết đang tập lái xe.

Là một người bạn trai xứng chức trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, khi nào không bận việc Dụ Tranh Độ sẽ đi tập lái xe với anh sếp, nếu cần tăng ca thì chờ học xong sẽ tới đón anh sếp cùng về nhà.

Thương Khuyết thừa dịp ba mẹ tới ở Phù Thành mấy ngày thành công thuyết phục bạn trai trả lại căn phòng thuê trước đó, thực hiện mục tiêu sống chung trước khi cưới, vô cùng tâm cơ.

Đại vương chuyện xưa: [Anh đã lùi lại và đậu xe thành công, rất trôi chảy.]

Dụ Tranh Độ: [Oa, bạn trai em là thiên tài!]

Đại vương chuyện xưa: [Thứ hai anh có thể đi kiểm tra rồi.]

Dụ Tranh Độ: [Oa, anh giỏi quá đi, vỗ tay.gif]

Đại vương chuyện xưa: [Đáng tiếc bây giờ là điện tử giám thị, nếu không thì anh đã dùng phép qua bài, không cần tập lái rồi.]

Dụ Tranh Độ: [Lúc bạn trai em không dùng phép thuật cũng rất lợi hại!]

Đại vương chuyện xưa: [kính râm.jpg]

Đại vương chuyện xưa: [!!!]

Đại vương chuyện xưa: [Thầy giáo hút thuốc, hắn đã chết.]

Mí mắt Dụ Tranh Độ giật giật, vội vàng mở Wechat của thầy giáo: [Thầy à!]

Thầy này là thầy dạy cậu khi cậu học đại học. Tính cách người này không tệ, không có nóng nảy như những thầy khác nhưng thầy thì ai mà chẳng có thói xấu, ví dụ như ở trên xe hút thuốc lá, lúc cuống lên cũng không tránh khỏi mà mắng học viên hai ba câu.

Dụ Tranh Độ vì bảo vệ mạng nhỏ của thầy giáo mà âm thầm gửi thêm phí dụng cho thầy để thầy tận lực dành ra thời gian chỉ dạy riêng Thương Khuyết rồi còn phải chú ý tính tình, không được hút thuốc, chớ chọc vào anh sếp,…

Thầy giáo thu tiền, lúc thường biểu hiện khá tốt nhưng chắc là thấy Thương Khuyết thiên phú hơn người, nhanh như vậy đã học xong môn thứ hai, tâm tình thả lỏng nên tiện tay đốt một điếu thuốc, ai ngờ mới vừa hút đã nhận được tin nhắn Wechat của Dụ Tranh Độ.

Thầy dạy lái xe: [Sao vậy?]

Dụ Tranh Độ: [Nhớ đừng hút thuốc!!!]

Thầy dạy lái xe: [Làm sao cậu biết tôi hút thuốc?]

Thầy vừa đánh chữ vừa tiện tay hút một hơi.

Dụ Tranh Độ: [Tôi không biết, chỉ là muốn nhắc nhở thôi.]

Dụ Tranh Độ nhắn xong nhưng lâu sau không nhận được tin nhắn trả lời của thầy, không thể làm gì khác là nhắn cái tin: [Thầy à, thầy còn sống không?]

Một lúc sau, thầy giáo mới nhắn lại: [Còn sống còn sống.]

Thầy dạy lái xe: [Thật tà môn, mới nãy chắc là do tôi quá mệt nên đã cố gắng hút xong điếu thuốc trong một hơi, suýt nữa là tắt thở chết rồi.]

Thầy dạy lái xe: [Cậu chờ tôi một lát, tôi còn chưa phun xong điếu thuốc.]

Dụ Tranh Độ: [Không sao, còn sống là tốt rồi. Thầy từ từ hút, mỉm cười.jpg]

Xác nhận sinh mệnh thầy giáo an toàn, Dụ Tranh Độ nhìn thời gian không còn sớm nữa nên gửi tin cho Thương Khuyết: [Em làm xong rồi, giờ đi đón anh nhé?]

Đại vương chuyện xưa: [Ừ, anh luyện thêm một vòng nữa.]

Dụ Tranh Độ tắt máy tính chuẩn bị đứng dậy thì Trần Dương Lịch ôm laptop vội vàng chạy vào: “Anh Dụ, có một việc em muốn nhờ anh xem nên xử lý thế nào.”

Dụ Tranh Độ: “Chuyện gì vậy?”

Trần Dương Lịch: “Lần trước cậu sinh viên đại học ở trong mơ bị lừa ký hợp đồng kéo dài sinh mệnh kia sau đó giúp bạn mình mua ngọc thạch, mới nãy gửi tin cho em nói chất lượng ngọc thạch có vấn đề, muốn hỏi có thể đổi hay không.”

Dụ Tranh Độ nói: “Chất lượng có vấn đề thì đổi lại cho người ta là được nhưng phải điều tra rõ nguyên nhân sự cố, chú ý kỹ để thành phẩm sau này không bị nữa.”

“Không phải vấn đề này.” Trần Dương Lịch lắc đầu, chuyển màn hình máy tính lại, “Anh xem bức hình người kia gửi tới đi.”

Dụ Tranh Độ xem đối thoại giữa nhân viên hỗ trợ khách hàng Tiểu Điềm Điềm với người sử dụng SI3J, sinh viên đại học kia đã gửi hình ngọc thạch có vấn đề, trong bức hình là ngọc thạch bị nứt một đường khá sâu ở giữa.

User SI3J: [Tiểu Điềm Điềm, có phải ngọc thạch này có vấn đề không? Tôi đọc bình luận thấy người khác không có vấn đề nên có thể đổi lại được không?]

Nhân viên hỗ trợ khách hàng Tiểu Điềm Điềm: [Thương thương, chỉ nhìn hình thì chúng tôi không thể xác định được nguyên nhân vết nứt tạo thành, ngài có thể kể lại tình huống cụ thể được không?]

User SI3J: [À, đây là tôi mua giúp bạn nhưng vấn đề không phải ở cậu ấy…]

Nhân viên hỗ trợ khách hàng Tiểu Điềm Điềm: [Thương thương đừng lo lắng, chúng tôi không phải muốn trốn tránh trách nhiệm, chỉ là cần phải hiểu rõ nguyên nhân sản phẩm chúng tôi xảy ra vấn đề.]

User SI3J: [Được rồi, là vầy…]

Căn cứ vào lời giải thích của người sử dụng SI3J thì lúc trước cậu mua ngọc thạch thấy có hiệu quả, không thấy ác mộng, tinh thần tốt lên nên thuận miệng kể cho người bạn chuyện thần kỳ từng trải này.

Đúng lúc cậu có một người bạn chuẩn bị thi công chức đang chuẩn bị thuê phòng ở ngoài để ôn tập. Có thể là do áp lực ôn thi quá lớn nên khoảng thời gian gần đây tinh thần hơi uể oải, mắt thầy thời gian kiểm tra ngày càng gần nên người này khá nóng nảy, nghe thấy ngưởi sử dụng SI3J kể lại chuyện kia thì hơi động lòng, tuy bản thân người này chẳng hề tin tưởng đồ vật không thể dùng khoa học để giải thích nhưng khi tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử, lại thêm gia cảnh bản thân không tới nỗi nên để SI3J giúp mua ngọc thạch.

Không ngờ ngọc thạch mới tới hai ngày thì phát hiện trên mặt ngọc thạch xuất hiện vết nứt, mà vết nứt có khuynh hướng ngày càng lớn, ngọc thạch có giá không rẻ nên người này nhờ SI3J giúp đổi hàng.

User SI3J: [Bạn tôi nói không phải do cậu ấy vô ý làm nứt mà thật sự là tự nhiên bị nứt.]

User SI3J: [Tôi cảm thấy với mức giá này thì ngọc thạch không nên xuất hiện vấn đề về chất lượng chứ.]

User SI3J: [Có thể đổi lại không?]

Nhân viên hỗ trợ khách hàng Tiểu Điềm Điềm: [Vâng thương thương, tôi đã gửi lại phản hồi của ngài lên công ty, xin ngài chờ trong chốc lát nha.]

Dụ Tranh Độ nhìn kỹ bức ảnh người kia gửi tới một hồi, cau mày nói: “Dưới tình huống bình thường thì ngọc thạch không thể tự nhiên bị bể thành như vậy chứ nhỉ?”

“Sẽ không.” Trần Dương Lịch nói, “Ngọc thạch chúng ta có sức mạnh núi La Phong gia trì càng không thể xuất hiện vấn đề như thế.”

Dụ Tranh Độ đột nhiên nhớ tới một câu trả lời hợp lý: “Cái này… chẳng lẽ là do chặn tai nạn?”

Dân gian thường nói ngọc có thể ngăn chặn tai nạn, ví dụ như thường nghe có người ngã sấp xuống, kết quả người không có chuyện gì nhưng vòng mang trên tay lại bị mẻ hoặc là khi xảy ra tai nạn xe cộ không cẩn thận bị thứ gì đó đâm tới, kết quả thứ kia dừng lại đúng lúc trên mặt ngọc, ngọc nát nhưng người may mắn không bị gì, thông thường điều này được cho là vì ngọc thạch đeo lên người có linh tính, giúp chủ nhân cản một kiếp nạn.

Trần Dương Lịch gật đầu: “Em cũng lo là vậy… mà người sử dụng nói họ không có va chạm mà là tự nhiên nứt, nếu như đúng là ngăn tai nạn thì đây là tình huống rất nghiêm trọng.”

Đặc biệt là khi ngọc thạch của La Phong không phải là ngọc thạch bình thường, có thể khiến ngọc thạch tự nhiên nứt ra, rốt cuộc là tai nạn như thế nào?

Dụ Tranh Độ vẫn chưa quen với những tình huống này, suy nghĩ một hồi rồi chuyển bức ảnh này cho Thương Khuyết.

Trần Dương Lịch thấy thế thì cười ‘khà khà’: “Ông chủ chắc chắn biết câu trả lời.”

Dụ Tranh Độ liếc nhìn cậu ta: “Vậy sao cậu không trực tiếp hỏi anh ấy đi?”

“Vậy chẳng phải sẽ lộ năng lực làm việc của em không tốt sao?” Trần Dương Lịch nhíu mày, “Chẳng bằng để anh hỏi sẽ tốt hơn.”

Dụ Tranh Độ: “Cậu đúng là láu cá.”

Thương Khuyết nhanh chóng trả lời lại: [Người này hẳn đã phải gặp chuyện gì đó nhưng chỉ nhìn ảnh thì không biết được.]

Vì thế Dụ Tranh Độ ra hiệu Trần Dương Lịch tiếp tục cùng người sử dụng tìm hiểu tình huống mà người sử dụng SI3J luôn nói bạn của cậu đang yên đang lành, không có bị gì hết.

Trần Dương Lịch đã mấy lần liên hệ với người này, biết người này là người chơi thuộc hệ ngốc bạch ngọt, không giống loại sẽ nói dối, thấy người kia nói thế thì chẳng tìm thêm được manh mối.

Dụ Tranh Độ nhìn vết nứt trong hình, gần đây cậu vẫn luôn giám sát dữ liệu hệ thống, tìm kiếm tung tích Phong Đô đại đế nên khá nhạy cảm với các sự kiện dị thường.

Ngọc thạch công ty họ có sức mạnh núi La Phong gia trì, tuy không sánh được với pháp khí lợi hại nhưng vẫn có thể xua tan âm vật, tiểu quỷ không có ý tốt cũng không dám lại gần, rốt cuộc người này đã gặp phải chuyện gì?

Cậu suy nghĩ một lát rồi hỏi Trần Dương Lịch: “Địa chỉ người này ở đâu?”

Trần Dương Lịch kiểm tra hệ thống hậu đài: “Là trường đại học Bách khoa Phù Thành, trong khuôn viên cũ.”

Dụ Tranh Độ gật đầu, tiếp nhận laptop của cậu ta rồi đánh máy.

Nhân viên hỗ trợ khách hàng Tiểu Điềm Điềm: [Xin chào bạn, xin hỏi tối nay bạn có thời gian không? Đồng nghiệp chúng tôi đúng lúc muốn tới đại học Bách khoa có thể thuận tiện giúp cậu đưa ngọc thạch mới.]

User SI3J: [Ồ, công ty cậu phục vụ nhanh ghê.]

User SI3J: [Không thành vấn đề.]

Nhân viên hỗ trợ khách hàng Tiểu Điềm Điềm: [Được, tốt nhất là có thể kêu bạn cậu cùng tới đây, đồng nghiệp chúng tôi cần tìm hiểu về nguyên nhân ngọc thạch bị nứt.]

User SI3J: [Ok ok, để tôi hỏi cậu ấy.]

User SI3J: [Nhưng mà sao cậu không gọi tôi là thương thương nữa.]

User SI3: [Tiểu Điềm Điềm, cậu thay đổi rồi.]

Nhân viên hỗ trợ khách hàng Tiểu Điềm Điềm: […]

Trả máy tính cho Trần Dương Lịch, Dụ Tranh Độ nhắn tin cho Thương Khuyết: [Thương thương, chúng ta đi một chuyến tới đại học Lý Công để xem ngọc thạch bị gì.]

Đại vương chuyện xưa [hôn nhẹ*?]

(*thương thương: là thân thân cũng có nghĩa là hôn nhẹ.)

Đại vương chuyện xưa: [Được rồi =3=]

Dụ Tranh Độ: […]

Sếp à, chú ý thiết lập tính cách!
— QUẢNG CÁO —