Edit: Tiểu Ngạn Thất Nương cùng Ngũ phu nhân thương lượng tới thương lượng lui, địa điểm chọn là Lệ Cảnh Viên của Trinh tỷ nhi.
Nơi đó có hoa và cây cảnh bao quanh, cũng không quá mức vắng vẻ, cũng không quá mức huyên náo, đúng là chỗ tốt. Hai người bọn họ mặc dù là trưởng bối, nhưng cũng là người có tính tình hoạt bát, vừa lúc có thể mang theo Trinh tỷ nhi chơi cùng.
Thập Nhất Nương cười giúp hai người chuẩn bị đồ tế bái ngày đó.
Trinh tỷ nhi thì đi theo bên cạnh Thất Nương cùng Ngũ Phu Nhân, một lát đi qua noãn phòng chọn bó hoa tươi, rồi lát lại đến chỗ Nhị phu nhân chọn hương liệu, thế nên Thất Nương.phải tự mình đến trong phủ đón Tứ Nương.
“….Chơi cũng mê mãi, đến nơi đó của ta lộ mặt một chút là không thấy tăm hơi bóng người.” Nàng ngồi ngay ngắn ở phía trước ghế thái sư của Thái phu nhân, nụ cười ôn hòa mà có chút căng thẳng, “Thấy một phen náo nhiệt ở nơi này của ngài thì mới hiểu được.”
“Nàng thích nơi này, ta còn cao hứng không kịp nữa là.” Thái phu nhân thấy Tứ Nương thái độ nhã nhặn lịch sự, có phong thái danh gia vọng tộc, cảm thấy nữ tử như La gia quả không tệ, “Cháu cũng không cần lo lắng, cứ để cho nàng ở chỗ này của ta chơi mấy ngày cũng được.”
Tứ Nương cũng không phải thật sự muốn gọi Thất Nương trở về. Cho dù có kéo trở về, nàng ấy cũng không muốn ở lại. Chỉ sợ Thái phu nhân ngại Thất Nương không có quy củ, cho nên mới tới nơi này một chuyến.
Khách khí mấy câu, Thái phu nhân liền bưng trà, để cho mấy người trẻ tuổi các nàng chơi đùa đi.
Thập Nhất Nương mời Tứ Nương đến ngồi trong nhà mình, Thất Nương cùng Ngũ phu nhân nghe được tin lúc này mới chạy tới.
Tứ Nương thấy trên làn váy của Thất Nương còn dính cọng cỏ xanh, cũng không biết phải nói thế nào.
Thất Nương thì lôi kéo tay tỷ tỷ ruột của mình làm nũng: ” Chỉ ở trong một cái sân bự, ta cùng Chu An Bình, thật là buồn muốn chết luôn.”
Ngũ phu nhân cũng ở một bên nói: “Tứ tỷ, chúng ta ở chung một chỗ cũng vừa lúc làm bạn.”
Tứ nương cũng không là người không thông tình đạt lý, dặn dò nàng mấy câu, cũng không đề cập tới chuyện để cho nàng trở về.
Thất Nương cùng Ngũ phu nhân đều lộ ra nụ cười sung sướng, giống như thời thiều thiếu nữ, nơi nào còn có một chút gì trầm ổn của người làm mẹ, nhưng lại phù hợp hơn với tuổi của hai người.
Tứ Nương ở lại La gia ăn cơm trưa xong là phải trở về. Thập Nhất Nương biết nàng phải về uống thuốc, nên đưa nàng đến cửa thùy hoa. Tứ Nương lại không vội vã lên xe ngựa.
“Để Thất Nương ở lại chỗ này vài ngày, muội cũng khuyên nàng trở về đi thôi!” Nàng thấp giọng nói, “Lần này nàng đi ra ngoài cũng là vì tức giận với mẹ chồng.”
Thập Nhất Nương có chút giật mình.
Nàng vẫn không có cơ hội cùng Thất Nương một mình nói chuyện.
Tứ Nương khẽ mở miệng: “Dù như thế nào, cũng là mẹ chồng nàng, nàng cũng nên cho người ta bậc thang đi xuống.”
“Muội biết rồi.” Thập Nhất Nương nói, “Chờ thêm hai ngày nữa sẽ khuyên nàng trở về.”
Tứ nương khe khẽ thở dài, lên xe ngựa.
Nhưng Thất Nương vẫn tránh Thập Nhất Nương, Thập Nhất Nương cũng cảm thấy loại chuyện này không thể gấp được, thay vì để cho Thất Nương mang theo oán khí trở về, còn không bằng để cho nàng giải sầu, lấy lại tâm tình.
Phân phó Tống ma ma an bài phòng bếp làm trái cây tinh xảo cho lễ đêm thất tịch, lại để cho Hổ Phách đi vào khố phòng chọn lấy một cái bàn vuông thấp sơn đen có gắn hoa mai văn bốn gốc để cho các nàng tế bái, rồi lại chọn lấy một cái đĩa sứ Thanh Hoa có hoa văn màu xanh nước biển để đựng tế phẩm, chọn lấy một cái lư ba chân có mạ sợi vàng để dâng hương. Đến buổi sáng ngày mùng sáu tháng bảy sai người mang đến Lệ Cảnh Hiên. Buổi tối trở lại chỗ Thái phu nhân ăn cơm tối, dưới mái hiên tùy ý có thể thấy được cái đĩa và bát nước trong lớn, là dùng để giữa trưa lễ thất tịch ngày mai ném châm.
“Nàng chọn cái nào?” Từ Lệnh Nghi nghĩ đến tình cảnh lúc ở chỗ Thái phu nhân vừa rồi.
Đêm lễ thất tịch còn chưa qua, Từ Lệnh Khoan cùng Thất Nương đã bắt đầu nghĩ tới Tết Trung Nguyên ( rằm tháng bảy) rồi. Lại không nhìn thấy Thập Nhất Nương có cái động tĩnh gì.
“Ta còn chưa chuẩn bị!”
Trên thực tế đối với lần này nàng không cảm thấy có hứng thú.
Nước ở trong đình chảy cả một đêm, ném kim may nho nhỏ xuống, bởi vì liên quan tới áp suất, hơn phân nửa cũng sẽ lơ lửng ở mặt nước
Từ Lệnh Nghi không có hỏi nhiều nữa, cùng Thập Nhất Nương đi vào phòng.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau sau khi thỉnh an Thái phu nhân xong, nàng cùng Thái phu nhân nói lời vui vẻ đám người Thất Nương, Ngũ phu nhân, Nhị phu nhân, về trước chính sảnh.
Mấy vị ma ma quản sự đã sớm đứng ở dưới mái hiên.
Trước tiên là nói về chính sự, sau đó Thập Nhất Nương cười phân phó Hổ Phách đi lấy hai hộp quả trái cây: “…Mỗi người hai hộp, là một chút lòng thành. Cho trong nhà dùng.” Lại nói, “Ở phía sau Điểm Xuân Đường có bày hai bàn tiệc rượu, để cho Tống ma ma phụng bồi mọi người vui vẻ vui vẻ nha!”
Các ma ma rối rít đứng lên nói tạ ơn, trên mặt đã lộ ra nụ cười vui vẻ, không khí ăn tết hiện ra trên mặt.
Thập Nhất Nương cười rồi đi đến chỗ Thái phu nhân ăn cơm trưa.
Dọc theo đường đi thỉnh thoảng nhìn thấy dưới ánh mắt trời có mấy nha hoàn, bà tử đang đứng đó.
Trở lại trong nhà, trừ Hổ Phách đi phụng bồi ma ma quản sự ăn cơm, Trúc Hương, Lục Vân, Hồng Tú, Nhạn Dung bọn họ đều quây lại ở một chỗ ném kim.
Nhìn thấy Thập Nhất Nhất Nương đi vào, mọi người lập tức tản mát ra.
“Kim của ai chìm? Kim của ai nổi vậy?” Thập Nhất Nương cười hỏi như bình thường.
Tất cả người mọi người đều thả lỏng, có tiểu nha hoàn bình thường cùng Thập Nhất Nương tiếp xúc không nhiều lắm nhẹ nhàng cười nói: “Trúc Hương tỷ tỷ cùng Nhạn Dung tỷ tỷ là chìm, còn Lục Vân tỷ tỷ cùng Hồng Tú tỷ tỷ là nổi.”
“Ồ!” Thập Nhất Nương cười nói, “Vậy nhìn thấy những thứ gì?”
Tiểu nha hoàn kia lại cười nói: “Lục Vân tỷ tỷ thấy giống hoa sen, Hồng Tú tỷ tỷ thấy giống hoa đuôi chó.”
Hồng Tú nghe thấy liền đỏ mặt: “Phu nhân đừng nghe nàng nói lung tung, của nô tỳ chỗ nào giống như hoa đuôi chó, rõ ràng chính là hoa phượng tiên. Nàng không hiểu liền nói mò.”
Tất cả mọi người cười lên.
Không khí náo nhiệt vốn có thể lây người. Giờ phút này Thập Nhất Nương có chút hơi hối hận, hẳn là cũng nên mang một chén nước thử một chút xem kim của mình là lơ lửng ở mặt nước hay là chìm dưới đáy chén. Chỉ là, đây cũng là bệnh chung của người hiện đại, đối với ngày lễ truyền thống sớm đã mất hứng thú.
Nàng cười đi vào phòng, tránh cho nàng ở lại khiến tất cả mọi người đều câu nệ.
Lúc ngủ trưa, tiểu nhan hoàn canh ở cửa vẫn còn đắm chìm trong niềm vui ném kim, không khí trong nhà cũng vì vậy mà trở nên vui vẻ.
Thập Nhất Nương cũng thêu chút hoa, nhìn thời gian không còn sớm, rửa mặt một chút, chuẩn bị đi đến chỗ Thái phu nhân.
Có gã sai vặt ở ngoại viện cầu kiến.
“Phu nhân, Hầu gia nói, lát nữa cùng Ngũ gia, Chu gia cùng đi dạo đường phố Tây, ăn cơm không cần chờ bọn họ.”
Thập Nhất Nương gật đầu, đi bẩm báo Thái phu nhân.
“Bọn họ chơi của bọn họ, chúng ta chơi của chúng ta.” Thái phu nhân lơ đễn nghe, nói đến buổi trưa chuyện Nhị phu nhân cùng Trinh tỷ nhi ném kim: “Di Chân chìm rồi, Trinh tỷ nhi là nổi. Giống như cái trâm tóc, hết sức đẹp mắt. Đáng tiếc con không có ở đây.”
Đang nói, thì Ngũ phu nhân cùng Thất Nương dắt tay đi vào. Đề tài lại chuyển tới tình cảnh Ngũ phu nhân ném kim ở trong nhà, đến khi tiểu nha hoàn đi vào bẩm báo cơm đã chuẩn bị xong mới dừng lại.
Mấy người họ ăn cơm tối qua loa, rồi hướng về Lệ Cảnh Hiên mà đi.
Buổi tối gió đêm hiu hiu, trăng trên cao hình cung, đèn đuốc sáng trưng, chói sáng như dải ngân hà, hai nguồn sáng trên trời mặt đất giao hòa, là một cảnh tượng thái bình thịnh thế phồn hoa.
Mọi người ăn dưa và trái cây, nói chút chuyện vui vẻ, đến khi trăng lên cao lại xâu kim, lại khiến cho Thật Nhất Nương được đứng đầu.
Thái phu nhân cởi vòng tay vàng ròng vặn xoắn trên tay đeo cho nàng: “Đây là đứng đầu.”
Ngũ phu nhân cùng Thất Nương ở một bên la hét “Thiên vị”, Thái phu nhân bị hai người làm cho không có biện pháp, cười đem hai nhẫn vàng đeo trên tay Đỗ ma ma tháo xuống: “Đợi lát nữa đến Kính Liêm của ta chọn lấy hai cái.” Sau đó đưa cho Ngũ phu nhân cùng Thất Nương, lúc này mới chịu yên ổn.
Đỗ ma ma cũng đùa theo: “Vậy là nô tỳ tự chọn.”
“Tùy ngươi chọn, tùy ngươi chọn!”
Khiến cho sân đầy tiếng cười, cho đến giờ Sửu mới giải tán.
Từ Lệnh Nghi cũng vừa trở lại.
Đưa cho nàng một hộp gỗ vuông nhỏ có sơn đỏ mạ vàng.
“Là cái gì?!” Thập Nhất Nương muốn mở hộp, lại bị Từ Lệnh Nghi ngăn cản: “Ngày mai cùng nhau mở đi.” Sau đó đem hộp bày ở trên bàn gần cửa sổ.
Có thể là tiểu đồ chơi gì đó mua ở phố Tây.
Mặc dù trong lòng Thập Nhất Nương rất tò mò, nhưng vẫn phụng bồi trò đùa của hắn, sáng sớm ngày hôm say mới mở cái hộp ra.
Bên trong thì ra là kết lưới của mạng nhện.
Thập Nhất Nương rất là kinh ngạc.
Từ Lệnh Nghi đang để cho tiểu nha hoàn hầu hạ mặc quần áo, không chút để ý tới hỏi nàng:” Lưới hỉ tử này có tinh tế không?”
Tên tục của Tri Chu là Hỉ tử.
“Tinh tế.” Khóe miệng Thập Nhất Nương dần nâng cao thành một độ cong vui vẻ: “Năm nay đúng lúc nhiều.”
Từ Lện Nghi lơ đễnh gật gật đầu, nói: “Ta sẽ cùng Chu An Bình đi Thuận vương phủ, sợ là trở về muộn, nàng không cần chờ ta.”
Sao đột nhiên lại nghĩ đến mang Chu An Đình đi bái kiến Thuận vương?
Thập Nhất Nương có chút ngoài ý muốn.
Từ Lệnh Nghi dứt khoát nói: “Tối ngày hôm qua Thái hậu hôn mê. Ta tạo quan hệ cho Chu An Bình cùng Thuận vương, sau này có chuyện gì, mọi người cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.”
“Ngài không phải là không thích người trong nhà cùng phủ nội vụ làm ăn đấy sao?” Thập Nhất Nương không nhịn được nói.
“Ta là không thích ăn trong bát còn nhìn trong nồi.” Từ Lệnh Nghi có chút cảm khái nói: “Nhân sinh trên đời, cũng chỉ là ba bữa cơm, ngủ quá ba thước. Phải nhớ được đạo lý biết thỏa mãn thì mới được.”
Thập Nhất Nương gật đầu, tiễn Từ Lệnh Nghi ra cửa.
Nghĩ tới nên tìm Thất Nương trò truyện mới phải.
Ai biết, không đợi nàng đi tìm, Thất Nương đã chủ động tìm tới tận cửa rồi.
“Thập Nhất muội muội cũng đừng lo lắng.” Nàng thản nhiên nói, “Mẹ chồng là vì chuyện không dinh dưỡng được ngày ngày ở nhà chỉ cây dâu mắng cây hòe. Tỷ không có con, đã chiếm một điều. Nếu như còn dám làm ra cử chỉ bất hiếu, ngay cả có Chu An Bình che chở tỷ, một chút nước bọt của người đời cũng khiến ta chìm rồi. Ta tới Yên kinh thăm một chút họ hàng, trước rằm tháng tám sẽ trở lại.”
Thập Nhất Nương tươi cười:”Bản thân muội thay tỷ lo lắng uổng công rồi.”
Thất Nương trợn mắt nhìn nàng một cái: “Mặc dù từ nhỏ muội đã giống như một bà già, dù sao cũng là tỷ tỷ của muội, không thể thiếu hiểu biết so với muội được.”
Thập Nhất Nương nghe có chút không biết nên khóc hay cười.
Thất Nương như cầu khẩn nàng: “Tết Trung Nguyên ta muốn cùng Ngũ phu nhân cùng đi sông thả đèn. Đến lúc đó muội phải nói đỡ ở trước mặt Thái phu nhân đấy!”
Thập Nhất Nương cố ý cùng nàng lằng nhằng: “Tại sao phải muốn muội giúp các tỷ nói chuyện? Tại sao hai người không giúp ta nói chuyện, để ta cũng đi hẹn thả đèn ở sông?”
Thất Nương ngượng ngùng nói: “Muội đi, ai giúp trông Hâm tỷ nhi?”
Đến cùng là muốn mình giúp đỡ trông con a!
Thập Nhất Nương dở khóc dở cười. Cố ý nói: “Hâm tỷ nhi là bảo bối trong lòng ngũ đệ muội, ừ, nếu có gì sơ xuất, muội không gánh vác nổi. Không được!”
“Ôi,” Thất Nương cũng biết yêu cầu của mình có chút quá mức, có thể nghĩ đến sau này không biết mình còn có cơ hội như vậy hay không, chỉ có thể ra mặt da diết van xin Thập Nhất Nương: “Cho nên ai Đan Dương cũng không yên tâm, chỉ yên tâm muội thôi!”
Thập Nhất Nương sửng sốt: “Là Đan Dương nói vậy với tỷ à?”
“Không phải vậy!” Thất Nương có chút ý không tốt, ấp a ấp úng nói: “Dù sao cũng là rằm tháng bảy…Nàng sợ Hâm Tỷ Nhi ở nhà một mình. Không muốn đi… Tỷ liền nói, mời muội giúp đỡ chiếu cố Hâm Tỷ nhi. Lúc này nàng mới không từ chối.” Vừa nói, giọng nửa mang theo bắt buộc, nửa mang theo làm nũng nói, “Muội coi như là nể mặt mũi tỷ còn không được sao?”