- Từ Luyện Khí... đến Linh Đài, từ nhất phẩm... đến ngũ phẩm, tiểu vương bát đản ngươi dùng bao nhiêu thời gian!
Hai mắt Nhị sư tỷ đỏ bừng.
Lâm Phong bất đắc dĩ, nhưng đánh lại đánh không lại, chỉ có thể chạy trốn khắp phòng, trơn trượt giống như con khỉ.
- Ngươi biết lão nương dùng bao lâu mới từ Luyện Khí kỳ lên tới Linh Đài ngũ phẩm không? Ngươi biết lão nương ăn bao nhiêu đau khổ không?
Nhị sư tỷ thật đã sụp đổ, cả người giống như điên đuổi theo đánh Lâm Phong, thậm chí nước mắt nhỏ xuống cộp cộp.
Ròng rã bốn năm a, hồi tưởng lại chỉ có nước mắt, kia đối với một nữ hài thiên tính hiếu động, thích gây chuyện là thống khổ cở nào, mỗi ngày ngồi tu luyện, sáng đọc kinh văn, đêm luyện võ kỹ, trả giá bao lớn nha.
Nhưng tên vương bát đản này ngược lại tốt, cả ngày không chơi chính là nấu ăn, chỉ mấy tháng đã tới Linh Đài ngũ phẩm.
- Ăn uống tu tiên, ta để ngươi ăn, ta để ngươi tu!
Nhị sư tỷ càng liều mạng vung ghế.
Lâm Phong khóc không ra nước mắt, nào có không hợp thói thường như nàng nói, coi như mình làm món ngon ẩn chứa lượng linh khí to lớn, nhưng Linh Đài kỳ nhu cầu càng lớn nha.
Có thể đột phá Linh Đài kỳ ngũ phẩm nhanh như vậy, thuần túy là bởi vì ở trong Sơn Hải Nhai đã đến tứ phẩm đỉnh phong rồi.
Nhưng những lời này nói cho Nhị sư tỷ, lại như lửa cháy đổ thêm dầu.
- Nguyệt Nhi, Dạ Nhi cứu mạng!
Lâm Phong chạy trối chết, liều mạng hô to.
- Lạp lạp lạp lạp lạp!
Hai la lỵ kia đã sớm phát hiện tình huống bên này, hóa thành Tiên Hạc phi hành ở trên không trung hát vang, trong lòng yên lặng nói, không nghe thấy, không nghe thấy.
Đuổi đánh một lúc lâu, Liễu Tiếu Tiếu cuối cùng cũng nguôi giận, bày ra gương mặt nghiêm túc, để ghế xuống, đặt mông ngồi lên.
Lâm Phong cười làm lành, đi tới phía trước, giống như ảo thuật từ trong Bảo Hồ Lô lấy ra một món điểm tâm hình con thỏ đặt ra, như hiến vật quý đưa tới trước mặt Liễu Tiếu Tiếu nói:
- Mời Nhị sư tỷ nếm thử!
Trên thực tế cách làm điểm tâm hình con thỏ cũng là bột bánh ngọt, nhưng bởi vì da mỏng, chưng thời gian ngắn, sau khi ra lò có chút trong suốt, nhìn rất đẹp, khiến người động tâm.
Liễu Tiếu Tiếu cũng không ngoại lệ, vươn tay ra đoạt lấy, cắn một miếng, bánh nhân đậu, loại Nhị sư tỷ cực kỳ thích, cho nên Lâm Phong vừa cho chỗ tốt, sắc mặt nàng lập tức hòa hoãn, nhưng tựa hồ nghĩ đến điều gì, lại sầm mặt xuống, ngoặt qua một bên.
Quen biết lâu như vậy, Lâm Phong làm sao không biết nàng nghĩ cái gì, tiếp tục lấy ra một mâm điểm tâm, bên trong đặt tám cái bánh ngọt óng ánh sáng long lanh, màu sắc khác nhau, bởi vì trộn lẫn các loại cánh hoa, nên tản ra hương khí khác biệt.
Lúc này Liễu Tiếu Tiếu mới lộ ra khuôn mặt tươi cười, đoạt lấy ăn ngay, thầm nghĩ: Bị tên hỗn đản này mò thấy tâm tư, tất cả đều là tính ham ăn làm hại.
- Nhị sư tỷ hết tức giận chưa!
Lâm Phong cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Liễu Tiếu Tiếu thở mạnh nói:
- Trừ khi ngươi có bản lĩnh có thể ở trong một tháng lại nhảy lên mấy cảnh giới, nếu không ta sẽ không tức giận.
Lâm Phong thở phào nhẹ nhõm, mình tu luyện nổi danh chậm chạp, nếu chỉ dựa vào tu luyện và ăn mà nói, một tháng không có khả năng đề thăng một cảnh giới nha.
Liễu Tiếu Tiếu tiếp tục nói:
- Mặt khác ta mang chút đồ vật đến cho ngươi, đều là thứ ngươi có thể sử dụng!
Lâm Phong vui mừng, hưng phấn xoa tay, chờ rất lâu cuối cùng cũng đến, lập tức mở Túi Càn Khôn mà Nhị sư tỷ đưa qua, đổ ra không ít bảo bối.
Nguyệt Nhi và Dạ Nhi thấy vậy, không khỏi bay trở về tham gia náo nhiệt.
Lâm Phong trừng hai tiểu la lị, vừa rồi liều mạng cầu cứu cũng không thấy đâu, chỉ biết ăn với chia chỗ tốt là giỏi.
Nhị sư tỷ chỉ Lâm Phong cách dùng pháp bảo, Lâm Phong dụng tâm ghi nhớ, cái này đều là thủ đoạn bảo mệnh nha.
Tỉ như một bộ trận kỳ, do chân truyền thứ tư làm, trận pháp phân chia hai khu vực, có thể khốn Linh Đài kỳ rất lâu, dù cho Trúc Cơ kỳ cũng có thể vây khốn một lúc, về phần Kim Đan kỳ, dựa vào thủ đoạn của Linh Đài kỳ, là không có cách nào chống cự được.
Lại tỉ như một sợi dây chuyền, đây là Huyết Độn Phù, thời điểm then chốt bóp nát có thể thiêu đốt tinh huyết đổi lấy tốc độ không dưới Kim Đan kỳ.
Còn có không ít phù văn, có thể ẩn nấp khí tức, có thể nổ tung… đều xuất từ tay danh gia, chất lượng miễn bàn.
Lâm Phong vui vẻ ra mặt, nhưng lật đến dưới nhất, lại phát hiện mười viên linh thạch thất phẩm, không khỏi trợn tròn mắt.
Liễu Tiếu Tiếu khinh bỉ nói:
- Như vậy đã trợn tròn mắt, nếu không phải giai đoạn trước ta hao phí quá nhiều linh thạch, thì một tháng có thể cho ngươi mấy viên linh thạch cửu phẩm chơi!
Lâm Phong vỗ ngực, hù chết bảo bảo, linh thạch cửu phẩm ngay cả Đại sư tỷ nhìn thấy cũng sẽ chảy nước miếng, dù sao từ tình huống của Đại sư tỷ đến xem, tuyệt đối là không quá giàu có.
Nguyệt Nhi và Dạ Nhi càng trợn tròn mắt, Dạ Nhi sờ cái ví nhỏ của mình, trước kia còn tưởng mình đã thành tiểu phú bà, nhưng bây giờ so sánh với Lâm Phong, thật sự là chênh lệch quá xa.
Nhưng nghĩ lại, cũng không có gì phải hâm mộ, của Phong ca ca không phải là của mình sao, nịnh nọt một chút hắn còn không trung thực móc ra.
Lại nói gần đây thân phận của hai người càng nước lên thì thuyền lên, hai người hóa hình mới mấy năm đã đột phá Luyện Khí kỳ, tiến vào Linh Đài kỳ, đây cơ hồ là kỳ tích.
Quan trọng hơn là, vô luận Lâm Phong phát minh ra món ngon gì, hai tiểu la lỵ đều có thể ăn miễn phí.
Cho đến bây giờ, hai tiểu la lỵ mới khâm phục quyết định lúc trước của Đại sư tỷ, Phong ca ca tuyệt đối là trấn phong chi bảo của Thiên Tuyết Phong.
- Đừng quên viết phương pháp làm bánh này cho ta!
Liễu Tiếu Tiếu tiếp tục nói.
Lâm Phong đã sớm chuẩn bị kỹ càng, thậm chí còn vẽ tranh đánh dấu, Liễu Tiếu Tiếu nhận lấy xem xét, phát hiện bên trong không chỉ có điểm tâm hình con thỏ, còn có rất nhiều loại, tỉ như con nhím, bé heo… rõ ràng nội tại không sai biệt lắm, nhưng ngoại hình lại yêu kiều đa dạng.
Liễu Tiếu Tiếu mừng thầm, bất động thanh sắc bỏ vào trong ngực, thứ này vận dụng tốt lại có thể hút máu rồi.
Tiểu nha đầu của các phong không phải rất giỏi nhịn sao, bây giờ lão nương lấy ra những điểm tâm này, ta nhìn các ngươi còn có thể nhịn được không.
- Mặt khác thu thập chút đồ vật, hai ngày nữa ta mang các ngươi ra ngoài mở mang kiến thức!
Liễu Tiếu Tiếu nói.
Nguyệt Nhi và Dạ Nhi ngẩn ngơ hỏi:
- Chúng ta cũng có thể đi sao?
Liễu Tiếu Tiếu gật đầu nói:
- Đương nhiên, ai bảo Phong ca ca thương các ngươi như vậy, không mang các ngươi theo hắn khẳng định sẽ dỗi, cho nên dứt khoát cùng đi.