Trần Mặc nhịn đến đỏ mặt, tức giận nói: “Cậu con mẹ nó để tớ ngồi lên đùi cậu thử đi.”
“Được rồi.” Giọng Quý Quân Hành vang lên trong xe.
Lâm Tích vốn xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ chỉ cảm thấy cả người cô bị kéo lại, trực tiếp bị ôm ngồi lên đùi Quý Quân Hành, sau đó cậu dịch sang bên cạnh.
Cao Vân Lãng nhân cơ hội này trượt xuống khỏi đùi Trần Mặc, ngồi vào giữa.
Trần Mặc cảm kích nói: “A Hành, vẫn là cậu thân thiết, đau lòng tớ.”
Giọng điệu của cậu ấy thoải mái, nhưng lại không biết, Lâm Tích ở trong lòng Quý Quân Hành lúc này, mặt đã nóng bừng. Cả người cô ngồi trên đùi cậu, sống lưng giữ thẳng, nhưng lúc này một bàn tay tuỳ ý để ở eo cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Cho dù là Quý Quân Hành, Lâm Tích đời này cũng chưa từng thân thiết với cậu đến vậy.
Vốn tưởng hôn môi đã đủ để cô mặt đỏ tai đỏ, nhưng lúc này đây, cô ngồi trên đùi cậu, cảm nhận độ ấm trong ngực cậu.
Cả người dường như sắp quên phải hít thở thế nào.
May là rất nhanh, chiếc xe đã lái đến dưới ký túc xá của Trần Mặc. Cậu ấy đi xuống lái xe, Cao Vẫn Lãng đi theo cùng. Hai người họ đi lái chiếc xe kia, chỉ còn lại Quý Quân Hành và Lâm Tích ngồi ở phía sau.
Lâm Tích trượt xuống khỏi đùi cậu, yên lặng ngồi ở phía sau.
Trên đường, Lâm Tích gần như không nói chuyện.
Quý Quân Hành tuỳ ý nói chuyện với Tạ Ngang ở phía trước, vừa xoay đầu, đèn đường bên ngoài cửa sổ chiếu lên mặt cô, khuôn mặt trái xoan xinh xắn đường nét mềm mại, khoé miệng hơi nhếch, đỏ hồng tươi đẹp căng mọng.
Cô của ngày hôm nay, cởi bỏ sự trang nhã thường ngày, như đoá hoa hồng nhỏ nở rộ.
Bởi vì nơi họ muốn đi, cách trường học còn rất xa, lúc lái xe đến nơi, đã hơn mười một giờ đêm.
Họ tìm một vòng, dừng xe lại.
Trên quảng trường lúc này, vậy mà còn rất nhiều người. Cây thông noel đặt giữa quảng trường, cao bốn năm mét, trên thân cây treo đầy dây đèn nhấp nháy, và đồ trang trí. Dưới cây chất một đống hộp quà màu hồng.
Đêm nay vừa vặn là thời gian Transformers lên sóng, họ ra ngoài là để xem buổi ra mắt phim.
Trần Mặc rất thân thiết nói: “Các cậu muốn đi dạo thì dạo trước đi, tớ với Vân Lãng đi mua vé. Lát nữa gặp.”
Nào biết họ đi chưa được bao lâu, bởi vì người nhiều, Lâm Tích cũng không nhìn thấy bóng dáng của bọn Giang Ức Miên đâu. Cô ngẩng đầu nhìn quanh, không nhịn được nói: “Em điện thoại cho Ức Miên đã.”
Cô vừa muốn lấy điện thoại, Quý Quân Hành nhẹ giữ tay cô lại, thấp giọng nói: “Tìm cái bóng đèn kia làm gì?”
Lâm Tích: “……”
Cô còn chưa nói chuyện, Quý Quân Hành đã mỉm cười nói: “Huống hồ Tạ Ngang cũng chưa chắc muốn nhìn thấy cái bóng đèn là em đây đâu.”
Nói xong, cậu đưa tay búng nhẹ lên trán Lâm Tích.
Cũng không biết cô là ngốc thật, hay ngốc giả nữa.
Hai mắt cậu nhìn về phía cô, vòng xoáy nhỏ trong mắt dường như lại xuất hiện lần nữa, muốn hút cô vào trong đó. Cho đến khi Quý Quân Hành chìa tay, nhẹ nhàng kéo cổ áo len màu trắng của cô xuống.
Hành động quen thuộc này, làm cho cô thoáng sững sờ.
Sau đó hai tay của cậu vòng ra sau cổ cô, cẩn thận tháo sợi dây bạc nho nhỏ kia xuống.
Chiếc nhẫn bên trên, lồ ng trong sợi dây, hơi lắc lư.
Lâm Tích nhìn chiếc nhẫn này, nhớ lại cảnh tượng ngày đó cậu đeo lên cho mình, giống như chỉ mới ngày hôm qua.
Lúc Quý Quân Hành lấy chiếc nhẫn ra khỏi sợi dây, tầm mắt cô nhìn chằm chằm ngón tay cậu.
Lập tức cậu kéo tay cô lên, bàn tay trắng nõn của cô, để ở giữa hai người họ.
“Lâm Tích, em bây giờ đã đến lúc đeo được chiếc nhẫn này rồi.” Giọng cậu trong đêm đông lạnh giá này, lại ấm áp đến thế, mỗi một chữ đều như đốt cháy, đốt vào lòng cô.
Chiếc nhẫn màu bạc chậm rãi đeo vào ngón tay mảnh mai của cô.
Lúc đeo vào xong, cậu ngẩng đầu nhìn cô.
Cuối cùng cậu nở nụ cười, nụ cười ấy chân thành lại hồn nhiên.
“Lâm Tích, lần này anh trói được em rồi.”
Lời của tác giả:
Thiếu gia: Uhm, lần này rốt cuộc có thể trói lại rồi