Thống Tướng, Chờ Ngày Anh Yêu Em

Chương 37: Gặp Âu Minh Triết



Bởi vì nụ hôn ngoài ý muốn tại quán bar ngày hôm đó, Đường Tịnh Thi đã tránh mặt Lục Cảnh Nghi hơn một tuần. Đến cả Kha Vu cũng phải kéo góc áo của cô hỏi chuyện gì đã xảy ra giữa hai người.

Đường Tịnh Thi chỉ biết ngượng chín mặt, ập ờ vài câu lại mất hút. Chỉ có duy nhất Lục Cảnh Nghi tựa hồ không hề bị lay động gì trước hành động thân mật ngày hôm đó của hai người.

Tuy rằng ngoài mặt hắn không tỏ ra cảm xúc gì, nhưng toàn bộ gần hai chục nhân sự ở đây đều cảm nhận được, không khí mùa xuân đang ngập tràn khắp căn cứ. Ngoài miệng không nói, nhưng trong suy nghĩ của mỗi người đều không ngừng gào thét, thống tướng nhà mình có biến rồi.

Còn là biến lớn, biến động trời.

Công việc bàn giao người lại cho thành phố E đã gần như xong xuôi, bọn họ chỉ chờ lệnh của Lục Cảnh Nghi để trở về thành phố A.

Mà Thống tướng Lục cũng không làm bọn họ phí thời gian nhiều, ngay khi chuyển giao công việc xong cho Vương Tiêu, cũng như truy tìm tung tích ID mà chiếc USB bị đánh cắp đang xuất hiện nơi nào, hắn đã ra lệnh cho mọi người trở về thành phố A.

Đối với thái độ tránh né của Đường Tịnh Thi, tất nhiên hắn vẫn biết, nhưng đó không phải là vấn đề chính nhất trong thời buổi như thế này, Lục Cảnh Nghi hắn không phải là người bình thường, hắn là Thống Tướng, so với chuyện cá nhân, hắn phải đặt lợi ích của toàn dân lên hàng đầu.

Hơn cả, chuyện quan trọng lúc này là lần theo tung tích Lý Chung, không phải chỉ vì nhiệm vụ… Nhớ đến ánh mắt nhìn ông ta đến oán hận của Đường Tịnh Thi, Lục Cảnh Nghi thật sự không thể không để tâm đến.



Thành phố A.

Vừa đáp máy bay xuống, Lục Cảnh Nghi đã phải chạy về quân doanh để kiểm tra công việc đã bàn giao, sau đó lại có cuộc họp, so với những người đi cùng quả thực bận đến không ngóc đầu lên được.

Thái độ của Đường Tịnh Thi đã trở lại bình thường, dù sao cũng chỉ là nụ hôn, cô cũng không phải thể loại thiếu nữ mơ mộng quá lâu, hơn hết, cô so với thống tướng Lục cũng bận bịu không kém.

Kể từ lúc nhìn thấy Lý Chung ở quán bar thành phố E, cô đã nhờ bạn mình theo dõi hành tung của hắn, dù không được đều đặn, nhưng ít nhất cô biết được… Tên này đang chuẩn bị có một phi vụ ở thành phố A này.

Hiện tại bởi vì thông tin chưa được xác thực, vậy nên cô vẫn chưa báo cáo chuyện này cho Lục Cảnh Nghi biết, chỉ có thể nhờ Kha Vu để ý những nơi như bến cảng hay sân bay, phòng ngừa ông ta thật sự trà trộm đến.

Ngồi trong phòng làm việc của mình, Đường Tịnh Thi chăm chú đọc lại tất cả các thông tin trong hồ sơ tội phạm của Lý Chung, lại đối chất với thông tin mà Hà An Thư cung cấp cho, cắt ra từng chi tiết quan trọng nhất, tạo thành một sơ đồ hành động của hắn trong vòng một năm trở lại đây.

Nhìn vào thành quả mà mình vừa hoàn thành, ánh mắt Đường Tịnh Thi nhàn nhã, nhưng đầu ngón tay đã bấu chặt ngoài tay áo đến trắng bệch đã hoàn toàn thể hiện rõ thái độ của cô đối với người này.

“Lý Chung… Ông chuyến này đừng mơ thoát khỏi vòng tay pháp luật.”



Hai giờ sáng, căn biệt thự gần biển vẫn sáng đèn, Lục Cảnh Nghi mới họp xong, còn chưa kịp ngả lưng nghỉ ngơi một chút đã có người tìm đến cửa làm phiền.

Nhưng khi vừa mở cửa ra, bên khóe môi của Lục Cảnh Nghi khẽ cong lên nụ cười nhạt.

“Hôm nay là ngày gì mà ngài Âu lặn lội từ Willow đến thăm tôi thế này?”

Trước cửa nhà, Âu Minh Triết cong môi, trên tay còn cầm hộp quà nhỏ đem cho Lục Cảnh Nghi, đôi mắt màu hổ phách nhìn qua, chất giọng trầm khàn cất lên giữa không trung.

“Sao vậy? Không hoan nghênh tôi à?”

“Nếu tôi nói không thì cậu sẽ về à?” Lục Cảnh Nghi cũng cười cười đáp lễ, nhận lấy món quà trên tay Âu Minh Triết, lại nghiêng người qua như chào đón người bạn tốt vào nhà.

Trong căn phòng có máy sưởi, hai người đàn ông đối diện nhau, chẳng biết nói chuyện trong bao lâu, bỗng nhiên Âu Minh Triết lại hắt hơi khiến cho Lục Cảnh Nghi hơi giật mình.

“Minh Triết, ít khi thấy cậu hắt hơi đấy.”

“Lục Cảnh Nghi, tôi không dành giờ ngủ quý giá để vui đùa cùng cậu.”

Cảnh Nghi nghe được câu này không khỏi nhướng mày, gì chứ, đây là nhà hắn, người đến tìm hắn là cậu ta chứ có phải hắn đâu?

Tuy rằng tức giận là thật, nhưng khóe môi vẫn cong cong lên, không để dư ra một biểu cảm thừa thãi nào.

Thẳng đến khi quay lại từ nhà bếp, trên tay còn cầm lấy cốc nước đá cho Âu Minh Triết, bọn họ mới chính thức nói chuyện chính.

Âu Minh Triết cất quyển sách dày cộm trở về chỗ cũ, trong đôi mắt màu hổ phách lạnh lẽo hướng ra cửa, dường như toàn bộ cảnh đêm đẹp đều hóa hư không trong mắt của anh ta.

“Cậu tra ra được gì chưa.”

Lục Cảnh Nghi biết Âu Minh Triết đang đề cập đến bang đảng của Lý Chung, bởi vậy mà nhanh chóng đáp lại.

“Bắt được toàn bộ băng đảng cũ của bọn chúng rồi, nhưng không tra được gì cả.”

Âu Minh Triết cười cười, hỏi Lục Cảnh Nghi.

“Khả năng thu thập thông tin của cậu giảm?”

Lục Cảnh Nghi tức đến bật cười, lại dùng đôi mắt lam nhạt của mình buông ra dấu hiệu cảnh cáo, lại nói.

“Không phải là khả năng tôi giảm, những người tham gia phi vụ cậu bị bắt cóc năm xưa một là đã chết, hai là nửa sống nửa chết, điên điên dại dại, có hỏi cũng chẳng tra ra được gì.”

Đặt cốc nước trước mặt hắn, Lục Cảnh Nghi lại tiếp tục câu nói còn dang dở.

“Cậu dám nghi ngờ khả năng điều tra của một thống tướng, lá gan cũng thật lớn.”
— QUẢNG CÁO —