Lục Cảnh Nghi chậc lưỡi, đem lời Vương Tiêu nói lọt vào trong đầu, quả thật không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được mà. Chức thị trưởng này, cậu ta lấy được, cũng là điều dĩ nhiên mà thôi. Bởi lẽ những ông bà già cùng cậu ta cạnh tranh đều kém cậu ta một đoạn đường.
Không đủ thông minh như cậu ta, không đủ ranh mãnh, càng không đủ quyết đoán sát phạt như cậu ta, thua là phải rồi.
Đường Tịnh Thi đi theo bà giúp việc đến phòng thay đồ, đến nửa đường, bà ấy quay người lại, trên gương mặt đều là những vết nhăn lớn nhỏ, đường chân chim ngay khóe mắt lúc này đều đã cong lên, cầm lấy ta cô, bà mở miệng, nhưng không thể phát ra được một chữ nào hoàn chỉnh mà chỉ là những tiếng ú ớ.
Trong giây lát, Đường Tịnh Thi như chợt hiểu ra điều gì, cô cúi thấp đầu xuống để bằng với chiều cao của bà ấy, cô hỏi:
"Cô không thể nói được, nhưng có thể nghe được?"
Bà lão gật đầu, phía trên quầng mắt thâm chính là đôi mắt sáng rực như tìm thấy vị cứu tinh. Đường Tịnh Thi cầm lấy
"Kì lạ, cô không biết ngôn ngữ kí hiệu, có thể là mới bị mất giọng gần đây, cháu nói vậy đúng chứ?"
Đáp lại vẫn là một cái gật đầu, bà ấy lúc này đã buông tay cô ra, đưa tay lên trước mắt khua liên tục 5 ngón tay.
"Cô bị 5 ngày trước? Có phải kẻ đột nhập đã ép cô uống hay không?"
Lúc này sắc mặt người giúp việc bất giác thiếu tự nhiên, thật lâu sau mới dám gật đầu. Nhưng một tia do dự trong ánh mắt bà ấy làm sao có thể qua được đôi mắt tinh tường của Đường Tịnh Thi chứ, chẳng qua bây giờ chuyện ấy không quan trọng. Cô đã dần hiểu được lý do vì sao Lục Cảnh Nghi đem cô đến nơi này.
"Trước mắt chúng ta vào phòng thay đồ tìm cho cháu một cái áo được chứ? Sau đó cháu sẽ xem xét cổ họng của cô để xem có thể dùng thuốc trị được hay không, cô không cần phải lo lắng quá nhiều được chứ?"
Bà giúp việc nghe thấy điều này liền lập tức gật đầu lia lịa, không cần ngôn ngữ cũng nhìn thấy được sự cảm kích vô cùng đến từ đôi mắt đang cong lên kia. Trong lúc đó Đường Tịnh Thi cũng cầm lấy chiếc áo phông thường mà bà đưa đem đi thay.
Đúng như lời hứa của mình, trước khi bước ra bên ngoài, cô nán lại ở trong phòng thay đồ kiểm tra sơ lược cổ họng của bà ấy, đèn pin nhỏ được bật lên, Đường Tịnh Thi lấy trong túi nhỏ bên người một chiếc gương cầm tay cán dài, trước khi đem nó vào trong cổ họng bà ấy, cô tất nhiên phải nhắc nhở nhẹ để bệnh nhân đỡ phải bỡ ngỡ:
"Khi cháu đem cái này vào trong cổ họng của cô sẽ có chút buồn nôn, nhưng cô cố chịu đựng nhé, được chứ?"
Nhận được cái gật đầu đồng ý của bà ấy, Đường Tịnh Thi thao tác nhanh gọn, đem chiếc gương nhỏ đó đâm đến gần cuống họng của bà, đèn soi cũng theo đó chiếu thẳng vào gương, nhờ vậy mà cô có thể nhìn sơ lược một phần tổn thương của dây thanh quản mà không cần phải nội soi.
Chỉ thấy đầu dây thanh quản của bà ấy bị thương nặng, vết loét này có vẻ như là do hóa chất tác động, nhưng cũng nhờ vậy mà cô có thể ngầm định bà ấy không phải sẽ bị câm vĩnh viễn, chỉ cần uống đúng thuốc, cùng với kiêng kham đúng cữ thì chắc chắn có thể khỏi được.
Vừa nghe được bản thân có thể nói được, bà lão đã cười như vớt được vàng, nước mắt cũng bắt đầu rơi xuống dưới khóe mi đầy những vết nhăn.
Sau khi cô bước ra, hai người kia dường như cũng đã thảo luận xong, Lục Cảnh Nghi cũng đã bận lại áo khoác của mình như sắp ra về đến nơi. Đường Tịnh Thi chỉ có thể ngơ ngác cầm lấy balo nhỏ của mình lên, xách mông chạy theo bước chân của hắn, tạm biệt hai người ở phía sau để ra về.
Chết thật, vậy là lần này đi theo tên họ Lục này, cô cũng không thể thu thập thêm tin tức nào của chính mình. Lần đổ nước đó, là hắn cố tình mà... Đại boss gì chứ, toàn muốn nhận hết công trạng về mình mà thôi.
Ở phía sau, Vương Tiêu nhìn hình bóng hai người kia rời đi, chẳng hiểu sao trên môi lại nở một nụ cười vui vẻ, nhìn sang bà giúp việc số khổ của mình, anh cất tiếng hỏi:
"Cô ấy đã giúp bà kê đơn thuốc rồi chứ?"
Bà ấy sau đó lấy ra trong túi áo của mình một tập giấy note và một cây bút, loay hoay một chút đã xé một tờ giấy đem dán lên cánh tay áo của Vương Tiêu, bên trên viết:
"Cậu chủ... Cô ấy là người tốt."
"Chậc, bà trả lời chẳng ăn khớp gì với câu hỏi của tôi cả." Vương Tiêu ngoài mặt chán ghét, nhưng vẫn chờ đợi tờ giấy chuẩn bị viết xong của bà lão.
"Cậu chủ, cậu và họ... Khi bắt được thủ phạm... Có thể cho tôi gặp được không?"
"Bà không sợ à, nó đã khiến bà gần như câm luôn như vậy mà cũng chưa sợ, bà trước đây không đầu quân vào quân đội quả thực là thiếu sót của thành phố E này đấy."
Vương Tiêu nói xong, hai tay sỏ vào túi quần, tiêu sái bước vào bên trong, dưới ánh mắt ấy có bao nhiêu toan tính, cũng không ai có thể đọc ra.
Bà già ngốc này, tội bao che đã là tội đáng chết rồi đấy, bà chẳng biết gì hết.
...
Nhìn chiếc taxi đang tới gần, Đường Tịnh Thi chậm rãi lui lại một bước chân, cô hướng đến Lục Cảnh Nghi nói một tiếng xin lỗi:
"Ngài về trước đi ạ, tôi có việc phải đi, có lẽ không cùng đường với ngài."
"Cô muốn đi đâu?" Lục Cảnh Nghi vẫn giữ lại cánh cửa phía sau taxi đang mở ra, đôi mắt lam nhạt phản chiếu hình bóng nhỏ bé của cô gái.
"Thì... Đi có chút việc, nói ngài cũng không biết được. Ngài cứ mặc kệ tôi là được..."
Còn chưa kịp nói xong, cả người đã bị một cánh tay của Lục Cảnh Nghi nâng lên ném thẳng vào trong taxi một cách không thương tiếc, cô còn chưa kịp mắng chửi gì, hắn đã cướp mất thoại:
"Bây giờ vẫn đang trong giờ làm việc, muốn đi đâu, nói tài xế, tôi đi cùng cô."