Thứ Nữ Công Lược

Chương 396: Dâng hương (hạ)



Edit: Tiểu Ngạn Beta: Hạ Đáy lòng Thập Nhất Nương khẽ thở dài, thấp giọng nhắc nhở Từ Lệnh Nghi: “Bên kia có một gã sai vặt”

Hai đầu lông mày Từ Lệnh Nghi hiện lên một tia lưu luyến, xoay người hỏi gã sai vặt: “Chuyện gì?”

Giọng nói lạnh lùng mà uy nghiêm.

Thập Nhất Nương khẳng định Từ Lệnh Nghi đã lại khôi phục lại vẻ mặt điềm đạm bình tĩnh trước đây.

“Hầu gia!” Gã sai vặt thở hổn hển chạy một mạch tới, “Trong cung có tin tức truyền đến, Thái hậu nương nương mới vừa hoăng(*) rồi ạ.”

(*) đây là từ chỉ cái chết của hoàng gia, chư hầu hoặc các quan to thời xưa.

Trong lòng Thập Nhất Nương thoáng “lộp bộp”, nắm lấy ống tay áo Từ Lệnh Nghi thật chặt.

Từ Lệnh Nghi đưa tay ra cầm lấy tay nàng.

Bàn tay ấm áp, thật to và có lực.

“Lâm Ba đâu?” Hắn trầm giọng hỏi, lộ ra vẻ vô cùng trấn định, khiến cho Thập Nhất Nương cũng từ từ trầm tĩnh lại, trong lòng dần dần có mấy phần buồn bã.

Kéo dài như vậy, cuối cùng đã qua đời rồi. Toan tính nhiều âm mưu như vậy cuối cùng cũng thành vô ích….

“Mấy vị đại nhân từ trong kinh thành đến thỉnh an Hầu gia vẫn chưa đi,” gã sai vặt cung kính nói. “Quý nhân trong cung nói, sợ quay về trễ trong cung khóa cửa cung, Lâm Ba bèn đi từ cửa hông bên cạnh đi ra khỏi chùa theo quý nhân vào trong cung rồi ạ.”

Thập Nhất Nương nghe gã sai vặt này nói chuyện rõ ràng mạch lạc, không giống với bộ dáng lo âu vừa rồi, hai mắt không khỏi chăm chú nhìn hắn.

Từ Lệnh Nghi đã quay đầu lại thấp giọng dặn dò nàng: “Nàng trở về trước đi! Trong cung không báo tang nhanh như vậy đâu. Chúng ta cứ theo thời gian lúc trước trở về thành là được rồi. Chuyện này tạm thời không nên lộ ra ngoài, tránh khiến cho trong lòng mọi người cũng không thoải mái.”

Thập Nhất Nương cũng đồng ý.

Dù sao vào giờ khắc này cũng không muộn.

Nàng gật đầu, cùng Tống ma ma, Hổ Phách đi theo đường cũ trở về sương phòng.

Thái phu nhân cùng Nhị phu nhân còn đang nói chuyện, Ngũ phu nhân cùng mấy đứa trẻ vẫn đang chơi đùa, tất cả không có gì khác biệt từ lúc nàng rời đi. Nhìn thấy nàng đi vào, tất cả mọi người cũng chỉ cười bắt chuyện với nàng một chút. Rất hiển nhiên, lúc nàng rời đi cũng không khiến ai phải chú ý quá nhiều.

Thập Nhất Nương thở một hơi thật dài, cùng Thái phu nhân nói mấy câu, rồi chiếu theo canh giờ sớm định ra đi thu dọn đồ đạc lên đường rời chùa Hộ Quốc.

Từ Lệnh Nghi, Từ Lệnh Khoan cùng Triệu tiên sinh cỡi ngựa, nhìn thấy phong cảnh đẹp, mấy người sẽ siết dây cương dừng ngựa bình luận một chút, Từ Lệnh Nghi không có bất kỳ vẻ mặt khác thường nào.

Trở lại trong Hà Hoa, người trong cung báo tang đã đến.

Mặc dù trong lòng sớm đã có chuẩn bị, Thái phu nhân nghe thấy vẫn không tránh được khóc thút thít một phen: “….Năm nay mới bốn mươi bốn tuổi!”

“Sống chết có số, phú quý tại trời.” Nhị phu nhân khuyên Thái phu nhân, “Đây cũng là phúc của mỗi người.” Lại nói. “Thái hậu nương nương cũng là người có phúc.”

Thái phu nhân nghe vậy cũng khẽ gật đầu, thấp giọng nói: “Thái hậu xuất thân bần hàn, dung nhan tầm thường, phẩm hạnh không rõ ràng lắm, nhưng bởi vì không có con nên được lập làm Hoàng hậu, lại may mắn gặp được nhi tử hiếu thuận của Hoàng thượng mọi chuyện nhường nhịn, khắp nơi bao dung như vậy… Nghĩ như thế, cũng coi như là người có phúc.” Vừa nói, vừa nghĩ tới Kiến Trữ hầu và Thọ Xương Bá ngang ngược, không khỏi nhìn về phía Từ Lệnh Nghi.

Liền nhìn thấy Từ Lệnh Nghi đang thấp giọng dặn dò Thập Nhất Nương: “…Trong đêm nay đem đồ có màu sắc đổi lại. Nhất thiết sáng mai phải thu thập xong xuôi.”

Thập Nhất Nương thấp giọng trả lời, sau đó cáo từ Thái phu nhân trở về viện của mình, một mặt phái người đi gọi ma ma quản sự tới, một mặt ăn qua loa bữa tối, rồi phân phó Hổ Phách đi nói chuyện này cho Dương thị, đợi ma ma quản sự đến đông đủ sau đó bắt đầu phân công việc.

Dương thị vừa nghe nói liền nằm ở trên gối gào khóc, làm Hổ Phách bị hù dọa giật mình.

Dương ma ma sợ Hổ Phách không vui,vừa đút cho Hổ Phách hai khối bạc vụn, vừa giải thích:”Di nương nhà chúng ta là thương tâm quá độ, kính xin cô nương thông cảm một chút.”

Cho dù ai cũng sẽ như vậy đi?

Hổ Phách không có lên tiếng, nhận lấy bạc khuyên vài câu, rồi đứng dậy cáo từ.

Dương ma ma tự mình đưa Hổ Phách ra khỏi phòng ngoài của Đông tiểu viện lúc này mới quay lại trong nhà.

Dương thị đã ngồi thẳng người, nước mắt trên mặt cũng không có một chút nào.

“Thái hậu đã chết thật rồi à?” Giọng nói của Dương thị rất lạnh lùng.

Dương ma ma ngẩn ra, nói”: “Hổ Phách cô nương phụng mệnh phu nhân tới bẩm báo, hẳn là thật chứ?”

“Vậy ma ma mau đi xem một chút!” Dương thị nói, “Nếu Thái hậu chết thật rồi, nhà công khanh phải để tang. Chắc chắn đèn lồng sẽ đổi thành màu trắng.”

Dương ma ma không biết điều này có gì đáng phải hoài nghi đâu, nhưng vẫn là bước đi thật nhanh, chỉ qua một lát đã quay lại nói: “Người ở trong phủ đã bắt đầu treo đèn lồng trắng,để tang rồi ạ.”

Dương thị lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm thật dài, lộ ra nụ cười rạng rỡ.

“Di nương.” Dương ma ma nhìn mà kinh hãi, nhắc nhở nàng, “Thái hậu lão nhân gia qua đời, sau này người…”

“Ta biết.” Dương thị cắt đứt lời Dương ma ma nói. Ánh mắt nàng lấp lánh như có thần, một bộ dáng tinh thần sáng sủa,”Nếu bà ta không chết, ta thật sự còn không có biện pháp!” Vừa nói, vừa cười phân phó Dương ma ma, “Ma ma mau đi xem một chút phu nhân ở nơi nào? Làm những gì? Chuẩn bị thêm cho ta một chút ớt.”

“Di nương muốn làm gì?” Dương ma ma hỏi.

Không biết tại sao, bà đột nhiên cảm thấy có chút lạnh.

“Phu nhân giao ta cho Văn di nương.” Tinh quanh trong mắt Dương thị bắn ra bốn phía, “Mấy lần ta cầu xin Văn di nương mang hoa ta vẽ trình lên cho phu nhân, Văn di nương lại giả câm giả đếc, tìm mọi cách từ chối, ta lại không thể vượt qua nàng ta để cùng phu nhân nói chuyện. Giờ Thái hậu đã chết, không có cơ hội nào tốt hơn lần này. Ma ma cũng đừng hỏi ta nhiều, dù ta có nói ma ma cũng không hiểu đâu. Ma ma cứ chiếu theo lời ta nói mà làm việc là được rồi.” Nói xong, đi tới trước bàn trang điểm ngồi xuống, cẩn thận vuốt mái tóc, “Đi nhanh về nhanh, ta chờ tin tức của ma ma.”

Trong lòng Dương ma ma tràn đầy nghi ngờ nhưng cũng không dám chậm trễ, làm việc như Dương thị đã phân phó. Một mặt đem ớt đưa cho Dương thị, một mặt nói: “Phu nhân đang ở phòng chờ bên cạnh chính sảnh chờ các ma ma quản sự tới để bàn chuyện.”

Dương thị gật đầu, đem nước ớt nóng chấm vào trong mắt, đôi mắt lập tức tràn đầy nước mắt. Một mặt kêu đau, một mặt cầm nước rửa mắt, chờ đến khi mắt có thể nhìn thấy mọi vật rõ ràng, đôi mắt đã vừa đỏ vừa sưng.

Nàng đứng dậy: “Chúng ta đi đến chỗ phu nhân nào!”

Dương ma ma thoáng do dự, đỡ Dương thị đến chỗ Thập Nhất Nương.

Nghe nói Dương thị cầu kiến, Thập Nhất Nương có chút bất ngờ, đoán không ra nàng ta có chuyện gì, sai tiểu nha hoàn dẫn Dương thị vào.

Dương thị nhớ kỹ phải thật xinh đẹp, một thân hiếu tang. Mặc áo thêu hoa màu xanh nhạt, váy lụa màu trắng. Đôi mắt Dương thị đỏ ửng đứng ở trước mặt Thập Nhất Nương, mắt lộ ra bi thương nhưng trên mặt lại hiện lên vẻ kiên nghị. Như gốc cây mai trắng đứng trong lạnh mà không sợ, khiến ánh mắt Thập Nhất Nương chợt lóe lên.

Nhìn thấy Thập Nhất Nương, Dương thị đi ba bước thành hai bước, quỳ gối xuống trước mặt Thập Nhất Nương: “Phu nhân, nô tỳ cả gan cầu xin phu nhân một chuyện, nếu phu nhân đồng ý,kiếp sau nô tỳ nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp phu nhân.” Nói đến đây, bèn dập đầu rồi lại ngẩng đầu lên.

Gần như không thể nhìn thấy chân mày của Thập Nhất Nương chau lại, nói: “Di nương có lời gì đứng lên rồi nói đi!”

Khi nàng đang nói chuyện, Hổ Phách đã tiến lên nâng Dương thị dậy.

Dương thị quỳ không đứng lên, nói tới nói lui cũng không có nửa câu yếu ớt: “Phu nhân, nô tỳ muốn cầu xin phu nhân sai người đi đến nhà của nô tỳ, nhìn xem huynh đệ của nô tỳ thế nào rồi!”

Trong lòng Thập Nhất Nương khẽ giật mình, nhưng trên mặt cũng không biểu lộ ra, nói: “Nhưng mà trong nhà đã xảy ra chuyện gì?”

Dương thị nghe xong khẽ cắn môi, một lúc sau mới nói: “Nhà nô tỳ vốn là chi bên cạnh. Sau đó được bá mẫu khen nô tỳ thông minh lanh lợi, bèn mang nô tỳ tới bổn gia nuôi dạy. Đã năm, sáu năm rồi nô tỳ chưa thấy tiểu huynh đệ kia của nô tỳ rồi, cũng không biết còn sống hay đã chết. Cầu xin phu nhân sai người sang nhà của nô tỳ xem huynh đệ của nô tỳ một chút.” Nói xong lại dập đầu sau đó ngẩng lên, “Phu nhân, nô tỳ cầu xin người đó!”

“Ta sẽ cùng quản sử ngoại viện nói một tiếng.” Thập Nhất Nương ý bảo Hổ Phách đỡ Dương thị đứng dậy, “Đến lúc đó sẽ sai Hổ Phách báo lại cho di nương.”

Dương thị lại dập đầu liên tiếp ba cái mới đứng lên: “Đại ân đại đức của phu nhân, suốt đời suốt kiếp này nô tỳ cũng không quên.” Trán của Dương thị lộ ra vẻ đỏ ửng.

Thập Nhất Nương nhìn chằm chằm vào cái trán của nàng ta không có lên tiếng.

Khuôn mặt Dương thị xấu hổ: “Kính xin phu nhân tha thứ cho nô tỳ hết sức lo sợ mà luống cuống không biết phải làm sao.” Sau đó cùng hổ Phách lui xuống.

Thập Nhất Nương bảo Lục Vân cầm lệnh bài ra ngoại viện tìm Bạch tổng quản, xin Bạch tổng quản giúp đỡ đi nhìn qua nhà Dương thị một chút. Buổi tối lại đem chuyện này nói cho Từ Lệnh Nghi.

Từ Lệnh Nghi nghe xong mặc dù rất kinh ngạc, nhưng cũng không có hỏi nhiều, chỉ giục nàng ngủ sớm một chút: “…Còn ba ngày nữa phải tiến cung, đừng khiến bản thân suy sụp.”

Thập Nhất Nương cười đáp ứng, thổi đèn đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau chiếu theo chức vị phẩm vị cao, phải mặc đồ đi vào trong cung. Phu nhân của Kiến Trữ hầu và Thọ Xương Bá đã đến từ lâu, khóc đến như cha mẹ mất. Nhìn thấy nhóm người Thái phu nhân đến, khóc càng lợi hại hơn.

Thái phu nhân cũng không để ý các nàng, dẫn nữ quyến trong nhà dâng hương, khóc một chút, sau đó dưới sự dẫn đường của thái giám đến bên trắc điện nghỉ ngơi, cùng người quen biết nói ít chuyện, ăn cơm trưa, xế chiều khóc một trận nữa, sau đó trở về phủ.

Dương thị đứng ở dưới mái hiên đợi.

Nhìn thấy Thập Nhất Nương cùng Từ Lệnh Nghi trở lại, Dương thị tiến lên hành lễ hai người, vén mành hầu hạ hai người vào trong nhà. Còn mình thi vẫn như cũ đứng ở ngoài mành, trong thái độ cung kính mang theo vẻ mong đợi bị đè nén.

“Nhà di nương ở Hồ Quảng, sao có thể có tin tức nhanh như vậy.” Thập Nhất Nương nói, “Di nương vẫn là về trước đi! Có tin tức ta lập tức sẽ cho người thông báo cho di nương. Đã qua nhiều năm như vậy, trong lúc này cũng không nên gấp gáp.”

Mắt Dương thị lộ ra vẻ cảm kích, khom gối hành lễ với Thập Nhất Nương: “Đa tạ phu nhân!”

Mang theo Dương ma ma tập tễnh đi.

Thập Nhất Nương tuân theo luật lệ trong hai ngày tiến cung tế bái, ngày thứ tư lại cùng các ngoại mệnh phụ từ Tứ phẩm trở lên trong kinh thành ở ngoài Từ Ninh Cung khóc ba ngày, Lễ bộ quy định Hoàng thượng, Hoàng hậu lấy ngày thay tháng để tang hai mươi bảy ngày. Công chúa, Thế tử, Quận chúa, tang phục đại công(1) để tang chín tháng. Vương gia tang phục tiểu công(2) để tang năm tháng. Công khanh gia tang phục ty ma(3) may bằng vải gai nhỏ để tang ba tháng, dân chúng để tang ba ngày.

[Đây là một trong tục lệ về Trang Phục Tang trong nghi lễ Ngũ tang thời phong kiến Trung Hoa, Việt Nam ngày xưa:

Tục lệ xưa sau khi chết 4 ngày thì con cháu mới mặc đồ tang gọi là lễ “thành phục”. Tang phục được quy định như sau:

+/ Con trai: đội mũ rơm quấn bẹ chuối, áo sô gai, cầm gậy (cha mất thì gậy tre, mẹ mất thì gậy vông vì quan niệm là công cha nặng hơn nghĩa mẹ).

+/ Con dâu, con gái: áo sô gai, thắt lưng bện bằng bẹ chuối, áo xổ gấu hoặc không (tùy theo cha còn hay mẹ còn, con gái còn ở nhà hay đã xuất giá), đầu chít khăn tang.

+/ Cháu nội: đội mũ mấn, khăn trắng, mặc áo thụng trắng.

+/ Con rể, anh em trai: mặc áo thụng trắng.

+/ Chị em gái: quấn vặn khăn trắng với tóc.

Ngoài ra, trong “Quốc Triều Hình Luật có quy định cách thức mặc đồ tang và thời gian để tang (“Hoàng Việt luật lệ về sau cũng không thay đổi), như sau:

1/ Trảm thôi (Đại tang): là áo tang vải sô gai rất xấu, không khâu gấu, để tang 3 năm

2/ Tư thôi (Cơ niến: Để tang 1 năm có chống gậy, 1 năm không chống gậy

3/ Đại công: là áo tang may vải sô gai sợi to, để tang 9 tháng

4/Tiểu công: là áo tang may vải sô gai sợi to có khâu gấu, để tang 5 tháng

5/ Ty ma: là áo tang may vải sô gai sợi nhỏ có khâu gấu, để tang 3 tháng

(Nguồn www.vi.wikipedia.org ; www.zh.wikipedia.org)]

Từ Tự Truân dẫn Từ Tự giới mang đèn dưa hấu, đèn hạt vừng, đèn vẩy cá, đèn cỏ mà mấy ngày trước làm lặng lẽ để vào kho – sau thành công của đèn hoa đăng khiến cho hai huynh đệ cực kỳ cao hứng, đã sớm làm thật nhiều đèn hoa đăng chuẩn bị tết Trung thu dùng.

Thập Nhất Nương cười ôm bả vai Từ Tự Truân: “Mùa xuân đến lấy ra dùng cũng giống như vậy.”

Từ Tự Truân nghiêng mặt nhìn Thập Nhất Nương cười nói: “Đến lúc đó chúng con lại làm đèn kéo quân tiếp nhé.”

“Được!” Thập Nhất Nương cười vỗ vỗ vai nó.

Có gã sai vặt chạy vào: “Nhị thiếu gia từ Nhạc An gửi thư về.”

Một tập thư thật dày.

Thập Nhất Nương dẫn Từ Tự Truân và Từ Tự Giới đến chỗ Thái phu nhân.

Gửi cho Thái phu nhân, gửi cho Thập Nhất Nương, Nhị phu nhân, còn gửi cho cả Ngũ phu nhân. Nội dung cơ bản giống nhau, đều nói hắn rất tốt, dặn người trong nhà không nên lo lắng. Nói chúc mọi người Trung thu vui vẻ.

Thái phu nhân đọc xong cười ha ha, khen chữ Từ Tự Dụ viết ngày càng đẹp.

Thập Nhất Nương trở về phòng bèn bảo Từ Tự Truân thay mình viết thư hồi âm cho Từ Tự Dụ.

Từ Tự Truân nghe xong cảm thấy hứng phú, viết chừng mấy ngày, còn đi thỉnh giáo Triệu tiên sinh, mới viết xong một phong thư để cho người ta mang đến Nhạc An.