Thời Gian Thầm Lặng

Chương 49



Sự vui vẻ, lạc quan cười nói của Tinh Nguyệt phải mất một thời gian dài mới lấy lại được từ sau chuyện năm đó.

14 năm về trước. Trong một lần bố mẹ chẳng may có việc phải rời khỏi thành phố Hải Đường một thời gian. Tinh Nguyệt ở nhà một mình với người vú nuôi mà ông bà họ Đường tin tưởng giao cho.

Một điều không thể tin được đã xảy ra. Vì để có tiền chữa bệnh cho con gái bà ấy, vú nuôi đã phản bội sự tín nhiệm của bố mẹ em, hạ thuốc ngủ vào ly sữa, mang em giao cho bọn người bắt cóc.

Sau khi tra xét mới biết vì để tranh giành quyền thừa kế, người em gái của bố em đã bất chấp tất cả, bán rẻ cả tình máu mủ ruột thịt để hại chết người cháu gái này.

Hãy thử tưởng tượng mà xem. Một đứa bé 9 tuổi phải chịu cảnh tra tấn rùng rợn, ép cung tâm lý của nó có thể ổn định được bao nhiêu?

Sự ám ảnh tâm lý lần nữa bủa vây tâm trí. Tinh Nguyệt vẫn giữ vẻ kiên cường, không chịu khuất phục, ngược lại còn làm một tên bị thương.

Phó Hoành nhận thấy thời cơ đã tới khi đám người tinh anh đều đứng gần cửa cả. Nhanh như chớp từng phát đạn bay ra, ghim trúng từng điểm yếu trên người bọn mặc áo đen.

Một tên. Hai tên rồi ba tên.

"Cẩn thận."

Tiếng la hét từ phía sau của em vang lên. Phản ứng nhanh nhẹn né đi, viên đạn từ đối phương bắn sượt qua má hắn. Phó Hoành dùng chân đá bay cái súng của tên bắn lén, nghiêng người né đi những viên đạn còn lại.

Thẩm Khang phối hợp từ ngoài bắn vào, diệt gọn đám người. Tinh Nguyệt vừa thở phào được một chút đột nhiên em cảm thấy có cái gì lạnh lạnh nơi cái cổ.

"Đứng yên. Mày tiến lên một bước tao giết nhỏ này ngay."

Người chú trốn chui trốn lủi đâu mất mấy ngày nay lại xuất hiện ở đây đe dọa bọn hắn. Phó Hoành cười lạnh, đôi mắt ngoan độc phóng thẳng tới người kia, gằn giọng.

"Em ấy mất một sợi tóc ông sẽ bay một cánh tay. Đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi. Thả em ấy ra ngay, ông còn có cơ hội được giảm bữa cơm miễn phí."

Gã đàn ông cười lớn. Thả? Gã chưa ngu như vậy. Gã ta chẳng còn gì để mất, chỉ còn cái mạng này.

"Hahaha. Cháu ngoan, cháu nghĩ quá đơn giản rồi. Nếu thả dễ dàng vậy tao tốn công bắt cóc nó làm gì?"

Tinh Nguyệt trừng mắt la lớn, tìm cách thoát khỏi cái dao sắc bén kia. Nhưng sức lực của em hiện tại đã gần như cạn kiệt sau khi đấu với đám người tay sai của lão ta.

"Suỵt. Giữ sức tí la đi nhóc con."

"Thả. Hoặc chết. Chọn?"

Phó Hoành dùng bốn chữ ngắn gọn hỏi người đối diện. Hiện tại hắn không rảnh chơi trò đuổi bắt với người chú này. Tinh Nguyệt không còn trụ được bao lâu, hắn phải giải quyết nhanh gọn còn ôm em vào lòng. Em hẳn đã rất sợ.

"Haha. Tao không thả. Mày tiến một bước mạng cô ta cũng chẳng còn đâu. Sao? Sợ rồi?" Gã ta điên cuồng hét lên.

Phó Hoành cười một tiếng "Sợ? Từ điển của tôi không có từ này. Tôi đã cho ông cơ hội nhưng là ông tự muốn hủy nó, vậy đừng trách tôi sao tàn ác."



Nói rồi Phó Hoành đưa mắt ra hiệu cho Thẩm Khang đang đi lại đây. Anh hiểu ý, lôi điện thoại ra đưa tới trước mặt tên đàn ông kia.

Trên màn hình đang quay cảnh con trai ông ta cũng bị hành hạ không hơn không kém ở nơi gần vách núi. Bên cạnh là Tử Đằng và Quân Đông. Chấn Kiệt là người gửi đoạn video này.

"Sao? Ông cảm thấy con trai ông còn chịu được mấy hơi thở đây?"

Lão ta nổi điên lên khi nhìn thấy cảnh con trai gã thương yêu bị hành hạ người không ra người, quỷ không ra quỷ.

"Thả nó ra. Tôi sẽ tha cho con nhóc này một mạng."

"Trễ rồi."

Thẩm Khang giơ súng bắn một phát vào đùi ông ta. Máu chảy xuống, cánh tay trên cán cầm của con dao dần nới lỏng. Thẩm Khang nhắm tới bắn thêm phát nữa bên đùi còn lại.

Con dao rơi xuống đất.

Lạnh lẽo.. gió như có ma lực có thể hút cạn sinh lực của em, mặc dù thân thể em vẫn còn chống cự được nhưng tại sao lúc này lại khổ tâm đến vậy. Xác chết nằm đó mắt vẫn không nhắm, nhìn em trừng trừng. Kí ức xấu lặp lại, khiến em phút chốc hoảng loạn bật khóc. Cũng đã rất lâu mới như vậy, trong góc không một bóng người gặm nhắm nỗi đau đớn một mình. Làm ơn...

Đoàng.. đoàng.. tiếng hét chói tai thu hút ánh nhìn của em, sao vậy? Tại sao lại phấn khích đến như vậy, ngước đôi mắt còn đẫm lệ nhìn ra bên ngoài, em vui sướng đến độ không khép được miệng. Là anh và có cả...Thẩm Khang?? Hai người đến rồi.

Chưa kịp định hình, bóng dáng cao lớn đã chắn trước mặt của em, giây phút ấy hơi thở của em như đứt đoạn. Không thể liền mạch, chỉ khi má em chạm vào lồng ngực rắn chắc em mới kịp hoàn hồn. Cái gì vậy? Anh...? Như trút bỏ hết hoảng sợ, khóc đến tê tâm liệt phế trong lòng của anh. Tiếng nấc nghẹn ngày một nhiều, giây phút này em như được tái sinh trở lại.

"Anh... hức.. hức.. em đã.. rất sợ bản thân sẽ không còn mạng quay trở về.. hức. Bọn chúng muốn.. bắt em làm con tin, để dụ anh đến đây kí vào giấy ủy quyền thừa kế. Hức.. hức..."

Chứng kiến em nức nở trong lòng không khỏi khiến hắn có chút lúng túng, từ bao giờ em được xem là điểm yếu chí mạng của hắn vậy. Nhìn thấy em mọi lo lắng như tan biến, không còn khí thế dọa người mà ôn nhu vỗ về.

"Ngoan, mọi chuyện đã có anh ở đây. Em làm tốt lắm, anh đã rất lo khi hay tin em bị bắt cóc."

Ngừng một lúc hắn quay qua nói với người bạn thân.

"Thẩm Khang bắt ông ta lại. Tao sẽ đưa em ấy tới bệnh viện."

Thẩm Khang điên một, hắn điên mười. Chó má thật, là người nhà là máu mủ ruột rà mà sao như ác quỷ thế này. Thật kinh tởm.

Thẩm Khang trói người lại. Xe cảnh sát, xe cứu thương hú inh ỏi bên ngoài. Mọi thứ đã sẵn sàng, tống người vào ngục thôi.

Sau khi người được cảnh sát đưa đi. Phó Hoành bế thốc em chạy nhanh ra xe, quãng đường khá dài khiến em chịu xốc nảy không ít. Ôm gọn em vào lòng, để em dựa vào cho ấm thêm.

"Nguyệt Nguyệt cố gắng một chút, nhanh thôi anh sẽ đưa em đến bệnh viện."

Xe ở phía trước thuộc hạ sớm đã ngồi ở vô lăng, bánh xe chầm chậm lăn dần rồi ngày một nhanh hơn. Nhìn em trong lòng không khỏi khiến hắn xót xa, day dứt. Nhấn kính đen che đi thân thể của em, thương tích đầy mình không muốn để người khác bắt gặp.

Hàng giờ trôi qua chờ đợi bên ngoài cánh cửa phòng phẫu thuật. Kể ra hắn và em như thay phiên nhau vào đây vậy. Cảnh này lại lặp lại, chỉ có đổi người chờ đợi.



Ba người kia mang tên nhóc đem về nhà nhốt lại xong cũng chạy tới cùng Thẩm Khang và Phó Hoành đứng đợi bên ngoài.

Bố mẹ Tinh Nguyệt nghe được tin con gái bị thương vào phòng cấp cứu hoảng loạn chạy tới. Sống trong gia tộc thượng lưu họ phải học cách nhìn quen với cái dòng chữ "đang phẫu thuật". Nhưng có ai là muốn làm quen với nó đâu. Nếu có thể họ muốn từ bỏ gia sản, sống một cuộc sống bình dị vô âu vô lo.

Thấy bố mẹ Tinh Nguyệt đi tới, Phó Hoành hướng ông bà chào hỏi, giọng nói mười phần hối lỗi: "Xin lỗi hai bác, con không bảo vệ tốt cho em ấy."

Bố Tinh Nguyệt - Đường Lâm nghe thấy thế vội lên tiếng: "Không sao. Con đã làm rất tốt rồi. Chuyện này không ai lường trước được. Con cũng chịu cực khổ nhiều, mau đi xử lý vết thương trước đi."

Phó Hoành nãy giờ không cảm thấy đau bởi vì mải lo cho em. Giờ mới nhớ ra bản thân cũng bị thương. Nhưng hắn chưa muốn đi ngay, hắn muốn đợi nghe tin về Tinh Nguyệt trước.

"Ai là người nhà của bệnh nhân Đường Tinh Nguyệt?"

Nữ điều dưỡng cầm sổ bệnh án ra khỏi, nét mặt lo lắng như không muốn đối diện. Đường tiểu thư trâm anh tài phiệt, không cứu được cái bệnh viện này dẹp hẳn ngay trong đêm.

"Là tôi."

Bố mẹ Tinh Nguyệt chưa đáp, Phó Hoành đã vội lao tới. Hắn muốn biết tình hình của em.

Đưa bản báo cáo viện phó đã kí duyệt, cầm đến run rẩy cả tay. Đối mặt với hiện tại thế này, điều dưỡng sợ muốn chết điếng.

"Đường tiểu thư mất máu quá nhiều, thêm việc dập lá lách cấp độ 2 đã khiến tiểu thư hoàn toàn mất đi ý thức. Các bác sĩ đã tiến hành chụp cắt lớp vi tính, bước đầu xác định vết rách sâu từ 1 - 3cm, các bè mạch máu không bị tổn thương. Tụ máu trong mô lách nhỏ hơn 5cm, tụ máu dưới vỏ từ 10 đến 35% của bề mặt, chảy máu ít. Hiện tại đang phẫu thuật khâu lại các lá lách đã vỡ."

Hít một hơi trấn tĩnh bản thân, thuật lại như lời của cấp trên.

"Tình hình đang chuyển biến xấu, người nhà... nên chuẩn... bị tâm lý cho tình huống xấu nhất. Mời anh ký vào giấy giám hộ."

Giấy trước mặt điều dưỡng lặng yên một bên chờ ký, mong sao tai qua nạn khỏi.

"Cái gì....con gái tôi...."

Mẹ Tinh Nguyệt nghe xong không đứng vững, lảo đảo may có chồng bà bên cạnh đỡ.

Phó Hoành nhận lấy giấy, hắn là người học y, đương nhiên hiểu về mức độ bị tổn thương của em nghiêm trọng thế nào. Tay cầm cây bút ký xuống, thấp giọng.

"Cầu mong các bác sĩ có thể cứu lấy em ấy."

Điều dưỡng đáp lại, nhận lấy tờ giấy rồi trở lại vào bên trong. Không ai rõ mệnh hệ ra sao. Chỉ biết tin xấu ập đến khiến lòng người tê tái một phen.

Em lạc vào khoảng không vô hạn, tối đen như mực. Muốn kêu gào bản thân hãy gắng gượng nhưng sức lực của em đã tan biến cả rồi. Chấp nhận đối mặt với sự thật rằng có thế nào đi nữa phải bảo vệ người yêu của mình, đã quen Phó Hoành cười cười nói nói, hay cho em những điều tốt đẹp nhất. Giờ đây cũng chỉ là mảnh kí ức hoang tàn.

Đau đớn không thể lên tiếng, nhịp tim thổn thức thay vào chậm dần. Em không biết nên về đâu giữa vùng trời rộng lớn này, có ra sao đi nữa vẫn khát khao mãnh liệt được sống.

Đúng! Em muốn sống, sống một cuộc đời bình an mãi về sau. Phải cố gắng, phải thực sự cố gắng, mọi người đã ra sức đổ máu vì em, cớ chi em lại phụ lòng bọn họ. Còn có cả tình yêu em dành một đời ấp ủ, quá trình lên men đã có sẵn. Hiện giờ là thời điểm chín của nó, bằng mọi giá phải thành công. Tổn thương Tinh Nguyệt đã gánh lấy quá lớn, an tâm... rồi em sẽ được hạnh phúc.
— QUẢNG CÁO —