Thứ Nữ Công Lược

Chương 604: Luống cuống (trung)



vừa chát.”

Từ Lệnh Nghi mặc bố trí áo ngắn làm từ vải thô tùng gian tam thoa, thân thủ nhanh nhẹn nhảy ra từ chòi nghỉ mát: “Hai ngày nữa lại đến hái là được!” Sau đó quay đầu lại nhìn nhi tử đứng ở trên ghế mỹ nhân trong chòi nghỉ mát “đi, Cẩn ca nhi!”

Cẩn ca nhi lập tức tươi cười rạng rỡ trèo lên lưng Từ Lệnh Nghi.

Thập Nhất Nương vội vàng lấy ra dây lưng màu làm bằng vải thô: “Cột lên... chàng có thể cõng Cẩn ca nhi đến bên cây cam,nhưng Cẩn ca nhi có thể ôm cổ của ngươi hay không vẫn là khó cho cả hai. Nhỡ đâu chàng đến bên cây cam, Cẩn ca nhi trơn tay......”

Cẩn ca nhi lắc lắc thân: “Con có thể ôm cổ phụ thân! con có thể ôm cổ phụ thân!”

“Nghe lời mẹ con.” Lần này Từ Lệnh Nghi lại không có cự tuyệt đề nghị của Thập Nhất Nương, nhận lấy dây lưng bằng vải bố đem cột Cẩn ca nhi trên người.

Cẩn ca nhi bỉu môi, cũng không dám cự tuyệt.

Thập Nhất Nương hướng phía dưới núi tìm kiếm.

Thủ vệ đã dùng vải đay kết thành lưới cá căng lên.

Nàng thở phào nhẹ nhỏm.

Có tiểu nha hoàn cao giọng nói: “Thái phu nhân tới!”

Thập Nhất Nương cùng Từ Lệnh Nghi sửng sốt.

Thái phu nhân được Ngọc Bản và Chi Hồng đỡ vịn thở hồng hộc đi lên.

“Mấy đứa đi hái cái gì hả?” Lão nhân gia hơi hờn, “Nếu không phải thủ vệ muốn căng lưới, nội viện dùng màn trướng vây quanh con đường đi ra ngoài, thì nương còn không biết các con hôm nay mang theo Cẩn ca nhi đi hái quả cam!”

Thập Nhất Nương bước lên phía trước đỡ Thái phu nhân.

Sắc mặt thái phu nhân không phiền mà nhẹ “Ừ” một tiếng, nói: “Mặc dù phải trọng tín giữ lời, Nhưng cũng không thể giống như các con như vậy, bất kể là đúng là sai, hết thảy đều đáp ứng. Cũng nên phân cái thị phi đúng sai, xanh đỏ đen trắng chứ? Ta nói cho các con biết, Nếu Cẩn ca nhi thiếu một sợi tóc, ta không tha cho các con.” Vừa nói vừa đi đến bên cạnhghế mỹ nhân.”Cháu ngoan!” Sắc mặt thái phu nhân bớt giận, ôn nhu dụ dỗ Cẩn ca nhi, “Để cho cha con đi hái, con không cần đi. Cùng tổ mẫu ở đây nhìn thôi!”

“Con muốn đi!” Cẩn ca nhi làm nũng lại ôm sít sao cổ Từ Lệnh Nghi, sợ có người túm hắn từ trên người Từ Lệnh Nghi xuống, Từ Lệnh Nghi bị xiết thiếu chút nữa không thở được, “Con muốn đi hái quả cam.”

Từ Lệnh Nghi cũng vội nói: “Nương, không cần gấp gáp. Người xem, con cột Cẩn ca nhi vào trên người rồi!”

Thập Nhất Nương đã ở một bên khuyên: “Ngày hôm qua Hầu gia đã đi hái hai quả cam, nên làm sao đi qua, trong lòng sớm đã biết. Là thiếp thân không yên lòng, nói nhiều nên Hầu gia mới để thủ vệ đi vào chống giữ lưới cá. Nương, ngài để cho Cẩn ca nhi đi thử xem sao?”

Thái phu nhân vẫn là không yên lòng, Cẩn ca nhi đã cao giọng hô”Tổ mẫu, con nói muốn hái quả cam cho tổ mẫu cúng Bồ tát. Lời đã nói ra…, thì nhất định phải làm được. Bằng không, sẽ không có người tin lời con nói.”

Có một ngày hắn và Sân ca nhi đang chơi cao hứng, thì đưa một thanh tiểu kiếm làm bằng thân cây đào Từ Lệnh Nghi làm cho hắn cho Sân ca nhi, qua hai ngày, liền hối hận, muốn Sân ca nhi trả, Sân ca nhi không chịu, Thái phu nhân dùng lời này dạy dỗ Cẩn ca nhi. Không nghĩ tới Cẩn ca nhi lại dùng lời nói như vậy phản bác bà.

Thái phu nhân thật là vừa mừng vừa sợ, nhìn xuống dưới chân núi có mấy thị vệ lực lưỡng, cắn răng gật đầu: “Lão Tứ, con cũng đừng quên, con cõng theo Cẩn ca nhi đấy!”

Từ Lệnh Nghi sợ nói thêm gì nữa Thái phu nhân liền thay đổi chú ý nên vội vàng ưng thuận vâng một tiếng, cõng Cẩn ca nhi, cẩn thận từng li từng tí trèo lên sườn núi, hướng tới bên cây cam.

* * * * * *

Văn Trúc bưng chén tuyết lê cao chưng đã nửa canh giờ đi vào, thấy Từ Tự Dụ còn học, thì cười nói: “Hầu gia đang dẫn theo Lục thiếu gia ở Lăng khung sơn trang hái quả cam, Nhị thiếu gia không bằng nghỉ chút, cũng đi góp phần náo nhiệt.”

Từ Tự Dụ vừa thi xong, đang định lấy yết bảng.

“Công khóa của ta còn không có làm xong”. Phụ thân mang Cẩn ca nhi đi hái quả cam, nhất định Cẩn ca nhi thật cao hứng đi. Nghĩ tới đây, khóe miệng hắn nhếch nhẹ, “Chờ ta đem mấy tờ sách này ghi nhớ xong đã”. Vừa nói vừa nhận lấy Tuyết lê cao ăn vài miếng, sau đó lại bắt đầu học.

Văn Trúc nhìn vậy, lộ ra nụ cười vui mừng.

Chỉ cần Nhị thiếu gia cố gắng đi học, một ngày kia đạt kim bảng đề danh, thì đó là con đường phải đi.

Nàng rón rén thu dọn đồ đạc, lui xuống.

* * * * * *

“Thật” Từ Tự Truân đứng lên, con mắt lóe sáng óng ánh nhìn Vương Thụ, “Phụ thân mang Lục đệ đi hái quả cam rồi!” Sau đó xoay người lôi kéo Từ Tự Giới, “Chúng ta cũng đi hái quả cam!”

Vương Thụ vội vàng ngăn cản Từ Tự Truân: “Chỗ kia cao chót vót, nghe nói Hầu gia còn cố ý để cho thủ vệ giăng tấm lưới ở chân núi đấy!”

“Vậy thì mau chân đến xem đi!” Từ Tự Truân cười nói, “Lần trước mẫu thân mang theo Lục đệ đập hạt dẻ, đã giăng lưới ở dưới tàng cây, Lục đệ nhìn chơi thật vui, liền từ trên cây trực tiếp nhảy xuống trong lưới, người bị bắn lên giữa không trung!” Giọng nói hết sức hâm mộ.

“Không được!” Từ Tự Giới vội nói, “Lúc ấy Lục đệ làm cho mẫu thân sợ đến sắc mặt trắng bệch... ”

“Ta biết, ta biết.” Từ Tự Truân cười trấn an đệ đệ, “Ta sẽ không giống Lục đệ. Ta chỉ muốn đi xem một chút!”

Từ Tự Giới cũng muốn đi xem.

Nha hoàn bà tử gã sai vặt vây quanh hai người đi hướng nội viện.

Vương Thụ theo sát phía sau Từ Tự Truân.

Có gã sai vặt hướng hắn ngoắc.

Hắn tách ra chạy tới.

“Chuyện gì?” Có phần không thích rầy rà.

Gã sai vặt kia nhút nhát nhìn hắn, cười nịnh nói: “Vẫn là chuyện của Đào Thành ca...” Vừa nói, vừa đút hà bao vào trong ngực hắn.

Vương Thụ ném hà bao phình to cho gã sai vặt kia: “Chuyện Đào quản sự là thị tì mẹ đẻ của Tứ thiếu gia, trông coi sản nghiệp cho Tứ thiếu gia, muốn gặp Tứ thiếu gia, thoải mái từ cửa chính đi vào là được, có ai dám ngăn hay sao? Ta chỉ là gã sai vặt bên cạnh Tứ thiếu gia, không dám nhận lễ này của ngươi!” Lại nói “Ta nể tình chúng ta là đồng hương, lần này coi như xong. Nếu ngươi còn làm tiếp chuyện này, ta sợ bị dính líu, không thể làm gì khác hơn là đem chuyện này nói cho Hầu gia thôi!” Nói xong thì xoay người rời đi.

Trên mặt gã sai vặt xanh trắng một hồi, hung hăng nhổ ngụm nước bọt trên mặt đất, nói câu”Đùa à”, nhét hà bao vào bên trong ống tay áo của mình: “Ngươi không cần, Lão Tử cần!”

* * * * * *

Một tay Từ Lệnh Nghi kéo nhánh cây bên cạnh, một tay nâng Cẩn ca nhi, đi lại lung tung nhẹ nhàng trên bụi cỏ như sống trong rừng cây, còn bất chợt dừng lại chỉ cây cối bên cạnh, quay đầu nói gì đó cùng Cẩn ca nhi, Cẩn ca nhi gục ở trên lưng phụ thân, duỗi cái đầu ngó qua chỗ Từ Lệnh Nghi chỉ, trên mặt lập tức tràn đầy nụ cười.

Đứng ở bên ghế mỹ nhân Thái phu nhân không khỏi túm thật chặc tay Thập Nhất Nương, lẩm bẩm: “Mấy cây cam này không giữ lại được, qua mấy ngày nữa sẽ cho người chặt chúng đi.”

Thập Nhất Nương không biết nên khóc hay cười, nhưng cũng không ngăn được khẩn trương trong lòng, mắt cũng không chớp nhìn bóng lưng hai cha con.

Chỉ thấy Từ Lệnh Nghi đi tới bên cây cam, tháo dây lưng vải bố, nhấc Cẩn ca nhi lên trên vai.

Từng đống quả lớn treo trước mắt Cẩn ca nhi, làm cho hắn cười cong lông mày.

Hắn dùng sức níu lấy quả cam trên cây.

Nhánh cây cúi xuống liền bắn lên, đánh vào trên mặt của hắn, đổi lấy tiếng kinh hô vui sướng của hắn.

Thái phu nhân nhìn đau lòng không dứt: “Cái lão Tứ này, làm sao lại không giúp hài tử vịn một chút. Nếu là đập vào chỗ nào thì làm sao bây giờ?”

Thập Nhất Nương cũng lo lắng nhìn Cẩn ca nhi.

Từ Tự Truân cùng Từ Tự Giới đã tới.

Nhìn thấy bộ dạng Cẩn ca nhi, Từ Tự Truân cười lên.

Hắn vừa phất tay, vừa hô hào Cẩn Ca Nhi.

Cẩn ca nhi nắm búi tóc Từ Lệnh Nghi, ngồi ở trên bả vai Từ Lệnh Nghi cười hì hì.

Từ Tự Truân cao giọng hướng hắn hô: “Đệ hái cho ta mấy trái!”

“Tốt!” Cẩn ca nhi gật đầu, lại đi hái quả cam.

* * * * * *

Văn di nương đã sớm ném khung thêu hoa đang thêu trong tay trên kháng, toàn thân xụi lơ ngửa mặt ngã xuống trên kháng.

“Ta không được!” Nàng lẩm bẩm, “Thêu một khăn chỉ hai lượng bạc. Ta có thời gian, có thể kiếm mười lượng bạc tiền, không, có thể kiếm hai mươi lượng bạc tiền.”

Hạ Hồng che miệng cười: “Di nương, nếu không ngài đi ra bên ngoài đi dạo đi? Hầu gia dẫn Lục thiếu gia hái quả cam ở Lăng khung sơn trang. Mọi người trong viện chúng ta chạy đến Bích Y áp xem náo nhiệt rồi!”

Văn di nương nghe có chút ngoài ý muốn, thấp giọng nói: “Kiều di nương cũng đi sao?”

“Không có!” Hạ Hồng nói, “Nghe nói Trình Quốc công vì tiết kiệm chi phí sinh hoạt, đem mọi người vượt quá ở tại Đông, Tây viện đem đến điền trang ngoại ô rồi. Nha hoàn hầu hạ, bà Tử có thể giảm liền giảm, có thể thả liền thả, Kiều thái thái là chị dâu góa phụ ở đó, mặc dù giữ lại, nhưng đưa đến trong một viện vắng vẻ ở hậu hoa viên, bên cạnh cũng chỉ giữ một tiểu nha hoàn, một ma ma thô sử hầu hạ. Kiều di nương tìm hết vải trong rương của mình ra, cùng Thêu Duyên ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, muốn giúp Kiều thái thái làm bốn bộ xiêm y theo mùa. Mấy ngày qua không đi nơi nào.”

Văn di nương thở dài.

* * * * * *

Cẩn ca nhi đem quả cam bỏ trên bàn lót gấm Tứ Xuyên.

Có quả cam màu xanh lăn xuống.

Ngọc Bản, Chi Hồng, Trúc Hương bước lên phía trước nhặt quả cam.

Cẩn ca nhi đứng ở trên chọn hồi lâu, thật vất vả mới chọn lấy quả lớn, liền nhảy xuống ghế chạy đến trước mặt Thái phu nhân: “Tổ mẫu ăn quả cam!”

“Ôi!” Thái phu nhân vui vẻ ra mặt hôn Cẩn ca nhi.

Cẩn ca nhi lại chọn lấy hai quả cam, một cho Từ Tự Truân, một cho Từ Tự Giới, nói câu “Ca ca ăn quả cam”, sau đó khẩn cấp trèo lên ghế, rồi cầm quả cam bỏ vào trong miệng

Người trong nhà nhìn vậy đều cười ha hả lên.

Đã nhìn thấy Cẩn ca nhi nhíu mặt, “Oa” một cái liền phun quả cam trong miệng ra.

“Quá chua! Quá chua!” Hắn bụm lấy quai hàm dậm chân ở đó, Trúc Hương bị làm cho sợ đến sắc mặt trắng bệch, bước lên phía trước ghế giúp đỡ. Hắn lại nhảy từ trên ghế xuống dưới chạy tới phía cửa.

“Mẹ, mẹ” hắn tức khắc xông vào trong ngực Thập Nhất Nương mới hầu hạ Từ Lệnh Nghi đi thay quần áo, “Quả cam thật là khó ăn!”

Suy nghĩ cũng biết.

Trái cây có ăn được hay không, nhất định có quan hệ tới khí hậu, đất đai cùng truyền thụ phấn hoa. Chỗ đó chỉ có vài cây cam lâu năm, đã qua nhiều năm, giống tốt hơn nữa cũng khó mà tạo quả cam ngon.

Thập Nhất Nương cười kéo Cẩn ca nhi đi: “Chúng ta dùng nước súc trong miệng!”

Cẩn ca nhi gật đầu, mắt phượng thật to ngập nước lóng lánh, bộ dáng rất là ủy khuất.

Đổi xong áo dài màu xanh ngọc của lụa hàng châu cùng Thập Nhất Nương sóng vai tiến vào, Từ Lệnh Nghi nhìn vậy buồn cười: “Xem con còn la hét muốn đi hái quả cam không!”

Thái phu nhân nghe lập tức sẵng giọng: “Hài tử vốn khốn khổ rồi, con còn muốn chê cười cháu.” Vừa nói, vừa hướng Cẩn ca nhi vẫy tay ” Đến nơi này với tổ mẫu.”