Đường Tịnh Thi không vội tới chỗ của Lục Cảnh Nghi ngay, mà cô đứng yên lặng ở cửa ra vào một chút, quan sát mọi thứ xung quanh. Đặc biệt hơn cả là quan sát ánh mắt của vị thống tướng nhà mình đang dõi theo hướng nào. Dù sao cũng là một quân nhân, điều tối kị nhất chính là bốc đồng, không thể hành động mà không dùng não được.
Nương theo ánh sáng mờ ảo, cô nhìn thấy cánh cửa phòng vip số 5, còn chưa kịp để cô định hình thì cửa bên trong đã mở ra, bước ra từ đó là khuôn mặt khiến cô phải đứng sững người một hồi rất lâu.
Người mở cửa có một cái sẹo dài bên mắt phải, gò má nhô cao, nhìn một cái đã cảm thấy không phải người chân chính gì. Đúng vậy, hắn chính là Lý Chung…
Là cái tên mà Hà An Thư đã tìm ra cho cô, kẻ chủ mưu bắt cóc hai đứa nhỏ của cô cách đây hơn hai mươi năm.
Ngay lúc tâm lý cô kích động, không để ý xung quanh mà muốn chạy vụt thật nhanh tiến tới trước mắt hắn ta, bàn tay cô bỗng chốc bị người khác nắm chặt lấy, dùng lực mà kéo lại.
“Cô muốn đi đâu?”
Bởi vì không phòng bị gì, Đường Tịnh Thi theo quán tính mà nhảy vào trong lồng ngực người đàn ông. Bên mũi thoang thoảng mùi hương ngọt dịu của hổ phách, không cần nhìn cũng đoán ra người tới là ai.
Nhưng Đường Tịnh Thi bây giờ không thiết tha gì với hắn, tay cố gắng muốn vùng ra để chạy theo người kia. Chỉ là cô càng vùng vẫy, bàn tay đang nắm chặt tay cô càng dùng lực, nhất quyết không chịu để cô đi.
Lục Cảnh Nghi nhìn thấy biểu cảm của Đường Tịnh Thi không đúng, lại sợ nếu tiếp tục kéo qua kéo lại như thế này sẽ gây ra nhiều sự chú ý của người khác, hắn chỉ đành đem cô ôm chặt trong ngực mình, sau đó bước đến một góc khuất của quán, đặt cô ngồi xuống.
Bị hắn ép vào lồng ngực đến mức gần như không thở được, Đường Tịnh Thi chỉ chờ đến khi tay mình được buông thả mà trừng mắt nhìn hắn đầy oán trách.
“Thống tướng Lục, hôm qua thì bảo tôi tránh đi, hôm nay lại dở thói ôm ấp tôi nơi như thế này, anh đang coi tôi là cái gì?”
So với sự bức xúc của cô, ánh mắt của Lục Cảnh Nghi lại lãnh đạm lạ thường, hắn ngồi xuống nhìn cô một cái, lại nhẹ cầm lấy bàn tay lúc nãy hắn nắm, hơi kéo cổ tay áo của cô lên.
Phía trên đã hiện rõ vết bầm tím nhẹ.
Đầu lông mày nhăn lại, hắn chỉ có thể nhỏ giọng nói hai tiếng.
“Xin lỗi.”
Đường Tịnh Thi đối với mấy vết bầm này chẳng coi là gì, cô vung tay ra khỏi người hắn, cười nhạt một tiếng, đáp lại.
“Xin lỗi về cái gì? Nếu xin lỗi về cái vết bầm cỏn con này thì tôi không cần, hơn hết, bây giờ tôi còn có việc vô cùng gấp gáp, cảm phiền anh đừng ngáng đường tôi.”
Lục Cảnh Nghi thấy cô chuẩn bị rời đi thì ngay lập tức đứng chắn trước mặt cô, khuôn mặt vẫn vô cảm như vậy, nhưng trong giọng nói lại có chút khẩn trương.
“Đi đâu?”
Đường Tịnh Thi cũng không yếu thế mà cười khẩy, ánh mắt xuyên qua hắn mà nhìn về phía hành lang ban nãy, phòng vip 5 vẫn còn đóng, tức là người kia hoặc vẫn chưa về, hoặc đang ở bên trong.
“Đi đâu cũng không phải chuyện của ngài thưa thống tướng. Hôm nay là ngày nghỉ của tôi, với tôi, ngài hôm nay chẳng là cái gì cả.”
Tịnh Thi có thể đã quên mất, mục đích ban đầu mà cô tới quán bar này lại chính là đi kiểm tra vị thống tướng đến địa điểm như thế này để làm gì.
Song, cô còn chưa tiến thêm được bước nào đã bị câu hỏi chất vấn của người trước mặt kéo chân lại.
“Cô quen biết Lý Chung?”
Đến lúc này, Đường Tịnh Thi cũng không có ý định ngó lơ Lục Cảnh Nghi nữa, bởi cô biết, có thể mục đích hai người đến nơi này khác nhau, nhưng mục tiêu trước mắt hiện tại lại có phần tương tự nhau.
“Ngài tới đây để theo dõi Lý Chung?”
Không trả lời câu hỏi của cô, Lục Cảnh Nghi mím môi một lúc rồi mới nói tiếp ý của mình.
“Nếu cô biết Lý Chung, thì hành động nhìn chằm chằm của cô lúc hắn ra ngoài đã khiến hắn cảnh giác hơn rồi.”
…
Lý Chung từ lúc bước vào quán bar đã cảm giác được có ánh mắt nhìn ông ta chằm chằm, cho đến lúc ngồi trong phòng VIP gặp đối tác cũng không thể hết được, thẳng đến khi ông ta giả bộ xin phép ra ngoài để quan sát một chút, trong giây phút chạm vào ánh mắt người phụ nữ dưới lầu, ông ta bỗng như bị giật mình.
Sao đôi mắt đó lại quen thuộc như vậy… Nhưng trong thời gian ngắn ông ta không tài nào có thể nhớ lại được.
Nhưng có một chuyện khá chắc, có lẽ ánh mắt mãnh liệt mà ông ta cảm nhận được là từ người phụ nữ này. Tuy rằng linh tính mách bảo với ông ta rất khác, nhưng hiện tại người chống lưng của ông ta đang ở đây, hơn hết địa bàn này so với sức một đứa phụ nữ thì không là gì cả.
Tuy nhiên, phòng bị đối với loại người làm ăn như ông ta thì không bao giờ là đủ. Bởi vậy nhân lúc đi vào phòng vệ sinh ông ta đã gửi tín hiệu cho người trong cuộc rời đi theo lối tắt, còn mình thì quay đầu lại xác nhận người phụ nữ kia.
Nhưng cho đến khi Lý Chung quay lại, người phụ nữ kia đã không còn nơi cũ, để đảm bảo chắc chắn, ông ta đã ngó khắp nơi, vừa hay thấy cô ta bị một người đàn ông đè dưới ghế, hôn nhau thắm thiết… Mà đôi mắt vừa nhìn ông đầy ác cảm, giờ lại chuyển thành si mê nhìn người đàn ông kia.
Ha, hóa ra là ánh mắt nhìn tình nhân, nếu như vậy cũng không cần phải quá lo lắng…
Đợi cho ánh mắt Lý Chung dần rời đi, đôi mắt si mê của Đường Tịnh Thi bất giác hoàn toàn thanh tỉnh, bàn tay lần mò trên tấm lưng dài rộng của người đàn ông cũng từ từ rụt lại, đẩy người đàn ông ra xa.
Hôn… Tất nhiên là thật, dù sao thì lừa mấy bọn tội phạm kiểu này cũng không dễ dàng gì.
Lục Cảnh Nghi bị đẩy ra, ánh mắt vẫn còn chút hơi thở dục vọng mờ nhạt, nhưng vẫn đứng thẳng người, cúi đầu xin lỗi cô vì lỡ thất lễ.
Đường Tịnh Thi mím môi không nói gì, dù sao thì do cô bứt dây động rừng trước, mà chính cô là người đưa ra ý kiến này để dời đi sự nghi ngờ. Làm sao dám nhận sự xin lỗi của hắn?
“Hiện tại chỉ đành để Lý Chung rời đi, tôi chở cô về căn cứ.”
Đường Tịnh Thi lúc này vẫn chỉ có thể ập ờ đồng ý, cô cầm lấy áo khoác của mình, nhanh chóng vọt ra bên ngoài, lại không để ý ánh mắt của người đằng sau đang chăm chăm nhìn về phía bóng lưng của cô.
Rõ ràng là bộ dạng của chính nhân quân tử, nhưng trên môi không thể che dấu nụ cười.
Hơn cả, trong suy nghĩ của người kia lại không ngừng liên tưởng đến cảnh ban nãy, bộ não lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất.