Cẩn ca nhi đang ở trong khố phòng cùng Thái phu nhân.
“Cái này nhìn đẹp!” bé chỉ một quả lựu đựng trong hộp gấm.
Cây lựu kia chỉ to bằng cỡ nắm tay, vỏ là ngọc bích, ruột là hồng ngọc, lại còn dùng ngà voi điêu khắc thành con bướm trắng nho nhỏ đậu ở bên trên trông rất đáng yêu.
Thái phu nhân cười ha hả, phân phó Ngọc Bản: “Đem cái này đóng vào!” Sau đó cúi đầu ôn nhu hỏi Cẩn ca nhi: “Còn có cái nào đẹp hơn không?”
Cẩn ca nhi nhìn nhìn, chỉ phật Di Lặc cao tới ba tấc.
Phật Di Lặc kia tối như mực, nhìn không ra là chất liệu bằng gỗ gì. Hở ngực lộ bụng, nụ cười chân thành, toàn thân đều vui vẻ.
Thái phu nhân liền phân phó Ngọc Bản: “Đem cái kia cũng đóng vào!”
Ngọc Bản cười đáp ứng “Vâng”.
Nhị phu nhân không nhịn được nói: “Nương, Cẩn ca nhi tuổi còn nhỏ. Cái này cũng quá quý trọng. Ngài có tâm ý này thì chờ hắn lớn hơn một chút, lại thưởng cho hắn là được.”
“Không có chuyện gì, không có chuyện gì.” Thái phu nhân xem thường khoát tay áo, ” Cẩn ca nhi của chúng ta cũng không phải là loại người không biết nặng nhẹ!” Vừa nói vừa ôm Cẩn ca nhi hôn một cái, nhìn Cẩn ca nhi cười nhẹ nhàng, “Có phải hay không? Cẩn ca nhi!”
Cẩn ca nhi gật đầu lia lịa.
Thái phu nhân ôn nhu hỏi hắn: “Con nhìn xem, còn thích gì không?”
Ánh mắt Cẩn ca nhi nhìn qua nhìn lại giữa các hộp gấm.
Nhị phu nhân nhìn tổ tôn hai người hăng hái bừng bừng thì bất đắc dĩ cười lắc đầu.
* * * * * *
Lúc Từ Lệnh Nghi cùng Thập Nhất Nương đến, Thái phu nhân đang ngồi nghiêng người ngồi tựa vào cửa sổ trên giường lớn phía đông ở Tây thứ gian. Hâm tỷ nhi biết điều ngồi bên cạnh Thái phu nhân, Nhị phu nhân thì ngồi trên ghế thái sư bên cạnh kháng. Cái kháng bàn sơn màu đen khắc viền chim và hoa được đặt ở giữa đại kháng đã bị chuyển đi, Thành ca nhi sắp tám tháng đang ngồi ở chỗ kia, Cẩn ca nhi cùng Sân ca nhi một cầm lấy trống bỏi đứng ở góc phía tây kháng, một vỗ hai tay nhỏ bé đứng bên cạnh kháng.
“Đến nơi này với ta, đến nơi này với ta”, hai người ngươi một lời, ta một câu đùa với Sân ca nhi.
Sân ca nhi mở to mắt đen tròn, nhìn sang thấy dáng ca ca quen thuộc, lại nhìn cái trống bỏi trong tay Cẩn ca nhi, bộ dáng không biết nên làm sao bây giờ. Thái phu nhân nhìn vậy thì cười ha hả.
Ngũ phu nhân đang đứng ở bên kháng có chút giận hắn không tranh giành sờ tóc đen nhánh của con thứ: “Tiểu tử ngốc!”
Thành ca nhi nhân cơ hội bò tới trong ngực mẫu thân, sau đó chỉ vào Cẩn ca nhi “Di a a” một hồi lâu, thật giống như muốn Ngũ phu nhân giúp hắn đoạt lại trống bỏi.
Từ Lệnh Khoan cười nhìn hướng Từ Lệnh Nghi cùng Thập Nhất Nương: “Tứ ca, Tứ tẩu!”
Từ Lệnh Nghi cười nhìn đệ đệ: “Hôm nay không cần trực hả?”
“Vâng” Từ Lệnh Khoan hành lễ cùng Từ Lệnh Nghi cùng Thập Nhất Nương, “Hoàng thượng đi Tây Sơn biệt viện nghỉ hè vẫn chưa về. Chúng ta những người ở lại Yên kinh không có việc gì, thời tiết lại nóng, thống lĩnh Lưu Phó điều ban chia ca làm, mỗi người làm ba ngày nghỉ bốn ngày. Tất cả mọi người đều mừng rỡ thoải mái.”
Trung tuần tháng sáu, hoàng thượng mang theo hoàng hậu, hoàng thái tử cùng mọi người đã đi Biệt Cung Tây Sơn, nội các đại thần, lục bộ quan viên đều đi cùng, Tây Sơn vốn là vùng yên tĩnh trống trải bỗng nhiên ngựa xe như nước, chung vai mà lướt qua, tay áo rộng cọ vào nhau phát ra âm thanh.
Lúc bọn họ nói chuyện, thì người lớn, tiểu hài tử bên cạnh kháng đều đã nhìn sang. Đợi Từ Lệnh Khoan vừa dứt lời, Cẩn ca nhi liền nhảy dựng lên: “Cha, mẹ!”
Thái phu nhân cũng cười nhẹ nhàng nhìn bọn họ: “Các con đã tới rồi!”
Giọng của Từ Lệnh Nghi và Thập Nhất Nương đều cung kính trả lời “Vâng”, hai người tiến lên hành lễ với Thái phu nhân rồi lại hành lễ với chị em dâu, Chi Hồng dẫn hai tiểu nha hoàn tới bưng trà rót nước, Cẩn ca nhi muốn xuống giường nên Ngọc Bản vội vàng đi qua giúp đỡ mang giày, Sân ca nhi bên kia nhìn thấy cũng ầm ĩ muốn xuống giường, Ngọc Bản lại giúp Sân ca nhi mang giày, người lớn và tiểu hài tử, trong phòng hò hét hỗn loạn, nhưng có loại náo nhiệt ấm áp.
Thái phu nhân nhìn vậy, ánh mắt cười đến nheo lại.
Bận rộn một hồi lâu, lúc này mọi người mới phân chủ thứ ngồi xuống.
Nhị phu nhân hỏi Từ Lệnh Khoan chuyện điều ban: “Hoàng thượng không phải là giữ Lương các lão ở kinh sao? Làm sao các ngươi điều ban mà Lương các lão cũng không nói một tiếng?”
“Lưu Phó thống lĩnh đã hỏi Lương các lão.” Từ Lệnh Khoan cười nói, “Lương các lão nói, đây là chuyện của Ngự Lâm quân, hắn cũng không hiểu. Hắn chỉ biết là không thể không giữ cương vị, không để xảy ra chuyện gì là được.”
Nhị phu nhân cười lên: “Khó trách người khác nói Lương các lão khéo léo, mạnh vì gạo, bạo vì tiền. Bất quá, chỉ sợ sẽ bị người ta nắm nhược điểm.”
Bởi vì quan hệ đến bản thân Từ Lệnh Khoan và Từ Lệnh Nghi nên hắn nghe vậy thần sắc không khỏi căng thẳng, vội nói: “Bắt nhược điểm gì? Đệ chỉ là nước chảy bèo trôi (gặp sao hay vậy). Lại không ra mặt, cũng không có cản trở gì.”
Nhìn thấy thần sắc Từ Lệnh Khoan khẩn trương, Nhị phu nhân cười lên: “Ta không phải nói đệ. Ta là nói Lương các lão”. Lại nói “Lúc trước mấy vị các lão lớn tuổi, đều đến niên kỉ kỷ trí sĩ, muốn để lại ba phần tình cảm nên không khỏi mở một mắt nhắm một mắt. Nhưng lúc này Đậu các lão và Ngụy các lão mới gia nhập đều mới ở tuổi trung niên lại chính trực, chính là thời điểm họ đại triển kế hoạch lớn, không có chuyện còn tốt, nếu có chuyện gì, chỉ sợ Lương các lão không tiện giao phó.”
Từ Lệnh Khoan lập tức hiểu được. Hắn không khỏi cau mày: “Hiện tại quốc thái dân an, bọn họ không thể ít phát sinh chuyện hay sao?”
“Quốc thái dân an?” Nhị phu nhân xem thường cười cười, “Nghe nói từ tháng sáu tới nay, Phúc Kiến bên kia liên tiếp phát sinh chuyện giặc Oa lên bờ đốt giết đánh cướp. Chúng ta ở tại Yên kinh, dưới chân thiên tử, kinh đô và vùng trọng địa lân cận, tất nhiên không cảm thấy. Nhưng vùng Giang Nam bá tánh sống trong nước sôi lửa bỏng, nghe thấy giặc Oa là kinh hồn khiếp vía....”
Ngũ phu nhân thấy Nhị phu nhân càng nói càng nghiêm trọng, chủ đề càng kéo càng xa, lại bởi vì Ngũ Gia mà nói đến nên vội vàng cười nói: “Ôi, những chuyện này tự nhiên là có hoàng thượng và chư vị đại nhân quan tâm. Mọi người chúng ta quản tốt hài tử đang hỗn loạn của mình là được”. Sau đó cười hỏi Thập Nhất Nương, “Làm sao không gặp hai người Dụ ca nhi cùng Truân ca nhi?” Thái độ nói sang chuyện khác rất rõ ràng.
Thần sắc Nhị phu nhân hơi buồn, sau đó giống như che dấu gì đó cúi đầu nhấp một ngụm trà. Ngẩng đầu lên lại, thì đã là phong khinh vân đạm.
Mọi người cũng không có chú ý tới nàng cô đơn.
Ánh mắt đám người Thái phu nhân đều rơi vào trên người Thập Nhất Nương, Thập Nhất Nương thì đang cúi đầu sửa lại vạt áo cho Cẩn ca nhi, nghe vậy ngẩng đầu lên cười nói: “Ta đã nói bọn họ trực tiếp tới đây dùng bữa tối. Nhìn thời gian, chắc là sắp đến rồi!”
Thái phu nhân hỏi tới cuộc thi của Từ Tự Dụ: “...Vẫn nên chọn ngày tốt đến trước mặt Văn Khúc tinh thắp mấy nén hương mới phải!” Vừa nói, vừa nhìn Từ Lệnh Nghi.
“Con đã xem qua hoàng lịch.” Từ Lệnh Nghi hiển nhiên sớm có tính toán, “Qua hai ngày nữa chính là ngày tốt. Đang chuẩn bị cùng Dụ ca nhi đi một chuyến.”
“Đệ đang nghỉ ở nhà.” Từ Lệnh Khoan cười nói, “Đến lúc đó cũng phụng bồi Dụ ca nhi đi một chuyến!”
“Được!” Từ Lệnh Nghi cười nói, ” Nơi đó phong cảnh cũng không tệ lắm.”
Đang nói thì ba huynh đệ Từ Tự Dụ đã tới.
Ngũ phu nhân ngạc nhiên nói: ” Làm sao mấy cháu tới cùng lúc thế?”
Bình thường Từ Tự Dụ luôn là một người, Từ Tự Truân và Từ Tự Giới thì như hình với bóng.
Từ Tự Truân nhìn Từ Tự Dụ, nói: “Là nhị ca đón chúng con.”
“Tất cả mọi người đều ở ngoại viện”, Từ Tự Dụ cười nói, “Chỉ ngoặt cái là cùng đường.” Uyển chuyển thừa nhận lời của Từ Tự Truân.
Từ Lệnh Nghi khẽ gật đầu.
Thái phu nhân thì vẫy ba huynh đệ ngồi, hỏi Từ Tự Truân: “Bài giảng có nhanh không? Băng có đủ dùng không? Đậu công tử có lại tới tìm con chơi không?”
“Bài giảng không nhanh.” Từ Tự Truân cung kính nhất nhất trả lời, “Băng cũng đủ. Ngày hôm qua mẫu thân còn sai Trúc Hương tỷ tỷ tới hỏi. Đậu công tử theo Đậu các lão đi Tây Sơn, mấy ngày nay cũng không đến.”
Thái phu nhân rất là cảm khái, nói với Từ Lệnh Nghi: “Không nghĩ tới Dậu các lão đi Tây Sơn lại mang theo nhi tử!”
Lời nói hơi có chút hứng thú “Con xem người khác dạy dỗ mấy đứa trẻ như thế nào kìa”.
Từ Lệnh Nghi cười khổ.
Nhưng Thập Nhất Nương nhìn thấy Từ Tự Giới sau khi vào cửa vẫn rất lặng yên nhìn Từ Tự Truân mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nàng nhìn thần sắc Từ Tự Truân bình tĩnh, như có điều suy nghĩ.
* * * * * *
Mọi người ngồi nói hơn nửa canh giờ.., Nhị phu nhân liền đứng dậy cáo từ, mọi người cũng tản mát theo.
Trên đường, Thập Nhất Nương tò mò hỏi Từ lệnh nghi: “Chuyện trong triều đình Nhị tẩu làm sao mà biết được rõ ràng như vậy?”
“Thời điểm ta còn ở gia tộc, có chút tin tức không tốt thì trực tiếp đưa đến dinh thự.” Từ Lệnh Nghi thấp giọng nói, ” Đều do Hương Dật lấy cớ ta cấp xiêm y đưa cho Nhị tẩu, sau đó Nhị tẩu lấy cớ vấn an Hoàng hậu nương nương đưa đến dinh thự ẩn náu. Sau này chuyện càng ngày càng nhiều, có nhiều chỗ Nhị tẩu ra mặt bất tiện, Nhị tẩu sẽ để cho một thị tì trung thành với mình đi hỗ trợ làm việc. Hiện tại thị tì này mặc dù không có quay lại đây, nhưng kiến thức so với người tầm thường nhiều hơn. Có đôi khi vội tới đưa tiền lời sản nghiệp của Nhị tẩu, nói với Nhị tẩu một chút chuyện bên ngoài.”
“Khó trách Nhị tẩu cái gì cũng biết...” Thập Nhất Nương cười nói, phía sau truyền đến âm thanh cô gái thở hồng hộc thấp giọng hô: “Hầu gia, Tứ phu nhân!”
Hai người quay đầu lại, nhìn thấy Ngọc Bản bước nhanh tới.
“Hầu gia, Tứ phu nhân!” Hơi thở nàng đều đặn, khom gối hành lễ, đưa cho túi màu tím đỏ dùng sợi tơ vàng thêu hoa mẫu đơn, “Đây là đồ Lục thiếu gia rơi ở chỗ Thái phu nhân, Thái phu nhân cố ý dặn nô tỳ đưa tới đây.”
Thập Nhất Nương có chút kinh ngạc.
Lúc Cẩn ca nhi đi qua cũng không có mang theo thứ gì...
Ngọc Bản đã nói: “Thái phu nhân vẫn chờ nô tỳ trở về hầu hạ rửa mặt...”
Ý là nhận đồ cho nàng trở về.
Trong lòng Thập Nhất Nương tràn đầy hồ nghi bảo Trúc Hương nhận túi.
Túi kia hình như nặng hơn Trúc Hương dự liệu, thời điểm nàng nhận lấy thiếu chút nữa làm rơi xuống.
Thập Nhất Nương thầm giật mình, trở về liền mở ra túi.
Châu ngọc quý báu đẹp đẽ đập vào trước mắt, làm cho trong phòng sáng ngời thêm vài phần.
Từ Lệnh Nghi ngạc nhiên: “Đây là......”
Thập Nhất Nương cười khổ: “Nương nói, đây là đồ Cẩn ca nhi rơi lại nơi đó!”
Chân mày Từ Lệnh Nghi cau lại: “Nương làm sao đột nhiên nghĩ đến thưởng Cẩn ca nhi nhiều đồ như vậy, hơn nữa mỗi thứ lại vô cùng quý báu! Chẳng lẽ là thân thể nương...” Vừa nói, thanh âm đã run rẩy lên.
“Lúc vào thu thiếp cố ý mời Lưu y chính tới xem mạch cho mọi người trong nhà.” Thập Nhất Nương nén thở dài nói, “Nếu như thân thể nương khó chịu, lấy thái độ làm người của Lưu Y Chính, nếu không nói cho thiếp thân biết thì cũng sẽ nói cho Hầu gia biết!” Nàng đột nhiên nghĩ đến ngũ nương tới nhà, đem tình huống lúc đó nói qua”... Có phải bởi vì nguyên nhân này không?”
Từ Lệnh Nghi đầu tiên là sửng sốt, sau đó cẩn thận suy nghĩ một chút: “Cũng có khả năng này!” Nhưng ngay sau đó cười lên ha hả, “Tiểu tử này, bình thường một sợi lông cũng không nhổ ra, không nghĩ tới thời điểm mấu chốt còn biết hiếu thuận trưởng bối! Không tệ, không tệ!” Nói đến lúc sau, nụ cười dần dần thu lại, “Thập Nhất Nương”, hắn ôm bả vai Thập Nhất Nương, “Là bình thường do nàng giáo dục tốt!” ánh mắt nhìn nàng thâm thúy sâu thẳm, lộ ra vẻ đặc biệt thật tình, thành khẩn, để cho Thập Nhất Nương có chút ngại ngùng.
Nàng nhẹ nhàng mà ho một tiếng, đáp trả lời chuyện không liên quan: “Hầu gia còn nói, thiếp thân đang nhức đầu xem để cho người nào mang Cẩn ca nhi đi hái quả cam đây?”
Từ Lệnh Nghi có chút ngoài ý muốn, đáy mắt hiện ra nụ cười nhợt nhạt “Có người tốt như vậy đứng ở trước mặt nàng, nàng cũng không biết hảo hảo tự định giá!”