Thái phu nhân đọc bức thư rồi trả lại cho Từ Lệnh Nghi, nhìn Thập Nhất Nương nói: “Các ngươi đều đã có tính toán trong lòng, liền cứ làm như vậy đi!”
Từ Lệnh Nghi cùng Thập Nhất Nương cười đáp “Vâng”, phụng bồi Thái phu nhân nói chuyện phiếm một chút, thấy sắc trời không còn sớm, liền đứng dậy cáo từ.
Ngoài cửa ánh trăng sáng tỏ, trong không khí phảng phất có mùi hoa thơm nồng, thoải mái tỏa hương, đi thẳng vào lòng người.
Từ Lệnh Nghi cùng Thập Nhất Nương chậm rãi đi trên đường trong vườn hoa, thỉnh thoảng bên tai truyền đến mấy tiếng côn trùng kêu, trong lòng cảm thấy an tĩnh và thoải mái. Mặc dù cả hai đều cảm thấy có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại cùng không muốn đánh vỡ sự yên lặng này, không hẹn mà cùng lựa chọn trầm mặc. Không khí cũng không có trở nên trầm muộn, ngược lại càng thêm mấy phần an bình.
Dọc theo vườn hoa đi về phía trước, phía Bắc là Bán Nguyệt phán, phía Đông là Thùy Luân thủy tạ.
Ở chỗ đường giao nhau, bước chân của Từ Lệnh Nghi dừng lại một chút, hai người đều lộ ra mấy phần do dự.
Hắn chỉ dẫn theo mấy tùy tùng một đường vội vã cưỡi ngựa trở về Yên Kinh, bởi vì đi đường suốt đêm, làm chết vài con ngựa, nhưng lần nào ngựa của trạm dịch đều không bằng ngựa của hắn, cho nên khi thấy vài thớt ngựa cường tráng kéo cỗ xe hết sức hoa lệ có mui xe làm bằng thất thải lưu ly, trên xe ngựa chứa hòm xiểng giống như đang đi chơi xuân, chậm rãi chạy trên đường, đột nhiên hắn động tâm tư đối với xe ngựa này. Lúc này hắn mới lệnh cho tùy tùng cầm mấy trăm lượng ngân phiếu đi mua. Ai ngờ đối phương lại vô cùng không dễ nói chuyện, không chỉ mỉa mai giễu cợt, lại còn lấy ra một túi tiền vàng, nói muốn mua tọa kỵ của hắn.
Cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng sợ người khác ngang ngược trước mặt hắn.
Hắn bỏ lại ngân phiếu đi lên cởi dây buộc ngựa.
Hộ vệ của đối phương ra mặt ngăn cản, dĩ nhiên không phải là đối thủ của tùy tùng hắn, rất nhanh, đánh cho đối phương hoa rơi nước chảy (thất bại thảm hại), cản phu xe ngựa quất roi chạy mất, bởi vì tuy tùng của hắn đang nắm cương ngựa........ Xe ngựa bị lật không nói, còn làm cho chân Thất Nương bị thương, ở trên xe ngựa dưỡng bốn, năm ngày mới gần khỏe lại.
Vì duyên cớ này, cũng không khó hiểu tại sao Thất Nương lại gây khó dễ cho hắn a!
Vì vậy hắn không hỏi Thất Nương tối nay có ngủ lại ở Thùy Luân thủy tạ hay không.
Hắn có tự ái của hắn.
Nếu Thất Nương ngủ lại Thùy Luân thủy tạ hắn sẽ tránh sang Bán Nguyệt phán, nàng ở Lưu Phương viện thì hắn sẽ nghỉ ngơi ở Thùy Luân thủy tạ.
Nhưng hắn lại có chút không nỡ phá bỏ giây phút này, bầu không khí ôn nhu làm cho hắn như được tắm trong gió xuân này.........
Nếu như Từ Lệnh Nghi muốn cùng nàng trở về Thùy Luân thủy tạ, tự nhiên sẽ cùng nàng sóng vai mà đi. Mà giờ khắc này hắn lại dừng ở chỗ này, tự nhiên là vì nghĩ muốn trở về Bán Nguyệt phán.
Thập Nhất Nương nghĩ ngợi.
Hắn vì có việc nên mới về Bán Nguyệt phán xử lý? Hay là vì lo lắng đêm nay Thất Nương còn nghỉ tại Thùy Luân thủy tạ?
Để cho nàng nói với Từ Lệnh Nghi rằng đêm nay Thất nương nghỉ ở Lưu Phương viện........ Thì quả thật là mời mọc vô cùng lộ liễu, cho dù đã sống hai kiếp, nàng cũng không mở miệng được.
Nàng chần chừ một hồi lâu, cuối cùng tiến lên mấy bước, đứng ở đường phía Bắc.
“Hầu gia chuyện đi Chương Khâu đã làm xong chưa?”
Dưới ánh sao, con ngươi trong mắt nàng chợt lóe, giống như ánh sao trên trời, sáng tối không rõ.
Từ Lệnh Nghi kinh ngạc nhìn Thập Nhất Nương, đuôi lông mày nơi khóe mắt từ từ giãn ra.
“Còn chưa mua được!” Hắn thấp giọng nói, nhìn về hướng Bán Nguyệt phán, “Vừa xảy ra rất nhiều chuyện, nhất thời không biết nên nói với ngươi như thế nào cho phải!”
Thập Nhất Nương cúi đầu nhìn hàng đá xanh trên hành lang: “Ta thấy Hầu gia trở lại sớm như vậy, đoán rằng nếu chuyện không phải rất thuận lợi thì chính là khó khăn. Nghe khẩu khí của ngài, lại cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.........”
“Đâu chỉ là không đơn giản.” Từ Lệnh Nghi nói, “Ta lúc ấy có chút buồn bực, tại sao thả ra tiếng gió muốn bán, mà giá tiền lại cao quá mức như vậy, người bình thường không dám hỏi mua. Rõ ràng chính là lập bẫy chúng ta.”
“Vậy sao ngài còn đi?”
“Nếu lo lắng, thì lần này ta đã không đi, sẽ còn có lần sau. Không bằng giải quyết một lần cho gọn.” Từ Lệnh Nghi thản nhiên nói, “May mà ta đi. Thì ra là có người nghĩ đến muốn nhúng tay vào chuyện mua bán ở hải ngoại, dùng mấy trăm mẫu đất kia để thử trước khi hành động, muốn cho ta cùng Tuyền Châu thị bạc ty (quản lý thuyền bè trên biển) lên tiếng kêu gọi. Ta hiện tại bị miễn quan ở nhà, chuyện như vậy ít nhúng tay vào thì tốt hơn. Đất kia đương nhiên là ta không thể nhận!”
Hai người vừa nói, vừa đi đến Bán Nguyệt phán.
—————————————————
Thập Nhất Nương rón rén đứng dậy.
“Giờ Mão rồi sao?” Phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh mơ hồ của Từ Lệnh Nghi.
Không ngờ lại đánh thức hắn dậy.
“Vâng!” Thập Nhất Nương khôi phục tốc độ hành động, xột xoạt mặc lại quần áo, “Hầu gia ngủ thêm một lúc nữa đi!”
Dù sao nhàn rỗi ở nhà, lại không cần vào triều. Chẳng qua là những lời này không tiện nói trước mặt hắn thôi.
Từ Lệnh Nghi ngồi dậy, cầm lên chiếc áo lót trắng trông giống như rau khô bị nhét vào góc giường: “Hôm nay muốn đi Hộ Quốc tự cùng Thất di sao?” Hắn nghĩ đến chiếc mui xe kia cùng tính tình của Thất Nương, “Sai người đi nói với trụ trì một tiếng, đến lúc đó đóng cửa là được!”
Thập Nhất Nương nhìn đồ lót của hắn sắc mặt phiếm hồng: “Ta giúp Hầu gia!” Sau đó xoay người mở một bên tủ đen, tìm một chiếc áo lót sạch sẽ đã được là ủi đưa cho Từ Lệnh Nghi. “Thất tỷ là muốn đi Hộ Quốc tự ăn chay. Đóng cửa chỉ sợ cũng không cần dùng làm gì!”
Từ Lệnh Nghi có chút trợn mắt há hốc mồm, một hồi lâu mới nói: “Bình thường nàng ta ở nhà cũng như vậy phải không?”
Thập Nhất Nương uyển chuyển nói: “Tính tình Thất tỷ có chút hoạt bát.”
Từ Lệnh Nghi gật đầu, không đàm luận chuyện này nữa, phân phó nàng: “Đã như vậy, mang theo một ít hộ vệ đi.”
Thập Nhất Nương đồng ý, kêu tiểu nha hoàn vào hầu hạ rửa mặt, cùng Từ Lệnh Nghi ăn điểm tâm rồi trở về Thùy Luân thủy tạ.
Tống mama nhìn thấy nàng thì cười.
“Mộc Phù cô nương bên Thất di sáng sớm sang hỏi lúc nào thì lên đường?”
Thập Nhất Nương lại không đáp nói: “Ngươi gọi Hổ Phách vào.”
Tống mama khó hiểu, nhưng vẫn cung kính đáp ứng.
Từ trong vạt áo Thập Nhất Nương kéo ra một sợi tơ——-phía trên treo một ngọc bài hình bầu dục.
Đó là tối hôm qua Từ Lệnh Nghi đeo cho nàng. Lúc ấy nàng không để ý lắm, không nhìn kỹ, bây giờ mới phát hiện ra đó là một khối điền ngọc khắc ba con dê.
Nhưng lúc Từ Lệnh Nghi đeo cho nàng cũng không nói gì. Hơn nữa lại là thừa dịp lúc nàng mệt mỏi. Nếu không phải là ngọc bài này hơi lạnh, giường lại cứng, nàng ngủ không quen, lại hết sức buồn ngủ, thì nàng vẫn còn không có phát hiện ra.
Đang suy nghĩ, thì Hổ Phách vén mành đi vào: “Phu nhân, ngài có gì phân phó?”
Thập Nhất Nương di dự chốc lát, nói: “Ta tính để ngươi đánh guồng cuốn chỉ giúp ta, thôi ta tự mình đánh cũng được! Ngươi dặn dò tiểu nha hoàn đi vào thay quần áo cho ta là được!” Sau đó lại đem ngọc bài kia đeo vào trên cổ.
Đánh guồng cuốn chỉ là giản sư phó hạng cao, Thập Nhất Nương chính là thực truyền. Đừng nói là các nàng, chính là những sinh sư môn của Lăng Tiên các, chỉ sợ thủ nghệ cũng không giỏi bằng Thập Nhất Nương. Nàng không khỏi cười: “Tia tuyến này quả đúng là quá mức sơ sài, phải đánh cái guồng cuốn chỉ thật đẹp mới phải.” Lại nói, “Đây là Thái phu nhân đưa cho ngài sao? Ta nhìn thấy giống như là điền ngọc thượng hạng. Một chút tạp chất cũng không có, chính là thứ hiếm có.”
Thập Nhất Nương lấp lửng đáp một tiếng, đổi xiêm y, đi đến chỗ Thất Nương.
Thất Nương đã sớm thay trang phục xong, cùng Thập Nhất Nương đi hành lễ với Thái phu nhân, rồi đi Hộ Quốc tự.
Thập Nhất Nương nhìn hộ vệ ba tầng trong ba tầng ngoài vây quanh mấy chiếc xe ngựa, so với bình thường thì sâm nghiêm hơn mấy phần. Biết là Từ Lệnh Nghi đã cố ý phân phó. Đợi sau khi đi dâng hương Đại Hùng bảo điện xong, nàng cùng Thất Nương đi cầu một đống lớn bùa bình an cho người nhà.
Thất Nương còn mang theo vài bao bắp ngô về mời mọi người ăn.
Thập Nhất Nương sợ đồ không sạch sẽ, Thái phu nhân ăn xong sẽ bị đau bụng, chỉ để cho Thái phu nhân nếm thử một miếng.
Thái phun hân cũng chỉ nếm thử một miếng, liền buông đũa.
Thất Nương để cho mấy hài tử nếm thử.
Từ Tự Dụ cũng giống Thái phu nhân, nếm thử một miếng rồi buông đũa, Trinh tỷ nhi thì làm vẻ mặt khó khăn, nhìn một hồi lâu cũng không dám ăn. Chỉ có Truân ca cùng Từ Tự Giới ăn ngon miệng. Người trước còn nói: “Cái này ăn không ngon bằng Triệu tiên sinh mua từ Bạch Vân Quan về!”
“Thật sao?” Thất Nương bị Thái phu nhân cùng Từ Tự Dụ, Trinh tỷ nhi đả kích, nghe xong trong lòng lập tức nói: “Bạch Vân Quan có bán bắp ngô sao? Tại sao ta lại không biết?”
Thất Nương tặng lễ ra mắt cho Từ Tự Dụ là một quyển tiền triều, tặng cho Truân ca một bộ văn phòng tứ bảo (dụng cụ học tập) Đa Bảo Các, tặng cho Giới ca một kim hạng viên. Nàng là người tính tình hoạt bát sáng sủa, mấy hài từ đều rất thích nàng.
“Ngài dĩ nhiên không biết.” Truân ca xem thường nói, “Triệu tiên sinh nói, nơi đó có đồ ăn ngon, chỗ nào hát hí khúc hay, chỗ nào hợp để câu cá, chỗ nào thích hợp để thưởng mai, những chuyện phong nhã này, chỉ có nam nhân mới biết được.”
Từ Tự Dụ ngồi một bên không lên tiếng.
Thất Nương nói thầm cùng Truân ca: “Vậy ngươi nói cho ta biết, nơi đó có gì ăn ngon? Chỗ nào hát hí khúc hay.........”
Truân ca buông đũa xuống, thuộc như lòng bàn tay nói.
Thất Nương nghe xong chặc lưỡi hít hà, hỏi Thập Nhất Nương: “Hắn chẳng nhẽ đều đã đi qua sao?
Thập Nhất Nương đang dặn Từ Tự Giới: “Đừng ăn hết. Còn lại thì để cho phụ thân, Ngũ thúc, còn có Ngũ thẩm, Hâm tỷ nhi.” Từ Tự Giới lúc này mới lưu luyến hạ đũa xuống.
Truân ca làm sao lại biết những thứ này, đương nhiên là Triệu tiên sinh nói.
Nàng nghe vậy nói: “Là chuẩn bị sau này đều đi xem một chút!”
Truân ca cảm thấy Thập Nhất Nương trả lời rất chi là cho hắn mặt mũi, nâng cao ngực nhỏ nói: “Đến lúc đó ta đưa ngài đi Bạch Vân Quan ăn bắp ngô, đảm bảo ngon hơn hôm nay!”
Từ Tự Giới nghe nói có đồ ăn, ở một bên nhảy nói: “Ta cũng muốn, ta cũng muốn!
Làm cho mọi người cười ha hả.
Ngụy Tử đi vào bẩm báo: “Phu nhân, Nhạn Dung nói, hầu gia hỏi guốc gỗ da hươu của ngài để ở chỗ nào?”
Ngày hè, mang guốc gỗ cái gì a!
Thập Nhất Nương nghi ngờ đi cùng Ngụy Tử ra khỏi phòng.
Nhạn Dung đứng đợi trong sân.
Thấy Thập Nhất Nương đi ra ngoài, nàng khom gối hàn lễ, phụng bồi nàng rời viện của Thái phu nhân, sau đó thấp giọng nói: “Hầu gia bảo ngài đi thư phòng. Nói là Thất cô gia tới!”
Là “Tiết Ấp quân” Chu An Bình kia tới!
Thập Nhất Nương gật đầu, cùng Nhạn Dung xuyên qua tiểu sảnh phía sau chính sảnh đi đến thư phòng của Từ Lệnh Nghi.
Nàng đây là lần đầu tiên đi đến chỗ này.
Khác với Bán Nguyệt phán, có thêm một cái giá sách, ngoài thư phòng còn giống như một phòng khác nho nhỏ, bày biện hoa mỹ, bố trí thoải mái mà trang trọng.
Từ Lệnh Nghi hướng về phía nàng giới thiệu một nam tử cao lớn mặc trực chuyết màu xanh ngọc.
“Vị này là Thất cô gia Chu An Bình.”
Hắn để người nhà Thất Nương gọi Chu An Bình tới.
Chu An Binh khẽ động sắc mặt, hướng Thập Nhất Nương hành lễ.
Từ Lệnh Nghi hướng về phía Chu An Bình giới thiệu Thập Nhất Nương: “Đây là chuyết kinh (vợ).”
Thập Nhất Nương hơi cúi chào.
Từ Lệnh Nghi liền phân phó Thập Nhất Nương: “Thất cô gia khó tới Yên Kinh được một lần. Nàng bảo phòng bếp làm cho ta mấy món ăn, chúng ta cùng uống một chung.”
Thập Nhất Nương thấp giọng đáp “Vâng”, lui xuống, coi như chính thức nhận biết Chu An Bình.