Thời Gian Tươi Đẹp Của Chúng Ta - Lâm Uyên Ngư Nhi

Chương 17



Ngoài cửa sổ vài đạo tia chớp đồng thời hiện lên đem bầu trời đêm thắp sáng như ban ngày, hạt mưa đập vào nóc phòng bang bang rung động, tại đây ầm ĩ nhưng Ôn Thiên Thụ lại có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập của chính mình, bùm bụp đập trong lồng ngực.
Anh không nói gì, thậm chí hô hấp cũng thực nhẹ, tựa hồ như đang áp chế cái gì, đầu tóc hơi ướt rũ ở trên trán, khi một lần nữa bốn phía khôi phục một mảnh u ám, đôi mắt của anh liền trở thành nguồn sáng duy nhất.
Ôn Thiên Thụ nhìn vào, nơi đó phảng phất có ánh sáng nhợt nhạt, tựa như bóng trăng trên mặt hồ tỏa ra ánh sáng tinh mỹ thưa thớt, dụ dỗ người ta nhảy vào hồ nước, vớt lên một mạt ảo ảnh hư ảo.
Đầu ngón tay cô run rẩy, gương mặt như lửa đốt do chính mình khiêu khích, từng trận miệng khô lưỡi khô, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, "Có, có phản ứng ..."
Ôn Thiên Thụ nghe được Hoắc Hàn nhẹ cười, trong thanh âm phân không rõ bất luận cảm xúc gì, sau đó, cô cảm giác được anh dùng hai ngón tay nâng lên cằm cô, đang lúc cho rằng anh muốn hôn xuống —
Anh hướng về phía trước thúc xương hông, chỗ kia càng thêm tính cảnh cáo mà tới gần, dựa theo "thế" này mà nói, đã không phải một bàn tay là có thể ...
Cô lập tức buông lỏng tay, bên tai nóng bỏng đến kỳ cục.
Hơi thở của người đàn ông ẩm ướt mà ấm áp dừng ở bên tai cô, "Nếu làm như vậy mà còn chưa phản ứng, tôi mẹ nó còn không phải là phế đi?"
Ôn Thiên Thụ không dám tin mà trợn to mắt.
Đây là lần đầu tiên cô nghe anh nói lời thô như vậy, đặc biệt là phối hợp với vẻ mặt anh khí này, biểu tình nghiêm túc không thể xâm phạm nhưng lại không có một tia cảm giác khó chịu, ngược lại càng cảm thấy rất có vị đàn ông ...
Nếu là người phụ nữ khác nghe được lời như vậy, phỏng chừng đều xấu hổ đến hận không thể tìm cái hố mà chui vào đi, huống chi đoàn lửa này là chính cô châm lên, Ôn Thiên Thụ không biết xấu hổ mà đối điện anh, "Em thử xem chẳng phải sẽ biết?"
Đêm mưa, trong phòng nhỏ trong rừng, củi lửa cùng một chỗ, không phát sinh cái gì thì thật xin lỗi ông trời đã tỉ mỉ an bài a.
Hoắc Hàn thật sâu hít một hơi, ánh mắt càng thêm đen tối khó dò.
"Cô muốn thử như thế nào?" thanh âm ám ách đến không thể ám ách hơn.
Ôn Thiên Thụ: " ... "
Anh không đợi cô trả lời, nắm tay cô đặt lên trên mặt kim loại của dây lưng, "Cởi nó."
Đây là muốn ... tới thật?
Tay Ôn Thiên Thụ khẽ run run đi mở nút thắt, không biết vì nguyên nhân gì, thử rất nhiều lần vẫn chưa cởi được.
"Thế nào?" Chóp mũi cọ lên má cô.
"Không mở được. Anh có phải hay không cố ý ... Ư..."
Anh đột nhiên cắn môi cô, thật sự là cắn, không có nửa phần thương hương tiếc ngọc mà liếm mút, phảng phất như đang ăn lấy chất lỏng từ một loại hoa quả ngon lành.
Chờ chấm mút đủ rồi đôi môi cô, lúc này mới đột phá cửa răng, cắn đầu lưỡi cô, trực tiếp kéo vào trong miệng chính mình ...
Ở trên địa bàn của anh, Ôn Thiên Thụ càng không có một tia sức chống cự, toàn thân nhũn ra, chỉ có thể gắt gao mà ôm eo anh, hô hấp bị cướp đi, nhiệt độ cơ thể hai người đều đang không ngừng tăng lên.
Trước khi ý thức biến mất, ý niệm duy nhất là — nhiều năm như vậy không thấy, bản lĩnh người đàn ông này ngày càng cao.
Tới hừng đông gió cũng ngừng, ngoài cửa sổ tiếng chim kêu thanh thúy.
Ôn Thiên Thụ từ trên giường nhỏ tỉnh lại, nghĩ đến sự việc phát sinh tối hôm qua, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Không nghĩ tới hôn rồi hôn ... chính mình thế nhưng hôn mê bất tỉnh.
Thực sự là mất mặt quá độ.
Giữa trưa ngày hôm qua cô chỉ ăn chút trái cây, buổi chiều lại chỉ lo sao chép mục lục, cơm chiều cũng chưa ăn liền tới tìm anh, không phải vậy thì cũng không đến mức ... thể lực chống đỡ hết nổi đến nước này đi?
Ôn Thiên Thụ từ trên giường ngồi dậy, tiếng chuông lẳng lặng xuyên qua cửa sổ, quanh quẩn trong căn phòng nhỏ hẹp, lúc này cô mới nhớ tới hôm nay là Tết hoa đăng.
Phía ngoài chùa tiếng người ồn ào, quả nhiên phi phàm náo nhiệt.
Bởi vì là ngày hội long trọng, cửa sơn môn cùng các cửa hậu viện đều có hai người của Đồn công an trực, đại bộ phận lực lượng cảnh sát đều dùng để duy trì trật tự ở hiện trường.
Hoắc Hàn cùng Thịnh Thiên Chúc cũng ở đó.
Hoắc Hàn không mặc đồng phục, chỉ là một thân áo trắng quần đen đơn giản, càng thêm sấn người, thân hình đĩnh bạt thon dài đứng ở nơi đó trêu chọc tới rất nhiều ánh mắt phái nữ.
Thịnh Thiên Chúc trêu ghẹo, "Anh Hàn, anh nói sau khi các cô ấy được tặng đèn, có thể hay không quay đầu liền đi cầu nhân duyên a?"
Hoắc Hàn quan sát đoàn người chung quanh, không chút để ý hỏi, "Cậu cũng muốn đi cầu một cái?"
Thịnh Thiên Chúc có chút thẹn thùng mà nhún vai, "Em còn chưa tới tuổi kết hôn pháp luật quy định đâu."
"Ai — Chị Thiên Thụ, sao cũng tới cầu nhân duyên?"
Hoắc Hàn theo tầm mắt cậu nhìn qua, Ôn Thiên Thụ đang thành kính quỳ gối trên đệm hương bồ, đôi tay lắc ống thẻ, chỉ chốc lát sau, một thẻ xiên tre rớt trên mặt đất.
Cô nhặt lên, cầm đi nhờ sư phụ giải sâm xem hộ.
"Sâm tốt nhất," sư phụ giải sâm nói, "Ý nghĩa là thí chủ cùng người ước nguyện cầm sắt hòa minh (đại khái là hòa hợp), hạnh phúc mỹ mãn."
Ôn Thiên Thụ cười, "Thật vậy chăng?"
Sự phụ giải sân nghiêm mặt nói, "Đương nhiên là thật, người xuất gia không nói dối."
Cô nhớ tới Giác Giác tiểu sư phụ chuyên nói lời nói dối, có chút vui vẻ mà nhấp môi cười cười, "Cảm ơn Đại sư."
Vô luận là được Xăm tốt nhất hay là Xăm không tốt, mỗi cô gái khi ra tới trong tay đều cầm một dải dây màu hồng, buộc đá nhân duyên, ném qua cành cây nhân duyên, những người phía trước như dệt hoa trên gấm, những người còn lại là cầu cái an ủi trong lòng.
Ôn Thiên Thụ thất thần mà từng vòng từng vòng cuốn vải đỏ đi ra, vốn dĩ xin sâm chỉ là nhất thời hứng khởi, tự nhiên sẽ không lại đi tham gia loại náo nhiệt của tiểu nữ sinh này, nhưng nhìn đến Hoắc Hàn xuất hiện trong tầm mắt, cô lập tức sửa lại chủ ý.
Cô đi qua, "Hoắc Hàn, có thể giúp em một việc không?"
Chung quy là khí đoản (khí đoản - có thể hiểu là nhát gan), vẫn không dám nhìn ánh mắt anh, trong lòng hối hận không thôi, nếu tối hôm qua trực tiếp đem người "làm", làm sao phải loanh quanh lòng vòng này đó?
Thịnh Thiên Chúc nhìn đồ vật trong tay cô, có thâm ý khác mà nháy nháy mắt, "Anh Hàn đi đi, nơi này có em trông rồi."
Tiểu tử này, một câu trực tiếp đem đường sống cuối cùng đều lấp kín.
Ôn Thiên Thụ đi phía trước, Hoắc Hàn không nói một lời mà theo sau.
Thịnh Thiên Chúc ở phía sau bọn họ cười "hắc hắc".
Trước cây nhân duyên tụ tập không ít người, phần lớn là nữ sinh, đương nhiên cũng không thiếu tiểu tình lữ có đôi có cặp, bọn họ vừa xuất hiện, rất nhanh trở thành tiêu điểm của mọi người.
Có nữ sinh nhỏ giọng nghị luận, "Này không phải là soái ca nhìn thấy lần đó ở Khách sạn Phong Linh sao?"
"Hai người là một đôi? Bề ngoài thật xứng đôi a!"
"Nhìn không giống, cậu có xem có cặp đôi nào cách nhau xa như vậy?"
"Cũng có thể."
Ôn Thiên Thụ ngẩng đầu, trên cây đã treo không ít dải vải đỏ, xem ra mặc kệ hiện thực như thế nào, rất nhiều mộng tưởng nhân duyên của các cô gái trẻ đã ở chỗ này trở thành sự thật.
Cô nhặt hai cục đá ở đài nhân duyên, dùng vải đỏ buộc chắc, sau khi thật cẩn thận thắt cái kết, đưa cho người đàn ông bên cạnh.
Hoắc Hàn không nắm giữ tốt yếu lĩnh (yếu lĩnh – bản lĩnh trọng yếu, ý là không nắm tốt phương pháp lực độ), dải vải đỏ lần đầu tiên lên cây thất bại.
Lần thứ hai khó khăn lắm mới cọ tới ngọn cây, vẫn là ... thất bại.
Sự bất quá tam.(Giống cái quá tam ba bận)
Ôn Thiên Thụ đi đến bên cạnh, tay đặt trên lưng anh, không nhẹ không nặng mà đập hai cái, "Nếu là không cho em được nhân duyên tốt, anh đến bồi em một phần."
"Vưu" một tiếng, trước mắt một mảnh đỏ bừng hiện lên, lại nhìn lên, dải vải đỏ đã vững vàng treo trên nhánh cây, vừa lúc đặt ở một cái vị trí hình chữ "y".
Các cô gái hâm mộ mà nhìn Ôn Thiên Thụ.
Hai cục đá ở hai đầu vải đỏ bảo trì cân bằng, nếu không có nhân tố ngoại lực quá lớn, phỏng chừng năm này tháng nọ đều không rơi xuống dưới được — này cũng ý nghĩa nhân duyên sở cầu không gì phá nổi.
Ôn Thiên Thụ hơi hơi mỉm cười, "Ném không tồi."
Tay có ám chỉ ý khác túm mép áo sơmi sau eo anh thành nếp nhăn.
Hoắc Hàn hạ giọng, "Tối hôm qua giáo huấn còn chưa đủ?"
Cô không đáp hỏi lại, "Nguyên lai anh dễ dàng như vậy liền thỏa mãn?"
Trong xương cốt rốt cuộc có chút chột dạ, nhưng vẫn là muốn mở ra, người đàn ông này vốn dĩ đối với cô nặng tâm phòng bị, tối hôm qua đã trải qua hồi ức khó thích ứng, nếu muốn lại công phá có thể sẽ rất khó khăn.
Ôn Thiên Thụ biết hôm nay anh có nhiệm vụ trong người, nói xong lời này liền xoay người rời đi.
Hoắc Hàn đứng yên tại chỗ, nhìn thân ảnh của cô biến mất trong đám đông, không tiếng động mà câu môi cười cười.
Gần chính ngọ, ánh mặt trời rực rỡ, ánh nắng nghiêng nghiêng, trong không khí mang theo một cổ hương hoa ngọt ngào.
Ôn Thiên Thụ đi dưới ánh nắng xuyên qua cửa lùn, đối diện đi tới một hòa thượng mặc tăng bào hôi bố (hôi bố - không chắc lắm nhưng hình như là loại tăng bào bằng vải bố màu xám tro), cô chắp tay trước ngực thi lễ.
Hòa thượng đáp lễ, "Thí chủ, xin hỏi có nhìn thấy Giác Giác tiểu sư đệ không?"
Hòa thượng biết tiểu sư đệthích Ôn Thiên Thụ, thường xuyên đến Thiên Phật tháp nơi cô tu sửa bích hoạ tìm cô, lại vừa vặn gặp gỡ, lúc này mới hỏi.
"Không có." Ôn Thiên Thụ lắc đầu.
"Thật là việc lạ," hòa thượng nói, "Ngày thường có thịnh hội (thịnh hội - có thể hiểu là lễ hội vui, lớn...) bậc này, sư đệ sao có thể kiềm chế được tính tình, đã sớm ra ngoài tìm chỗ vui thú, nhưng đã một ngày một đêm chưa thấy được bóng người."
Ôn Thiên Thụ cũng cảm thấy kỳ quái, "Đã tìm khắp nơi rồi sao?"
"Thiên Phật tháp thì sao?"
Hòa thượng nói, "Đều đã tìm."
"Vừa lúc tôi rảnh rỗi, cũng đi hỗ trợ tìm xem sao." Cô đại khái biết mấy chỗ tiểu hòa thượng ngày thường lười nhác trốn sư huynh.
"Như thế thật tốt, đa tạ thí chủ."
"Chuyện nhỏ không có gì ạ."
***
Hoạt động tặng đèn vội vàng mà tiến hành, người tuy rằng nhiều, nhưng bởi Phật gia thanh tĩnh nên cũng không có vẻ ồn ào náo động.
Sau khi mọi người ở thanh tâm đàm tịnh (thanh tâm đàm tịnh – đàm luận thanh tâm yên tĩnh lại), hàng dài theo thứ tự tiến vào đại điện.
"Anh Hàn," Thịnh Thiên Chúc nhìn người đi vào, bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện, "Có vấn đề muốn hỏi anh một chút."
Hoắc Hàn vẫn duy trì cao độ cảnh giác bốn phía, "Sao?"
"Bức ảnh trong di động anh kia, người ở trên ảnh, bạn gái trước kia của anh, có phải hay không là ... chị Thiên Thụ?"
Trầm mặc, thật dài trầm mặc.
Thẳng đến khi Thịnh Thiên Chúc cho rằng mình sẽ không nhận được đáp án, bên tai lại xuất hiện một thanh âm trầm thấp, "Là cô ấy."
Tuy rằng là đáp án đã đoán trước, nhưng Thịnh Thiên Chúc vẫn là áp không được cảm xúc mê man, khi định hỏi thăm thêm một ít tin tức, lại nghe được Hoắc Hàn nói, "Có chút không thích hợp."
Cái gì? Vẻ mặt cậu mờ mịt, nghiễm nhiên không biết đề tài đã thay đổi cái khác.
"Tiến triển đến quá thuận lợi," Hoắc Hàn vẻ mặt trầm tư, "Thời gian chúng ta đuổi theo hơn nửa năm, không thu hoạch được gì, đám người này thật sự giảo hoạt, sao có thể dễ dàng như vậy liền ..."
Nhất định là ở khâu nào đó xảy ra vấn đề.
"Ý của anh là, chúng ta nhận sai người?"
Lúc này, trong đám người bỗng có tiếng thét chói tai truyền đến —
"Cứu mạng, có người phát bệnh tim!"
Hai người trao đổi ánh mắt, chạy tới xem xét tình huống.
Bởi vì là hoạt động trọng đại, hiện trường đều có trang bị nhân viên y tế, sau khi nhận được tin tức, lập tức đâu vào đấy tiến hành cấp cứu người bệnh.
Người phát bệnh là một thanh niên trẻ hơn hai mươi tuổi, lúc này sắc mặt tái nhợt nằm trên giường đơn giản tạm thời thiết trí, nhìn rất suy yếu.
Một bên bác sĩ thúc giục nói, "Xe cứu thương sao còn chưa lại đây?"
Hộ sĩ vội vàng chạy về nói, "Bác sĩ Vương, không được rồi, xe chúng ta bị nổ lốp."
"Mau xuống núi xem có chiếc xe nào tình nguyện hỗ trợ không."
"Vâng, tôi đi ngay."
Bác sĩ Vương lại nói với một hộ sĩ khác, "Chạy nhanh liên hệ bệnh viện, để bọn họ chuẩn bị tốt."
Nửa giờ sau.
"Bác sĩ Vương, xe cứu thương tới rồi!"
Một trận binh hoang mã loạn. (binh hoang mã loạn - binh lính và ngựa tan tác, ý chỉ mọi người loạn cả lên)
Xe cứu thương đúng lúc tới chở người bệnh đi.
Hoắc Hàn dựa vào cạnh cửa sơn môn, mặt trầm như nước, suy tư nhìn theo chiếc xe biến mất giữa non xanh nước biếc, anh cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, "Thiên Vạn!"
"Chuyện gì?"
"Xe chạy từ bệnh viện Trấn đến trong núi đại khái mất bao lâu?"
Thịnh Thiên Chúc nghĩ nghĩ, "Nhanh nhất cũng phải một tiếng rưỡi."
Cậu vỗ đầu một cái, "Không ổn!"