Thời Gian Thầm Lặng

Chương 34



Tại bệnh viện số 1.

Thẩm Khang vừa đưa mẫu xong tháo bộ đồ kia ra một lúc cho mát, vô tình phát hiện tấm hình một người nào đó đã đăng lên trang mạng xã hội. Đây chẳng phải cô bạn gái nhỏ của anh sao?

Cô bị sao thế này? Ngất ngay trong quán cafe để tên đó ôm vào trong.

Tức giận. Phẫn nộ. Xót thương. Đau lòng. Từng cung bậc cảm xúc đi qua như tấm lăng kính soi tỏ tâm hồn anh.

Anh thương cô, nhưng cũng giận cô. Không cho cô làm thêm tới kiệt sức cô lại chẳng bỏ vào đầu. Anh bận việc không có thời gian chăm sóc, cô liền hành bản thân tới mức này.

Thẩm Khang lấy điện thoại gọi qua số của cô. Tiếng nhạc vang lên kéo dài vẫn chẳng có hồi âm. Cô gái nhỏ này lại đi đâu rồi.

Đợi mãi chẳng có tiếng cô gái nhỏ alo, chỉ có giọng nói lạnh như băng của tổng đài. Anh cố đè nén cơn tức giận xuống, đợi xong việc liền đi tìm người sau.

Cả buổi làm việc mà tâm trí anh chẳng thể tập trung. Phó Hoành trông thấy có phần không hài lòng.

"Tập trung làm việc đi đã."

Sau khi hoàn tất công việc được giao, Thẩm Khang nhanh chóng lái xe đi tìm Hiểu Tinh.

Tới nơi cô làm bắt gặp Thương Vũ đang pha chế ở quầy, còn Hiểu Tinh chẳng thấy đâu. Hỏi một lúc mới biết cô đang nằm nghỉ ở trên tầng.

Lên trên tầng, anh thấy cô gái nhỏ nằm co người trong góc một cái sofa dài. Đau lòng, cùng với đó là sự tức giận tăng cao.

Tiến lại, anh sờ lên trán cô. Không có sốt. Gương mặt cô gái nhỏ đã lâu chưa thấy, có phần nhớ. Chỉ vài tháng không gặp, cô đã gầy tới mức này.

Anh cẩn thận ôm cô lên, trước khi mang người rời đi đã nói lại một tiếng với chủ quán.

Đặt người vào trong xe, anh để cô nằm thoải mái ở ghế dài phía sau, lấy chăn mỏng anh hay để sẵn trong xe ra đắp lên cho cô.

Lái xe thẳng về hướng đường khu biệt thự riêng. Xác nhận gương mặt phía bên ngoài xong, cửa tự động mở ra, anh lái xe chạy thẳng xuống gara rồi dừng lại.

Sau lần thất bại về việc gây dựng sự nghiệp riêng cuối năm ba cao trung. Anh từ sau khi lên đại học đã cùng bạn bè lần nữa hợp tác kinh doanh một quán bar ở khu Đông Sơn.

Quán bar mới đầu còn gặp không ít khó khăn. Nhân lực thiếu thốn, kinh nghiệm cũng chưa cao bởi mới tạo ra làm gì có đủ danh tiếng mà hút được nhân sự.

Ôm người lên phòng, anh đặt cô nằm xuống giường. Chạy đi tìm máy đo huyết áp, kiểm tra rồi mới phát hiện ra là cô bị tụt đường huyết do thiếu ngủ, ăn không đủ bữa. Cơ thể suy nhược quá độ.

Anh cảm thấy mình quá nuông chiều cô rồi.

"Em có thể hành bản thân tới dạng này, coi như em giỏi."

Thầm nghĩ trong lòng, giận ra sao cũng phải chăm sóc cô đã. Xử phạt sau.

Anh đi xuống nhà lục tủ tìm xem có gì có thể nấu không. Sau khi tìm anh phát hiện có ít thịt bằm sẵn. Anh lấy chúng ra, bỏ vào lò rã đông. Lấy gạo cho vào nồi áp suất, nhấn nút nấu thành cháo.

Rã đông xong, anh để qua một bên. Đi lấy cái ly rót đầy nước vào đó mang lên phòng. Đỡ người dậy tựa vào ngực, anh cẩn thận đút cô từng thìa nước nhỏ.

Xong lại đặt người nằm xuống. Cô gái nhỏ nằm trên giường khép mắt nằm yên tĩnh. Rèm mi chẳng chút lay động như bình thường, chắc là cô quá mệt nên sức chẳng còn mấy.

Nhân lúc cô ngủ say, anh vào phòng tắm thay đồ ra, mặc lên người bộ đồ quần đùi, áo thun đơn giản đi ra.

Xuống nhà bắt đầu nấu cháo. Bắc nồi lên bếp điện, để nhiệt độ ở khoảng 150. Anh đem cháo đổ vào, thêm chút gia vị, bỏ thịt vào khuấy đều cùng nhau.

Nấu xong, anh đem lên phòng. Thấy cô đã tỉnh, anh chẳng nói gì ngoài năm chữ "Tỉnh rồi? Ăn cháo đi."



Cô biết bản thân đã làm anh lo lắng, tức giận khi không chú ý sức khỏe nên chẳng dám nói gì, cẩn thận dùng muỗng múc từng thìa đưa lên miệng thổi rồi ăn.

Cháo anh nấu rất ngon. Nhưng sao cô không cảm nhận được vị thật sự của nó? Phải chăng do cô đang sợ hãi điều gì nên ăn không ngon?

Ăn xong tô cháo, uống một ít nước. Sức sống trở lại. Anh lại đi ra khỏi phòng ngay sau khi cô ăn xong, giờ nếu xuống nhà tìm anh liệu có bị mắng?

Mãi chẳng thấy anh lên. Bước chân cô đặt xuống nền toan đi tìm người thì bỗng nhiên cái cửa mở ra, anh đi vào. Thấy cô muốn xuống giường, ánh mắt anh tối lại, không khí phút chốc giảm thành âm độ.

"Em muốn đi đâu?"

"Em không thấy anh nên muốn đi tìm."

Thẩm Khang không nói gì, đi lại ngồi xuống giường, cầm bàn tay nhỏ bé lên, dò xét tìm ven được rồi ngay lập tức không báo trước lấy mũi kim đâm vào tay cô.

Hiểu Tinh nhăn mày cau mũi nhưng chẳng la tiếng nào. Cô sợ anh sẽ không vui.

"Nằm đó truyền nước đi."

Năm tiếng lạnh như băng phát ra từ miệng anh, cô chẳng dám nói thêm câu nào, ngoan ngoãn nằm yên để dung dịch trong bình chảy xuống.

Anh nói xong câu đó cũng bỏ đi. Cô lại một mình đối diện với bốn bức tường trắng.

Nhà anh thiết kế tuy sang trọng nhưng chẳng có hơi ấm. Toàn bộ đều toát lên hơi thở lạnh lẽo tựa như con người anh vậy.

Đôi mắt lim dim mơ màng lại ngủ lúc nào không hay. Anh chỉ đi kiếm gì ăn một lúc rồi lên. Vào phòng thấy cô đã ngủ, anh chẳng nói gì. Ngồi xuống một bên mở laptop ra làm việc.

Chăm sóc cô là việc anh muốn nhưng bài tập trường ra anh cũng phải hoàn thành. Mở video call cùng Phó Hoành làm bài tập.

Làm được chừng mười phút, anh quay lại thấy cô gái nhỏ mày nhăn lại, gương mặt lộ rõ vẻ đau đớn. Anh giật mình, đi lại quan sát. Bể ven sao? Mạch máu của cô cũng quá nhỏ rồi.

Anh thuần thục rút kim ra, xoa bóp tay cô cho tan máu bầm rồi mới tìm ven khác. Ven nào vào được vài giọt rồi cũng bể. Anh cau mày.

Chết tiệt. Từ khi nào cô lại thiếu nước nghiêm trọng như vậy.

Bị đau mà tỉnh thấy gương mặt anh cau có không vui. Cô thấp giọng.

"Sao anh lại không vui rồi?"

Anh tưởng cô ngủ rồi không nghĩ tới lại tỉnh nhanh như vậy. Không đành lòng mắng cô. Anh chỉ có thể cầm tay cô xoa bóp thêm một lúc, nhìn những cục sưng to trên đó anh đau lòng.

"Không sao. Ngủ tiếp đi. Ngoan."

Cô lắc đầu. Không ngủ được. Thẩm Khang cũng không ép cô ngủ thêm, tìm ven khác rồi gắn lại kim cho cô. Lần này anh ngồi canh chừng thật kỹ, không muốn để cô bị đau thêm.

"Thẩm Khang, mày không làm bài nữa?"

Anh lấy laptop lại, nói qua.

"Em ấy bị bể ven, tao không yên tâm."

Phó Hoành cùng Thẩm Khang là sinh viên giỏi của trường y có tiếng. Họ cùng nhau học mấy lớp căn bản nên nghe xong liền hiểu rõ vấn đề.

"Vậy tao làm trước, mày canh cậu ấy đi."



Hiểu Tinh nghe được tiếng hai người nói qua laptop. Cô cất tiếng nói với anh.

"Anh cứ làm bài tập đi. Nếu bể em sẽ kêu."

"Không sao. Ngồi đây canh một lúc. Truyền xong bình nước này em ngủ đi. Thời gian qua thức nhiều rồi."

"Xin lỗi. Lần nào em cũng làm anh lo lắng."

Thẩm Khang ngồi lên giường, nhìn cô một lúc chỉ ừm một tiếng. Chính là vẫn tức giận. Chưa muốn tha thứ.

Thấy anh chỉ ừm, cô chẳng biết nói gì thêm. Ngồi đó nhìn bình truyền dịch chảy từng giọt xuống.

Anh đứng lên đi rót ly nước, để lên bàn.

"Lát truyền xong em nhớ uống nước. Em thiếu nước quá nhiều. Làm gì làm, em phải yêu quý bản thân. Tôi không thể lúc nào cũng ở bên nhắc em được."

"Em biết rồi ạ. Sẽ không để anh lo nữa đâu."

Hai người không biết lần giận dỗi này của anh cũng là lần cuối cùng. Sau đó một đống sự việc xảy ra dẫn tới anh và cô bị tách rời.

Cuối năm nhất. Dịch bệnh đã trong kỳ kiểm soát, mọi người tiếp tục hoạt động bình thường.

Tinh Nguyệt học trường đại học có chuyên ngành sử học. Em ở trường vô tình bị dính Covid, về nhà dùng que thử thấy 2 vạch, chụp ảnh gửi vào nhóm, tag tên hắn lên..

Phó Hoành đang cùng Thẩm Khang ăn cơm thấy cái ảnh hết cả hồn. Vội buông đũa, đi gọi điện hỏi thăm tình hình của em.

Em bảo khó thở, ho còn sốt làm cho Phó Hoành đứng ngồi không yên lập tức cùng Thẩm Khang lái xe về biệt thự nơi em ở.

Vào tới nhà giúp việc bảo cô chủ trên phòng. Anh mặc cả đồ bảo hộ gật đầu chào xong lập tức đi lên lầu, tìm tới phòng em đi vào trong.

"Nguyệt nhi, em sao rồi?"

"Anh...em khó chịu quá...."

Phó Hoành tìm nhiệt kế đo nhiệt độ lại cho em. Thấy con số hiển thị trên đó, Phó Hoành hoảng sợ. Sốt cao quá.

"Khang, mày xuống lấy xe, tao mang em tới bệnh viện."

Cả hai gấp gáp đưa người tới bệnh viện, cha mẹ em cũng đã bị cách ly cả. Em giờ chỉ có thể nhờ vào hắn thôi.

"Ngoan, không sao, có anh ở đây. Đừng sợ."

Xe chạy như bay tới thằng bệnh viện trung tâm thành phố. Đưa người vào phòng VIP ngay. Có người nhà là bác sĩ quen biết ở đây, chiếc giường này dễ xin hơn người khác.

Thẩm Khang đi tìm bác sĩ, để Phó Hoành trông em. Lúc bác sĩ chạy tới, thăm khám một hồi cũng chỉ cho vitamin uống, rồi cho thở bình oxi nếu em quá khó chịu.

Ổn định hơn, Khang lái xe đưa hai người kia về nhà. Đặt em trở lại giường, dặn dò xong xuôi cả hai rời biệt thự trở lại bệnh viện làm nhiệm vụ quen thuộc.

Mỗi ngày ở đây điều mà bác sĩ, y tá, sinh viên y chứng kiến nhiều nhất chính là sự ra đi của người khác. Có cán bộ cấp cao tuổi đã yếu, cũng có người trẻ tuổi bệnh tình quá nặng.

Mỗi một sinh mạng nhỏ bé khi đối mặt với tử thần đều không thể thoát được. Ranh giới giữa sự sống và cái chết quá mỏng manh.

Bác sĩ cũng chẳng phải thánh thần, cũng có lúc họ lực bất tòng tâm. Có lòng mà chẳng có khả năng, bệnh tình vô phương cứu chữa thì bác sĩ cũng phải chịu thua.

Những người mặc lên người chiếc áo blouse như thiên sứ vậy. Nhưng sứ mệnh của họ cũng có lúc phải đầu hàng trước số phận. Họ không cứu được người khi tử thần muốn mang đi.
— QUẢNG CÁO —