Edit: Aquarius8713 Thập Nhất Nương trầm tư chốc lát, lại hỏi: “Vậy ngươi có biết Nhị phu nhân có khoản tiền áp đáy hòm hay không?”
Tống ma ma ngẩn ra, thấp giọng nói: “Nô tỳ không rõ ràng lắm.” Mí mắt buông xuống, thật giống như đang tránh cái gì.
Thập Nhất Nương không có hỏi nữa.
Tống ma ma dù sao cũng là vú già, có một số việc, lấy lập trường của bà, nói ra chính là đi quá giới hạn.
Nàng dời đi đề tài: “Mắt thấy muốn tới tiết Đoan Ngọ. Sáng mai chuyện tới trong nhà Khương học sĩ Hàn Lâm viện đưa lễ tiết Đoan Ngọ. Đến lúc đó ngươi mang hai tiểu nha hoàn, mang chút ít hương dược, hà bao ngũ sắc, đi theo qua, vấn an cho Khương phu nhân, sau đó lại xem khẩu khí, nhìn thái thái nhà Khương tiên sinh xem, lúc nào thì tiểu thư đến trong kinh.”
Hôn sự của Truân ca nhi tất cả mọi người là ngầm hiểu lẫn nhau. Thập Nhất Nương vừa nói như thế, Tống ma ma tự nhiên biết là có ý gì. Vội vàng cười đáp: “Dạ”.
Thập Nhất Nương đi đến chỗ của Thái phu nhân.
Từ Lệnh Nghi đi rất vội vàng, ở chỗ của Thái phu nhân chỉ nói là có việc phải ra khỏi nhà mấy ngày, càng không có để cho thê thiếp con gái đưa tiễn.
Thái phu nhân không khỏi lo lắng: “Lão Tứ đây là muốn đi nơi nào? Tháng năm đầu năm là lễ cập kê của ngươi, lại là tiết Đoan Ngọ, hắn chạy loạn khắp nơi làm gì a.”
Từ Lệnh Nghi chưa nói cùng Thái phu nhân, tự nhiên có lo nghĩ của hắn, Thập Nhất Nương không tốt nhiều lời, cười nói: “Hầu gia làm việc luôn luôn ổn thỏa, hẳn là sớm có an bài. Lúc đi còn để cho ta hỏi thăm thái thái nhà Khương tiên sinh một chút, tiểu thư lúc nào thì vào kinh, và giúp đỡ Dụ ca nhi thu thập hành lý.” Sau đó đem chuyện ngày mai sai Tống ma ma đi Khương gia dò tin tức nói cho Thái phu nhân, lại cùng bà lão nhân gia thương lượng: ” Khương tiên sinh kia nếu không thích con đường làm quan, nói vậy phẩm hạnh cao thượng. Dụ ca lại là đi cầu học, ta nghĩ, nếu là quá mức phô trương xa xỉ, Khương tiên sinh nhìn chỉ sợ cho là chúng ta không nỡ cho hài tử chịu khổ, Dụ ca nhi ăn không được khổ.”
Thái phu nhân nghe gật đầu: “Ý của ngươi là sao?”
“Ý của ta, nha hoàn Văn Trúc tận tâm nhất, gã sai vặt Tiểu Lộc Tử tận tâm nhất, không bằng mang hai người này làm thiếp thân hầu hạ, lại thêm một cái lớn tuổi, hai tráng niên tùy tùng theo Dụ ca nhi đi Nhạc An. Người xem như thế nào?”
“Ừ!” Thái phu nhân nói: “Vậy thì theo ngươi nói. Để cho Bạch tổng quản giúp đỡ chọn cái lớn tuổi hơn chút ít, có kiến thức, có chuyện gì, cũng biết phải làm gì. Lại phái hai người thân thể mạnh cường tráng, cũng có người làm việc nặng.” Sau đó hỏi Thập Nhất Nương, “Đồ của Dụ ca nhi bên kia đều bắt đầu thu thập?”
“Còn không có đâu.” Thập Nhất Nương cười nói, “Hầu gia nói, chờ hắn trở lại lại cùng Khương gia thương định cụ thể ngày lên đường đã.”
“Đến Nhạc An cũng không so sánh với ở nhà.” Thái phu nhân nghe xong nói: “Vậy cũng ‘Huyền lương thứ cổ’ (*)khắc khổ ra sức học hành. Mấy ngày qua để cho hắn đừng ôn tập công khóa. Nghỉ một chút đi.”
(*)Huyền lương thứ cổ: hình dung sự khắc khổ khi học tập. Câu này xuất phát từ nguồn gốc, vào thời Đông Hán có một người tên là Tôn Kính đi học ở Lạc Dương thái học, mỗi ngày từ sáng sớm cho đến trời tối đều học, thường mất ăn mất ngủ, thời gian lâu dài sẽ mệt mỏi mà ngủ gà ngủ gật, nên hắn tìm một sợi dây thừng, một đầu cột trên xà nhà, một đầu cột vào tóc của hắn, trong lúc học nếu hắn lim dim, gục đầu ngủ, thì sợi dây sẽ kéo lấy tóc, làm da đầu đau, người sẽ hết buồn ngủ, như vậy là có thể học tiếp. Mỗi một năm đều học hành khắc khổ như vậy, khiến Tôn Kính đọc đủ thứ thi thư, bác học đa tài, trở thành một học giả thông hiểu cổ kim.
Kể từ sau khi Từ Lệnh Nghi cùng Từ Tự Dụ nói chuyện này, Từ Tự Dụ đã không đi đến tộc học nữa, tuân theo ý tứ của Từ Lệnh Nghi ở nhà chuẩn bị những việc có liên quan đến chuyện đi Nhạc An.
“Vâng” Thập Nhất Nương cười nói: “Chỉ là Dụ ca nhi đi học luôn luôn dụng tâm, ngài để cho hắn nhàn rỗi, hắn ngược lại không an lòng. Cũng là theo hắn đi.”
Nàng vừa nói, Thái phu nhân nhớ tới Truân ca nhi nói: “...... Hôm nay là ngày thứ nhất đi học, chúng ta có len lén đi xem một chút không?”
Từ Lệnh Nghi an bài tốt chuyện Truân ca nhi đi học xong mới rời đi, đem chuyện buổi trưa chiêu đãi Triệu tiên sinh giao cho Từ Lệnh Khoan. Từ Lệnh Khoan làm cho này sự kiện mời La chấn Hưng đi theo không nói, còn cố ý xin nghỉ một ngày ở nhà.
“Xế chiều hãy đi!” Thập Nhất Nương uyển chuyển nói: “Buổi sáng tiên sinh nói một chút quy củ cũng là đến lúc ăn cơm rồi.”
Thái phu nhân suy nghĩ một chút, phái Ngụy Tử đi Cửa Thuỳ Hoa: “Tứ thiếu gia học một chút thì mang ta tới đó.”
Ngụy Tử cười đi.
Thập Nhất Nương lại theo Thái phu nhân nói chuyện. Đợi gần buổi trưa, Ngụy Tử giúp Truân ca nhi bọc vải màu xanh đậm đi đến.
“Tổ mẫu!” Hắn cười hì hì nhào tới trong ngực Thái phu nhân, cọ xát hai cái mới đứng vững người cung kính hành lễ với Thập Nhất Nương.
Thái phu nhân thấy trên đầu hắn còn có mỏng mồ hôi, vội vàng gọi Diêu Hoàng múc nước cho hắn rửa mặt, chờ hắn thu thập sạch sẽ, liền kéo hỏi hắn đi học chuyện.
“Tiên sinh đều nói những thứ gì?”
“Xế chiều mới bắt đầu giảng bài.” Truân ca nhi cười nói: “Buổi sáng chỉ làm nói cho ta biết lúc nào đi học, lúc nào tan giờ học, lúc nào nghỉ ngơi.”
“Nghỉ ngơi?” Thái phu nhân nghe liền giật mình, “Cách tiết Đoan Ngọ còn có nửa tháng đây!”
“Tiết Đoan Ngọ nghỉ ngơi là tiết Đoan Ngọ, bình thười cũng nghỉ ngơi.” Truân ca nhi nói, “Mỗi tháng mùng mười, hai mươi cùng ba mươi cũng không đi học. Tiết Đoan Ngọ, mùng sáu tháng sáu, tết Trung Nguyên, Trung thu, Trùng Dương, đông chí, tết âm lịch, Thanh Minh......” Truân ca nhi nhi dùng ngón tay từng bước từng bước đếm: “Đều cho nghỉ.”
Thái phu nhân nghe trợn mắt há hốc mồm, một hồi lâu mới có thể nhìn Thập Nhất Nương nói: “Này, không phải là nghỉ quá nhiều chứ?”
Thập Nhất Nương cũng cảm thấy hơi nhiều.
Ai ngờ Truân ca nhi nhi lại nói: “Không nhiều lắm, không nhiều lắm. Tiên sinh nói. Mỗi tháng mùng mười, hai mươi, ba mươi phải gội đầu rửa mặt, tiết Đoan Ngọ phải xem cuộc thi thuyền rồng, mùng sáu tháng sáu phải phơi sách, tết Trung Nguyên phải cung phụng tổ tiên, tiết Trung thu phải ngắm trăng, trùng cửu phải xem đèn, đông chí phải ăn lẩu, tết âm lịch cần nghỉ ngơi, tiết thanh minh phải đạp thanh.” Hắn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Thái phu nhân, khóe mắt đuôi lông mày tràn đầy sung sướng: “Tiên sinh còn hỏi ta, Yên kinh nơi nào có thể xem cuộc thi thuyền rồng, đến lúc đó muốn dẫn ta cùng đi xem.”
Thập Nhất Nương nghe trong lòng vừa động, cười nói: “Vậy tiên sinh cũng dẫn con đi lên núi, đạp thanh sao?”
“Dĩ nhiên!” Truân ca nhi nhi ngẩng lên đầu, hếch ngực: “Tiên sinh nói, có đệ tử thì phải làm việc. Đến lúc đó ta muốn giúp tiên sinh mang sách.” Lại nói, “Tổ mẫu, Yên kinh nơi nào có thể xem cuộc thi thuyền rồng?”
Thái phu nhân liền cười nói: “Kênh đào Tây Uyển tổ chức cuộc thi thuyền rồng.”
Truân ca nhi nghe rất chân thành gật gật đầu: “Ta đi nói cho tiên sinh biết. Tránh cho hắn tìm không được chỗ.”
Triệu tiên sinh năm đó từng trợ lý ở Trung Sơn Hầu phủ, như thế nào lại không biết kênh đào Tây Uyển hàng năm tháng năm đầu năm có cuộc thi thuyền rồng?
Thập Nhất Nương cười nói: “Là tiên sinh để tới hỏi sao?”
Truân ca nhi nhi nghe vội nói: “Không phải vậy, không phải vậy. Là ta nghĩ tới tiên sinh không phải là người ở Yên Kinh, đến lúc đó chúng ta đi xem thuyền rồng, nếu như đi nhầm chỗ làm sao bây giờ?” Giọng nói hết sức bảo vệ.
Thái phu nhân cùng Thập Nhất Nương nghe đều nở nụ cười.
Đúng lúc có nha hoàn đi vào hỏi cơm đặt tới nơi nào, mọi người dừng lại đề tài, đến đông thứ đi ăn cơm.
Thái phu nhân để cho Diêu Hoàng hầu hạ Truân ca nhi ngủ trưa, nhưng Truân ca nhi lại muốn đi Phù Song viện.”...... Tiên sinh làm cây sáo. Nói là làm cho ta.”
Hắn lôi kéo ống tay áo Thái phu nhân xoay đến xoay đi, một bộ dạng không đi không thể.
Thái phu nhân cười ha ha đồng ý, phân phó nha hoàn bên cạnh Truân ca nhi, bà tử cân thận chăm sóc, để cho Diêu Hoàng đưa ra cửa. Quay đầu lại thu lại nụ cười, nói với Thập Nhất Nương: “Chúng ta xế chiều đi xem một chút.”
Là cảm thấy Truân ca nhi đối với tiên sinh quá mức thân cận đi?
Vừa lo lắng Triệu tiên sinh đến lúc đó xíu giục Truân ca nhi nhúng tay chuyện vụ Từ gia, cũng sợ năm rộng tháng dài Từ Lệnh Nghi ở trong lòng Truân ca nhi mất đi uy nghiêm của phụ thân.
Thập Nhất Nương hàm súc nói: “Hầu gia là phụ thân, tự nhiên phải có bộ dáng nghiêm phụ. Nhưng Truân ca nhi dù sao cũng còn nhỏ, là tuổi ngây thơ rực rỡ, có Triệu tiên sinh một người vừa là thầy vừa là bạn phụng bồi, nghĩ đến tính tình cũng sẽ sáng sủa chút ít. Qua nữa mấy năm, hiểu chuyện rồi, cũng là biết ai đúng ai sai.”
Thái phu nhân vẫn là có chút không yên lòng: “Vẫn là đi xem một chút cho tốt!”
Chờ Thái phu nhân nghỉ buổi trưa xong, Thập Nhất Nương lại theo Thái phu nhân đi Song Phù viện.
Các nàng từ ngoại viện phòng của Từ Lệnh Nghi vòng đường đi tới hậu viện Song Phù viện.
Tấm bình phong sơn đen khắc hoa văn lá quỳ nửa mở, Truân ca nhi đang nghiêng đầu nhỏ. Có thanh âm ôn hòa nhắc nhở hắn: “Ngồi thẳng. Nếu không muốn thành lưng còng. Đi tới chỗ nào cũng sẽ thấp hơn người ta một đoạn.”
Truân ca nhi nhi nghe cười hì hì ngồi thẳng người.
Thập Nhất Nương đở Thái phu nhân dọc theo góc tường phía bên trái đi vài bước, nhìn thấy một người mặc áo tơ màu xanh, bóng lưng thon dài, đang gác tay mà đứng nhìn Truân ca nhi. Nhìn thấy Truân ca nhi viết rất thật tình, hắn cười xoay người trở lại trước thư án của mình, vừa lúc bị người ở phía ngoài nhìn rõ ràng.
Chừng ba mươi tuổi, da trắng nõn, mi thanh mục tú, lúc giơ tay nhấc chân đều mềm nhẹ hào phóng, lộ ra vẻ thực nhã nhặn.
Thái phu nhân nhìn khẽ gật đầu, cùng Thập Nhất Nương trở về nội viện.
“Nhìn dáng dấp đến không tệ.”
Thập Nhất Nương nghe cười giúp Thái phu nhân rót trà.
Có tiểu nha hoàn đi vào bẩm: “Phu nhân nhà Trác Thị Lang tự mình đến đưa quà tặng tiết Đoan Ngọ cho phu nhân.”
Thập Nhất Nương cùng Thái phu nhân không khỏi trao đổi một cái ánh mắt.
“Hơn phân nửa là vì chuyện Trinh tỷ nhi mà tới!” Thái phu nhân thấp giọng nói.
Thập Nhất Nương gật đầu, từ chỗ của Thái phu nhân, ở khách sảnh gặp Trác phu nhân.
Trác phu nhân đem vài ba cây quạt tròn kiểu dáng mới mẻ độc đáo, còn đem chút ít quả đào cùng cây mận còn tươi.
“Là một chút tâm ý.”
Thập Nhất Nương cười nhận lấy.
Trác phu nhân hỏi: “Sao lại không thấy Đại tiểu thư?”
“Ở trong phòng thiêu thùa may vá đi.”
Trác phu nhân lại nói ra muốn thêm kiến thức: “Vừa đến Yên kinh đã nghe nói tay nghề của phu nhân, Đại tiểu thư nếu đi theo ngài, trên vấn đề may vá nghĩ đến cũng không giống bình thường.” Rất là kiên trì.
Thập Nhất Nương cười cùng nàng đi Thùy Luân Thủy Tạ.
Trên đường, Trác phu nhân cười nói: “Người lão gia nhà chúng ta khâm phục nhất chính là Hầu gia, thường nói với thiếp thân, nếu không có Hầu gia, nhà chúng ta nơi nào có hôm nay. Bảo ta cùng phu nhân đi lại nhiều hơn. Chỉ là kiến thức của ta nông cạn, có cái gì làm được không thỏa đáng, kính xin phu nhân chỉ giáo nhiều hơn mới là.”
Tư thái để rất thấp.
“Phu nhân quá khách khí.” Thập Nhất Nương khiêm tốn nói: “Ta trẻ tuổi, hẳn là phải hướng phu nhân thỉnh giáo nhiều hơn mới đúng.”
“Ta bất quá là so sánh với phu nhân nhiều hơn mấy tuổi thôi.” Trác phu nhân cười nói, “Chính là lão gia nhà chúng ta, cũng thường oán ta làm việc vội vàng xao động thiếu ổn thỏa. Ta trước kia còn có chút không phục, tới Yên kinh sau mới biết được mình ếch ngồi đáy giếng, vẫn là lão gia nhà chúng ta nói có đạo lý. Chỉ mong đợi Đại thiếu gia nhà chúng ta có thể sớm cưới người vợ có khả năng trở lại. Ta cũng có thể dỡ xuống trọng trách đầu vai này, toàn tâm toàn ý đem hai đứa nhỏ nuôi lớn.” Giọng nói rất là thành khẩn.
Thập Nhất Nương chỉ tin điều khoản giấy trắng mực đen, không tin miệng hứa hẹn.
“Trác phu nhân thật là có phúc khí.” Thập Nhất Nương cùng nàng hàn huyên: “Quá hai năm có thể được hưởng thanh phúc.”
Hai người vừa nói vào Thùy Luân Thủy Tạ.
Trinh tỷ nhi đang ở Đông gian của Thủy Tạ để thêu màn cửa. Thấy Thập Nhất Nương đem khách nhân đến, vội vàng đứng dậy đón chào.
Trác phu nhân nhìn thêu phẩm khen Trinh tỷ nhi hồi lâu, lúc này mới cùng Thập Nhất Nương đi thỉnh an với Thái phu nhân.
Thái phu nhân giữ nàng ăn cơm tối.
Trác phu nhân liên tục từ chối, đi trở về phủ.
Thái phu nhân liền hỏi Thập Nhất Nương: “Nói tất cả những thứ gì?”
Thập Nhất Nương đem lời của Trác phu nhân nói cho Thái phu nhân.
Thái phu nhân trầm mặc một hồi lâu, nói: “Ngươi nhìn xem, Trác phu nhân có mấy phần thật lòng?”