Thứ Nữ Công Lược

Chương 401: Lễ mừng năm mới (trung)



Edit: Thu Thảo Beta: Hạ

Tú Duyên đứng ngăn cách bởi màn che nghe thấy tiếng khóc thương tâm của Kiều Liên Phòng vọng ra rất rõ ràng.

Ánh mắt Kiều Liên Phòng buồn bã, vang lên bên tai tiếng nói nhẹ nhàng mà nghiêm nghị của Từ Lệnh Nghi.

“...... Đàn ông chú trọng tam cương ngũ thường, nữ nhân chú ý tam tòng tứ đức. Lần này ngươi đi Đại Giác Tự, đã thấy được nghe được, bị làm việc bị đối xử như vậy, do đó hẳn là có thể cảm ngộ thông hiểu ra mới phải. Chuyện trước kia, ta sẽ không nói đến nữa. Lần này đón ngươi trở lại ăn tết, là ý của phu nhân. Ta chỉ mong ngươi có thể học được một ít phong phạm phẩm hạnh của phu nhân, luôn biết hối lỗi kiểm điểm lại bản thân mình. Biết chuyện gì nên làm? Chuyện gì không thể làm? Tránh cho cha mẹ tóc đã bạc mà còn vì ngươi sợ hãi, ngày đêm lo lắng......”

Tú Duyên nhẹ nhàng thở dài, do dự một chút, hay là vén màn lên mà vào.

Kiều Liên Phòng nằm ở trên kháng, trên tay vẫn cầm chén trà sứ Thanh Hoa đáy màu vàng viền xanh xanh có hình mục đồng(bé chăn trâu) đang thổi sáo vẫn còn bốc hơi nóng nghi ngút.

“Tiểu thư” Tú Duyên nhẹ nhàng tiến lên phía trước.

Kiều Liên Phòng ngẩng đầu, dung mạo được trang điểm đẹp đẽ đã không còn sót lại chút gì.

Nàng nhìn nha hoàn bất kể lúc nào cũng ở bên cạnh mình, nước mắt càng chảy mạnh.

“Hầu gia nói rất đúng. Thân thể da thịt là được cha mẹ ban cho. Ta như vậy, là bất trung bất hiếu......”

Tú Duyên thấy tinh thần nàng uể oải, khí thế sa sút, vội vàng la tiểu nha hoàn bưng nước đi vào, liền móc khăn giúp nàng lau nước mắt, muốn an ủi nàng: “Hầu gia đây là đang nổi nóng, lời nói của người, tiểu thư không nên để ở trong lòng. Chờ mấy ngày nữa, Hầu gia hết giận rồi, cũng biết tiểu thư là người như thế nào”

Kiều Liên Phòng nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt toát ra mấy phần mờ mịt.

“Ta nghĩ đến khi còn nhỏ, bá phụ nói nhà ta là tuyệt hậu, đem sản nghiệp của phụ thân được phân cho toàn bộ thu về, chi phí sinh hoạt mặc dù được tính chung, có thể tưởng tượng ăn ngon mặc đẹp nhưng vĩnh viễn là không đủ. Nương sợ ta mặc không được đẹp bị các đường tỷ muội(chị em họ) chê cười, lại không có nhiều tiền dư thừa mời sư phó đến may thêu xiêm y, buổi tối thường dùng chăn bị kín các song cửa sổ, chong đèn may xiêm y vì ta. Mỗi hôm nửa đêm ta tỉnh lại, nương liền cười dỗ ta mau ngủ. Ta còn nhớ được, dưới ánh đèn, ánh mắt nương dịu dàng như gió xuân, nhìn đến trong lòng thật là ấm áp......” Nàng nhớ lại, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.”Vào mùa hè, trong nhà người ta đều có khối băng giải nhiệt, nhà chúng ta không có. Ta không hiểu chuyện, ầm ĩ la nóng. Nương liền cả đêm ngồi quạt cho ta......”

Tiểu nha hoàn bưng nước nóng đi vào. Tú Duyên giúp nàng rửa sạch tay mặt, nàng như tượng gỗ tùy ý cho Tú Duyên làm.

“...... Có một lần, Đại đường tỷ lại mặt (*), bá mẫu đem điểm tâm nhân quả đào được trong cung ban cho lấy ra chiêu đãi nàng. Ta thừa dịp lúc mọi người không chú ý len lén cầm một miếng giấu ở trong tay áo, kết quả Tứ đường tỷ ở trước mặt ma ma quản sự bên nhà chồng của Đại đường tỷ nói cho Đại bá mẫu biết. Đại bá mẫu rất tức giận, sai bà tử xách kéo một mạch tới trước mặt nương. Ta bị làm cho sợ đến gần chết. Nương đẩy bà tử ra ôm ta vào trong ngực, từ trước đến nay nương chưa bao giờ cùng Đại bá mẫu tranh chấp, vậy mà lần đó vì ta, nương cãi nhau với Đại bá mẫu, thẳng cho đến khi Đại bá mẫu đánh bà tử đã xách ta hai mươi trượng mới bỏ qua.”

(*)Lại mặt: vợ chồng về nhà bố mẹ vợ sau ngày cưới.

Tú Duyên nghe vậy nước mắt tràn mi.

“Tiểu thư” Tú Duyên đỡ Kiều Liên Phòng ngồi xuống bên giường, hầu hạ Kiều thị đi ngủ.

Kiều Liên Phòng an tĩnh nằm xuống.

“Tú Duyên, ” thanh âm của Kiều Lên Phòng mỏng như một trận gió nhẹ, “Ngươi nói, đây là có phải nghiệt chướng như lời Phật gia nói hay không.” Nàng quay đầu lại, ánh mắt thẳng nhìn Tú Duyên, “Ta vốn là rất tốt, nhưng vừa nghe bá mẫu nói, không biết con gái nhà ai có phúc khí gả cho Vĩnh Bình hầu làm kế thất, còn nhỏ tuổi, ít nhất cũng có thể được phong vị cáo mệnh tam phẩm. Lúc ấy ta đã nghĩ tỷ muội trong nhà còn không có phúc khí như vậy, giật mình, một đường liền đi tới đích....” Nước mắt ở khóe mắt của Kiều thị nhập nhòe, “...... Ngoảnh đầu lại, đã là người trăm tuổi”

“Tiểu thư” Tú Duyên không nhịn được nữa, nằm ở đầu giường bật khóc, “Cũng do phu nhân, phu nhân giấu thái thái giựt giây tiểu thư.....”

“Giựt giây” Kiều Liên Phòng khẽ bật cười. Thế nhưng nụ cười ấy hư ảo như có như không, “Là chính ta hồ đồ, có thể nào trách người khác giựt giây… Ta đã quên nương ta đã ngậm đắng nuốt cay, đã quên bổn phận người phụ nữ trong thế gia vọng tộc, chỉ muốn một giấc mộng giàu sang. Thế nào lại trách người khác”

“Khi đó, mặc dù ta đố kỵ các tỷ muội mặc đẹp hơn ta, nhưng cùng mẫu thân sống nương tựa lẫn nhau, trong lòng lại an bình mà ổn định.” Kiều Liên Phòng nhắm mắt lại, đắm chìm ở trong hồi ức, “Mùa hè, trước phòng hoa nhài nở rộ, nương sẽ đem sách của phụ thân giữ lại mang ra phơi nắng. Ta còn nhớ được, hương thơm của cây nhãn mộc hương và hương hoa nhài hòa quyện với nhau, nồng đượm mà lại nhẹ nhàng, khiến lòng người bình thản lại......”

Kiều Liên Phòng nói liên miên, rốt cục tiến vào mộng đẹp.

Tú Duyên lau khóe mắt, chân tay nhẹ nhàng rón rén đi ra khỏi nội thất. Vừa vặn đụng mặt Châu Nhị đang bưng điểm tâm vui vẻ đi vào.

“A” Châu Nhị ngạc nhiên nói, “Sao tỷ tỷ đứng ở chỗ này?” lại nhón chân ở trước cửa mành nhìn vào trong, giống như thế này, là có thể thấy cảnh tượng bên trong mành. “Muội tới chậm sao? Đều tại ma ma phòng bếp, tìm bánh hoa quế thật lâu, bằng không, nãy giờ điểm tâm đã làm xong từ lâu rồi.”

“Không cần.” Tú Duyên uể oải nói: “Phần điểm tâm này ngươi cầm về chia cùng với các tiểu nha hoàn đi” Lại căn dặn tiểu nha hoàn bên cạnh, “Đem chăn của ta đưa tới đây, khuya hôm nay ta trực đêm.”

Châu Nhị nhìn thấy tình hình này không đúng, mặt liền biến sắc, vội vàng lôi ống tay áo Tú Duyên: “Đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Hầu gia......”

Tú Duyên khẽ chép miệng.

Nàng biết hôm nay là ngày Kiều Liên Phòng thị tẩm, cho nên cố ý giúp Kiều di nương vấn búi tóc kiểu Trụy Mã xinh đẹp quyến rũ, lại đổi áo nhỏ màu hồng phấn, khiến Kiều thị lộ ra vẻ xinh đẹp hơn một chút. Ai biết Hầu gia chỉ ở nơi này ngồi nửa chung trà đã đi, còn nói một đống lời răn dạy. Nghĩ đến tình cảnh trước đây, rồi nhớ đến lời Kiều Liên Phòng vừa mới nói khi nãy, trong lòng Tú Duyên mơ hồ có loại cảm giác xấu, cảm thấy tiểu thư nhà mình cùng Hầu gia, thật giống như hai người đi ngược nhau, càng chạy càng xa hơn......

“Hầu gia, đã trở về chính phòng rồi” Tú Duyên thấp giọng nói.

Trong giọng nói không cách nào che dấu sự bất đắc dĩ cùng buồn phiền

“Tại sao có thể như vậy?” Châu Nhị ngạc nhiên.

Hầu gia cảm thấy tiểu thư yếu ớt tùy hứng, không như phu nhân khoan dung đôn hậu. Còn bảo tiểu thư đi theo phu nhân học nhiều nhiều…

Những lời như vậy Tú Duyên không nói ra, chỉ có thể cười khổ nói với Châu Nhị: “Đi ngủ thôi”

“Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?” Châu Nhị nghe thế gấp đến độ xoay quanh, “Phu nhân vốn so với tiểu thư chúng ta trẻ tuổi hơn, lại giống như đóa hoa, mắt thấy ngày càng ngày nở rộ...... Còn có Dương di nương. Là người mới vào phủ, bộ dáng mềm mại quyến rũ không nói, còn khéo léo, mạnh vì gạo, bạo vì tiền, không những chỉ dụ dỗ được phu nhân vui vẻ, mà còn Văn di nương và Tần di nương gặp thấy, cũng cùng Dương di nương vừa nói vừa cười….” Châu Nhị nói tới đây, dường như nhớ tới cái gì đó, ánh mắt sáng lên, lôi Tú Duyên đến một bên thương lượng, “Nếu không, nghĩ biện pháp đưa tin đến phủ Trình Quốc Công? Hầu gia không xem mặt tăng cũng phải nể mặt Phật chứ!…”

“Ngươi đừng làm loạn thêm.” Tú Duyên lập tức cắt đứt lời Châu Nhị nói…, “Kể từ khi tiểu thư đẻ non, Kiều phu nhân chính là tới Từ gia làm khách cũng chưa từng qua hỏi thăm tiểu thư một tiếng. Kiều phu nhân như thế nào lại có thể vì tiểu thư mà đắc tội phu nhân chứ?”

Châu Nhị cứng họng.

“Như vậy cũng tốt.” Tú Duyên nhìn viên gạch đá xanh ở dưới chân được mài sáng bóng như gương soi, “Làm người thấp kém chịu khuất nhục, tiểu thư không so được với Tần di nương; quan sát nét mặt, tiểu thư không bằng Văn di nương; dáng dấp dung mạo, tiểu thư không bì được Dương di nương...... Có thể yên ổn mà sống qua ngày như vậy, ít nhất không cần lại bị đưa đến nơi giống như Đại Giác Tự. ”

Từ Lệnh Nghi giũ áo choàng lông chồn màu đen đi vào.

“Bên ngoài tuyết rơi, trắng xoá một mảnh, điện ngọc quỳnh lâu (*),nàng thật sự nên đi ra ngoài xem một chút”

(*)điện ngọc quỳnh lâu: chỉ cung điện tráng lệ, tinh xảo nguy nga dành cho thần tiên sống, chỉ có ở nơi thiên giới. Sau này được người ta ví với cảnh đẹp mỹ lệ.

Có tuyết gặp phải khí nóng ở trong nhà liền hóa thành những giọt nước nhỏ trên nền đá xanh.

“Ồ!” Thập Nhất Nương đứng dậy nhận lấy chiếc áo choàng lông chồn màu đen trong tay của Từ Lệnh Nghi, nụ cười lúc nào cũng dịu dàng và tự nhiên nhã nhặn, “Từ lúc chỗ nương quay về còn rất tốt, sao chỉ một lúc sau thì đã có tuyết rơi xuống rồi?”

Từ Lệnh Nghi thấy nàng xõa tóc, nhẹ nhàng mà giúp nàng tóc buộc tóc lại, có mùi hương hoa hồng nhàn nhạt quanh quẩn ở chop mũi: “Trời lạnh như thế này, vậy mà còn gội đầu.”

Thập Nhất Nương cười đem áo choàng giao cho tiểu nha hoàn, phân phó bọn nha hoàn bưng nước hầu hạ Từ Lệnh Nghi rửa mặt: “Gội đầu xong, cảm thấy thoải mái một chút.”

Gội đầu xong, chăn mền đều tràn đầy mùi hương hoa hồng.

Từ Lệnh Nghi cười cười, nhìn ánh mắt của nàng long lanh sáng ngời như có thần, tay nhẹ nhàng nắn vuốt vành tai trắng nõn mềm mại của nàng rồi mới xoay người vào tịnh phòng.

Gương mặt Thập Nhất Nương thoáng đỏ như ánh nắng chiều.

Hổ Phách thấy vậy lập tức cụp tầm mắt lui xuống.

“Hổ Phách tỷ, tỷ làm muội giật mình” Tiểu muội của Vạn Đại Hiển, Tứ Hỉ bước nhanh tiến lên đón.

Tứ Hỉ được giữ tại trong viện của Thập Nhất Nương để hầu hạ Hổ Phách.

Hổ Phách thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới cảm thấy cái trán ướt nhẹp.

Ngay cả Ngũ di nương là mỹ nhân đẹp tựa tiên nữ như vậy, cũng chỉ có được vài năm hạnh phúc. Hổ Phách chỉ là sợ phu nhân không nắm bắt thời gian tốt như thế này, cuối cùng rơi vào tình trạng dưới gối trống rỗng (không có con nối dòng)......

Nghĩ tới đây, Hổ Phách không khỏi nhíu mày.

Phu nhân rốt cuộc suy nghĩ những gì vậy?

Văn di nương “nhảy” lên ngồi dậy.

“Thật sao?” Vẻ mặt của Văn di nương không cách nào che dấu được sự hưng phấn, “Hầu gia trở về chính phòng rồi.”

Thu Hồng gật đầu, cảm thấy Văn di nương trước đây đối với những chuyện này thờ ơ lãnh đạm thì bây giờ hoàn toan không giống vậy.

Chẳng lẽ di nương thường ngày luôn miệng nói “Cùng Hầu gia không phải là người chung một đường” là hành động bất đắc dĩ?

Đáy mắt Thu Hồng không khỏi lộ ra mấy phần nghi ngờ.

Ánh mắt kia sáng rực như ánh đèn, chiếu vào khiến Văn di nương có chút không được tự nhiên.

Văn di nương không khỏi lẩm bẩm: “Ta cũng vậy không có ý tứ gì khác… Ta không có làm sai cái gì, cũng bởi vì không hợp tâm ý của Hầu gia, đã bị coi là tội ác tày trời, đã nhiều năm như vậy, không khoan dung không tha thứ…. Kiều Liên Phòng đầu tiên là không có giữ được con nối dòng cho Hầu gia, sau đó lại xung đột cãi phu nhân, kết quả Hầu gia xoay người liền đã quên… Cùng là thiếp thất như nhau, tại sao phải đối với ta như vậy, đối với người khác lại là một tình cảnh khác…” Vừa nói, Văn di nương lại kéo dài giọng, trên mặt lộ ra một nụ cười đắc ý, “Ít nhất tất cả mọi người giống nhau, ta đây trong lòng cũng là an tâm.”

Thu Hồng nghe được trợn mắt há mồm.

Văn di nương lại vung tay lên: “Ngủ, ngủ”

Quả nhiên tâm tình vui vẻ đã ngủ thiếp đi.

Tần di nương bụm mặt cười lớn lên, thỉnh thoảng tiếng cười trầm đục lúc cao lúc thấp khiến người nghe vào trong lỗ tai có điểm giống tiếng kêu của con cú mèo, dọa Thúy Nhi kêu to một tiếng.

Thúy Nhi không khỏi hồ nghi kêu một tiếng”Di nương”.

Qua một lúc lâu Tần di nương mới ngưng được cười.

“Không có chuyện gì, không có chuyện gì, ngươi đi ngủ đi”

Thúy Nhi thấy sâu tỏng đáy mắt của Tần di nương đều là vui sướng, biết Tần thị thật sự cao hứng, khuôn mặt đầy nghi hoặc khom gối hành lễ lui xuống.

Tần di nương lập tức nhảy dựng lên vọt vào phòng ấm.

“Bồ Tát, người thật đúng là để cho tâm nguyện của con thành sự thật” Tần di nương mặc quần áo ngủ mà quỳ gối trên bồ đoàn(*), “Hiện tại Hầu gia không hề thương tiếc Kiều Liên Phòng kia rồi, sau này......” Tiếng thì thầm rầm rì dần tan biến trong hương khói lượn lờ cúng Phật.

(*)bồ đoàn: đệm để quỳ gối trong chùa.