Lúc trời gần sáng, Thập Nhất Nương đột nhiên tỉnh lại, cảm thấy bụng đau từng đợt.
Nàng vội lay Từ Lệnh Nghi ở bên cạnh: “Hầu gia.........”
Thập Nhất Nương vừa chạm vào, Từ Lệnh Nghi liền tỉnh lại, vừa kêu một tiếng, đã vội hỏi: “Sao thế?”
“Thiếp đau bụng.”
Tính ngày, cũng đã đến ngày sinh rồi. Nếu như là tình huống khác, tất nhiên cũng không cần gấp, nếu như là phát tác, vẫn còn khoảng thời gian đầu trước khi sinh, huống chi bà đỡ, y bà đều ở tiền viện.
Từ Lệnh Nghi mặc quần áo rời giường: “Ta đi gọi người!” Giọng nói trấn định, cử chỉ thong dong.
Thập Nhất Nương trong lòng đã quyết định, sai tiểu nha hoàn gọi Hổ Phách vào: “Đợi lát nữa ngươi theo ta đến phòng sinh.”
Hổ Phách có chút khẩn trương, luôn miệng đáp “Vâng”.
Vừa nói chuyện, đau bụng sinh đã qua, Thập Nhất Nương rửa mặt, mặc quần áo.
Hai bà đỡ trong cung, Bành y bà, hai bà đỡ do Thái phu nhân mời đến, hai vị Điền ma ma, Vạn mama đều theo sát phía sau, nối đuôi nhau đi vào nội thất.
Thập Nhất Nương lại cảm thấy đau bụng.
Trong bụng nàng thấy mấp mô, nói: “Đi đến phòng sinh! Hẳn là đau bụng sinh.”
Bành y bà nghe vậy thì bắt mạch, cũng gật đầu nói: “Hẳn là đau bụng sinh.”
Thập Nhất Nương gật đầu, ngồi trên kháng nghỉ ngơi một chút, chờ đau bụng sinh qua đi, Điền ma ma, Vạn ma ma mới dìu nàng đến phòng sinh.
Lúc này Thái phu nhân đã nhận được tin tức, được Tráng ma ma dìu, đi cũng là một đám nha hoàn bả tử vây quanh cùng nhau đi vào đến chính viện, nhìn thấy Từ Lệnh Nghi, vội hỏi: “Thế nào rồi?”
“Nói là đau bụng sinh.”
Thái phu nhân thở phào nhẹ nhõm, trấn an Từ Lệnh Nghi: “Con cũng đừng sốt ruột, tạm thời cũng sẽ chưa sinh đâu.” Suy nghĩ một chút nói: “Chúng ta vào trong nhà ngồi đã.”
“Nương trở về nghỉ ngơi trước đi.” Từ Lệnh Nghi nói. “Con ở chỗ này coi chừng là được rồi.”
Thái phu nhân lắc đầu: “Ta ở trong phòng cũng không yên tâm, không bằng ngồi đợi ở chỗ này.” Phân phó Đỗ ma ma, “Ngươi đến phòng sinh hỏi một chút, nhìn xem tình huống bây giờ như thế nào rồi?”
Đỗ ma ma cười đáp “Vâng”, bước nhanh đến phòng sinh.
Từ Lệnh Nghi đỡ Thái phu nhân đến gian đông chính phòng, ngồi xuống, có tiểu nha hoàn dâng lên trà bánh.
Chỉ chốc lát sau, Đỗ ma ma đã trở lại: “Vừa mới bắt đầu ạ.”
Thái phu nhân chắp tay trước ngực, vái về phía Tây: “Bồ tát phù hộ, bình an, thuận thuận lợi lợi.”
Nhị phu nhân, Ngũ phu nhân cũng hỏi thăm. Nhưng do Nhị phu nhân ở xa, nên chỉ phái nha hoàn tới đây hỏi thăm. Ngũ phu nhân thì đích thân dẫn theo Thạch ma ma đến.
“Có cần để Thạch ma ma vào xem một chút không ạ?”
“Hiện tại không cần.” Thái phu nhân cười nói, “Cho dù nhanh cũng phải là đêm hôm nay hoặc sáng sớm mai. Nếu mà chậm thì cũng phải xế chiều hoặc tối mai. Cũng có thể tới sáng hôm sau nữa.”
Ngũ phu nhân nghĩ tới lúc mình sinh nở, nghe vậy cười nói: “Con để Thạch ma ma ăn cơm tối ở đây. Buổi tối có ma ma có kinh nghiệm ở bên cạnh, lá gan cũng lớn hơn một chút đấy ạ.”
Thái phu nhân “Ừ” một tiếng, nói: “Buổi tối bảo Thạch ma ma và Đỗ ma ma chiếu cố ở đây.”
Thạch ma ma cười khanh khách đáp “Vâng”. Trở về ngủ một giấc thật ngon, đến giờ lên đèn lại đến đây. Thái phu nhân đang ngồi trong noãn các, Hầu gia viết chữ trong thư phòng. Thạch ma ma thỉnh an hai người, rồi đi đến phòng sinh.
Phòng sinh im ắng, hai bà đỡ được Thái phu nhân mời tới cũng ngồi ở đầu giường tránh làm ồn. Hổ Phách thì ngồi ở bên giường, cầm khăn lau trán cho Thập Nhất Nương, trên cổ cũng đổ mồ hôi. Điền ma ma bưng chậu đồng đứng hầu hạ ở một bên, cũng không thấy Tống ma ma, Vạn ma ma và hai vị bà đỡ trong cung cùng Bành y bà đâu cả.
Nghe thấy tiếng động, Điền ma ma hướng về phía Thạch ma ma nhẹ nhàng gật đầu.
Thạch ma ma nhẹ nhàng bước đến, nhìn thấy Thập Nhất Nương đã nhắm mắt lại, giống như đang ngủ thiếp đi.
Thạch ma ma nhỏ giọng hỏi bên tai Điền ma ma: “Thế nào rồi?”
“Có lẽ là phải tới ngày mai.” Điền ma ma nói nhỏ.
Thạch ma ma còn muốn hỏi nữa, Hổ Phách đã ngẩng đầu lên, nhìn về phía hai người họ tỏ vẻ “Đừng làm ồn”. Hai người không nhịn mà cùng dừng lại, đợi Hổ Phách giúp Thập Nhất Nương lau người xong, Thạch ma ma đi theo Điền ma ma đổ nước, lúc này mới có cơ hội nói chuyện.
“Phu nhân có khỏe không?”
“Lá gan của phu nhân thật lớn.” Điền ma ma vừa nói, trong mắt lộ ra thần sắc bội phục. “So với chúng ta còn bảo trì bình thản hơn. Nói rằng nếu ngày mai mới sinh, bảo Điền ma ma và mọi người đi nghỉ ngơi trước. Còn nói, tránh để cho tất cả mọi người đều mệt mỏi, đến lúc sinh lại không có tinh thần. Đau bụng một hồi rồi lại nằm ngủ. Ta dùng đường đỏ đánh sáu quả trứng trần nước sôi, cả súp trứng mang vào cũng ăn hết.”
Thạch ma ma khá bất ngờ, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thập Nhất Nương hiểu được, thì các bà cũng dễ dàng hơn.
Đã nhìn thấy có tiểu nha hoàn chạy vào.
Không đợi tiểu nha hoàn mở miệng, Điền ma ma cười nói: “Sáng sớm ngày mai lại đến hỏi lại!”
Tiểu nha hoàn cười vâng lời, chạy đi nhanh như chớp.
Điền ma ma ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Thạch ma ma đang nhìn mình đầy kinh ngạc, cười giải thích: “Là nha hoàn Tiểu Hồng bên cạnh Văn di nương. Sáng sớm nay đã sai tiểu nha hoàn tới đây hỏi thăm. Hầu gia nhìn thấy cũng không cấm.”
Thạch ma ma nghe xong thấp giọng cười nói: “Văn di nương này cũng là người khôn khéo.”
Điền ma ma cũng không tiện nói gì, cười cười.
Văn di nương thanh thản thoải mái đi ngủ.
Kiều Liên Phòng lại nghĩ đến lúc mình mang thai, mọi người trên dưới trong phủ đều đối xử khác. Nếu lần này Thập Nhất Nương sinh được con trai, hậu viện này, trong mười năm tới đều là thiên hạ của nàng ta.
Nghĩ tới đây, Kieeug thị không khỏi cười cười tự giễu.
“Nói như vậy, ngày mai phu nhân mới sinh?” Dương thị nhìn đèn lồng Oánh Ngọc, lẩm bẩm.
“Thai nhi đầu đều là như vậy.” Dương ma ma cười nói, “Ngày mai có thể sinh được, vậy vẫn là nhanh.”
Dương thị chép miệng, sắc mặt có chút hoảng hốt.
Dương ma ma thấy thời gian cũng đã muộn: “Di nương, trời không còn sớm. Di nương cũng đi rửa mặt mũi rồi nghỉ ngơi đi ạ. Nếu phu nhân sinh vào buổi sáng, di nương còn phải đi chúc mừng đấy.”
Dương thị có chút không yên lòng chỉ “Ừ” một tiếng, nhưng lại không động đậy.
“Di nương!” Dương ma ma nhỏ giọng thúc giục.
Dương thị nghe xong lấy lại tinh thần, nói: “Hầu gia đâu? Biết Hầu gia đang làm gì không?”
Dương ma ma sửng sốt, nói: “Hầu gia đang ở thư phòng.” Suy nghĩ một chút, lại nói, “Lúc nãy tiểu nha hoàn vừa đi xem, bảo đèn ở thư phòng vẫn sáng.”
Thư phòng của Từ Lệnh Nghi ở trong đông sương phòng của chính phòng, phòng sinh của Thập Nhất Nương được bố trí ở nhĩ phòng phía tây chính phòng.
Dương thị nghĩ ngợi một hồi, lại hỏi: “Văn di nương, Văn di nương lại đi ngủ rồi sao?”
“Chắc là đã ngủ rồi ạ!” Dương ma ma nói, “Nô tỳ nhìn thấy cửa viện của Văn di nương đã đóng từ sớm.”
Dương thị để Dương ma ma hầu hạ rửa mặt, sau đó nói: “Ngươi kêu tiểu nha hoàn đi lấy đèn, ta đến chính phòng xem một chút.”
“Di nương.” Dương ma ma thất kinh. “Văn di nương đã đi ngủ, Kiều di nương bên kia cũng không có động tĩnh.........” Lại nói, “Di nương muốn đi thăm Hầu gia sao?” Lại lộ ra vẻ mặt xem thường, “Phu nhân đang sinh nở, Hầu gia sao lại có tâm tư......... Hơn nữa nếu để phu nhân biết được.......”
“Ta tự có chủ trương.” Dương thị chặn lời Dương ma ma, cởi áo nhỏ màu đỏ bằng lụa, đổi lấy áo mỏng màu trắng bạc, vẫn mặc váy màu lam và quần phúc tương, vịn vào tiểu nha hoàn đi đến chính phòng.
Từ Lệnh Nghi nge thấy tiếng trống canh truyền đến, hỏi tiểu nha hoàn đang hầu hạ: “Giờ nào rồi?”
Tiểu nha hoàn vội chạy đến noãn các xem đồng hồ để bàn: “Dạ Hầu gia, bây giờ là giờ Tuất ạ.”
“Ngươi đi nhìn một chút xem, phu nhân đang nghỉ ngơi hay đang tỉnh?”
Tiểu nha hoàn vâng lời đi xem.
Từ Lệnh Nghi chống tay lắng nghe.
Trong viện có tiếng xôn xao.
Đã xảy ra chuyện gì?
Sắc mặt Từ Lệnh Nghi khẽ biến, bước nhanh ra khỏi thư phòng, đã nhìn thấy một dáng người màu trắng đang đứng chỗ khúc quanh hành lang giữa chính phòng và thư phòng, đang nói chuyện gì đó cùng hai tiểu nha hoàn.
“Xảy ra chuyện gì?” Lông mày của Từ Lệnh Nghi nhíu lại.
Giọng nói trầm thấp uy nghiêm làm cho ba người đều khẽ giật mình.
Bóng người màu trắng kia phản ứng đầu tiên, tiến lên mấy bước khom gối hành lễ, “Thiếp thân vừa nghe nói hôm nay phu nhân vẫn chưa sinh được,” vừa nói, trong giọng nói tỏ vẻ vô cùng lo lắng. “Hầu gia, người có khỏe không?”
Âm thanh thanh thúy lại mang theo mấy phấn quyến rũ.
Là Dương thị!
Hai đầu lông mày Từ Lệnh Nghi lạnh thêm mấy phần.
Dương thị cũng cảm giác được một ánh mắt sắc bén như đao đang khóa chặt nàng lại, làm cho người nghe không cách nào che dấu được sự hoảng sợ.
“Hầu gia không cần lo lắng. Phu nhân phúc lớn mạng lớn, nhất định mẹ con phu nhân có thể bình an.” Dương thị cố nén sự sợ hãi trong đáy lòng lại, cử chỉ đoan trang quỳ gối trên mặt đất, “Thiếp cũng là vừa nghe thấy cũng thấy lo lắng. Nghe Tú Liên nói mới biết được phu nhân như vậy là bình thường. Đều là do thiếp thân kiến thức nông cạn.” Vừa nói, trong giọng nói của Dương thị lại mang theo mấy phần lo lắng không yên. “Đang định xoay người về phòng, không ngờ tới lại ầm ĩ đến Hầu gia........”
“Ngày mai phu nhân mới có tin tức.” Giọng nói có chút lãnh đạm, nhưng ánh mắt nhìn trên người Dương thị dần dần đã không còn lạnh lẽo khiến người nghe sợ hãi nữa.
Dương thị cúi đầu, khóe miệng hé một nụ cười ngọt ngào nho nhỏ: “Ngày mai thiếp thân lại đến thăm phu nhân!”
Dương di nương thong thả dứng dậy, trên mặt tỏ vẻ cung kính ôn nhu, dịu dàng.
Dương thị bày ra tư thế diễm lệ hành lễ, bước đi nhẹ nhàng lui xuống.
Ánh mắt của Từ Lệnh Nghi dừng lại ở nhĩ phòng phía tây.
Có tiểu nha hoàn từ trong nhĩ phòng đi ra.
“Hầu gia, Điền ma ma nói, phu nhân vừa mới ngủ!”
Trong lòng Từ Lệnh Nghi thả lỏng, vẻ mặt hòa hoãn hơn mấy phần.
Thập Nhất Nương không biết mình có thể chịu được bao lâu nữa.
Đau đớn dường như không có kết thúc, một trận lại một trận, làm cho nàng kiệt sức.
Nàng nhíu mày, gọi Hổ Phách.
Cổ họng có chút khản giọng.
Hổ Phách vội vàng ngồi xuống bên giường: “Phu nhân, phu nhân có gì cần dặn dò sao?”
“Đợi lát nữa, ngươi nhớ bảo bà đỡ hơ nóng dao kéo, phải nhớ lau chùi kỹ....”
Điền ma ma nói, để phu nhân nghỉ ngơi cho khỏe, tránh trong lúc sinh không có sức lực.
“Phu nhân yên tâm.” Không đợi Thập Nhất Nương nói xong, Hổ Phách đã nhấn mạnh. “Phu nhân căn dặn gì nô tỳ đều nhớ được, cần phải lau chùi dao kéo thật kỹ. Tất cả khăn đều phải thả trong nước đun sôi, bà đỡ nếu muốn kiểm tra cho phu nhân thì phải rửa tay trong nước muối.........”
Hổ Phách không yên lòng, một đêm không ngủ, vẫn trông chừng Thập Nhất Nương, sắc mặt lộ ra chút mệt mỏi.
Thập Nhất Nương gật đầu, không nói thêm gì nữa, nhưng đôi môi thì mím thật chặt.
Hổ Phách biết Thập Nhất Nương lại đau, nói chuyện cùng Thập Nương, để dời đi sự chú ý của nàng: “Thái phu nhân vẫn luôn ở trong noãn các, Ngũ phu nhân ăn sáng xong cũng đã tới. Nghe Thu Vũ nói, Hầu gia ở trong thư phòng, một đêm cũng không nghỉ ngơi. Tối hôm qua, Dương di nương đặc biệt đến thăm phu nhân, gặp được Hầu gia, nghe nói phu nhân đã ngủ rồi, lại quay về....... Còn có Văn di nương, sáng sớm đã phái tiểu nha hoàn tới hỏi thăm........”
Thập Nhất Nương tận lực bỏ qua chuyện thân thể đang không thoải mái, nghe Hổ Phách nói một chút chuyện trong nhà.
“Tối hôm qua Đỗ ma ma tối ở trong này chiếu cố ta, Thái phu nhân thì nghỉ trong phòng ta, thế Truân ca và Giới ca thì ai trông?”
“Tối hôm qua, Ngũ gia mang Tứ thiếu gia về phòng mình trông, Ngũ thiếu gia thì có Nam Dũng tức phụ chăm sóc.”
Thập Nhất Nương thở dài trong lòng.
Bà đỡ mang theo nụ cười đi tới: “Quản Thanh gia, ta tới xem phu nhân một chút.”
Hổ Phách đứng dậy, nhường chỗ ngồi cho bà đỡ.
Chỉ nghe thấy bà đỡ kêu một tiếng: “Nước ối vỡ!” Một tiếng hô bất ngờ hình như kèm theo mấy phần kinh hoàng.