Thời Quang Đẹp Tựa Gấm Thêu

Chương 2: Đại đạo huyết ảnh



Vết máu trên mặt tuyết đã bị đông lại, tạo thành một đường cong, nhờ ánh sáng mờ mờ ven đường, mới có thể thấy dáng của một người, nằm ở bậc thang trước cửa nhà, không chút động đậy.

Nếu như là người con gái khác gặp phải, có lẽ đã hét lên rồi chạy đi, nhưng Điệp Y trời sinh lá gan lớn, lại tập võ từ nhỏ, nên mới đến gần xem.

Từ vóc dáng của hắn, có thể thấy đây là một người đàn ông trưởng thành, trên vai trái có một vết máu lớn, mặt đất cũng nhuộm đỏ cả vùng, tựa hồ bị thương rất nặng.

“ Này…anh vẫn ổn chứ? Có thể nghe thấy tôi nói không?”

Nhan Điệp Y vừa hỏi vừa dùng sức lật người hắn, vừa nhìn thấy trên mặt hắn bị một tấm mặt nạ đen che phân nửa, tâm tình của cô có chút lay động, nhớ tới những lời truyền tai nhau trên phố: Mang mặt nạ màu đen, đêm khuya ẩn hiện…… Tựa hồ có vài phần tương tự với vị Huyết Ảnh trừng phạt cái ác trong lời truyền tai đó.

Cô nhanh chóng nhìn trái ngó phải, bốn bề vắng lặng, thế là dùng sức lôi người kia, trực tiếp đưa vào phòng khách.

Nam nhân kia cứ hôn mê chẳng chút phản ứng, Nhan Điệp Y cẩn thận kiểm tra vết thương của hắn, miệng vết thương chuyển thành xám xanh, hẳn là bị đạn bắn. Cô biết rằng để xử lí loại vết thương này, trước tiên cần phải sát trùng, sau đó mới lấy đạn ra, thế là nhớ tới trong nhà còn bình Hoa Điêu năm Trần, đang định đứng dậy đi tìm, bỗng nhiên từ tay truyền đến một cơn đau, cô cúi đầu nhìn, hóa ra tay bị người đàn ông kia nắm lấy!

Đột nhiên trước mắt một bóng đen lao tới, Nhan Điệp Y bị sức lực lớn đè vào tường, năm ngón tay nam nhân đã để trên cổ cô, không chút lưu tình bóp chặt!

“Khụ khụ…… Anh……” Nhan Điệp Y bị giữ cổ, chỉ có thể phát ra âm thanh mơ hồ.

Ánh mắt của nam nhân mang theo ánh sáng, giống như con sói khát máu nhìn thấy con mồi ngon miệng, chỉ một giây sau liền đem cô xé nát đi.

Nhan Điệp Y cũng không hoảng hốt, dựa vào thân thủ của cô, giờ phút này muốn tự vệ vẫn là dư sức. Cô dừng thở, một tay bắt lấy cổ tay đối phương, một cái tay khác nắm thành một đấm, dùng sức hướng tới bụng đối phương mà đánh xuống!

Nam nhân kêu lên một tiếng, bàn tay bóp cổ cô nới lỏng, Nhan Điệp Y nhân cơ hội xoay ngược người, đẩy người đàn ông xuống giường!

“ Tôi không có ác ý gì với anh, vết thương của anh cần được xử lí, tôi có thể giúp!”

Dưới ánh mắt không khuất phục của người đàn ông, Nhan Điệp Y thả lỏng ngữ khí, có chút dịu dàng, nam nhân chần chờ một chút, hai mắt hơi nhắm lại, ý là chấp nhận sự trợ giúp của cô.

Nhan Điệp Y lúc này mới buông tay ra, đứng dậy đi tìm dao và bông gạc, lại lưu luyến không rời mà nâng cốc rượu đem ra. Người đàn ông tay giữ lấy vết thương, nhìn động tác nhanh nhẹn đi tới đi lui của cô, dáng vẻ ung dung trầm ngâm.



Dao được hơ nóng trên ngọn đèn, Nhan Điệp Y gỡ nút bình rượu, bên trong gian phòng ngay lập tức lan tỏa mùi rượu, bao trùm lên mùi máu tươi khiến người khác buồn nôn, cô cẩn thận tiến tới, lại gặp phải ánh mắt lạnh tanh của người đàn ông, tay đột nhiên run cả lên.

Cô hít sâu một hơi, tránh đi ánh mắt của hắn, cẩn thận giúp hắn mở vạt áo.

Bởi vì vạt áo thấm đầy máu, đầu ngón tay đụng vào cảm thấy trơn ẩm ướt, thật sự khó mà xé ra được, có thể là do lực dao quá lớn, đụng phải vết thương, Nhan Điệp Y nghe được trong cổ họng người đàn ông phát ra âm nhanh nhỏ.

“Xin lỗi, anh kiên nhẫn thêm lúc nữa…”

Nhìn thấy bả vai người đàn ông run nhè nhẹ, có thể thấy hắn đang cố gắng để bản thân không kêu nữa, Nhan Điệp Y cắn răng, cầm rượu lên, không chút do dự đổ rượu vào vết thương!

Người này vẫn không nói, chỉ là đột nhiên xuất hiện một trận đau như vậy, vẫn khiến cho hô hấp của hắn ngày càng nặng nề, một cái tay của hắn nắm chặt mép giường, gân xanh dữ tợn, tựa như muốn bung ra.

Nhan Điệp Y mím môi, dùng mũi dao cắt lớp da, từng chút từng chút tiến sâu vào trong, ngay lập tức, máu cứ tuôn trào ra, cô không ngừng dùng vải bông lau sạch vết máu, cả bàn tay đầy máu cũng coi như không nhìn thấy.

Toàn bộ quá trình, người đàn ông không nói lấy một câu, chỉ là mồ hôi trên thái thương cứ nhỏ từng giọt xuống, cả cơ thể cũng không tự chủ là run lên.

Mũi dao cuối cùng cũng chạm vào viên đạn, trong lòng Nhan Điệp Y vui mừng, dùng sức lấy viên đạn ra!

Một tiếng ‘ lanh canh’ vang lên, viên đạn dính máu rơi xuống đất, Nhan Điệp Y cảm thấy sức lực như bị rút cạn đi, cố gắng đem tấm vải xé mỏng ra, giúp hắn băng bó lại vết thương.

Tay cô dính đầy máu lại mồ hôi, thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, cái dáng người vốn dĩ to lớn kia bỗng chốc đổ cả về phía cô, Nhan Điệp Y không chút phản ứng đỡ lấy hắn, người đàn ông tựa lên vai cô, hai mắt nhắm nghiền, hình như lại hôn mê.

Nhan Điệp Y đưa tay cảm nhận hô hấp của hắn, mặc dù rất nhỏ, nhưng vẫn đều đều. Cô nhìn hai tay và quần áo của mình, tất cả đều bị nhiễm vết máu loang lổ, mà quần áo người đàn ông kia cũng đã nhuộm đỏ vết máu, thế là cô đi thay quần áo, rồi tìm một bộ của Khưu Bách Vũ giúp hắn thay, ôm chăn giúp hắn đắp lên, lúc này mới vội vàng đem tất cả quần áo dính máu tới sân sau bí mật đốt đi.

Cô đoán người bị đạn bắn này chính là Huyết Ảnh được nói trong truyền thuyết, vậy nên mới bất chấp mà cứu hắn.

Sau khi thu dọn xong, cô dựa vào cạnh giường ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn người đàn ông đeo mặt nạ kia, lòng hiếu kỳ nổi lên, Nhan Điệp Y thực sự muốn tháo cái mặt nạ kia xuống, lòng vừa suy nghĩ thì tay cũng đưa tới, chỉ là không dám, tay cứng lại trên không trung, có chút do dự.

“Sao lại không tháo?”



Giọng đàn ông êm dịu đột nhiên vang lên, hắn vẫn nhắm mắt, nhưng đối với mọi cử động của Nhan Điệp Y lại biết rõ mồn một.

“Tôi…”, Nhan Điệp Y sững sờ, lúng túng rút tay về.

“Nể tình cô giúp tôi lấy viên đạn ra, tôi có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra”.

Người đàn ông mở mắt, lạnh lùng chống người ngồi dậy, Nhan Điệp Y sợ ảnh hưởng tới vết thương, nhanh chóng đến đỡ hắn.

“Có thể là cô vẫn chưa biết..”, người đàn ông bỗng nhiên quay đầu nói bên tai cô, ngữ khí lạnh đến doạ người: “Kẻ nhìn qua gương mặt này của tôi, chỉ có, người chết”.

Nhan Điệp Y lập tức cảm thấy toàn bộ lông tơ trên người đều dựng hết lên, ngữ khí lạnh lẽo của hắn khiến cô cảm thấy sợ hãi. Cô như cái lò xo bay về vị trí của mình, xua tay miễn cưỡng cười nói: “May là tôi chưa thấy…chưa thấy”.

Hắn gượng ép cơ thể bước xuống giường, trên lớp vải băng vết thương xuất hiện vết máu nhỏ, nhưng cũng chẳng để ý mà bước về hướng cánh cổng.

“Này! Anh đứng lại đó!”

Nhan Điệp Y bỗng hét to lên một tiếng, ban nãy thực sự là cô bị dọa, mãi đến giờ mới hoàn hồn.

“Anh bị thương rất nặng, vết thương… của anh…”, Nhan Điệp Y không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, quay đầu chỗ khác, chỉ chỉ cái bàn, phía trên bàn là chiếc áo khoác ngoài mà cô chuẩn bị cho hắn.

Hắn quay đầu nhìn Nhan Điệp Y một chút, không nói lời nào mà khoác áo lên người, sau đó quay người sải bước đi về hướng cánh cổng, đưa tay kéo cửa ra.

“Này!”

Nhan Điệp Y muốn giữ hắn lại, nhưng rồi lại chẳng tìm được lý do gì.

Tay người đàn ông đang mở cửa, vậy mà dừng lại một chút.

“Cảm ơn”, hắn mở miệng, âm thanh trầm thấp nói vào không khí.