Thứ Nữ Công Lược

Chương 361: Qua Mùa đông (thượng)



Editor: Hoa Hạ Tuyết Nguyệt Beta: Tiểu Tuyền Thập Nhất Nương nhìn bà tử kia cùng có một bộ dáng hớn hở tự hào, hơi có chút không biết khóc hay cười.

Bất quá thế này cũng tốt.

Trong tình hình chung, sau khi người thừa kế tiếp theo là không cùng phụ mẫu thân sinh qua lại. Phụ mẫu thân sinh của Vương Thừa Tổ, có thể làm ra chuyện như vậy, chỉ sợ cũng không phải là người biết giảng đạo lý gì cả. Nói không chừng thật đúng là ứng với câu châm ngôn kia “Ác nhân tự có ác nhân trị”. Chỉ là con thỏ nóng lên còn cắn người. Thập Nương làm như vậy cũng quá mạo hiểm chút ít rồi.

Nàng hỏi bà tử kia: “Ngươi đi Vương phủ dò thăm tin tức, có nhiều người biết hay không? ”.

“Không nhiều, không nhiều”. Bà tử vội nói: “Là lúc ta đi Vương gia hỗ trợ có kết giao với một vị muội muội. Nàng là người trong phòng bếp, cùng người nhà chính có ít tiếp xúc, lại có tay nghề tốt, lúc này mới vững vàng đảm đương mà lưu lại ”.

“Như vậy đi!” Thập Nhất Nương trầm ngâm nói: “ Sau này ngươi cách hai, ba ngày lại đi qua đấy một chuyến. Cũng không cần ẩn nấp hành tung, cũng có thể không cần nghênh ngang. Nếu có ai đó hỏi tới, thì chỉ nói là ta bảo ngươi đi qua nhìn một chút mà thôi.”

Cứ như vậy, cha mẹ đẻ của Vương Thừa Tổ tổng hội có chút cố kị đi!

Bà tử kia vội vàng cười hưởng ứng.

Thập Nhất Nương sai Hổ Phách cho nàng ta một lượng bạc: “Việc nhỏ làm tốt lắm, còn có trọng thưởng.”

Bà tử nọ cao hứng rồi rời đi.

Không có đến vài ngày sau liền hồi âm.

Thập di phu nhân sai quản sự đem một nhánh (1) Vương gia của Mậu quốc công phủ bên cạnh đều đuổi ra ngoài. Những người kia cũng không để ý tới. Thập cô nãi nãi liền lệnh cho phòng bếp dừng bữa ăn của bọn họ lại. Có người đi tìm Thập di phu nhân để lí luận. Thập di phu nhân không nói lời nào, giơ tay nâng chén trà nóng liền ném qua ….” Nói đến đây, bà tử kia không khỏi dùng đưa khóe mắt len lén đánh giá Thập Nhất Nương.

Thập Nhất Nương tuy rằng giật mình, nhưng ngẫm nghĩ lại một chút, cái này, thật đúng là tác phong của Thập Nương. Nàng bất động thanh sắc, nâng chén trà lên thần sắc nhàn nhã uống một ngụm.

Bà tử kia thấy thế, lúc này mới dám nói tiếp.

“Nếu không phải người kia trốn nhanh, Thập di phu nhân lại bệnh lâu vô lực, chỉ sợ chén trà nóng kia liền muốn đập vào mặt người đó rồi. Những người khác biết đều kêu gào ầm ĩ đứng lên. Thập di phu nhân kéo ra một con dao đang dâng cúng, đùng một tiếng liền ném trên mặt đất, còn nói, có bản lãnh liền đem nàng ta giết, bằng không, ba ngày sau nàng ta liền phái người đem bang chi(2) ở mấy gian sương phòng kia toàn bộ đốt sạch. Kiên quyết đem những người đó bức cho trở về. Buổi tối hôm đó liền có một khối lượng đồ vật biến mất. Thập di phu nhân biết rồi, lại phái mấy tên có võ lực canh giữ tại cửa. Hiện tại phàm là người từ Mậu quốc công phủ đi ra ngoài, nhất loạt soát người. Nếu như phát hiện một món đồ của mậu quốc công phủ liền mang tên ‘trộm đạo’ đưa đến Thuận Thiên phủ doãn. Hiện tại những người đó đều hỗn loạn thành đoàn.”

Thập Nhất Nương nghĩ nghĩ, liền sai Lục Vân đi gọi Bạch tổng quản đi vào.

“Thập tỷ nhà ta, ngày nay cô nhi quả phụ lại mang theo mẹ chồng bệnh nặng. Chỉ sợ có bọn trộm, không có việc làm kéo đến cửa, vẫn là thỉnh Bạch tổng quản đem thiệp mời đến của Thuận Thiên phủ doãn, thời điểm có việc hay không có việc, đến trước cửa mậu quốc công phủ tuần tra một chút.” Sau đó sai Hổ Phách cầm năm mươi lượng bạc đưa cho Bạch tổng quản, “ chút bạc này đưa cho bọn nha dịch mua rượu uống.”

Bạch tổng quản bận rộn đẩy lại số bạc: “Chúng ta trong phủ hàng năm Tết đoan ngọ, trung thu, Tết âm lịch, đều muốn mời những người này uống rượu. Ngày thường cũng không có làm việc gì phiền toái đến bọn họ. Hôm nay phu nhân có việc phân phó, đúng dịp tốt cho bọn họ một cơ hội để trả nhân tình. Đâu có cần dùng bạc!” Sau đó lại nói: “Phu nhân yên tâm, chuyện này cứ giao ở trên người ta. Bảo đảm sẽ không có người đi Mậu quốc công phủ quấy rối.”

Cầm bạc đi ra ngoài chỉ là vì tỏ lòng cảm kích, Bạch tổng quản không thu, Thập Nhất Nương cũng không miễn cưỡng, cười nói mấy câu: “ Vất vả rồi” Khách khí hướng tới nói, Bạch tổng quản rất có ánh mắt rồi đứng dậy cáo từ.

Buổi tối cùng Từ Lệnh Nghi nói đến chuyện này: “…… Không biết còn muốn làm ầm ĩ ra những chuyện gì nữa, thật là làm cho người ta lo lắng!”

“Có cái gì mà thật lo lắng!” Từ Lệnh Nghi cúi người đi thổi đèn, “Chỉ cần Vĩnh Bình hầu phủ còn ở đây một ngày, những người đó sẽ phải kiêng dè một ngày.” Sau đó cùng nàng nói đến chuyện của cửa hàng: “Chuẩn bị thế nào rồi?”

“Có mấy vị thêu nương mấy ngày này sẽ đến.” Chuyện tình tiến triển rất thuận lợi, trong âm thanh của Thập Nhất Nương đều lộ ra mấy phần ý cười, “ Những người thuê nhà ban đầu đi rất khẩn cấp, còn có chút phấn bột nước ở trong tay, đơn giản là ta cũng với Giản sư phó thương lượng, nghĩ hạ giá thấp xuống. Đợi đến khi thời điểm khai trương, phàm là người đến mua đồ, chúng ta hoặc là tặng hộp phấn son hoặc là tặng hộp mật phấn cho người đó. Khi ở Giang Nam, lúc nhìn thấy có cửa hiệu gạo khai trương cũng tặng kèm túi gạo, ta cảm thấy chủ ý này rất tốt, liền tiêu phí hơn hai trăm lượng bạc, mua hơn bốn trăm hộp mật phấn, hơn ba trăm hộp phấn son, còn có chút ít dầu thơm bôi tóc, son môi. Hiện tại liền lo lắng đến lúc đó tặng không hết.”

Từ Lệnh Nghi nghe xong thì cười lên: “ Tặng không hết thì mang về nhà để thưởng cho những nha hoàn, bà tử kia. Lúc đó cũng sắp đến năm mới rồi.”

“Chủ ý này của Hầu gia rất tốt.” Thập Nhất Nương cười nói, “ Bất quá, chỉ sợ có người cầm cái này làm tiền lệ, rồi học theo, sau này cứ năm mới hàng năm đều phải thưởng phấn bột nước. Nếu quả thật không có nhiều như thế, ta xem không bằng thưởng cho người bên cạnh của mình đi.”

“Nàng quyết định là được rồi.” Từ Lệnh Nghi cảm thấy những chuyện này đều là chuyện nhỏ, “ Ta nghe Bạch tổng quản nói, nàng giới thiệu tên Dương Huy Tổ kia cũng khá tốt. Có một sở trường trên phương diện chọn mua đồ. Muốn thăng hắn làm nhị đẳng quản sự.”

Hắn vốn dĩ là nô bộc của đại tỷ. Thập Nhất Nương cũng không ôm công lao này, đem chuyện đã tìm Dương Huy Tổ mua trân châu nói, “……. Chính là nhìn thấy hắn không tệ, nên lúc này mới tiến cử cho Hầu gia.”

Hai người nói chuyện một hồi mới nghỉ ngơi.

Ngay lúc mơ mơ hồ hồ, nàng cảm giác bên cạnh, Từ Lệnh Nghi xột xột soạt soạt thức dậy rời giường.

“Sao thế?”

“Không có gì, nàng ngủ đi!” Từ Lệnh Nghi nhẹ nhàng sờ đầu nàng.

Đã bị đánh thức, Thập Nhất Nương dứt khoát mở mắt.

Đèn phòng bên ngoài sáng lên, có giọng nói thật nhỏ, có bước chân nhẹ nhàng càng lúc càng xa, lại có âm thanh trục cửa chuyển động, sau đó Từ Lệnh Nghi khoác trung y vén mành mà vào.

Nửa sáng nửa tối, hắn thấy ánh mắt sinh huy rạng rỡ như đôi bảo thạch.

“Tỉnh giấc rồi!” Hắn thấp giọng cười nói, cởi quần áo lên giường.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Thập Nhất Nương tay áo che dấu ngáp một cái.

“ Đầu giờ Dần, hoàng hậu nương nương đã sinh hạ một công chúa.”

“Ai nha!” Thập Nhất Nương lập tức hoàn toàn không có buồn ngủ. Tính toán thời gian, hoàng hậu nương nương sinh nở là mấy ngày này, nhưng có thể nghe thấy tin tức chính xác, vẫn là có điểm vui mừng, “Nữ nhi là tiểu áo bông của nương. Hoàng hậu nương nương con gái song toàn, phải hảo hảo ăn mừng mới được.”

“Hoàng Thượng cũng rất vui.” Từ Lệnh Nghi cười cười gật đầu, “Đây cũng là đích trưởng nữ của hoàng thượng. Ý chỉ đang dự định để cho người của Hành Nhân ti ra, chư vương đại thần, quan viên cùng công chúa, ở kinh thành tứ phẩm trở lên, ngoài ra ba ngày sau các mệnh phụ tiến cung chầu mừng ( chầu trong chầu triều, hầu triều/ Mừng = chúc mừng), còn chuẩn bị đại xá thiên hạ nữa!”

“ Long trọng vậy!” Thập Nhất Nương bị làm cho khiếp sợ, bất quá nghĩ lại cũng có thể hiểu được.

Mặc dù có bảy nhi tử, nhưng đây là nữ nhi, cũng là nữ nhi đầu lòng.

Từ Lệnh Nghi so với Thập Nhất Nương không có bộ dáng như vậy: “ Mấy ngày này vì chuyện mở cấm biển ồn ào không vui, thừa dịp công chúa sinh nhật náo nhiệt một phen cũng tốt.”

Trung tuần tháng chín, hoàng thượng hạ chỉ tại Tuyền Châu, Ninh Ba, Quảng Châu thiết lập lại Thị Bách Ti ( có thể hiểu là trụ sở quản lí nơi giao lưu buôn bán trao đổi hàng hóa trên biển)

Nhưng bây giờ, chuyện tình này cũng không phải là điều Thập Nhất Nương quan tâm nhất.

Nàng ngồi dậy: “Chúng ta đi đem tin vui này nói cho nương biết đi! Làm cho lão nhân gia nàng cũng cao hứng.”

“Đợi lát nữa thì đi!” Từ Lệnh Nghi từ chối, nhấn nàng nằm xuống: “Hiện tại mới đầu giờ dần qua canh ba!”

Thập Nhất Nương có chút ngoài ý muốn.

Nói cách khác, từ khi tin tức hoàng thượng sinh hạ công chúa truyền đến tai Từ Lệnh Nghi, bất quá thời gian có ba khắc chung (một khắc chung khoản mười phút).

Nàng không khỏi nhìn Từ Lệnh Nghi một cái.

Từ Lệnh Nghi nhìn thấy kín đáo nói: “ chuyện trong cung vẫn nên biết sớm một chút là tốt nhất.”

Thập Nhất Nương không hỏi lại nhiều nữa, một lần nữa nằm ngủ, nhưng lại một chút cũng không buồn ngủ, nói chuyện với Từ Lệnh Nghi: “Phúc Kiến bên kia có thể có tin tức gì?”

“Không có tin tức gì cả!” Từ Lệnh Nghi thản nhiên nói, “Mấy phòng của Khu gia dần dần yên tĩnh xuống, bắt đầu đem lực chú ý từ tìm thế tử mất tích chuyển đến do ai làm thế tử kế vị. Lý tổng binh mấy lần tiêu diệt hang ổ cường đạo, thu hoạch khá tốt, Bộ binh đang cho hắn thỉnh công lao, muốn phong hắn làm Chiêu Viễn tướng quân.”

Bởi vì đây đều là việc đã đoán trước nên không có mấy bất ngờ.

Thập Nhất Nương nghĩ ngợi, nhớ tới Lý Tễ hắn theo phụ thân đi đến Phúc Kiến,.

Như là tâm có linh tê, Từ Lệnh Nghi nhắc đến Lý Tễ: “……..Tại phụ thân thủ hạ đã làm một Thiên hộ.”

Thiên hộ chính là ngũ phẩm, lại đi lên, chính là từ tứ phẩm. Ngũ phẩm đến tứ phẩm, cho đến bây giờ cũng là cái quẻ khảm.( một quẻ trong bát quái có nghĩa là hõm vào, hiểm hóc..)

Có người cả đời cũng không bước qua. Nhưng một khi bước qua, triều chính có người, lại không phạm vào đường lối chính trị sai lầm gì, để làm đến tổng binh tam phẩm đó là chuyện nằm trong tầm tay. Chỉ là Lý Tễ tuổi trẻ đã ngồi đến vị trí này, Lý tổng binh có phải có chút quá nóng vội hay không?

Thập Nhất Nương chìm vào suy nghĩ bỗng cảm thấy có một bàn tay to ấm áp nắm lấy bàn tay mình: “Đời người dài, sao chỉ có thể nhìn một sớm một chiều.”

Nàng nghe theo tiếng nói nhìn lại, thấy con ngươi ôn hòa ấm áp của Từ Lệnh Nghi.

“Bảo kiếm phong tòng ma lệ xuất,

Mai hoa hương tự khổ hàn lai.(3)

Thiếu niên tại địa vị cao, chưa hẳn là chuyện tốt. Vì vậy lúc trước cuộc thi Võ hương mở khoa, ta cố ý gọi Trọng Nhiên đến, hỏi hắn có dự định gì không? Hắn do dự một hồi, cuối cũng vẫn là quyết định y theo hứa hẹn lúc trước, lưu lại Yến Kinh tham gia giúp đỡ đệ tử Thiệu thị xử lí công việc vặt của cuộc thi võ sang năm, sau đó sẽ quay về Thương Châu tham gia thi võ hương của mùa thu sang năm. Tuy nói cách cư xử lúc ấy khá cẩn trọng câu nệ nhưng có thể giữ đúng lời hứa, tổ tiên bản thân phía sau, đã có phong thái của bậc quân tử. Ta cũng nhìn thấy là hài tử trầm ổn, cũng không trách có thể lọt vào mắt xanh của nàng.”

Nguyên lai là sợ nàng nhìn thấy vẻ mất mát buồn bã của thiếu niên Lý Tễ, nên mới lên tiếng khuyên nhủ.

Thập Nhất Nương trong lòng nảy sinh ấm áp: “ Đạo lý mỗi người đều hiểu, nhưng cũng không khỏi có chút lo được lo mất.”

Từ Lệnh Nghi nghe khẽ mỉm cười.

Thập Nhất Nương chính là loại người thẳng thắn, không có gì là không thể nói, khiến cho người nói chuyện cùng nàng giống như được tắm gió xuân vô cùng thoải mái.

Hắn không khỏi nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé ấy.

Mềm mại tinh tế, như dương chi bạch ngọc, khiến người ta không đành lòng bỏ xuống.

“Ngủ tiếp đi.” Từ Lệnh Nghi tựa nghiêng vào gối đầu giường, nhẹ nhàng nói: “ Đợi khi trời sáng lại đi báo tin cho nương.”

Thập Nhất Nương gật đầu, muốn rút tay nằm xuống.

Tay lại bị nắm lấy thật chặt.

Nàng quay lại nhìn Từ Lệnh Nghi.

Từ Lệnh Nghi đã nhắm mắt lại, dường như đã ngủ rồi.

Chẳng lẽ cứ nắm tay như vậy mà ngủ hay sao?

Thập Nhất Nương trong lòng thầm oán, lại dùng lực rút tay ra.

Bàn tay to ấy vẫn bất động không nhúc nhích.

Hai mắt hắn nhắm chặt yên ổn bình tĩnh.

Thập Nhất nương trợn mắt nhìn hắn một hồi lâu, không biết làm thế nào đành chịu nằm xuống, mặc hắn nắm tay còn mình tiến vào mộng đẹp.

Từ Lệnh Nghi mở mắt nhìn Thập Nhất Nương, trong ánh mắt chứa đầy tiếu ý.

Đến cuối năm, Thập Nhất Nương nghe được một tin.

Nói nhị công tử nhà tổng binh Phúc Kiến cùng trưởng nữ của An Thành công chúa định xuống hôn sự suốt đời.