Buổi tối sau khi tiễn Thuận Vương về, Từ Lệnh Nghi nói: “Thuận Vương người này nhìn qua lúc nào cũng hi hi ha ha, nhưng làm việc rất trọng ổn, chắc chắn. Bằng không, Hoàng thượng cũng không để hắn trông coi phủ nội vụ. Hắn cùng ta quan hệ cá nhân rất thân, hiểu rất rõ tính tình của ta. Nếu nàng cảm thấy sinh ý ( vụ làm ăn) này có thể làm, nghĩ đến cũng không có gì đáng ngại. Cửa hàng Hỉ Phô của nàng vừa mới khai trương đang trên đà phát triển, thỉnh thoảng có thể tiếp nhận vụ làm ăn nho nhỏ như thế này, ít nhiều gì có thể có chút thu nhập.”
Ngụ ý nếu như là làm ăn do Thuận Vương chiếu cố, còn có thể cân nhắc suy xét một chút.
Thập Nhất Nương cũng không có ngạc nhiên.
Nếu đã là bằng hữu chơi đùa với nhau từ nhỏ cho đến khi trưởng thành, hẳn là hiểu biết quá rõ về nhau mới phải. Thuận Vương biết rõ Từ Lệnh Nghi không thích người bên cạnh hắn cùng phủ nội vụ xây dựng quan hệ. Thuận Vương còn tưởng rằng trước mặt Từ Lệnh Nghi giới thiệu cho mình mối làm ăn, nhất định là cảm thấy Từ Lệnh Nghi sẽ không phản đối. Ngẫm nghĩ lại thấy khi đó mặc dù Từ Lệnh Nghi làm một bộ người ngoài, Thuận Vương lại lộ cử chỉ mang theo mấy phần hài hước, nhìn qua giống như hời hợt nhưng kì thực là quan tâm nói lời thấm thía. Nàng suy đoán Từ Lệnh Nghi có phải đã sớm biết chuyện này hay không, thậm chí còn hoài nghi có phải vụ buôn bán này là do chính Từ Lệnh Nghi đi thăm hỏi xây dựng quan hệ hay không nữa …
Ý niệm trong đầu chợt lóe lên, Thập Nhất Nương không khỏi sợ hết hồn.
Làm ăn với phủ nội vụ, dựa vào quan hệ, chỉ cần liên quan đến quan hệ, vậy đó là vụ buôn bán vững chắc mà không cần bồi thường. Không biết có bao nhiêu người tình nguyện bỏ tiền ra để tiến đến tiếp nhận một ít buôn bán giống như vụ buôn bán nhỏ khi nãy là làm thêm ngũ độc để bổ sung này. Đầu tiên đem các mấu chốt đả thông, sau đó lại ngàn dặm nửa bước, từ từ như tằm ăn lên từng bước xâm chiếm, rồi trở thành một đại thương nhân phú giáp thiên hạ ( giàu có nhất). Ví dụ của Nguyên Nương, Văn di nương ở trước mắt. Từ Lệnh Nghi sao lại có thể phạm phải sai lầm tương tự như thế?
Vừa nghĩ như thế, Thập Nhất Nương lại cảm thấy mình quá đa tâm rồi.
Bất luận chân tướng như thế nào, Thuận Vương, Từ Lệnh Nghi đều có ý tốt, nàng mỉm cười giải thích: “Nhận ủy thác của người, hết lòng vì chuyện của người. Thay vì đến lúc đó cô phụ một mảnh ý tốt của Thuận Vương, còn không bằng trước đó suy xét cẩn thận một chút, cẩn trọng làm việc mới là tốt.”
Nàng là đang nói làm việc cần “ Lấy trung thực mà đối đãi, lấy lời nói mà có chữ tín” hay sao?
Từ Lệnh Nghi vừa nghe xong, vừa mỉm cười nhìn Thập Nhất Nương.
Từ Lệnh Nghi bỗng nhiên nghĩ đến tình cảnh lần đầu tiên hắn gặp Thập Nhất Nương.
Cũng giống như bộ dáng an tĩnh lúc này, nếu không khi ấy hắn sợ người khác xông tới cẩn thận đánh giá phòng ốc một cái, chỉ sợ sẽ không chú ý đến nàng.
Thật tình mà nghĩ, bất luận là đối với sự bất công của Đại thái thái, hay là sự ích kỷ của Tam tẩu. Cho dù là đối mặt với nha hoàn thất đức hay là sự phân tranh của thiếp thất. Cho dù phải đối mặt với sự lạnh lùng của mình hay là những lời xu nịnh của Lý phu nhân, thậm chí là của hồi môn của Nguyên Nương giữ lại, vụ buôn bán quan trọng của Thuận Vương, nàng ấy trước sau vẫn yên tĩnh như tịnh thủy, vẫn duy trì khoan dung độ lượng, tâm thái đạm bạc (tấm lòng không màng danh lợi).
Vì người thành tín (trung thực giữ chữ tín), không quá khoa trương.
Nàng ấy từ trước đến nay đều có chủ trương của riêng mình. Không phải dạng người nước chảy bèo trôi, tùy tiện, cũng không phải dạng ngạo mạn mà là người chính trực. Cũng không phải dạng người nịnh bợ dung tục, càng không phải người nhạc cao ít người họa ( cao cao tại thượng nói lời uyên thâm ít người hiểu). Nàng ấy vững chắc như bàn thạch, mặc ngươi bão táp mưa sa, thoan lưu hoãn cấp (Dù cho gặp chuyện khó khăn đến đâu đi chăng nữa, ta vẫn có một đường lui để giải quyết)
Ý nghĩ trong đầu vừa hiện, Từ Lệnh Nghi không khỏi cẩn thận đánh giá Thập Nhất Nương.
Mái tóc đen tùy ý vấn lên thành búi, tai đeo đôi khuyên hình hoa hải đường bằng vàng, mặc một áo khoác nhỏ màu trắng xanh, được siết chặt thật xinh đẹp trên người, lộ ra bộ ngực phập phồng. Vòng eo nhỏ nhắn tinh tế, phác họa ra những đường cong lung linh.
Từ Lệnh Nghi trong lòng khẽ động.
Thập Nhất Nương dường như lại lớn lên một chút. Bộ y phục này đều có vẻ nhỏ hơn một chút rồi…
Đang lúc suy nghĩ, thì có tiếng trống canh mơ hồ truyền đến.
Nghiêng tai lắng nghe, thì ra đã là đầu giờ Hợi rồi.
“Không còn sớm nữa, nên nghỉ ngơi sơm một chút!” nhưng cũng không gọi nha hoàn vào hầu hạ Từ Lệnh Nghi thay quần áo.
Tiếp nhận đạo lý, thiếp thất vào cửa có ba ngày tốt. Hôm qua Từ Lệnh Nghi uống rượu nghỉ lại trong này. Hôm nay là ngày thứ hai…
Từ Lệnh Nghi gật đầu, gọi Xuân Mạt đi vào giúp hắn thay quần áo.
Thập Nhất Nương một hồi lâu mới phục hồi tinh thần.
Trong lòng không muốn đi ra ngoài rửa mặt, Từ Lệnh Nghi lúc này đang nằm nghiêng phía bên ngoài giường đọc sách. Thấy nàng đi đến, cũng không có ý kiến gì.
Thập Nhất Nương có chút buồn bực từ chân giường leo vào phía bên trong.
“Nàng ngủ trước đi!” cũng không biết là sách gì, Từ Lệnh Nghi xem rất say sưa, khi nói chuyện với nàng thậm chí còn không ngẩng đầu nhìn nàng một cái.
Thập Nhất Nương “ồ” một tiếng, rồi nằm xuống đi ngủ.
Thân hình Từ Lệnh Nghi cao lớn, Thập Nhất Nương ngủ trong bóng tối, ngược lại cũng không cảm thấy chói mắt. Chính là nghĩ đến chuyện của Dương di nương, thì cảm thấy có chút nan giải.
Từ Lệnh Nghi mập mờ nước đôi thế này, nàng thật sự không biết nên an bài Dương thị thế nào cho tốt ____ Dương thị dù sao cũng không giống với thiếp thất bình thường, Từ gia lúc trước cũng không có tiền lệ, cuộc sống sinh hoạt thường ngày của nàng, chi phí sinh hoạt thường ngày dù sao cũng phải quy định ra nữa!
Nàng ngẩng đầu nhìn, ánh mắt Từ Lệnh Nghi đều chăm chú nhìn vào sách, có một lần còn phát hiện hắn đang cười.
Nàng không thể làm gì khác hơn là chủ động hỏi hắn: “Hầu gia, Dương di nương bên kia, ngài có tính toán gì không?”
Nàng vừa dứt lời, thì nghe thấy Từ Lệnh Nghi khẽ cười “hì hì” một tiếng.
Thập Nhất Nương ngạc nhiên, ngồi dậy nhìn hắn, thì thấy Từ Lệnh Nghi vội vàng lật sang trang khác, sau đó lại tập trung tinh thần chăm chú đọc.
Căn bản là không nghe thấy nàng đang hỏi cái gì!
Thập Nhất Nương chán nản nằm xuống, quyết định không để ý đên hắn nữa, đếm cừu nhỏ đi ngủ.
Phía sau lưng truyền đến tiếng hít thở đều đều nhẹ nhàng, Từ Lệnh Nghi biết nàng đã ngủ rồi.
Giống như một đứa trẻ vậy, chuyện có lớn bằng trời, mà ngã lưng là liền ngủ.
Ý niệm trong đầu vừa hiện, một góc nho nhỏ trong tâm hắn liền hóa thành nước, nhẹ nhàng có chút xao động.
Từ Lệnh Nghi khẽ trở mình.
Thập Nhất Nương tựa sát bên cạnh hắn, nghiêng người mà ngủ. Mái tóc đen giống như đám mây gối đầu trên cái gối mãn trì kiều màu đỏ thẫm. Dưới ánh đén mờ nhạt mông lung, làn da trắng nõn nhẵn nhụi của nàng đạt đến trình độ huyền diệu, giống như ngọc Dương Chi, lại giống như miếng gốm sứ.
Từ Lệnh Nghi mỉm cười giúp nàng gạt tóc rơi ở bên má ra sau tai. Cười cười ngồi dậy chuẩn bị thổi đèn nghỉ ngơi, thế nhưng dư quang ánh mắt lại quét qua cái cổ thon dài của Thập Nhất Nương, như có định liệu sẵn, ánh mắt đó lại nhìn xuống ngực của nàng.
Da thịt trắng như tuyết, khiến cho vải trắng Tùng Giang Tam Lăng làm y phục đều biến thành màu sắc u tối.
Từ Lệnh Nghi nhớ khi nãy nàng mặc chiếc áo khoác nhỏ màu trắng xanh với dáng vẻ mềm mại thướt tha.
Hắn đưa tay muốn tiến vào sờ trước ngực nàng, bộ ngực kia còn như chú thỏ ngọc non nớt, thế nhưng đầu ngón tay lại chạm phải ngọc bài mà nàng đeo ở ngực.
Ngọc bài kia là lễ vật hắn tặng nàng lúc tuổi cập kê, chạm khắc hoa văn Cát tường tam dương khai thái (may mắn, bình an). Dường như nàng rất thích nó, còn tết một túi lưới hình bông hoa mai màu đỏ chót luồn vào ngọc bài đeo ở trước ngực.
Túi lưới màu đỏ chót xinh đẹp chói mắt, dáng người trắng tinh khiết mềm mại, còn có ngọc bài nhảy theo chú thỏ ngọc ( thỏ ngọc:chỉ ngực Thập Nhất Nương, miếng ngọc bài phập phồng đập theo nhịp đập của ngực)… tia sáng trong mắt mờ đi, trong lòng động đậy biến hóa, khiến Từ Lệnh Nghi như nước biển tràn đê, mãnh liệt mà lao đến.
“Mặc Ngôn…” nửa thân hắn che phủ lên thân nàng, vừa dán miệng vào lỗ tai nàng kêu tên tiểu tự của nàng, một bên cởi vạt áo của nàng.
Có lẽ do cảm thấy sức nặng bị đè trên người, Thập Nhất Nương giãy dụa một chút, bả vai tuyết trắng mượt mà bên trong y phục bị Từ Lệnh Nghi cởi lộ ra, phơi bày ra bên ngoài không khí, tỏa ra mùi thơm ngọt ngào.
Từ Lệnh Nghi bỗng nhiên nghĩ đến chất lỏng ngọt ngào của quả bạch đào mà khi hắn còn nhỏ được thưởng ở trong cung.
Hắn không chút do dự khẽ cắn một miếng.
Thập Nhất Nương hoảng sợ kinh hô lên một tiếng tỉnh lại.
Nào có còn không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Kể từ sau khi Đại thái thái qua đời, mặc dù Từ Lệnh Nghi ngủ trong phòng của mình, nhưng vẫn luôn…. Sao hôm nay bỗng nhiên…
“Hầu gia!” nàng một bên bởi vì bản thân đều không có cảm thấy mình dùng giọng nói nuông chiều gọi Từ Lệnh Nghi, một bên vừa đẩy hắn. “Thiếp thân còn đang trong kỳ hiếu tang!”
Đã lấy chồng rồi, thì là người của nhà người ta. Vì vậy sau khi cha mẹ mất, con gái chưa xuất giá phải thủ lễ ba năm, con gái xuất giá theo chồng thì chỉ cần thủ lễ một năm. Vì ở cuộc sống nhà chồng, qua cúng thất tuần (cúng 49 ngày), có một số việc đều có thể nhắm một mắt mở một mắt. Nhưng nếu như tạo ra chuyện ngoài ý muốn bị người khác nắm được mang ra làm rõ, cũng là một chuyện khiến người ta không ngẩng đầu lên được.
Nhưng sức lực của nàng đối với Từ Lệnh Nghi có thể nói như con kiến lay cây thụ, hoàn toàn không có khả năng động được hắn.
“Ta biết rồi.” Từ Lệnh Nghi mặt mày mỉm cười nhìn nàng, “Cho ta nhìn một chút!” sau đó cầm tay nàng đưa xuống hạ thân của hắn.
Thập Nhất Nương giống như bị bỏng, vội rút tay về.
Từ Lệnh Nghi biết nàng không thích, cũng không miễn cưỡng, chỉ ghé vào tai nàng thầm thì: “Cho ta xem một chút!”
Thập Nhất Nương trong lúc bối rồi còn chưa có hồi phục tinh thần, quần áo trên người đã bị Từ Lệnh Nghi cởi sạch sẽ.
Nàng lúc này mới hiểu Từ Lệnh Nghi nói nhìn một chút là ý gì.
“Không nên!” Thập Nhất Nương đưa tay với lấy trung y bị hắn ném ở bên giường, nhưng không ngờ lại bị Từ Lệnh Nghi thừa cơ cởi tiết khố ( quần chíp)
Thập Nhất Nương ngã nằm trên giường, vừa sợ vừa thẹn thùng xấu hổ, tùy tiện giật đồ bao bọc người.
Từ Lệnh Nghi thấy sắc mặt nàng đỏ bừng, không dám quá phận, vội vàng ôm nàng vào ngực, dùng chăn bao nàng lại, vừa hôn, vừa dụ dỗ: “… cho ta nhìn một chút thôi!” Còn cầm tay nàng thăm dò hạ thể của hắn, nhưng không giống như lần trước để nàng dễ dàng tránh thoát.
Thập Nhất Nương chỉ cảm thấy mặt nóng như lửa đốt.
Từ Lệnh Nghi buông tay nàng ra, ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói.
Hắn cứng rắn chọc vào cái mông xinh đẹp của nàng, Thập Nhất Nương nghĩ đến mấy ngày nay hắn luôn ở trong phòng mình, thì quay mặt qua chỗ khác, nhấp miệng không lên tiếng.
Từ Lệnh Nghi vén khe hở của chiếc chăn nhỏ nhìn vào bên trong, bên tai nàng lẩm bẩm nói: “… Eo nàng vẫn nhỏ nhắn giống như trước đây… Người ta nói da thịt nõn nà, phần nhiều chính là nói đến da thịt của nàng như thế này…”
Thập Nhất Nương chưa từng bị người khác đối xử như thế, đầu tiên là kéo chăn che trái hở phải, sau khi nhìn thấy càng nói càng không có bài bản (nghiêm túc), thấy có cơ hội đẩy Từ Lệnh Nghi rồi chạy. Kết quả bị Từ Lệnh Nghi đưa tay bắt được quay trở lại, còn thuận thế bị đặt ở dưới thân hắn, tình thế hết sức nguy cấp.
“Từ Lệnh Nghi!” Thập Nhất Nương thật sự sợ hãi, sắc mặt hơi có chút trắng bệch.
“Đừng sợ!” Hắn ôn nhu ôm nàng, dạng chân nàng bao quanh người mình, “Có ta đây!” Sau đó hôn hai má nàng, từng chút từng chút tiến vào thân thể nàng.
“Không đươc!” Thập Nhất Nương giãy dụa vùng vẫy, nhưng thắt lưng bị hắn giam cầm, chỉ có thể cảm thấy rõ ràng bản thân mình bị hắn công hãm.
“Từ Lệnh Nghi!” Thân thể Thập Nhất Nương cứng lại.
“Mặc Ngôn”, hắn lấy chăn bao bọc Thập Nhất Nương, “Đừng sợ, có ta ở đây!”
Có hắn?
Thập Nhất Nương nhìn Từ Lệnh Nghi.
Ánh mắt của hắn nóng bỏng, nhưng cũng thật sự chân thành, bắn ra những tia sáng thực chói mắt.
Nàng nghĩ đến trận hoan lạc bỏ dở giữa chừng kia, nghĩ đến chén nước ấm lúc nửa đêm, nghĩ đến đôi môi hắn mím chặt khi say rượu…
Thập Nhất Nương nhắm mắt lại, ôm cổ Từ Lệnh Nghi thật chặt, giao cho hắn quyền chủ động.
Thân thể như đang ở Kinh Đào Hải Lãng (sóng to gió lớn, tình cảnh nguy nan) tròng trành lắc lư, mà Từ Lệnh Nghi ôm nhân nhi nhuyễn khổ vô cốt (mềm mại không xương) kia đang dựa vào trong lồng ngực của mình. Hắn không thể mạnh mẽ dằn lòng muốn đem nàng nhào nặn vào trong thân thể mình mới tốt, khi thì ôn nhu muốn tùy ý, khi thì tùy ý lại muốn ôn nhu. Chỉ khổ cho Thập Nhất Nương, một lúc thì hỏa, một lúc thì thủy ( lúc nóng lúc lạnh), không biết phải như thế nào mới tốt, ôm Từ Lệnh Nghi khẽ nức nở.
Lúc đang hỗn loạn mơ mơ màng màng, có người ở bên tai nàng nói: “Mặc Ngôn, nơi này là Vĩnh Bình hầu phủ, nàng là thê tử của Từ Lệnh Nghi ta.”
Thập Nhất Nương mở to hai mắt, nhìn thấy Từ Lệnh Nghi đang gấp rút ra khỏi người nàng.