Từ Lệnh Nghi biết rồi nên sắc mặt không lo lắng: “Không cần phải cho Dương thị chuyển nơi ở. Cho dù nói như thế nào đi nữa, Văn thị cũng là người vào cửa trước.”
“Nhưng mà thiếp thân đã phân phó xuống dưới rồi.” Thập Nhất Nương luôn luôn phòng ngừa rắc rối có thể xảy ra, thầm nghĩ nếu như Dương gia không hài lòng, đến lúc ấy nàng cũng cầm chắc điều này làm ví dụ cùng với Dương gia mà nói lí lẽ.
Từ Lệnh Nghi nghe xong cũng không nói thêm gì nữa, ngẫm nghĩ một lát, nói: “Hai ngày trước trong cung thưởng một số lượng đồ gốm sứ Quan Tạo, có bộ hoa đào màu phấn khá đẹp, nàng bảo Bạch tổng quản mang đến thưởng cho Văn di nương đi!”
Như vậy cũng tốt.
Có ban thưởng của Từ Lệnh Nghi, các nha hoàn và bà tử trong phủ nhìn thấy rồi cũng không đến nỗi cho rằng Văn di nương đã mất thế.
Thập Nhất Nương mỉm cười đáp ứng.
Từ Lệnh Nghi hỏi nàng về việc chiều này đi đến chỗ của thái phu nhân bàn chuyện mở yến ngày mùng ba tháng ba: “… Đều đã quyết định xong chưa?”
“Đều định xong hết rồi ạ!” Thập Nhất Nương cười nói, “ Danh sách đã giao cho chỗ hồi sự cả rồi. Đến lúc đó sẽ ở chính sảnh mở tiệc đãi khách, mời gánh hát Trường Sinh đến diễn hát một ngày. Ngũ đệ muội sẽ cùng giúp đỡ thái phu nhân chào đón các tân khách, thiếp thì đi đặt mua rượu tiệc cùng trà cho bữa yến tiệc ngày hôm đó.”
Nàng đang ở trong kỳ hiếu tang ( để tang), không thuận tiện để tham gia yến hội như thế. Nhưng nếu buông tay không quản, lại sợ thái phu nhân vất vả, thân thể Người sao mà chịu nổi.
Từ Lệnh Nghi khẽ gật đầu, nói: “Nếu có việc gì thì phân phó Đỗ ma ma và Tống ma ma! Các bà ấy năm xưa đều cùng thái phu nhân đã làm qua xuân yến mùng ba tháng ba.”
Thập Nhất Nương cũng nói Trinh tỷ nhi cũng cùng giúp đỡ: “… Thiệu gia – gia nghiệp lớn, con cháu lại đông. Trinh tỷ nhi gả qua đó chính là con dâu trưởng, trừ việc chủ trì việc bếp núc nội trợ, những bằng hữu thân thích, họ xóm láng giềng là không thể thiếu cần con bé phải giao thiệp xã giao. Thiếp nghĩ bắt đầu từ hôm nay để con bé đi theo thiếp học một chút kinh nghiệm về việc xử lí, lo liệu việc nhà. Sau này đi lấy chồng rồi, cũng tránh đến khi gặp chuyện, chân tay lại luống cuống vụng về không biết xử lí, để bà bà (mẹ chồng) coi thường.”
“Cũng tốt!” Từ Lệnh Nghi cũng cảm thấy Trinh tỷ nhi đã đến lúc cần học quản gia (lo việc nhà) rồi, “Về chuyện này cứ theo chủ ý của nàng là được rồi!”
Tới mùng ba tháng ba ngày đó, Trinh tỷ nhi rạng sáng mang theo Tiểu Hoàng Anh đến, yên lặng ở một bên quan sát Thập Nhất Nương sai bảo các ma ma hồi sự như thế nào. Thạch ma ma thì theo Hâm tỷ nhi đi đến Lệ Cảnh Hiên. Thái phu nhân cùng Ngũ đệ muội ở chính sảnh phòng khách chào đón các tân khách. Chỉ mời Vĩnh Xương hầu, Uy Bắc hầu, Trung Cần bá, mấy vị khách thường xuyên qua lại và Khương phu nhân.
Trong số khách nhân đến cũng có người biết Từ Từ Dụ đã thông qua kì thi Huyện, hoặc là tặng một ít giấy bút, hoặc là tặng ít tứ thư ngũ kinh. Có người không biết, sau khi nghe xong thì nói một tiếng “Chúc mừng”, sau đó cũng bổ thêm một vài vật phẩm các loại như giá bút, lư noãn nghiên mực…
Hai ngày sau, phòng cũ của Từ Tự Dụ đã tu sửa đổi mới hoàn toàn, Văn di nương cũng đã chuyển đến đó ở.
Thập Nhất Nương dẫn các nha hoàn, bà tử đến xem phòng mới của Văn di nương, trước mặt mọi người đem vật phẩm mà Từ Lệnh Nghi đã nói thưởng cho Văn di nương: “… nói di nương chuyển chỗ, thưởng cho di nương trang trí cho căn phòng.”
Văn di nương cũng là người nhanh nhẹn hiểu chuyện, lập tức đem bình mai, cốc hoa đều đặt trên bàn dài ở chính phòng.
Màu sắc trắng mịn kia khiến cả căn phòng rạng rỡ lên không ít.
Mắt các nha hoàn, bà tử càng sáng hơn, rối rít chúc mừng Văn di nương.
Văn di nương mặt mày rạng rỡ, ân cần niềm nở giữ Thập Nhất Nương ở lại phòng uống trà.
Kiều Liên Phòng nghe xong thì cực kì giận dữ, nghiến răng nói: “Thật là có thể làm người tốt!”
Tần di nương thì trực tiếp chạy đến phòng mới của Văn di nương: “Muội đây là… hà tất tự làm khổ mình! Sớm biết thế này, ta liền cùng muội đổi phòng.”
“Tỷ muốn cùng muội đổi, nhưng muội không muốn đổi với tỷ.” Văn di nương cười ha hả liếc mắt nhìn, “Muội bây giờ ở căn phòng này tuy là vừa mới quét vôi, lại vừa đổi rèm cửa sổ mới, màn trướng, không thể so với căn phòng tốt kia của tỷ gấp trăm lần.”
Tần di nương rơi lệ kéo tay Văn di nương: “Đấy là chưa vào cửa, đã để muội ở phòng như vậy rồi. Nếu đến khi vào cửa rồi, chúng ta chẳng phải đều là sống không nổi hay sao! Chúng ta cần phải nghĩ cách mới được!”
Văn di nương nghe thế khóe miệng khẽ co rút, không nhịn được liền chế nhạo Tần di nương một câu: “Lẽ nào vị Dương di nương sắp vào cửa này so với Kiều di nương của chúng ta còn xinh đẹp hơn hay sao?”
Thập Nhất Nương thì đi xem phòng viện chuẩn bị cho Dương thị.
Tường quét vôi, lại quét thêm một lớp sơn, treo màn trướng màu hồng đào. Phòng khách treo tranh chim trĩ hoa thược dược, trên trường án (bàn dài) bày bình thanh hoa mai. Nhìn đi nhìn lại cảm giác căn phòng hoàn toàn đổi mới, tràn đầy không khí vui vẻ.
Lại qua hai ngày, Bạch tổng quản mang chăn đệm, đệm ngồi các loại đều đã được đặt đầy đủ tới. Thập Nhất Nương lại chọn ra hai bà tử thô sử đến, cuối cùng đem những thứ nên chuẩn bị đều chuẩn bị xong mang đến phòng tân hôn.
Từ Từ Dụ lúc này đề cập đến chuyện quay về Nhạc An.
Từ Lệnh Nghi rất vui vẻ ưng thuận, dặn dò Thập Nhất Nương chuẩn bị hậu lễ để Từ Tự Dụ mang theo đến Nhạc An, cũng quyết định thời gian vào mùng mười tháng ba sẽ khởi hành.
Kết quả ngày hôm sau, Tần di nương ngã bệnh.
Từ Tự Dụ đi thăm mẫu thân.
Tần di nương chính là hữu khí vô lực nằm trên giường, nhìn thấy Từ Tự Dụ, nước mắt lập tức tuôn ra.
Từ Từ Dụ thoáng do dự, bước lên quỳ xuống bên giường Tần di nương.
Thúy Nhi thấy thế, sắc mặt trắng bệch, vội vàng kéo Từ Tự Dụ, Tần di nương cũng cố gắng vùng vẫy ngồi lên.
“Mau đứng lên, mau đứng lên.”
Từ Tự Dụ vẫn cố chấp quỳ ở nơi đó, thấp giọng nói: “Di nương, người yên tâm, chỉ cần con đỗ cao trung rồi, phụ thân sẽ không quên con đâu.”
Tần di nương nghe thấy vây, nước mắt rơi càng lợi hại hơn.
“Nhưng mà thi tiến sĩ là kì thi dễ dàng như vậy sao? Dịch di nương nói, phụ thân của Tam phu nhân thi cả đời mà vẫn chỉ là cử nhân thôi!”
“Con biết chứ!” giọng Từ Tự Dụ lại hạ thấp vài phần, “Nhưng cũng không phải người nào cũng như vậy. Di nương nhìn cữu cữu gia. Ngoại tổ phụ là tiến sĩ, hai ngoại thúc tổ cũng là tiến sĩ, Đại cữu cữu cũng là tiến sĩ, còn có Tứ dượng, không chỉ là tiến sĩ, mà còn là Thám Hoa Lang… Di Nương, con cũng có thể thi đỗ tiến sĩ!” Từ Tự Dụ vừa nói, trong mắt vừa ánh ra vẻ kiên quyết, “Đến lúc đó, con có thể giống như Khương tiên sinh, mặc dù quần thô áo vải, nhưng không có người nào dám xem thường…” Nói đến đây, Từ Tự Dụ thấy hai mắt Tần di nương đang mở thật to nhìn trừng trừng hắn, bộ dáng khiếp sợ giống như gặp quỷ. Ánh mắt Từ Tự Dụ không khỏi buồn bã, đứng lên: “Di nương nghỉ ngơi cho khỏe. Con đi đây!”
“Nhị thiếu gia…” Tần di nương che mặt khóc nức nở.
Từ Từ Dụ cứ như vậy mà đi cũng không ngoảnh lại.
Ánh mặt trời bên ngoài rất rực rỡ, con đường được lát đá xanh có dáng vẻ yên tĩnh cổ xưa.
Có vài tiểu nha hoàn đang cười hi hi ha ha từ đầu đường bên kia đi đến, nhìn thấy Từ Tự Dụ, vẻ mặt đều nghiêm lại, cung kính khom gối hành lễ: “Nhị thiếu gia!”
Từ Từ Dụ không khỏi đứng thẳng sống lưng, khẽ gật đầu, xoay người bước lên bậc thềm phòng ngoài.
Sau lưng truyền đến những âm thanh nghị luận nhỏ như muỗi kêu.
Từ Tự Dụ biết, bọn nha hoàn là đang nói đến hắn; Hắn cũng biết, đám nha hoàn này là đi quét dọn sân viện của tứ phòng tiểu thiếp Dương thị mà phụ thân sắp nạp vào cửa.
Đi ra phòng ngoài, Từ Tự Dụ không khỏi ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Bầu trời bị sân viện tử này chia cắt thành bốn phương tám hướng. Không giống như ở Nhạc An, mênh mông bát ngát, những đám mây chỉ một chốc đã biến thành một đóa mẫu đơn, một hồi lại biến thành một con tuấn mã.
“Không thể buông tha gánh vác của kẻ dũng giả, chính là thích hợp sử dụng cho hoàn cảnh khó khăn, cũng thích hợp áp dụng cho số phận con người.” Lời nói của Khương tiên sinh không dấu vết hiện lên trong đầu hắn, “ Nền tảng của con căn bản là quá mỏng, cũng may là còn chịu khó. Lần này con đi thi, nếu thông qua kì thi Huyện thì quay về. Sang năm lại đi thi khảo Phủ. Ba năm nữa, thì thi khảo Viện.”
Bây giờ nghĩ lại, Khương tiên sinh có phải đã sớm đoán được hắn có thể thông qua kỳ thi Phủ nhưng lại không thể qua kỳ thi huyện hay không?
Nghĩ tới đây, Từ Tự Dụ càng nóng lòng hi vọng có thể nhìn thấu tâm của Khương tiên sinh.
Tiễn đưa Từ Tự Dụ xong, trong nhà bắt đầu chuẩn bị việc Dương thị vào cửa.
Nói là chuẩn bị, nhưng trên thực tế cũng chưa chuẩn bị xong cái gì.
Lại không cần phi hồng quải thải ( treo đèn lồng, dán giấy hỷ), cũng không cần mở tiệc to. Chỉ cần lúc ở đầu giờ Tuất phái một đội kiệu nhỏ màu xanh. Bốn cái đèn lồng màu xanh mang người nâng vào cửa, sau đó ở ngoại viện mang lên bốn bàn tiệc là được rồi. Hơn nữa ngày mười hai hôm đó, Từ Lệnh Nghi vẫn giống như thường ngày, đầu tiên đi ngoại viện xử lí một số việc vặt, sau đó đi đến nhà Vương Lịch Vương đại nhân____ Vương Lịch thay mặt Thiên tử đi tuần tra, mới từ Phúc Kiến trở về.
Từ Lệnh Nghi ở Vương gia ăn cơm trưa, không biết khi nào thì mới trở về.
Thay y phục, rửa mặt một phen, thì Thuận Vương, Mã Tá Văn, Khương đại nhân, Dư Di Thanh mấy người hạ triều xong đã đến. Mọi người ồn ào la hét chưa ăn cơm, đòi thức ăn với rượu. Vừa mới ngồi xuống, đám người Tiễn Minh, La Chấn Đạt lục đục kéo đến, mọi người hỏi thăm lẫn nhau, nói đến tình hình mấy ngày này ở Phúc Kiến, không khí rất là náo nhiệt.
So sánh với không khí ở ngoại viện, nội viện an tĩnh hơn nhiều.
Nhị phu nhân sáng sớm đến cùng thái phu nhân lễ Phật, thái phu nhân giữ ở lại ăn cơm trưa, hai người nằm dựa nghiêng trên ghế dài nói về Triệu tiên sinh: “… Con cũng thấy rồi đấy, Truân ca bây giờ so với trước kia lớn nhiều rồi. Nghe nói còn đang soạn viết sách gì đó. Ta cùng với lão Tứ nói chuyện rồi, nếu Triệu tiên sinh viết cuốn sách này xong, chúng ta giúp tiên sinh in ấn hai nghìn bản. Sau đó tặng bằng hữu thân thích mỗi người một cuốn.”
“Con nghe nói Triệu tiên sinh là cử nhân.” Nhị phu nhân nói, “Như thế nào không tiếp tục thi tiến sĩ?”
“Nói là thi hai lần rồi nhưng đều không đỗ.” Thái phu nhân nói, “Của hồi môn của thái thái, tiền cấp vào không ít. Nghĩ muốn qua vài năm nữa sẽ nói. Ta thấy như thế này cũng tốt. Đến lúc đó Truân ca nhà chúng ta cũng lớn rồi.”
“Tặng than sưởi ấm những ngày tuyết rơi mới là tình ý.” (*) Nhị phu nhân trầm ngâm nói, “Không bằng, đón gia quyến Triệu tiên sinh tới? Chẳng qua là chỉ thêm miệng ăn mà thôi!”
[(*) ý là giúp đỡ người khác lúc hoạn nạn khó khăn] Thái phu nhân gật đầu: “Chủ ý này của con không tệ!”
Đang nói, thì Đỗ ma ma vén mành đi vào.
“Hâm tỷ nhi không sao, tối hôm qua có ho một chút, bây giờ thì đỡ hơn rồi. Ngũ phu nhân đã mang tiểu thư đến vườn hoa (hoa viên) phơi nắng rồi ạ.” Sau đó nói, “ Gặp Tứ Hỉ, tiểu nha hoàn mới vào bên cạnh Tứ phu nhân, đang sai bà tử thô sử di chuyển cây hoa, nói là tặng cho thái phu nhân Cam gia. Nhìn bộ dáng của Tứ Hỉ, cũng là người nhanh nhẹn được việc.
Thái phu nhân nghe xong cười nói: “Thật không ngờ Thập Nhất Nương cùng Phúc Trinh có duyên phận như thế.” Lại hỏi đến Tứ Hỉ, “Nha hoàn thị tỳ của Thập Nhất Nương?”
Đỗ ma ma gật đầu: “Mang Tú Lan đưa đến phòng của Đại tiểu thư, theo Tứ phu nhân vào cửa một người gọi là Tú Nhi, người còn lại chính là Tứ Hỉ.”
Nhị phu nhân kín đáo nhắc nhở thái phu nhân: “Trong phòng của thái phu nhân cũng cần tiến vào hai người mới phải.” Vừa nói, ánh mắt nhìn khẽ liếc qua Ngụy Tử và Diêu Hoàng bên cạnh.
Hai nha hoàn đều có chút hoảng hốt mà cúi thấp đầu xuống, mặt đỏ như gấc.
Thái phu nhân cười ha hả, nói: “Ta biết Thập Nhất Nương là người có mắt nhìn người mà. Đáng tiếc hôm nay bên kia nàng có việc. Nếu không, cũng gọi nàng đến bàn chuyện một chút rồi.”
“Lúc này cũng không vội.” Nhị phu nhân cười nói, “Dù sao cũng cần phải đợi nàng ấy qua đợt này, hết bận rộn rồi mới nói.”
Thập Nhất Nương lúc nàng đang ngồi trên ghế lớn cạnh cửa sổ bên trong phòng.
“… Ta còn đang trong kỳ hiếu tang, sợ ảnh hưởng đến hỷ sự (chuyện vui), sẽ ở tây phòng, đến khi đó đi qua kính ta chén trà là được rồi. Những chuyện khác, thì cứ do Văn di nương lo liệu đi!”
Văn di nương cười đáp “Vâng”.
Có tiểu nha hoàn chạy vào: “Phu nhân, Bạch tổng quản sai nô tỳ vào nói với phu nhân một tiếng, qua một khắc nữa thì khởi kiệu ạ..”
Thập Nhất Nương cười đối với Văn di nương đang đứng ở trước mặt mình, Tống ma ma nói: “ Giờ lành chính là giờ Tuất. Các người mau đi chuẩn bị một chút đi!”
Đám người Văn di nương khom gối hành lễ, rồi lui ra ngoài phòng.