Thống Đốc Đại Nhân, Mèo Nhà Anh Đâu

Chương 49: Con Mèo Này Có Thai Rồi (1)



“Nói, rốt cuộc nó bị sao vậy?” Thống đốc đại nhân nhìn mèo đã vẻ mặt hoang mang ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích mà đau lòng cực, lập tức ôm chặt cô.

Không nghĩ tới đám thú y kia thế nhưng vô cùng hưng phấn, tập thể chạy tới bên cạnh thống đốc đại nhân nói: “Thật xin lỗi, chúng tôi vẫn luôn cho rằng thống đốc đại nhân ngài quá mức chuyên chế, hiện tại xem ra ngài……”

“Nói tiếng người.” Giọng thông đốc đại nhân đã lạnh lẽo tới âm độ.

“Ngài xem, đây là phôi thai, đang phát dục, tuy rằng chỉ có một nhưng hy vọng…… A……” Người của hắn bị thống đốc đại nhân hất ra ngoài, toàn phòng không khí lạnh băng.

“Ai có thể nói rõ ràng cho ta.”

Trong giọng anh mang theo dao động tinh thần lực rất lớn, làm Trình Tiểu Mễ thấy đau lòng ôm lấy thân mập của mình.

Rốt cuộc có một người thông minh ra, vội tiến lên nói: “Thống đốc đại nhân, mèo của ngài có thai rồi……”

Bốp, lần này quả thật tự vả cho mặt đau rồi.

Thống đốc Reuel mới vừa nói trước mặt ông nội là sẽ không để bất cứ kẻ nào chạm vào một ngón tay của mèo nhỏ nhà mình, kết quả nó lập tức cho ra một đứa con luôn, cảm giác mặt đau quá.

Rốt cuộc là tên khốn nào đè mèo của mình?

Đầu anh trong nháy mắt liền nghĩ tới những con Lam kia, lúc trước mèo của anh động dục, khi phát hiện nó thì trên người có máu còn bị một đám Lam vây quanh xem, vậy thì việc này đã quá rõ ràng rồi.



Tuy rằng chỉ là một con mèo nhưng cũng là nữ thần của mình, anh cảm giác trên đầu mình anh phát quang luôn rồi, nguyên soái Ian bên cạnh thì vẻ mặt ha hả nhìn trò cười nhà anh. Mà ba Jason lại vẻ mặt lo lắng. Lại nhìn Bắc Thần đã rúc người lại như muốn tàng hình, cuối cùng trực tiếp lui ra.

Thống đốc đại nhân nghẹn một hơi, cuối cùng nhìn về phía tiểu sủng vật có chút vô tội trong lòng ngực, cô đang nâng khuôn mặt nhỏ lên nhìn anh, trong miệng phát ra một tiếng kêu meo, thoạt nhìn vô cùng bất lực.

Ý nghĩ muốn lao đi giết Lam tạm thời bị áp xuống, anh biết nó chỉ là một con động vật, loại phản ứng sinh lý này cũng không thể trách nó, hơn nữa nói không chừng là bị ép thì sao. Mình nên làm sao với nó bây giờ? Nhẹ nhàng sờ đầu cô một chút, sau đó ra một quyết định lãnh khốc nhất.

“Có thể bỏ đứa con trong bụng nó không.” Đừng trách anh tâm tàn nhẫn, nuôi con của động vật khác trong lòng anh không thoải mái, hơn nữa tiểu sủng vật nhà mình rõ ràng là nữ thần của mình mà, nhìn nó vì có thai con của Lam vất vả như vậy, vừa nôn vừa không ăn cái gì cả mà đau lòng muốn chết.

Thế mà lúc này Trình Tiểu Mễ trực tiếp từ nhảy xuống khỏi lòng ngực anh, sau đó huơ huơ móng vuốt nhỏ về phía anh: “Meo meo meo……” Anh cái tên cầm thú này, con của anh mà cũng bỏ. Mà nghĩ lại, hay là anh không biết cô gái ngày đó là mình nhỉ.

╰( ̄▽ ̄)╭

Vậy là rơi vào thế xấu hổ rồi.

Làm sao bây giờ, tiếng mèo mình level max chứ tiếng người thì không biết đâu, giờ phải giải thích thế nào cho anh biết đứa con là của anh đây.

Nhưng bên kia tâm thống đốc đại nhân lại đau xót, quả nhiên những người mẹ trên thiên hạ đều không hy vọng đứa con của mình bị thương, nhìn tiểu sủng vật thế này ý là không muốn anh làm thương tổn con của nó.

Nhìn xem, hiện tại nó đã dùng chân trước đè lại bụng mình, lại còn làm mặt hung dữ với anh nữa chứ.

Nếu mình ép buộc bỏ nó bỏ con vậy chẳng phải nó sẽ vĩnh viễn không để ý tới mình?

Trong lúc nhất thời anh có chút do dự.



Mà nguyên soái Ian cười ha ha nói: “Giờ có phải hẳn nên giải trừ hay không?”

Cũng cho cháu mang nón xanh rồi, hơn nữa xem ý thì còn rất thông minh đấy, muốn sinh đứa ‘con hoang’ không biết là của ai kia mà không giải trừ cộng dung làm sao đây, mang theo nón xanh đi tới đi lui vậy à?

Nhưng không ngờ thống đốc đại nhân lại hít vào một hơi nói: “Thôi vậy, giữ lại đi.” Một con mèo là nuôi, hai con mèo cũng là nuôi, dù sao cũng không thể vì một cái thai mà làm mình và mèo con xa cách được.

“Không được.” Nguyên soái Ian cùng Jason đồng thời nói.

Người đàn ông nào có thể chịu được khuất nhục như vậy chứ, bọn họ cảm thấy con trai ( cháu trai ) đã quá cưng chiều sủng vật này mà trở nên yếu đuối rồi, này thật là không được.

Thống đốc đại nhân cũng biết là không được, nhưng khi thấy mèo nhỏ của anh ở góc tường che chở bụng, mắt trông mong nhìn mình thì anh không cách nào tàn nhẫn xuống tay được. Cuối cùng nói: “Không được cũng phải được.”

Nguyên soái Ian cả giận nói: “Cháu…… Không sợ ông công khai chuyện của cháu ra cho mọi người biết sao?”

“Tùy ông, cùng lắm thì cháu về lãnh địa của mẹ, không làm cái chức thống đốc này nữa.” Thống đốc đại nhân duỗi tay xuống với tiểu sủng vật nhà mình, nói: “Lại đây đi, ta ôm mi về nhà.”

“Meo?” Thật sự không bỏ đứa bé của anh nữa sao, tôi cũng đâu có cho anh đội nón xanh, cũng không phải bất chấp mà sinh con cho anh đâu, chỉ là không muốn tạo thành bi kịch nhân luân thôi. Trình Tiểu Mễ suy nghĩ rất nhiều, trước đó cô cũng không ngờ mình lại được kiểm tra ra là mang thai đứa con của thống đốc đại nhân người ta, trong lúc nhất thời càng không biết là sinh hay không sinh thì tốt hơn, dù sao không ai đảm bảo được cô sẽ sinh một đứa bé hay một con mèo.

┑( ̄Д  ̄)┍

Nhưng mà nói thế nào cũng không thể để thống đốc đại nhân chính tay xoá sạch đứa con của mình được, nếu không tương lai biết được mọi chuyện thì anh hối hận cỡ nào? Cho nên, cô nhất định phải giữ được đứa nhỏ này, cần phải giữ được.