Thủ Lĩnh Không Muốn Nổi Tiếng

Chương 8: Chương 8



"Không có ai tên Trịnh Ngọc Linh ở lớp 12A sao?" Thiên Vũ khó hiểu.
"Không có." Mạc Thiếu Phong cất điện thoại vào túi, nói.
"Sao tự nhiên lại muốn tìm hiểu về con gái vậy?" Lâm Hạo cười cười.
"Chỉ là..."
"Tránh ra!!!!"
Chưa nói hết câu, Thiên Vũ đã thấy một vật thể đang bay từ trên cầu thang xuống. À, là con người...
Bịch!!! Vũ Thiên ngã từ trên cầu thang xuống, được ai đó làm đệm thịt ình.
"Là cậu?"
"Là cậu?"
Lúc cảm thấy an toàn, cô mới ngẩng đầu lên, nhận ra mình đang nằm gọn trong ngực của "hắn".
"Cậu định làm người nhện đó hả?" Nét mặt của Thiên Vũ như là đang chịu đau nhưng vẫn cố nói đùa một câu.
Cô trừng mắt. Chẳng phải tại ngươisao? Hết tiết 2, cô đang định xuống canteen thì bị ai đó đẩy ngã xuốngcầu thang. Vốn nghĩ kẻ học võ như cô có thể tiếp đất dễ dàng nhưng lạithấy hắn dưới chân cầu thang, kết quả là không có đất để hạ cánh.
Ngẩng đầu lên nhìn, kẻ đẩy cô ngã đã biến mất.
Thiên Vũ thấy cô không trả lời liền dùng tay xoay mặt cô nhìn về phía mình "Này, cậu định ngồi trên người tôi bao lâu nữa hả?"
"Á..." Vũ Thiên giật mình nhận ra tư thế của mình và hắn đang vô cùng mờ ám liền đứng bật dậy.
"Không cảm ơn tôi sao?" Hắn cũng đứng dậy phủi phủi quần áo.
"Cậu nghĩ rằng tôi tự nhiên mà ngã cầu thang à?" Ở trường, ngoài fan của hắn ra thì cô chẳng gây thù oán với ai cả.
"Là cô ta làm?" Ý cười trên mặt hắn biến mất.

Vũ Thiên không nhìn rõ mặt nhưng cô có thể chắc chắn mái tóc nhuộm đỏ đó là của Lan Hoa.
"Xin lỗi..." Thiên Vũ có cảm giác áy náy.
"Tay cậu chảy máu kìa." Cô kéo cánh tay hắn và nhìn vết thương nhỏ đang chảy máu. Cọ vào đâu vậy?
"Không sao."
"Đến phòng y tế đi."
"Rửa đi là được mà."
"Sẽ nhiễm trùng."
Lâm Hạo liếc liếc hai người đang nói chuyện mà quên đi sự tồn tại của hắn và Thiếu Phong. Tiếp theo kéo Thiếu Phong lên tầng.
"Hay là cậu đưa tôi đến phòng y tế?" Thiên Vũ cúi người đối mặt với cô, đề nghị.
"Được."
Hắn bất ngờ vì cô đồng ý, tủm tỉm đi theo sau cô đến phòng y tế.
"Không có ai trong này cả."
"Vào đi, tôi sẽ băng cho cậu."
Thiên Vũ ngồi xuống, chăm chú nhìn cô đang cẩn thận sát trùng, bôi thuốc ình.
"Nhìn nữa mặt tôi sẽ thủng mất." Dán nốt chiếc băng cá nhân lên cánh tay hắn. Xong.
"Con gái bình thường bị nhìn như vậy sẽ đỏ mặt và luống cuống tay chân." Thiên Vũ nói.
"Cậu tự tin về mị lực của mình như vậy sao?"
Không trả lời, lúc sau hắn nói: "Bỏ kính ra cho tôi xem khuôn mặt cậu được không?"
"Không..."
Chưa nói hết, kính của Vũ Thiên đã bị kéo ra, nằm gọn trong tay hắn.
"Cậu làm cái gì vậy!"
Có cần phải thần bí vậy không? Hắn vừa tháo kính ra cô đã lấy tay che mắt lại.
Chẳng nhìn thấy gì cả.
Giật lấy chiếc kính đeo lại, Vũ Thiên mặc kệ hắn và đi lên lớp.
Vừa bước vào lớp, Vũ Thiên đã thấy Diệp Tinh và Huân Trì cặm cụi làm gì đó ở bàn học của cô.
"Cậu làm cái gì...." Trên bàn học Vũ Thiên hiện tại có la liệt một đống rác, Diệp Tinh và Huân Trì đang cố dọn dẹp chúng.
"Vũ Thiên..." Khuôn mặt Diệp Tinh chứa đầy phẫn nộ, vừa thấy Vũ Thiên mới dịu lại một chút.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Vũ Thiên ngừng một chút... Hừ, lại là cô ta!
"Cậu đã đắc tội gì với hoa khôi mà phải để cô ta đến tận nơi mà phá vậy?" Một bạn nữ tò mò hỏi.
"Hoa khôi?"

"À, cậu mới chuyển vào nên không biết. Lan Hoa lớp 12C là hoa khôi năm trước."
"Cô ta đến đây với 2 người khác, đổ rác lên đầy bàn cậu rồi bỏ đi."
"Bốc mùi quá, Lan Hoa cô ta đúng là đáng ghét, cậy có cha là cổ đông lớn của trường mà chẳng coi ai ra gì."
Đúng lúc đó Thiên Vũ bước vào, đủ nghe 2 chữ Lan Hoa và thấy chiếc bàn bẩn. Sắc mặt tối sầm.
Hắn đi tới bê chiếc bàn và nói: "Vũ Thiên, chúng ta cùng xuống nhà kho lấy chiếc bàn mới."
Nhìn vẻ mặt hắn như không cho cô cơ hội từ chối, Vũ Thiên lẳng lặng gật đầu ra hiệu với Diệp Tinh rồi cùng hắn đi ra ngoài.
Mọi người trong lớp nhìn 2 người vừa rời đi, hầu hết đều đã nghĩ ra lý do vì sao Lan Hoa làm vậy...
"Này, cậu không giận tôi đấy chứ." Hắn lên tiếng sau một hồi im lặng.
"Cậu nghĩ bây giờ tôi mới giận sao."
"......"
"Nếu thấy áy náy thì buông tha cho tôi đi, tìm cô gái nào đó có thể hi sinh vì cậu ấy."
"Tôi biết, nhưng họ chỉ thích khuôn mặt và gia tài nhà tôi thôi. Hi sinh chắc chẳng ai dám."
Bỗng nhiên cô thấy thật đồng cảm với hắn, chẳng phải cô 2 năm trước cũng như vậy sao?
"Vậy sao cậu không lạnh lùng cách xa bọn họ đi, còn suốt ngày giả bộ hòa đồng."
"Nghe nói lũ con gái thích con trai lạnh lùng hơn cả con trai hòa đồng." Hắn nói nhỏ.
"......" Cậu ta cũng suy nghĩ sâu sắc thật đấy.
"À, có nột vấn đề quan trọng tôi muốn nói."
"Gì?" Sao mặt cậu ta nghiêm túc vậy.
"Nhà kho ở đâu thế?"
"......"
oOo
Khi họ vào đến lớp thì cũng đã qua non nửa tiết học.

Nữ sinh trong lớp lại nổi lên nghivấn giữa quan hệ của 2 bạn học mới này. Còn nam sinh thì suy nghĩ sâu xa hơn, tại sao Diệp Tinh và Huân Trì - 2 kẻ rất có tiếng ở trong trườnglại giúp đỡ Vũ Thiên cơ chứ?
Ra chơi tiết 3, Vũ Thiên đứng dậy định đi thì bị hắn kéo tay lại.
"Đi đâu?"
"Cậu biết làm gì?"
"Tôi lo Lan Hoa lại gây phiền phức cho cậu."
"Sẽ không sao đâu."
"Tôi đi cùng cậu."
Thiên Vũ đang định đứng lên thì cô cúi người thì thầm vào tai: "Tôi đi wc, cậu thật sự muốn đi theo sao?"
Làn hơi thở ấm áp của cô lượn lờquanh vành tai Thiên Vũ làm cả người hắn hóa đá, lúc sau thì cả khuônmặt đều có những mảng hồng hồng rất khả nghi.
Mình sao thế này??? Chỉ có vậy thôi mà cũng đỏ mặt. - Nội tâm Thiên Vũ gào thét.
Hắn mải suy nghĩ mà không để ý đến ánh mắt kì dị của mọi người.
.........
Khi Vũ Thiên đang đi trên hành lang thì có một bạn nữ nói rằng cô chủ nhiệm cần gặp. Vũ Thiên không nghi ngờ liền đi theo.
Nhưng lúc cô không để ý, bỗng có bàn tay ai đó đẩy cô ngã vào một căn phòng.
Cạch.
Cửa đã bị khóa ngoài.
S.h.i.t!!!