Vì sự kiên trì của La Phong và hai người Khẩn Na La, lại thêm Từ Huy thực sự muốn ký với nhóm nhạc này, cuối cùng không thể không nhượng bộ đồng ý để nam Khẩn Na La đội đầu ngựa debut, đồng thời nghe theo kiến nghị của Dụ Tranh Độ quyết định để nhóm nhạc tên là Nhân Mã.
Hình thức hợp tác cụ thể giữa công ty Tinh Trình và ban nhạc cũng dựa theo yêu cầu của La Phong, hợp đồng lao động của Khẩn Na La sẽ ký với La Phong, còn hợp đồng thu âm sẽ dùng hình thức phân chia với Tinh Trình, về phương diện bản quyền thì chia theo người sáng tác. Các bài hát do Tinh Trình sáng tác thì bản quyền thuộc về Tinh Trình, còn của hai người Khẩn Na La sáng tác thì bản quyền thuộc về La Phong.
Đạt thành bước đầu hợp tác xong, các điều khoản cụ thể sẽ giao cho các bộ ngành cụ thể giải quyết nhưng Từ Huy không nỡ cứ vậy rời đi, lại yêu cầu trao đổi riêng với hai người Khẩn Na La về âm nhạc.
Lần trao đổi này là cả một buổi sáng, chờ Từ Huy đi ra từ phòng tiếp khách, trên mặt đều là vẻ mơ mộng, kéo tay Tần Việt Kiến không chịu buông: “Đây là thanh âm cực lạc đó, tôi cảm thấy tôi giống như thấy được cánh cửa thiên đường…”
“Chúng ta chỉ coi trọng tiền tài lợi nhuận, điều này quá thô tục, không nên không nên. Âm nhạc của họ thuần khiết như thế mà…”
Tần Việt Kiến: “…”
Sao ngay cả nhóm nhạc của La Phong cũng tà môn như vậy nhỉ?
Từ Huy dù gì cũng là producer số một số hai trong giới, sao nói điên là điên luôn rồi?
Trong lúc Từ Huy giao lưu với Khẩn Na La, Tần Việt Kiến kéo Dụ Tranh Độ vào góc nói chuyện: “Dụ tổng, tới cũng tới rồi, cho tôi gọi điện thoại với Khác Kỷ đi.
Dụ Tranh Độ: “…”
Vì giữ gìn cân bằng giữa hai giới âm dương, cho dù là khách VIP của La Phong thì số lần và thời gian truyền tin mỗi năm đều bị hạn chế nghiêm ngặt nhưng Tần Việt Kiến và Triển Khác Kỷ lại không hết chuyện để nói, thỉnh thoảng Tần Việt Kiến vẫn mượn cớ để trò chuyện với Triển Khác Kỷ.
Ví dụ như lần này Tần Việt Kiến cũng coi như giúp La Phong, Dụ Tranh Độ không tiện từ chối phũ phàng, trầm ngâm một lúc, nói: “Cho anh nhắn một cái tin ngắn vậy.”
Tần Việt Kiến: “…Được.”
Tần Việt Kiến đang định tìm nhân viên hỗ trợ khách hàng VIP của La Phong giúp anh nhắn tin, Dụ Tranh Độ đang suy nghĩ bỗng kéo anh trở lại: “Đúng rồi, tôi có một chuyện muốn hỏi ý kiến anh.”
Tần Việt Kiến lui hai bước: “Chuyện gì?”
Dụ Tranh Độ nhô đầu nhìn xung quanh, xác định không có người khác mới nhỏ giọng hỏi: “Không phải anh có kinh nghiệm được bạn nam theo đuổi sao? Tôi muốn hỏi nếu như anh không có ý định ở bên cạnh đối phương nhưng không hy vọng người đó khổ sở thì phải nói rõ với người đó thế nào?”
“Chuyện này tôi chưa từng nghĩ tới.” Tần Việt Kiến sờ cằm, “Cậu cũng biết là khi tôi với Khác Kỷ nói chuyện thẳng thắn với nhau thì cũng không còn cách nào ở bên cạnh nhau nữa…”
Dụ Tranh Độ: “…Giả dụ đó.”
Tần Việt Kiến tò mò nhìn cậu: “Chẳng lẽ có người con trai nào đang theo đuổi cậu sao?”
Dụ Tranh Độ đáp qua loa: “Cứ cho là vậy đi.”
Mặc dù đối phương muốn mình theo đuổi hắn nhưng thái độ của Thương Khuyết quá rõ ràng, dù Dụ Tranh Độ có ngu tới mấy cũng hiểu rõ tâm tư hắn.
Tần Việt Kiến hơi suy tư, hỏi: “Cậu muốn từ chối người đó? Nhưng cũng không muốn tổn thương người đó?”
Dụ Tranh Độ trầm mặc, không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ bổ sung: “Còn có một việc nữa, người đó là bạn rất thân với tôi. Tôi không hy vọng vì chuyện này mà sinh ra mâu thuẫn với người đó…”
Tần Việt Kiến nhìn ánh mắt của cậu rồi đột nhiên cười sâu xa: “Sao tôi có cảm giác cậu không phải hoàn toàn có ý từ chối nhỉ?”
Dụ Tranh Độ không hiểu: “Sao lại nói vậy?”
Tần Việt Kiến vung tay: “Mấy chuyện này trong giới giải trí là chuyện bình thường, theo tôi được biết thì thẳng nam khi được gay tỏ tình, phản ứng đầu tiên nhất định là tránh né đối phương, cho dù quan hệ tốt tới mấy cũng dần dần xa lánh, ít khi nào tiếp tục kiên trì quan hệ ban đầu với đối phương.”
“Biết đối phương thích mình, phản ứng đầu tiên lại không phải rời xa đối phương mà là nghĩ cách làm thế nào để không tổn thương đối phương, vì đối phương mà suy nghĩ…” Tần Việt Kiến nhíu mày, “Thế thì chưa chắc thẳng lắm đâu.”
Dụ Tranh Độ: “…Sao nói chuyện mấy câu với anh tôi lại biến cong rồi?”
“Tôi chỉ là chia sẻ kinh nghiệm của mình thôi.” Tần Việt Kiến nói, “Nếu cậu xác định mình là thẳng thì cứ việc nói thẳng thắn, từ chối một người ít nhiều gì cũng đã tổn thương rồi…”
Anh nhìn Dụ Tranh Độ chân thành nói: “Đương nhiên nếu cậu không cam lòng thương tổn đối phương thì không bằng đồng ý luôn đi.”
Dụ Tranh Độ: “…Cảm ơn lời khuyên của anh.”
…
Tuy logic của Tần Việt Kiến khá ba chấm nhưng dù sao cũng khá thuyết phục. Lúc này Dụ Tranh Độ mới ý thức được từ khi biết được tâm tư của Thương Khuyết tới giờ, cậu một lòng đều không muốn Thương Khuyết thương tâm, lại chưa từng bởi vì hắn mà cảm thấy kỳ thị hay sinh ra suy nghĩ muốn tránh né Thương Khuyết.
Chỉ là chuyện xảy ra quá đột ngột, cậu nhất thời không phân biệt được bản thân chỉ là ở cùng Thương Khuyết thành thói quen hay bản thân thật ra không thẳng như mình nghĩ?
Dụ Tranh Độ chà xát mặt, chuyện đến nước này ngay cả cậu cũng hoang mang.
Mà khiến cậu hoang mang nhất chính là bản thân cậu, trước khi làm rõ tình cảm của mình, cậu không muốn Thương Khuyết tiếp tục hiểu lầm.
Dụ Tranh Độ hít sâu một hơi, cho dù làm tên đàn ông khốn nạn thì cũng phải khốn nạn tới nơi tới chốn.
Cậu sắp xếp lại suy nghĩ, dũng cảm gõ cửa phòng làm việc của Thương Khuyết: “Sếp à, chúng ta tâm sự đi.”
Thương Khuyết lúc sáng sớm còn phấn khởi lập kế hoạch nuôi con gái ngỗng giờ lại mang vẻ mặt chua xót cùng oan ức, hung hăng nói với cậu: “Không!”
Dụ Tranh Độ bối rối, Thương Khuyết chưa từng dùng giọng điệu này nói chuyện với cậu.
Cậu không hiểu gì cả, ngốc lăng hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Hai mắt Thương Khuyết nhìn chằm chằm cậu, trong ánh mắt như là lên án bạn trai mình: “Không ngờ em dám lấy tôi làm ra chuyện như vậy!”
Trong lòng Dụ Tranh Độ đột nhiên nhảy lên, lẽ nào Thương Khuyết đã biết suy nghĩ của cậu?
Nhưng cậu còn chưa làm gì hết mà?
Dụ Tranh Độ đỡ trán, tiến lên một bước: “Sếp à, anh hãy nghe tôi nói…”
“Tôi không nghe!” Thương Khuyết đứng lên, đẩy cậu ra ngoài, “Hiện giờ tôi đơn phương tuyên bố tôi muốn chiến tranh lạnh với em!”
‘Ầm’, cửa phòng làm việc bị đóng lại.
Dụ Tranh Độ: “…”
Cậu đứng ngoài hoảng hốt hồi lâu mới không khỏi thở dài một tiếng, trường hợp xấu nhất cậu không muốn thấy đã xảy ra. Quan hệ giữa cậu với Thương Khuyết có lẽ bị hạ xuống tới điểm âm rồi, không biết sau này còn có thể trở lại như lúc ban đầu không…
Dụ Tranh Độ mệt mỏi xoa mi tâm, kéo bước chân nặng nề về chỗ làm việc của mình.
Lúc này, Khang Tấn cẩn thận từ bên cạnh cọ lại gần, vẻ mặt chột dạ nói: “Tiểu Dụ, thực sự xin lỗi…”
Dụ Tranh Độ từ từ quay đầu lại, không rõ hỏi: “Tại sao lại nói xin lỗi với tôi?”
Khang Tấn cọ ngón tay: “Hại cậu bị sếp mắng…”
Dụ Tranh Độ: “Chuyện gì đã xảy ra?”
“Tôi không phải cố ý, chỉ là không cẩn thận nhắn sai nhóm.” Khang Tấn ôm đầu mình trốn nhanh, “Cậu tự xem nhóm công ty đi.”
Dụ Tranh Độ: “???”
Cậu hơi nhướn mày, ý thức được chuyện không đơn giản, vội vã trở lại bàn làm việc của mình, mở nhóm chat công ty lên, vẻ mặt đông cứng: “…”
Cậu kéo tin nhắn lên trên, sau khi cậu bàn chuyện hợp tác với Tinh Trình không lâu, Thương Khuyết đắc ý nhắn một chiếc váy trắng vào trong nhóm: [Cái váy này đáng yêu lắm phải không?]
Khang Tấn vì ấn nhầm nhóm, lúc đó không nhìn kỹ người nhắn là ai, nhanh chóng trả lời: [Hahahahaha, đây chẳng phải trang phục thay đồ của sếp sao?]
Không chỉ vậy, cậu ta còn gửi một tấm ảnh khác: [Nhìn nè, sếp đáng yêu lắm đó!]
Dụ Tranh Độ nhìn tấm ảnh Khang Tấn gửi mà cảm thấy trước mắt mình bỗng chốc tối sầm.
Đó là khi cậu mới vừa vào La Phong không lâu, vì áp lực công việc quá lớn, lại thỉnh thoảng bị giày vò bởi tần sóng não ở sao Hỏa của anh sếp nên dưới cảm xúc mãnh liệt đã viết ra chiếc game nhỏ – trò chơi thay váy cho Quỷ vương.
Sau đó trò chơi này không cẩn thận bị đồng nghiệp phát hiện, rồi bị truyền cho nhiều người khác.
Vì tính công kích cao hình tượng của nhân vật chính, trò chơi này rất được nhân viên La Phong hoan nghênh, mà thân là người bắt đầu, Dụ Tranh Độ bị bắt nâng cấp trò chơi nhiều lần.
Cho tới giờ, trò chơi này đã được nâng cấp 5 lần, quần áo của Quỷ vương lên tới 200 bộ, so với tủ quần áo nguyên bản của Thương Khuyết còn phong phú hơn nhiều.
Các loại trang phục cũng muôn màu muôn vẻ, không chỉ giới hạn trong đồng phục, váy, bikini,… mà bộ hầu gái màu hường phấn được khen rất nhiều, là kiểu mẫu được nhiều người chơi yêu thích nhất.
Mà tấm ảnh Khang Tấn gửi chính là tạo hình Quỷ vương mặc bộ váy hầu gái hường phấn kia.
Sau khi Khang Tấn nhắn xong, nhóm chat rơi vào khoảng lặng kéo dài 2 phút.
Hai phút sau, Thương Khuyết mới lên tiếng lần thứ hai: [?]
Lúc này, Khang Tấn mới nhận ra ID của anh sếp.
Khang Tấn: […]
Khang Tấn: [Sếp, em không cần lương tháng này nữa đâu!]
Thương Khuyết: [Đó là cái gì?]
Nhóm chat lần thứ hai rơi vào sự trầm mặc kinh dị, mãi đến khi Thương Khuyết tung sát chiêu: [Nói cho rõ ràng, nếu không thì chuẩn bị sẵn hành ngò đi kèm rồi tới phòng làm việc của tôi.]
Ngay sau đó là hiện trường bán đồng đội quy mô lớn.
Các đồng nghiệp dồn dập gửi hình mình cất giấu bao lâu nay từ Quỷ vương bikini, Quỷ vương thủy thủ tới Quỷ vương mặc váy,… trong đó còn có bộ trang phục Cleopatra bản giới hạn nhằm ăn mừng hệ thống sổ Sinh Tử được ra mắt.
Dụ Tranh Độ: “…”
Không thể không nói, Thương Khuyết chỉ mới tuyên bố chiến tranh lạnh với cậu mà không ăn cậu ngay tại chỗ quả thật đã chứng minh hắn thật sự rất thích cậu.
…
Thái độ của Thương Khuyết lần này thật sự rất kiên quyết, nói chiến tranh lạnh là chiến tranh lạnh, cả ngày không hề nói câu nào với Dụ Tranh Độ.
Dụ Tranh Độ kết thúc một ngày buồn bực, mất tập trung, đã phiền não vì chuyện tình cảm, định tìm Thương Khuyết nói cho rõ, nhưng giờ Thương Khuyết lại đang tức giận, nếu nói chuyện này không thể nghi ngờ là thêm dầu vào lửa, mà Thương Khuyết không nói chuyện với cậu thì giờ cậu cũng thực sự không tìm được cơ hội.
Bây giờ cậu cảm thấy mình phải xin lỗi Thương Khuyết trước tiên, để Thương Khuyết hết giận rồi mới nói tiếp nhưng chuyện không hề dễ dàng như cậu nghĩ… Cậu không vào phòng làm việc của Thương Khuyết được, tin nhắn Wechat cũng bị chặn.
Từ khi Dụ Tranh Độ đi làm ở La Phong tới nay chưa từng có một ngày mệt mỏi tới vậy, vất vả mới tan tầm, cửa phòng làm việc Thương Khuyết vẫn luôn đóng chặt.
Cậu cố ý tăng ca mà cửa phòng Thương Khuyết vẫn kiên định đóng chặt, hoàn toàn không hề bị lay động, xem ra hôm nay không thể mở cửa cho cậu rồi.
Dụ Tranh Độ không còn cách nào khác, chỉ có thể cầm điện thoại rời khỏi công ty, tính về nhà suy nghĩ thật kỹ làm thế nào mới có thể khiến anh sếp nguôi giận.
Dụ Tranh Độ rời khỏi công viên khoa học kỹ thuật, lúc này đã khá trễ, bên này nhiều người tăng ca, buổi tối lại đón taxi không tốt lắm, cậu cũng lười cướp xe với những người khác, chậm chạp tới trạm xe buýt chờ.
Vận may cậu cũng không tệ lắm, vừa tới trạm không lâu đã có một chiếc xe tới. Dụ Tranh Độ đang tâm sự nặng nề, chỉ tùy tiện nhìn lướt qua số xe rồi đi lên.
Mới vừa lên xe, một luồng khí lạnh dọa người phả vào mặt, lạnh tới mức khiến cậu giật mình.
Dụ Tranh Độ lập tức nhận ra điểm không đúng, lấy lại tinh thần nhìn lại người trên xe, vẻ mặt: “…”
Lúc này cửa xe đã đóng, xe cũng đã lăn bánh.
Dụ Tranh Độ tỉnh táo nói với tài xế: “Bác tài, thật xin lỗi. Phiền bác dừng xe, cháu lên nhầm chuyến.”
Tài xế xoay đầu lại lộ ra khuôn mặt xanh xao biến thành màu đen cùng nụ cười dọa người: “Nhóc con, lên sai xe của chúng ta thì không dễ dàng đi xuống đâu.”
Lúc tài xế nói chuyện, những người khác trên xe cũng đồng thời xoay đầu lại nhìn Dụ Tranh Độ, cả xe người nào người nấy đều là sắc mặt xanh trắng, mang theo nụ cười rợn người.
Dụ Tranh Độ biết đây chính là chiếc xe buýt ma.
Nụ cười tài xế càng thêm khủng bố: “Nhóc con, cậu biết xe cậu lên là gì không?”
“Đương nhiên là biết.” Dụ Tranh Độ bình tĩnh đưa tấm danh thiếp cho tài xế, “Cháu là nhân viên La Phong. Nếu bác tiếp tục hù cháu thì cháu báo cáo lại cho công ty đấy.”
Tài xế: “…”
Quỷ ở trên xe: “…”
Tài xế nhìn thấy danh thiếp, sợ tới mức hai mắt ầng ậng nước mắt: “Thì ra là Dụ… Dụ tổng, tôi sai rồi! Tôi chỉ là muốn đùa thôi, xin cậu đừng báo cáo tôi với công ty!”
“Cháu cũng chỉ là đùa bác một chút thôi.” Dụ Tranh Độ ung dung nói, “Nhanh dừng xe cho cháu xuống.”
“Không sao không sao đâu.” Tài xế nịnh nọt nói, “Cậu cứ ngồi đi, tôi trực tiếp đưa cậu về nhà.”
Những con quỷ khác cũng dồn dập gật đầu: “Chúng tôi không thiếu thời gian đâu, cứ đưa cậu về trước đi.”
Dụ Tranh Độ: “…Không cần đâu.”
“Cần chứ.” Vẻ mặt tài xế như đưa đám, “Chúng tôi cũng có quy định, vì tránh ảnh hưởng trật tự xã hội dương gian không thể tùy ý dừng lại.”
Dụ Tranh Độ xoa trán: “Vậy cho cháu xuống ở trạm tiếp theo đi.”
Tài xế: “…Trạm tiếp theo là nghĩa địa vùng ngoại thành.”
Dụ Tranh Độ: “Vậy dừng ở nhà cháu không trái với quy định sao?”
Tài xế cười cười: “Cũng trái nhưng nghe nói là nếu vì có Dụ tổng nói thì Quỷ vương sẽ không tức giận.”
Dụ Tranh Độ: “…”
Sao cả cõi âm đều biết Thương Khuyết đối xử tốt với cậu?
Cậu mệt mỏi vung tay: “Được rồi, vậy tới nhà cháu đi.”
“Được thôi.” Tài xế như nhận được sự khoan dung, đa ga chạy đi.
Dụ Tranh Độ ngồi xuống, tâm trạng hết sức phức tạp, cậu vốn nghĩ ra sau xe ngồi nhưng mới đi được một nửa thì đột nhiên có ông cụ kéo cậu lại: “Cháu trai, bên cạnh ông có chỗ này, ngồi đây đi.”
Dụ Tranh Độ ngạc nhiên, ông lão kéo cậu lại rõ ràng là một người sống.
Một quỷ hồn đồng thời tới bên cạnh nói bên tai Dụ Tranh Độ: “Dụ tổng, lộ tuyến của chúng tôi vốn không dừng ở đoạn đường công viên khoa học kỹ thuật nhưng không hiểu sao ông lão này lại lên nhầm xe nên chúng tôi mới liều mình dừng ở chỗ đó định kêu ông ấy xuống xe nhưng kết quả không hiểu sao ông ấy lại không chịu xuống, còn cậu lại đi lên.”
Dụ Tranh Độ bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra trên chiếc xe buýt ma này có tới hai người sống lên nhầm, chỉ có điều âm hồn đùa giỡn cũng có mức độ, ít nhất không hù dọa người lớn tuổi như ông lão mà cố gắng giả vờ làm người bình thường.
Quỷ hồn kia thấp giọng nói: “Dụ tổng, chờ khi tới nhà cậu còn phải nhờ cậu dẫn ông ấy xuống cùng.”
Dụ Tranh Độ gật đầu, như không có chuyện gì ngồi bên cạnh ông lão, đang định tìm đề tài nói chuyện thì ông cụ lại nhích tới gần, hạ thấp giọng nghiêm túc nói: “Cháu trai, cháu đừng lên tiếng. Bình tĩnh nghe ông nói, cháu lên lộn xe rồi, đây là xe ma đấy.”
Dụ Tranh Độ: “…”
Mệt đám quỷ kia ngụy trang nghiêm túc như thế, thì ra ông cụ đã biết sớm rồi?
Ông cụ thấy Dụ Tranh Độ không lên tiếng, lúc này mới vui mừng gật đầu, tiếp tục nói: “Ban nãy ông vốn muốn xuống xe nhưng thấy cháu đứng đó, sợ cháu bị mấy con quỷ này ra tay nên không thể làm gì khác hơn là trở lại trên xe. Cháu đừng sợ, chúng ta cứ làm bộ không biết, chờ sau đó cháu với ông tìm cơ hội nhảy xe…”
Dụ Tranh Độ: “…”
Mặc dù ông ấy có lòng tốt nhưng cậu vẫn muốn nói một câu, ông à, ông phải bình tĩnh lại, có tuổi rồi mà còn muốn nhảy xe, chỉ sợ nhảy xong là có thể lập tức ngồi lên xe này luôn đấy…