Thời Gian Đúng Lại Yêu Em

Chương 46: Chương 46




Kết hôn? Lâm Sướng nhìn nhìn người đàn ông thần trí đã không còn tỉnh táo lắm trước mặt mình. Đối với hai chữ kết hôn này mỗi người phụ nữ đều cảm thấy mẫn cảm. Mà giờ phút này từ trong miệng Lam Thành nói ra, lại giống như người ta đang nói, anh mời em ăn cơm, giống như bạn bè phải giúp nhau, thực bình thường. Trong lòng cô, đến một tia dao động cũng không có. Cũng không phải cô không nghĩ ngợi gì, mà là bọn họ quá hiểu biết lẫn nhau. Nhớ rõ Lam Thành từng hay nói giỡn, em là cô gái mà anh thấy thanh tịnh nhất khi nghĩ đến đấy. Thật ra, đây là điểm thông minh của Lam Thành, anh luôn thản nhiên cự tuyệt cô như vậy. Cho nên bị bức bách phải thanh tỉnh như thế ở bên người anh nhiều năm, chưa từng vượt quá giới hạn, cho dù trong lòng cũng chưa từng vượt qua.
Mặt khác, cô cũng biết rõ ràng Lam Thành là người đàn ông như thế nào, người phụ nữ có thể đi vào lòng anh quả không dễ dàng, nhưng một khi đi vào rồi thì cũng lại không dễ dàng mà đi ra, hơn nữ chuyện gì anh đã kiên trì thì sẽ không thay đổi. Trong số những bạn bè của họ, rất nhiều người cũng không xem trọng Đông Hiểu Hi, cho rằng tính cách của cô không hợp với Lam Thành. Nhưng Lam Thành đã nói một câu: “Cô ấy đem khoảng thời gian tốt đẹp nhất của cuộc đời mình dành hết cho tôi, tôi phải quý trọng cô ấy.” Thật ra, chính cô cũng không hiểu tại sao, từ lúc trung học bọn họ chính là đồng học, cô yêu anh suốt mười ba năm, vậy thời gian thanh xuân của cô là ai quý trọng đây? Có lẽ đây chính là điều khó giải thích nhất trong tình yêu, rõ ràng biết là không có khả năng, nhưng lại luôn đặt anh ở nơi tư mật nhất, yếu đuối nhất trong lòng mình, không dám chạm đến, sợ làm đau chính mình, cũng sợ làm đau anh.
……
Trở lại nhà trọ, Lam Thành nặng nề chìm vào giấc ngủ, chỉ là một tay anh vẫn luôn ôm chặt lấy Lâm Sướng, sợ rằng nếu mình buông tay thì một lời cầu hôn kia sẽ bị anh quên đi mất. Chẳng lẽ anh lại mạnh mẽ bức bách chính mình thực hiện một lời hứa khi say rượu sao? Lâm Sướng cảm thấy có chút buồn cười, nhưng cô cũng không muốn so đo với một con quỷ rượu, làm thế cũng không được gì. Không thể làm cho anh tỉnh dậy, cô đành chậm rãi dùng sức gỡ bàn tay đang ôm eo mình ra, lấy chiếc gối khác nhét vào lòng anh. Thấy anh bất mãn nhíu nhíu mày, sau đó lại ôm chặt lấy cái gối, dĩ nhiên là đã ngủ say rồi. Lâm Sướng bất đắc dĩ cười khổ, thì ra bản thân mình cũng chỉ đảm đương tác dụng của cái gối đầu kia mà thôi.
Nhưng anh với Đông Hiểu Hi tại sao lại thành thế này? Không phải vì mình cùng Lam Thành đồng thời xuất hiện ở tiệc tối làm cô sinh ra hiểu lầm đấy chứ? Nếu là có liên quan đến mình, có lẽ cô nên đem hiểu lầm này giải thích rõ ràng thì hơn. Cô nhìn thời gian, chỉ sợ đối với Đông Hiểu Hi mà nói, tối hôm nay cũng không thoải mái gì hơn Lam Thành, huống chi với vai trò học tỷ của mình, từ khi cô ấy trở về, mình vẫn không có cơ hội thích hợp mà gặp mặt cô ấy. Nghĩ vậy, cô cầm điện thoai, tìm tên Đông Hiểu Hi.
“Alo.” Sau khi điện thoại kết nối được, truyền đến giọng nói có phần chậm chạp của Đông Hiểu Hi.

“Đông Hiểu Hi, tôi là Lâm Sướng.”
“………”
“Không biết cô có còn nhớ hay không lời ước định vài năm trước, cô còn thiếu tôi một bữa kem lớn đấy.” Chính Lâm Sướng cũng thấy câu mở đầu của mình vui đùa có chút nhàm chán, hơi xấu hổ nói tiếp: “Là như vậy, tôi nghĩ muốn cùng cô gặp mặt, tâm sự một chút. Sẽ không mất nhiều thời gian của cô đâu, hẹn ở gần chỗ cô một chút cũng được.”
“……” Đông Hiểu Hi hơi do dự rồi cũng nói: “Vậy cô chờ tôi một chút, tôi phải mang theo thằng nhỏ, để nhóc ở nhà một mình tôi không yên tâm.”
……
Một giờ sau, ở một quán cà phê mở suốt đêm, Lâm Sướng gặp được Đông Hiểu Hi và tiểu bảo bối xinh đẹp trong truyền thuyết_ Trạm Trạm.
Có lẽ cả hai người đều không nghĩ đến, nhiều năm về sau các cô còn có thể đối mặt ngồi nói chuyện, đề tài từ người đàn ông kia giờ chuyển thành về đứa nhỏ. Lâm Sướng lần đầu tiên nhìn thấy Trạm Trạm, trong lòng run lên một chút, nếu không phải cô đã quen biết Lam Thành và Đông Hiểu Hi, thì cô cũng không biết được cha mẹ nào tài năng mà lại có được đứa nhỏ đáng yêu như vậy, đây có lẽ mới chính là tác phẩm hoàn mỹ nhất của Lam Thành chăng? Như vậy Lam Thành và Đông Hiểu Hi còn dây dưa, rốt cuộc có phải là có một chút là vì đứa nhỏ này không? Lâm Sướng thậm chí cảm thấy thật uổng ình cũng làm phụ nữ, chuyện kia cứ mãi không hiểu, giờ thì có lẽ đã lí giải được phần nào tại sao lúc trước Đông Hiểu Hi lại cự tuyệt Lam Thành rồi.

Đêm đã khuya, ánh đèn mờ ảo của quán cà phê chiếu lên khuôn mặt buồn ngủ của những người khách, vài đôi tình nhân cũng đã lục đục kéo nhau rời đi. Trạm Trạm ăn xong cốc kem liền nhào vào lòng mẹ ngủ. Đông Hiểu Hi cởi áo khoác ra bao bọc lấy người con, Lâm Sướng nhìn thấy ánh mắt và động tác của cô, liền lĩnh hội được rằng phụ nữ một khi có con rồi, nhu cầu đối với tình yêu cũng sẽ không còn như trước.
Cô dùng thìa chậm rãi khuấy ly cà phê, một lúc lâu sau mới nói: “Lam Thành uống rượu.”
Đông Hiểu Hi ngừng lại một chút, rồi lại lộ ra nụ cười ảm đạm, chỉ là nụ cười của cô cũng không che dấu được sự thân thiết, quan tâm trong lòng.
“Cô không cần lo lắng quá, Hầu tử đi cùng anh ấy, hơn nữa bây giờ anh ấy cũng ngủ rồi.” Thấy Đông Hiểu Hi gật gật đầu, Lâm Sướng lại tiếp tục nói: “Thật ra hôm nay tôi cùng anh ấy cùng đến buổi tiệc tối đó cũng không hoàn toàn là trùng hợp, nhưng anh ấy chỉ là giúp tôi cự tuyệt một người……. Cô sẽ không để ý chứ?”
Đông Hiểu Hi cười lắc lắc đầu, tuy rằng về phương diện sinh hoạt cá nhân, lãnh đạo Lâm Sướng này nói có vẻ hàm súc, nhưng cô đại khái cũng có thể đoán ra Lâm Sướng là cự tuyệt ai. Vì thế trầm mặc một hồi, cô mới nói: “Tôi và Lam Thành quyết định tách ra cũng không phải là chuyện ngày một, ngày hai, đây là do vấn đề của chính hai chúng tôi, không phải do người khác đâu.” Dứt lời, cô thấy Lâm Sướng hơi hơi há miệng bất ngờ một chút, dường như có chút nghi vấn lại không hỏi ra miệng được, liền thản nhiên nói tiếp: “Không thực sự mất đi sẽ không thể hiểu được, vĩnh viễn không thể nào biết được sau khi mất đi thống khổ đến thế nào, thật ra trong mắt người khác, mà có lẽ chính trong mắt Lam Thành cũng vậy, đều nghĩ tôi là vì anh ấy một mình nuôi lớn đứa nhỏ như thế, theo lí thuyết hẳn là làm cho anh ấy cảm kích tôi, sau đó lại nhận được càng nhiều trân trọng và nhân nhượng của anh ấy đi. Nhưng thật ra không phải vậy, đứa nhỏ này với tôi mà nói là món quà ông trời đã ban tặng, ở thời điểm đau đớn nhất, cứu vớt tôi không phải là tình yêu, mà là thai nhi trong bụng mình, chính đứa nhỏ đã cho tôi dũng khí tiếp tục cuộc sống. Cho nên, tôi có thể không có tình yêu, nhưng không thể mất đi đứa nhỏ. Trên đời này, bao đôi vợ chồng gương vỡ lại lành đều có lí do, nhưng lại cũng có bao nhiêu người đã tách ra lại có thể chân chính hợp lại được chứ? Trong đó lại có bao nhiêu cặp hợp lại với nhau rồi lại một lần nữa tách ra? Đến lúc đó, tôi còn có thể lại có tư cách lựa chọn nữa sao? Còn có thể trọn vẹn có được con trai của mình sao?
Có lẽ Đông Hiểu Hi mới chỉ nói ra một nửa, cô có điều lo lắng sợ hãi của riêng mình. Lam Thành hiện tại thực sự yêu cô, cứ cho là như vậy đi, nhưng vẫn luôn có người phụ nữ khác đứng ở trước mặt cô, hôm nay nói yêu Lam Thành như thế nào, ngày mai lại nói đồng tình với thống khổ của anh ra sao, bên người anh vẫn luôn có người phụ nữ khác cẩn thận chiếu cố cuộc sống và công việc của anh. Nhưng chính anh lại không thể chịu được bên người cô có một người đàn ông khác xuất hiện, chỉ sợ ở gần lại là có vấn đề gì đó. Có lẽ rất nhiều người sẽ thấy không sao cả, bởi vì yêu, người phụ nữ sẽ chịu được tất cả. Nhưng con người rồi cũng sẽ già đi, tình yêu rồi cũng sẽ phai nhạt, có một ngày nào đó, năm tháng phôi phai, tình yêu của bọn họ cũng sẽ nhạt phai đi như thế, liệu anh còn có thể vẫn như trước đây mà cự tuyệt người phụ nữ bên người mình sao? Cô không phải không nghĩ muốn yêu, mà thực ra là sợ. Vẻ ngoài hạnh phúc là để cho người khác thấy, nhưng thống khổ trong lòng lại chỉ có thể tự mình mà chịu đựng.

Lâm Sướng cũng không nói gì nữa, cô hiểu những gì Đông Hiểu Hi lo lắng, giống như cô ấy nói, con người ta sợ nhất không phải là không chiếm được, mà là đạt được rồi, sau lại mất đi.
…..
Lâm Sướng gặp lại Lam Thành là trên bàn anh vào sáng hôm sau, Hầu tử bởi vì xử lí chuyện công ty nên đã sớm rời đi, nhà trọ chỉ còn lại hai người bọn họ. Nếu không phải cô hiểu rõ Lam Thành, không phải đêm qua cô tận mắt nhìn thấy, cô cũng sẽ không dám tin người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, tỉnh táo điềm tĩnh trước mắt lại là con ma men đêm qua. Thậm chí trong nháy mắt hôm qua đó, Lâm Sướng còn nghĩ lầm rằng anh đã muốn buông tình cảm dây dưa không rõ đó với Đông Hiểu Hi.
“Lời anh nói đêm qua, em nghĩ thế nào?” Lam Thành uống một ngụm cà phê, nhìn bánh bao trước mặt nhưng không ăn mà chỉ cúi đầu nhìn.
“Không phải anh say rượu sao?” Lâm Sướng trả lời rất nhanh, dường như cũng không muốn thảo luận đề tại này nhiều.
“Đúng là say, nhưng lời nói đêm qua là thật.”
“Nếu bây giờ mà anh vẫn còn thật sự có ý nghĩ đó, em sẽ suy nghĩ.” Lâm Sướng nói xong, nhìn thấy chiếc đũa trong tay Lam Thành run lên, đụng đổ cốc sữa, anh vội vàng lấy giấy ăn lau đi, không hiểu sao động tác này trong mắt Lâm Sướng lại có vẻ ngốc nghếch cố ý, dường như là che dấu bất an của anh. Vì thế, cô cười cười nói: “Đừng quá tự tin, anh cho rằng cầu hôn với phụ nữ bọn em là ân huệ sao, nhất định phụ nữ đều phải đồng ý sao? Lam Thành, trong lòng anh có một người phụ nữ, anh cảm thấy anh có thể dùng tình cảm chân thành gì để đối đãi với em? Nếu là bảy năm trước, anh cầu hôn với em, em sẽ không chút do dự mà đáp ứng, nhưng hiện tại…… Anh không hiểu là anh không có tư cách ấy sao.”
Không biết có còn người đàn ông nào bi thảm giống như Lam Thành không, chưa đầy 24 giờ đã bị phụ nữ cự tuyệt đến hai lần. Chỉ là lúc này đây, anh bị cự tuyệt lại cảm thấy vô cùng thoải mái.

“Đêm qua em đã gặp Đông Hiểu Hi, em cảm giác cô ấy không phải không muốn cùng một chỗ với anh, mà chính là sợ hãi, có lẽ sự cự tuyệt của cô ấy là muốn đổi lại càng nhiều kiên trì của anh.”
“……”
“Anh không hiểu sao? Phụ nữ có tính khẩu thị tâm phi (nói một đằng nghĩ một nẻo), có đôi khi lời nói dối nói ra vô cùng thành thật. Cho cô ấy một ít thời gian, anh cũng có thể dùng thời gian này chứng minh kiên trì của mình đi. Mặt khác …..” Lâm Sướng cúi đầu cười : “Cảm ơn anh đã cho em một lần cự tuyệt anh, em cảm thấy đủ….”
“……”
—–
Buổi chiều một tuần sau, mặt trời chói chang chiếu lên những tán cây. Lam Thành đứng dưới hàng cây, mắt không rời khỏi cửa nhà trẻ. Có lẽ có một số thứ vì lưu luyến mà thành một loại thói quen, anh đã không nhớ rõ nổi đây là lần thứ bao nhiêu vụng trộm đứng ở chỗ này rồi, nhìn người phụ nữ dẫn theo bảo bối âu yếm của bọn họ bước ra, lướt qua anh mà không biết. Đứa nhỏ có lẽ đã dễ dàng quên đi, nó dường như lại có thể khoái hoạt như trước, cũng dường như đã quên mất chú Lam rồi, bất luận thế nào, Lam Thành hi vọng cuộc sống của thằng nhỏ về sau sẽ vĩnh viễn vô ưu vô lo như thế. Cho nên anh một lần lại một lần ức chế xúc động muốn bước ra của mình, anh không muốn làm cho cô nghĩ rằng, anh chỉ là vì thằng nhỏ nên mới muốn bọn họ ở cùng một chỗ.
Một lát sau, Đông Hiểu Hi bước ra khỏi một chiếc taxi, dáng người mảnh khảnh, mặc bộ quần áo mà anh đã từng thấy qua, vẫn là áo sơmi trắng cô thường xuyên mặc, váy ngắn vàng nhạt, cùng đôi giày JimmyChoo cũ màu vàng kia. Cô im lặng đứng trước cửa nhà trẻ, cùng vài vị phụ huynh khác trò chuyện chờ đợi đứa nhỏ tan học. Không biết có phải là ảo giác của anh không, anh cảm thấy mái tóc của cô đã dài thêm một chút, che khuất khuôn mặt trắng nõn. Rất nhiều người nói rằng, cô không có Lam Thành bên cạnh đã không còn xinh đẹp như xưa, ngay cả chính Đông Hiểu Hi cũng cho rằng như vậy, nhưng trong mắt Lam Thành, cô luôn mang đến cho anh cảm giác xúc động đến giản dị nhất. Ôn nhu của cô cứ luôn bị vùi lấp dưới vỏ bọc quật cường, chỉ đối với anh cô mới chân thật là chính mình…..Đám đông chật chội trước cửa dần dần tản đi, hồi lâu, Lam Thành mới nhìn thấy cô dẫn theo Trạm Trạm bước ra. Hình như Trạm Trạm muốn ăn kem, nên hai người dừng lại, ngay lúc cô đang sửa sang lại quần áo cho thằng nhỏ, lơ lãng ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy anh đứng dưới tàn cây