Thư Linh Ký

Chương 142: Q5 –VÔ ƯU – CHƯƠNG 141



Q5 –VÔ ƯU – CHƯƠNG 141: KHÔNG CẦN CẢM ƠN

Editor: Luna Huang
Lần đầu tiên thu được lễ vật của đại lão, nên cảm tạ thế nào, chờ ở đây, gấp…

Nói thật. khi Cố Thất Tuyệt rất nghiêm túc nhìn qua, đồng thời nhẹ nhàng chậm chạp mở bàn tay ra, Nhạc Ngũ Âm sớm đã là nhảy loạn trong lòng, đầy đầu đều là các loại ý niệm kỳ quái.

Nhưng vấn đề là, chờ nàng xấu hổ mím môi anh đào, thấy rõ lễ vật trong lòng bàn tay của Cố Thất Tuyệt, đột nhiên sỏa hồ hồ trừng lớn mắt hạnh, đến một đám nhạc khí tiểu tỷ tỷ phía sau cũng bối rối ——

“Ai ai ai, đây là cái gì?”

Không phải là cao điểm mỹ vị, cũng không phải yên chi phấn nước, trưng bày trong lòng bàn tay của Cố Thất Tuyệt, chính là tạp phiến đạm thanh sắc thoạt nhìn rất thông thường, mặt trên còn viết một chữ số kỳ quái —— “1…”

“Ách, đây là cái gì?” Nhạc Ngũ Âm sỏa hồ hồ nhấc tay hỏi.

“Thẻ phụ đạo.” Cố Thất Tuyệt nghiêm trang trả lời, “Giản đơn mà nói, sử dụng cái thẻ này, có thể để cho bổn quân trong lúc bận rộn, cũng sẽ gạc qua một bên, phụ đạo cho người làm bài tập một canh giờ.”
(Luna: Haha, tuy đoán sai nhưng cũng là gần đúng nha)

“Cái quỷ gì?” Nhạc Ngũ Âm vẻ mặt mờ mịt, “Chờ chút, vì sao ta phải tìm quân thượng ngươi phụ đạo bài tập?”

“Bởi vì ngày hôm nay ngươi làm sai bài tập điền vào chỗ trống.” Cố Thất Tuyệt rất chăm chú nhìn nàng, “Bất quá không sao, có tấm thẻ phụ đạo này, dù cho bổn quân bận rộn hơn nữa suy yếu hơn nữa, cũng nhất định sẽ giúp ngươi phụ đạo… Ân, bổn quân đến tốc hiệu cứu tâm hoàn cũng đã chuẩn bị xong rồi.”


Nhịn xuống, nhịn xuống, dùng tỳ bà đánh người, lại phải tốn tiền sửa chữa!

Nhạc Ngũ Âm hít một hơi thật sâu, mặc niệm ba trăm lần trong lòng “Ta không chấp nhặt với người bệnh tâm thần”, thật vất vả mới yếu ớt hỏi: “Cho nên nói, quân thượng ngươi đưa cái này là… Lễ vật?”

“Không sai.” Cố Thất Tuyệt đưa thẻ cho nàng, vẻ mặt nghiêm trang, vẫn còn có chút tự hào, “Bổn quân cũng là linh quang vừa thoáng hiện, đột nhiên nghĩ đến… Ân, rất thích đi, rất hữu dụng đi, không cần cảm tạ.”

“… ? ? ?” Nhạc Ngũ Âm tiếp nhận thẻ, cảm động đến lệ quang dịu dàng rồi

“… ? ? ?” Phía sau một đám nhạc khí tiểu tỷ tỷ cũng rất cảm động, không nhịn được suy nghĩ tình cảnh lãng mạn tương lai một chút ——

Đêm khuya trong phòng, dưới ánh đèn lờ mờ, quân thượng cẩm bào trắng thuần, cùng tiểu mỹ nhân ngự tỷ cung váy vàng nhạt, hai thân ảnh chiếu lên rèm cửa sổ, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, sau đó… Bắt đầu sửa bài tập điền vào chỗ trống.

“Đừng nói nữa.” Nhạc Ngũ Âm đã triệt để chết lặng, thẳng thắn trực tiếp đưa canh gà cho Cố Thất Tuyệt, “Nào, tự uống, ta đi làm bài tập.”

“Ân, không phải là ngươi uy ta sao?” Cố Thất Tuyệt mê hoặc nhìn nàng.

“Mất hứng!” Nhạc Ngũ Âm thở phì phò nghiêng đầu qua chỗ khác, “Dù sao ngày hôm nay ta làm sai mấy bài điền vào chỗ trống, hiện tại phải mau chóng làm, cho nên nói quân thượng ngươi tự uống…”

Đăng đăng đăng ~

Còn chưa kịp nói xong, phía sau lại đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.


Vọng Thư Uyển
Chỉ một lát sau, Phương Bất Phì chân quân liền mang theo mười mấy tiên thương, thở hổn hển vọt tới: “Quân thượng, quân thượng, đại sự bất ổn, Thiên Hương thành chúng ta bị, bị, bị…”

“Bị?” Cố Thất Tuyệt cùng Nhạc Ngũ Âm rất chỉnh tề quay đầu.

Không biết nên nói như thế nào, Phương Bất Phì chân quân thở hổn hển chỉ vào phương xa, Nhạc Ngũ Âm theo tầm mắt của hắn nhìn lại, chờ nhìn thấy tình cảnh ngoài thành, đột nhiên hơi động dung: “Đó là, đó là cái gì?”

Đúng vậy, ngay viễn phương hoang dã ngoài Thiên Hương thành, có thể thoáng mơ hồ thấy, một mảnh vụ khí huyết sắc chính chậm rãi tràn ra, phảng phất như mạc liêm to lớn, che lại cảnh sắc bên ngoài…

Mấy con thỏ rừng bị kinh sợ, hốt hoảng xông vào trong sương mù huyết sắc, sau đó gần trong nháy mắt, chúng nó đã bị triệt để ăn mòn thành bạch cốt, ngay cả xương cũng xuất hiện vết tích vỡ vụn.

“Vụ chướng?” Nhạc Ngũ Âm đột nhiên phản ứng kịp.

“Đúng vậy, chính là vụ chướng.” Phương Bất Phì chân quân lau mồ hôi lạnh đầy đầu nói, “Chúng ta vừa điều tra qua, bốn phía Thiên Hương thành kể cả Thiên Hương sơn mạch, tất cả đều bị loại vụ chướng này bao phủ ở bên trong, không có người có thể đi ra ngoài, cũng không có bất luận sinh linh gì có thể tiến đến.”

“Không kỳ quái a.” Cố Thất Tuyệt rất bình tĩnh gật đầu, “Đây là thủ pháp vực ngoại thiên ma thường dùng, mượn vụ chướng phong tỏa, chúng nó có thể tạm thời khóa lại một vùng thiên địa, để cắt đứt nơi đó với ngoại giới.”

“Là xà ma?” Nhạc Ngũ Âm kinh hãi hơn, rồi lại không khỏi kinh ngạc, “Thế nhưng, tên Xà Cốt kia, không phải là bị thương rất nghiêm trọng sao, thế nào còn có thể thi triển loại tà pháp này?”


Không ai biết, Phương Bất Phì chân quân bọn họ hai mặt nhìn nhau, Phương Bất Phì chân quân lại lau mồ hôi lạnh hỏi: “Cho nên nói, Thiên Hương thành chúng ta bị phong tỏa trong vụ chướng, coi như là viện quân phía ngoài cũng vào không được?”

“Đúng vậy.” Cố Thất Tuyệt hữu khí vô lực trả lời.

“Không xong.” Phương Bất Phì chân quân bọn họ hít một hơi lãnh khí, phải biết rằng ngay hôm qua, bọn họ còn phi kiếm truyền thư cầu viện phía ngoài, nếu là như vậy, cho dù có chân quân thấy được phong thư đến báo thù, chỉ sợ cũng phải bị chặn ở ngoài.

“Chờ một chút, vậy ‘Hải nội tồn tri kỷ, thiên nhai nhược bỉ lân’ của quân thượng ngươi đâu?” Nhạc Ngũ Âm đột nhiên nhớ tới, nếu như niệm bài thơ này, có thể trực tiếp đưa Tử Viết đại nhân các nàng đến hay không.

“Có thể.” Cố Thất Tuyệt rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, thế nhưng trước khi Nhạc Ngũ Âm cùng Phương Bất Phì chân quân bọn họ thở một hơi dài nhẹ nhõm, lại bổ sung, “Vấn đề là, ta hiện không có linh lực nữa.”

Được rồi, coi như ta chưa từng hỏi. . .

Nhạc Ngũ Âm ngạc nhiên không nói gì, Phương Bất Phì chân quân bọn họ hai mặt nhìn nhau, trong yên tĩnh quỷ dị, mọi người rất mờ mịt đồng loạt quay đầu, nhìn phía vụ khí huyết sắc tràn ngập ngoài thành.

Cho dù là ánh dương quang sáng ngời nhất sau giờ ngọ, nhưng vụ khí huyết sắc này vẫn không có xu thế tiêu tán, nhìn không rõ trong huyết vụ xảy ra chuyện gì, nhưng khi gió lạnh gào thét mà qua, lại mơ hồ có thể nghe được tiếng hí để kẻ khác mao cốt tủng nhiên, tựa như xà ma dữ tợn núp bên trong, tùy thời cũng sẽ hung mãnh lao tới.

Phương Bất Phì chân quân đột nhiên nhịn không được rùng mình, rồi lại ôm một tia hy vọng cuối cùng, vội vã quay đầu nhìn Cố Thất Tuyệt: “Quân thượng, người có khả năng khôi phục linh khí trước xà ma một chút hay không?”

“Không có.” Cố Thất Tuyệt rất thành khẩn nhìn hắn, vẫn còn có một loại lẽ thẳng khí hùng.

Tuyệt vọng, Phương Bất Phì chân quân triệt để tuyệt vọng, mười mấy tiên thương càng vẻ mặt tái nhợt nói: “Vào không được ra không xong, đó chính là nói, chúng ta chỉ có thể ngồi chờ chết, tứ cố vô thân. . .”

“Các ngươi cần viện quân sao?” Cố Thất Tuyệt nghiêm trang nhấc tay hỏi.

vongthuuyen.com

“Có, có viện quân?” Phương Bất Phì chân quân bọn họ nhất thời vui mừng quá đỗi, “Quân thượng người có thể triệu hoán viện quân tiến đến?”

“Không thể.” Cố Thất Tuyệt rất thành thực trả lời, suy nghĩ một chút lại bổ sung, “Bất quá, tại sao phải tìm viện quân đến, Thiên Hương thành chúng ta đã có viện quân.”

Con mẹ nó, đại lão người nói chuyện có thể nói cho hết hay không, đại đao bốn mươi mét rút về lại đâm tiến, rất phiền toái được không?

Không trả lời, Cố Thất Tuyệt như có điều suy nghĩ giữ cằm, khẽ ngẩng đầu nhìn phía ngoài thành.

Trong ánh nắng giữa trưa, vụ chướng huyết sắc tuy rằng bao vây phương viên mấy trăm dặm, nhưng cũng bao phủ toàn bộ Thiên Hương sơn mạch bên trong, ai biết trong sơn mạch này, đến cùng cất dấu cái gì?

“Ngày mai vào núi.” Cố Thất Tuyệt đột nhiên quay đầu, nhìn Phương Bất Phì chân quân bọn họ vẫn đang bất minh, “Phong trần cùng Vô Ưu, sẽ ở đó chờ chúng ta.”

“Ách?” Phương Bất Phì chân quân bọn họ hai mặt nhìn nhau, sửng sốt nửa ngày, nhịn không được thận trọng hỏi, “Quân thượng, xin hỏi, người nói Phong Trần đại nhân là?”

“Nga, đó là bằng hữu tốt nhất của ta, Ngũ Âm biết.”

“Không sai, ta biết, giao tình của bọn họ khá tốt, tốt đến Phong Trần đại nhân chỉ viết một dấu chấm than, quân thượng là có thể phiên dịch ra 800 chữ. . .”

“Ngô, sinh tử chi giao trong truyền thuyết sao?”

“Đúng vậy, Phong Trần đại nhân là sinh, sau đó lại vẫn muốn giết chết quân thượng. . .”

“. . . ? ? ?”
(Luna: Mọi người nghĩ – giao phó mạng cho đám này đáng sợ quá)


— QUẢNG CÁO —