Dụ Tranh Độ giải thích đơn giản cho Phàn Lợi rồi cùng Thương Khuyết dẫn theo hồn phách Phàn Lợi chạy tới bệnh viện.
Dọc theo đường đi, Phàn Lợi vẫn còn thấy choáng váng, không ngừng dò hỏi: “Này, thật sự tôi còn chưa chết sao?”
“Khó nói lắm, để xem thi thể của anh còn ở đó hay không đã.” Dụ Tranh Độ nói, “Nếu người trong nhà anh nhanh tay hỏa táng anh rồi thì anh chỉ có thể bị ép chết.”
“Không đúng, không phải trong tiểu thuyết thường viết người chết sai khi trở lại hoàn hồn, nếu như thân thể ban đầu bị mục nát thì cõi âm sẽ sắp xếp người đó nhập vào thân thể mới phục sinh sao?” Phàn Lợi hỏi.
Thương Khuyết: “Ừ, đúng là trước kia có tá thi hoàn hồn.”
“Thật sự có à!” Phàn Lợi đắc ý mà nghĩ, “Vậy nếu như thi thể của tôi không dùng được thì các anh có thể giúp tôi nhập vào thân thể bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền không? Tốt nhất là loại có bạn gái xinh đẹp ấy…”
Dụ Tranh Độ: “…”
Thương Khuyết ung dung nói: “Cách làm như vậy đã sớm bị cấm rồi.”
Trên đầu Phàn Lợi hiện lên một hàng chấm hỏi: “…Sao điều này lại bị cấm?”
Dụ Tranh Độ vừa nghĩ đã hiểu: “Đúng thật là phải cấm. Nếu không ai đó tỉnh dậy sau giấc ngủ rồi nói mình là cha của người giàu nhất thế giới đã qua đời vừa được tá thi hoàn hồn, chẳng phải sẽ lộn xộn lắm sao?”
“Đúng vậy.” Thương Khuyết gật đầu.
Ở dương gian không thiếu những vụ giả vờ mượn tá thi hoàn hồn nhằm ý đồ chiếm lấy tài sản, vợ hiền của người khác. Rất nhiều quan phụ rất đau đầu với kiểu vụ án thế này. Đến thời Kim Thế Tông còn xảy ra án kiện xác chết sống lại kinh động tới thượng thư, cuối cùng Kim Thế Tông quyết định: “Quan xử án theo hình dạng không theo hồn. Có hình dạng là có chứng cứ, còn linh hồn thì vô căn cứ.”
Mà quan phủ dân gian kỳ thực đã sớm có nhận thức chung, mọi việc trên thế gian đều lấy thân thể làm chuẩn, không dùng linh hồn để bàn luận.
Cõi âm cũng ban bố luật pháp tương ứng, cấm chỉ tá thi hoàn hồn.
“Đáng tiếc.” Phàn Lợi mang theo tiếc nuối, “Xem ra giấc mộng giàu có của tôi đã vỡ nát.”
Dụ Tranh Độ: “…”
“…Tôi chỉ là đùa thôi, thật ra tôi càng muốn sống lại trên thân thể của mình hơn.” Phàn Lợi nói, dù sao ở dương gian thứ chân chính ràng buộc cậu ta chủ yếu vẫn là cha mẹ.
Nghĩ tới đây, Phàn Lợi khó nén giận, hỏi: “Rốt cuộc là ai làm ra chuyện này? Đã vậy còn hại tôi nữa!”
“Không rõ.” Dụ Tranh Độ nói, cậu suy nghĩ tới phương thức thay mệnh Thương Khuyết nhắc tới, trong lòng hơi động, lại hỏi, “Khoảng thời gian này anh có gặp người nào kỳ lạ không?”
“Không có.” Phàn Lợi cẩn thận suy nghĩ, “Ngày nào tôi cũng chỉ đi một đường từ nhà tới cơ quan, thời gian quen bạn gái còn không có thì làm sao còn gặp được nào kỳ lạ…”
Thương Khuyết đột nhiên mở miệng: “Còn hàng xóm?”
Hắn vừa nhắc, Phàn Lợi nghĩ ngợi thì đột nhiên nhớ ra: “A, đúng rồi. Chủ nhà phòng dưới tầng nhà tôi ở nước ngoài nên ủy thác cho bên môi giới cho thuê. Hình như tháng trước có một người mới chuyển vào nhưng chúng tôi chưa từng gặp…”
Cậu ta hiếu kỳ hỏi: “Mà chuyện này có liên quan gì với hàng xóm?”
Dụ Tranh Độ lập tức phản ứng lại, nói: “Tôi hiểu rồi, đây có phải là giống với cảnh sát tới cửa bắt người không? Là phải đối chiếu họ tên, địa chỉ, nếu như tên giống nhau và địa chỉ cũng gần thì xác suất bắt sai người sẽ cao hơn?”
Phàn Lợi mở to mắt: “Còn có thể nói vậy sao?”
Thương Khuyết: “Nói vậy cũng đúng.”
Hắn nói: “Nếu như người trọ mới kia chính là một ‘Phàn Lợi’ khác, chắc hẳn gã ta vẫn còn ở nhà cậu thả bùa dẫn đường, như vậy mới có thể đem mệnh số không phải của gã lên người cậu.”
Phàn Lợi mờ mịt: “Đó là cái gì…”
Thương Khuyết không giải thích nhiều, nếu Phàn Lợi có thể biến tới bùa dẫn đường thì sẽ không dễ dàng bị người đổi mệnh.
Ba người tới bệnh viện cấp cứu Phàn Lợi, may mắn chính là thân thể của Phàn Lợi vẫn còn trong phòng bệnh, chưa bị đưa đi hỏa táng.
Bởi vì tối hôm qua Phàn Lợi đột nhiên bệnh nặng, bác sĩ cứu chữa cả tối, vất vả lắm mới ổn định lại. Sáng sớm đến phòng bệnh kiểm tra, không ngờ chẳng lâu sau tình hình đột nhiên chuyển biến đột ngột, tim ngừng đập, tuyên bố tử vong.
Cha mẹ Phàn Lợi trơ mắt nhìn con mình đang nhảy nhót tưng bừng trong chớp mắt đã qua đời, trong lúc nhất thời không có cách nào tiếp nhận sự đả kích này, đặc biệt là mẹ cậu ta ôm thân thể cậu, nói sao cũng không chịu buông, kiên trì muốn bác sĩ tiếp tục cấp cứu.
Vốn dựa theo quy định của bệnh viện, bệnh nhân sau khi qua đời thì phải trực tiếp đi nhà xác nhưng có mẹ Phàn cản trở nên bị trì hoãn. Sau đó bác sĩ cũng phát hiện chuyện kỳ lạ, ấn theo tình huống bình thường thì thi thể sau 1 2 tiếng sẽ bắt đầu cứng lại nhưng thân thể Phàn Lợi vẫn duy trì trạng thái bình thường, thậm chí ở ngực vẫn còn nhiệt độ.
Bởi vì hiện tượng khác thường này, lại thêm Phàn Lợi ở phòng một người, không ảnh hưởng tới người khác nên thái độ bệnh viện không có cưỡng ép, bác sĩ tiếp tục quan sát một thời gian.
Tiếc nuối chính là dù dừng thêm nửa ngày, các mục kiểm tra vẫn không có gì thay đổi, đồng thời theo thời gian trôi qua, thân thể cậu ta vốn còn chút hơi ấm cũng chậm rãi trôi đi. Đã như thế, bệnh viện chỉ có thể phán đoán tình huống này là ví dụ cho thi thể cá biệt cứng chậm.
Cha mẹ Phàn gia cuối cùng không phải là người ngang ngược không biết lý lẽ, đối mặt với con trai đã không còn hơi thở hay tiếng tim đập, bệnh viện lại liên tục đưa ra nhiều báo cáo chẩn đoán đầy đủ như thế, cho dù khó đối mặt cũng không thể không tiếp nhận sự thật này.
Dụ Tranh Độ cùng Thương Khuyết dưới sự dẫn đường của hồn phách Phàn Lợi tới phòng bệnh.
“Cháu chào hai bác.” Dụ Tranh Độ gõ cửa đi vào.
Bởi vì xác định tử vong nên nhân viên y tế đã rời đi chỉ để lại cha mẹ Phàn Lợi cáo biệt tới thi thể Phàn Lợi lần cuối.
Bọn Dụ Tranh Độ đẩy cửa đi vào là thấy mẹ Phàn quỳ gối bên cạnh giường bệnh, hai tay cầm lấy tay Phàn Lợi không chịu buông, trên mặt thấm đẫm nước mắt, hai mắt đỏ hoe.
Cha Phàn thì ngồi bên ghế, hai tay chống trán như đang chống đỡ thân thể lảo đảo muốn ngã của mình.
“Cha! Mẹ!” Phàn Lợi nhìn thấy dáng vẻ của cha mẹ mình như thế khiến mũi chua xót, thất thanh hô lên.
Nhưng cha mẹ cậu không nghe thấy tiếng la của cậu, bọn họ chỉ có thể nghe thấy thanh âm của Dụ Tranh Độ.
Cha mẹ Phàn gia đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía cửa, nhìn thấy hai người trẻ tuổi bất ngờ xuất hiện, trong mắt hiện lên nghi hoặc, cha Phàn khàn tiếng hỏi: “Các cháu là ai?”
Dụ Tranh Độ: “Chúng cháu là bạn của Phàn Lợi, nghe nói cậu ấy ngã bệnh nên tới đây thăm.”
Lời này của cậu đầy lỗ hổng, Phàn Lợi đột nhiên mắc bệnh nan y, ngay cả cha mẹ của cậu còn không ứng phó kịp thì bạn bè từ đâu mà biết chuyện cậu ta sinh bệnh.
Mà Phàn Lợi đột nhiên đi khiến cha mẹ cậu chịu kích thích rất lớn, não như ngừng hoạt động nên nhất thời không cân nhắc tới điều này.
“Là bạn của Tiểu Lợi à, các cháu có lòng rồi.” Mẹ Phàn vừa nói vừa đứng lên nhưng vì quỳ quá lâu mà đầu gối tê dại, suýt nữa ngã xuống, cả kinh la lên.
“Bác cẩn thận.” Dụ Tranh Độ vội vàng tiến lên đỡ bác gái.
“Cảm ơn cháu.” Mẹ Phàn được cậu đỡ ngồi xuống, hai mắt lại bắt đầu rơi nước mắt, “Đáng tiếc các cháu tới chậm rồi. Tiểu Lợi đã… đã…”
Cuối cùng bác gái cũng không thể nói hết lời, vẫn là cha Phàn ở cạnh tiếp lời: “Tiểu Lợi đã qua đời.”
Dụ Tranh Độ liếc mắt với Thương Khuyết, không tiện nói quá nhiều nên chỉ hỏi: “Hai bác có thể cho chúng cháu xem Phàn Lợi không?”
“Xem đi.” Bộ dạng cha Phàn như đau thấu tim gan, phất tay nói, “Lát nữa thi thể sẽ được đưa đi, coi như các cháu gặp lần cuối đi.”
Dụ Tranh Độ cùng Thương Khuyết đi tới trước giường bệnh thì thấy thân thể Phàn Lợi lẳng lặng nằm ở trên giường bệnh, hai mắt nhắm nghiền, trên mặt không có chút máu, cũng có không có sinh khí.
Dụ Tranh Độ: “…” Không thể không nói, vị Phàn Lợi này thật sự rất lạc quan.
Cậu nhỏ giọng nói: “Anh nhanh về đi.”
Phàn Lợi xoa cằm, chân thành hỏi: “Trở lại thế nào, trực tiếp nằm xuống lại sao?”
Gặp phải điểm mù tri thức, Dụ Tranh Độ nhìn Thương Khuyết như phản xạ có điều kiện.
“Ừm.” Thương Khuyết đưa tay ra điểm lên giữa chân hai chân mày Phàn Lợi, từ tốn nói, “Tuổi thọ chưa hết, cho về hoàn dương.”
Theo thanh âm của hắn, trên mặt của Phàn Lợi dần lộ ra vẻ mặt mê man: “A, tôi thấy hơi thở trong không khí rồi.”
Mặt Thương Khuyết không hề có cảm xúc: “Nằm xuống.”
“Được rồi, vậy tôi về đây.” Phàn Lợi vừa nói vừa bò lên giường bệnh, ngoài miệng còn lải nhải, “Có cần nhắm ngay không? Tư thế nào cũng được? Nếu như tôi nằm úp sấp thì lúc sống lại có thể biến thành người hai mặt không?”
Dụ Tranh Độ: “…”
Thương Khuyết vô tình nhấn đầu cậu ta xuống: “Tùy ý.”
“Aaaa, tôi nằm lệch rồi.” Quỷ hồn Phàn Lợi kêu to nhào tới trong thân thể, một lát sau đột nhiên nhảy lên, sau đó giơ tay nhấc chân, “Sao rồi sao rồi? Tôi sống lại chưa?”
Chỉ thấy cậu ta nâng tay cùng chân vẫn là trong trạng thái hồn phách, hoàn toàn tách biệt với cơ thể.
“Ồ, không có.” Phàn Lợi phát hiện vấn đề này, nghi hoặc mà gãi đầu, “Là tư thế của tôi không đúng sao?”
Dụ Tranh Độ thấy thế cũng rất nghi hoặc, nhỏ giọng hỏi Thương Khuyết: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Thân thể của cậu bị người khác động vào rồi.” Thương Khuyết khẽ nhíu mày, “Người kia rất cẩn thận, không chỉ đổi mệnh mà còn muốn bảo đảm hồn phách không trở về được thân thể.”
Phàn Lợi nghe vậy thì hoảng sợ nâng mặt: “Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ tôi không thể sống lại?”
Thương Khuyết không để ý tới cậu ta, chỉ giải thích cho Dụ Tranh Độ nghe: “Tìm người ra tay là được rồi.”
Loại tà thuật này Thương Khuyết có hiểu qua một chút, chỉ là người ra tay dùng phương pháp khác nên cần phải tra một chút mới có thể xác nhận.
“Làm sao để tìm?” Dụ Tranh Độ hơi khó xử, dùng khóe mắt liếc nhìn cha mẹ Phàn gia, nhỏ giọng nói, “Nếu chúng ta dám mò tới thân thể anh ta, lỡ cha mẹ anh ta đánh chúng ta ra ngoài thì sao?”
Phàn Lợi nói: “Tôi cảm thấy chưa cần chờ tới khi các anh sờ tôi mà giờ cha mẹ tôi đã hoài nghi hai người rồi.”
Quả nhiên, tựa hồ là cảm thấy bọn họ ở bên cạnh thi thể quá lâu, cha mẹ Phàn gia nhìn lại, thấy ánh mắt Dụ Tranh Độ thì hơi nghi ngờ, cha Phàn nói: “Đúng rồi, cho hỏi hai cháu là bạn của Tiểu Lợi đúng không? Sao trước đây hai bác chưa từng thấy hai cháu?”
Dụ Tranh Độ vừa nghe tới vấn đề này đã biết không tốt. Có mở đầu này thường mang nghĩa cha Phàn có nghi ngờ hai người, quỷ hồn Phàn Lợi ở tại hiện trường, muốn hỏi khẩu cung cũng không khó nhưng bị cha mẹ Phàn gia nhìn chằm chằm thì khả năng bọn họ không thể chạm vào thân thể Phàn Lợi.
Ngay khi Dụ Tranh Độ tự hỏi có cần nói thật với cha mẹ Phàn gia không thì cửa phòng bệnh lần thứ hai bị mở ra, một người mặc quần áo bệnh viện, mang khẩu trang đi vào, trầm giọng nói với cha mẹ Phàn gia: “Hai người đã trì hoãn rất lâu rồi, người chết không thể chiếm phòng bệnh nữa. Tôi tới đưa cậu ấy tới nhà xác.”
Cha mẹ Phàn gia cũng biết bệnh viện đã nể mặt bọn họ, lúc này không thể tiếp tục giữ lại, mẹ Phàn che miệng dựa trên bả vai cha Phàn. Cha Phàn chỉ có thể thở dài một tiếng, phất tay với người kia: “Đã làm phiền cậu rồi, đưa đi đi.”
Người kia gật đầu, hướng tới giường bệnh Phàn Lợi, lúc này gã mới phát hiện trong phòng bệnh còn có hai người khác, theo bản năng liếc mắt nhìn bọn họ.
Cùng lúc đó, Thương Khuyết cũng thấp giọng nói với Dụ Tranh Độ: “Gã ta chính là người thay mệnh của Phàn Lợi.”
Dụ Tranh Độ giật mình: “Làm sao anh biết?”
Thương Khuyết lộ ra nụ cười lạnh lùng: “Trên người gã tản ra khí tức người chết.”
Tuy tìm người chết thay nhưng bản thân tuổi thọ của gã đã tận, người phàm không thể thấy được nhưng Thương Khuyết có thể nhìn thấy cỗ tử khí trên người gã.
Dụ Tranh Độ lập tức phản ứng lại: “Gã tới xác nhận Phàn Lợi chết chưa à?”
Thương Khuyết gật đầu: “Ừm.”
Đây là chuyện mà nhiều người tìm người chết thay không nhịn được mà đi làm, chỉ có xác định đối tượng chết thay đã tử vong hoàn toàn, không có cách nào cứu vãn nữa thì bọn họ mới có thể chân chính an tâm.
Thương Khuyết bắt đầu hơi ngưa ngứa: “Đúng lúc đưa tới cửa, để tôi tới đánh một trận…”
Dụ Tranh Độ: “…”
Dụ Tranh Độ vội vàng kéo hắn: “Chờ một chút.”
Thương Khuyết nghi hoặc, Dụ Tranh Độ ném ánh mắt cho quỷ hồn Phàn Lợi, dùng khẩu hình nói: “Anh đi tới trước mặt gã xem.”
Thì ra sau khi người kia đi vào, tuy trong lòng nghi hoặc phòng bệnh đột nhiên nhiều hơn hai người nhưng gã vội vàng xác nhận tình huống của Phàn Lợi nên không để ý tới người khác mà là thẳng tới bên giường bệnh Phàn Lợi, mà động tác của gã có chút kỳ lạ, tận lực che lấy tầm mắt của hai người Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết.
Đáng tiếc, gã có thể ngăn cản ánh mắt của người lại không thể ngăn được ánh mắt trực tiếp ở trước mặt của quỷ hồn.
Phàn Lợi quang minh chính đại đứng trước mặt nhìn gã rồi sử dụng ngữ khí khoa trương của mình thành hiện trường livestream với bọn Dụ Tranh Độ.
“Bà mẹ nó!” Phàn Lợi mở to mắt, chỉ vào người kia lớn tiếng nói, “Người kia rút từ lỗ mũi của tôi một cây châm!”
“Dài thế này này!” Phàn Lợi giơ ngón trỏ lên, “Má nó, gã cắm khi nào vậy! Thật ác độc!”
Thương Khuyết hiểu rõ gật đầu: “Là phong khiếu.”
Cái gọi là phong khiếu chính là dùng ngân châm niêm phong lại thất khiếu của thi thể, thất khiếu không thông thì quỷ hồn không có cách nào nhập vào.
“Tôi hiểu rồi.” Dụ Tranh Độ suy tư, “Xem ra gã không chỉ là tới xem Phàn Lợi chết chưa mà còn tới tiêu hủy chứng cứ.”
Tối qua Phàn Lợi đã cấp cứu thành công, ổn định lại, người kia sợ xảy ra chuyện nên ngụy trang thành nhân viên y tế lẫn vào phòng bệnh chặn thất khiếu của Phàn Lợi mới khiến Phàn Lợi sáng sớm đột nhiên qua đời.
Bây giờ xác nhận Phàn Lợi tử vong, đương nhiên gã phải tới lấy lại ngân chân, tránh lộ chân tướng.
Phàn Lợi đứng ở một bên nhìn người kia rút cây châm trong mũi mình ra, tức giận không thở được, muốn động thủ đánh gã.
Cùng lúc đó, Thương Khuyết giơ tay lên: “Sinh hồn Phàn Lợi, tuổi thọ chưa hết, thả về hoàn dương.”
Nắm đấm của hồn phách Phàn Lợi mới xuyên qua đầu người kia rồi ‘a’ một tiếng, toàn bộ hồn bị khống chế ngã xuống cơ thể.
Một giây sau, mắt cậu ta chậm rãi mở ra, đối diện với ánh mắt của tên nhân viên y tế giả kia.
Phàn Lợi: “…”
Người kia: “…”
Người kia trợn to hai mắt, theo bản năng mà thốt lên: “Mày không chết?!!”
Hồn phách rời khỏi người, với người như giấc mộng dài, đi qua cõi âm, hoàn dương rồi như tỉnh khỏi giấc chiêm bao.
Phàn Lợi tỉnh lại sau giấc ngủ chỉ cảm thấy ngơ ngơ ngác ngác như bị chìm trong mộng cảnh hỗn loạn thật lâu, bị người gọi một tiếng là khiến cảnh tượng trong giấc mộng kia lập tức tan biến.
Chỉ là lúc ẩn lúc hiện như nhớ chút gì nhưng lại không nhớ ra.
Thanh âm hai người như sấm chớp đánh xuống, cha mẹ Phàn gia đang bi thương chờ thi thể con mình bị đẩy đi đột nhiên nghe thấy hai câu này, hai người đột nhiên nhảy dựng lên vọt tới: “Tiểu Lợi!!!”
“Tiểu Lợi!!! Là con đang nói chuyện đấy sao?!!”
Đợi khi nhìn thấy bản thân Phàn Lợi mở mắt ra, cha mẹ Phàn gia quả thực không tin nổi, lập tức đẩy nhân viên y tế kia ra, nhào tới trước mặt cậu ta, mẹ Phàn nắm lấy ta cậu ta, trên mặt là vẻ mừng rỡ như điên: “Con tỉnh rồi sao? Con thật sự tỉnh lại?!”
“Mau gọi bác sĩ, nhanh!” Cha Phàn còn giữ chút lý trí, vội vã ấn chuông, chạy ra cửa phòng bệnh kêu to, “Bác sĩ! Bác sĩ! Mau tới xem xem, con trai của tôi tỉnh lại rồi!”
Bên ngoài phòng bệnh truyền tới tiếng bước chân dồn dập, mắt thấy cha Phàn sắp kêu cả bệnh viện tới đây, người đổi mệnh chỉ lo bị lộ, cũng không đoái hoài tới việc xác nhận sự tình của Phàn Lợi, thừa dịp cha mẹ Phàn gia còn chú ý tới Phàn Lợi vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
Dụ Tranh Độ cùng Thương Khuyết liếc mắt nhìn nhau, cũng yên lặng theo ra ngoài.
Người kia như bị đả kích quá lớn, bước chân nặng nề như đang lảo đảo.
Dụ Tranh Độ cùng Thương Khuyết đi theo phía sau gã, nhìn hai người có vẻ nhàn nhã hơn.
“Tố chất tâm lý của gã không tốt rồi.” Dụ Tranh Độ khinh bỉ nói, “Lúc hại người thì không sợ, nhìn thấy người sống lại lại sợ tới vậy.”
Thương Khuyết nói: “Vì Phàn Lợi sống thì gã phải chết.”
Dụ Tranh Độ thâm trầm nói: “Tôi thấy gã cũng đâu có dấu hiệu sắp chết đâu, đây chẳng phải là vẫn còn chạy nhảy được sao?”
Thương Khuyết đột nhiên nghiêng đầu nhìn cậu: “Cậu nghe nói tới ‘quỷ gọi hồn’ bao giờ chưa?”
Chỉ thấy người kia sững lại, theo bản năng quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Thương Khuyết.
Người gần tới thọ, nghe thấy quỷ gọi tên mình là ngàn vạn không thể quay đầu, một khi quay đầu lại là hồn phách sẽ lập tức bị lấy đi.
Chỉ thấy hai mắt người kia đột nhiên trợn to, sau một giây, gã dùng sức ôm tim mình rồi co quắp trên mặt đất.
“Cứu tôi!” Vẻ mặt gã dữ tợn, tay muốn kéo người qua đường, khó khăn phát ra tiếng, “Cứu…”
Người xung quanh phát hiện tình huống của gã, lập tức có nhân viên y tế vọt tới, luống cuống nhấc gã tới phòng cấp cứu, hiện trường loạn thành một đống.