Thứ Nữ Công Lược

Chương 613: Nghi Ngờ (trung)



Edit: Dao Dao

Beta: Tiểu Tuyền

Thời gian còn sớm nên nha hoàn, bà tử loay hoay pha trà, chuyển hoa để đâu vào đấy, hai người trông như dáng quản sự thì phụng bồi Bạch tổng quản đi các nơi xem xét. Thấy Thập Nhất Nương đi vào, nha hoàn, bà tử rối rít phúc thân, Bạch tổng quản cũng tiến lên hành lễ với Thập Nhất Nương còn hai quản sự thì vội cúi đầu khom người tránh ra ngoài phòng.

“Hai ngày này ngươi đã cực khổ rồi!” Thập Nhất Nương cười cùng Bạch tổng quản chào hỏi.

“Đây là chuyện thuộc bổn phận của ta.” Bạch tổng quản cười, hành lễ với Cẩn ca nhi và Sân ca nhi, thân thiết nói, “Lục thiếu gia cùng Thất thiếu gia dậy thật sớm!”

Cẩn ca nhi ngoan ngoãn ngồi cạnh Thập Nhất Nương: “Nương đã nói, hôm nay Nhị tẩu kính trà cho trưởng bối, nên dậy sớm một chút.”

Sân ca nhi liền nói: “Lục ca nói, nếu chúng ta đến sớm một chút, đến lúc đó có thể được nhiều thêm mấy bao tiền lì xì!”

Bạch tổng quản sửng sốt: “có đạo lý.”

Thập Nhất Nương không có lên tiếng, thu lại nụ cười.

Cẩn ca nhi càng lớn, đạo lí lệch lạc càng nhiều. Nhưng hết lần này tới lần khác tất cả mọi người cho là đây là trẻ con vô ý, hoặc là cảm thấy thú vị rồi cười một tiếng mà cho qua, hoặc là lơ đễnh theo ý tứ của hắn. Nhưng lại không biết chuyện gì cũng từ chỗ rất nhỏ mà bắt đầu. Trong nhà nhiều người như vậy, từ trên xuống dưới sủng ái hắn, nàng cũng không thể từng bước từng bước đi khơi thông thuyết phục, khiến người khác tiếp nhận quan điểm của nàng — nàng có nói khàn giọng kiệt lực, người khác nói không chừng còn tưởng rằng nàng chuyện bé xé ra to.

Nàng vẫn nên đem Cẩn ca nhi mang theo bên người thì tốt hơn. Có chỗ nào, quan điểm nào không đúng cũng có thể kịp thời sửa đúng, tích tiểu thành đại, cuối cùng cũng không đến nỗi quá xa chuẩn mực.

Vừa nghĩ ngợi, đã nhìn thấy nhi tử trợn mắt nhìn Sân ca nhi một cái.

Sân ca nhi lập tức che miệng, lại không nhịn được lớn tiếng biện minh với Bạch tổng quản: “Chúng ta không phải là vì bạc, chúng ta là vì cho bá mẫu, thẩm thẩm thỉnh an!”

Hơi có chút mùi vị giấu đầu lòi đuôi.

Bạch tổng quản cố nén nhưng vẫn cười ra tiếng, lại thấy trên mặt Thập Nhất Nương chỉ có nụ cười thản nhiên, liền vội vã nhịn cười, nói rõ: “Thất thiếu gia nói rất đúng”, sau đó nghiêm mặt, cung kính hỏi Thập Nhất Nương: “Phu nhân, người xem trong nhà còn có chỗ nào cần thêm bớt thứ gì không? Ta sẽ sai các quản sự bố trí lại.”

Bố trí hỉ đường là quan trọng, đừng nói là Thập Nhất Nương, ngay cả Bạch tổng quản cũng chưa chắc dám nói mình thông thạo. Những chuyện này cũng là do Đường quản sự biết rõ lễ nghi chịu trách nhiệm.

Thập Nhất Nương biết đây là hắn đang nói sang chuyện khác, vừa lúc nàng cũng không muốn nói những thứ này nên cười đánh giá tiểu sảnh một phen, cùng Bạch tổng quản nói vài lời hình thức…, Tống ma ma tới đây bẩm: “Ngũ phu nhân phụng bồi ba vị thái thái bên Nam Kinh hướng tới bên này.”

Nàng liền đi ra ngoài đón, mới nói hai câu thì Tam phu nhân mang theo con trai và con dâu tới.

Mọi người hành lễ với nhau, cười cười nói nói vào tiểu sảnh.

Đám người Hoàng phu nhân, Ngũ nương, Thất Nương cũng lục tục đến.

Mọi người cùng Thập Nhất Nương chào hỏi, hỏi thăm lẫn nhau và vui đùa với bọn nhỏ.

Trong phòng nhỏ thật náo nhiệt, cười nói ồn ào náo động.

Huynh đệ Từ gia cùng Chu Sĩ Tranh, thế tử Hoàng Tử Kỳ của Vĩnh Xương Hầu, La Chấn Hưng, Dư Di Thanh, Chu An Bình, Thiệu Trọng Nhiên đi vào, nữ quyến liền mang theo hài tử lánh sang phía tây, lễ tân đi vào xin mọi người ngồi xuống theo thứ tự trưởng ấu, tôn ti, Từ Tự Dụ mang theo cô dâu tới dập đầu kính trà cho mọi người.

Hoàng tam phu nhân đảm nhiệm toàn phúc thái thái đem Từ Tự Dụ cùng Hạng thị dẫn tới trước mặt phu thê Từ Lệnh Nghi.

Lúc bái thiên địa che khăn voan, lúc vào tân phòng Thập Nhất Nương là mẹ chồng không tiện xem xét, lúc này không khỏi cẩn thận đánh giá Hạng thị.

Nàng đã trưởng thành, là đại cô nương rồi, vóc người cao gầy, mặc áo trữ ti bách điểu triều phượng đỏ thẫm, mảnh khảnh nhưng đường cong lả lướt. Mặt tròn trắng nõn, khóe mắt đuôi lông mày mang theo e lệ che cũng không che hết.

Thập Nhất Nương cười nhận trà của nàng, tặng lễ ra mắt chín mươi chín lạng vàng ròng, sau đó cho bao lì xì là một tờ ngân phiếu chín trăm chín mươi chín lượng.

Hạng thị đỏ mặt dập đầu.

Chu phu nhân ở một bên”Xì” một tiếng che miệng mà cười.

Ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người nàng.

Nàng vội nói: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì.” Lại nói, “Ta là nghĩ tới Tứ phu nhân đã cưới con dâu rồi, mà con dâu nhà của chúng ta còn không biết ở nơi đâu đây!”

Nàng nói vừa dứt lời, vừa nghe lời nàng nói như thế, mọi người không khỏi cẩn thận đánh giá đến Thập Nhất Nương.

Có lẽ vì đã là mẹ chồng, không giống như bình thường ăn mặc ung dung hoa quý nhưng luôn luôn lộ ra điểm đặc sắc, nàng hôm nay mặc áo lụa hoa văn song hỉ đỏ thẫm, chải búi tóc tròn, đeo vòng tay vàng ròng, lộ ra vẻ khuôn phép, lưng thẳng tắp. Có một đôi mắt sáng rực rỡ, như vẽ rồng điểm nhãn, làm cho cả người nàng sáng lên, lộ ra mấy phần linh hoạt thanh lệ. So với Hạng thị thần sắc cung kính đứng ở trước nàng nhìn qua còn trẻ hơn hai, ba tuổi. Nhất thời làm cho người ta muốn cười.

Nhưng trong trường hợp này, người nào lại không biết xấu hổ đi trêu đùa mẹ chồng nàng dâu, mặc dù miễn cưỡng nhịn cười, nhưng vẻ mặt rốt cuộc lộ ra mấy phần quái dị.

Thập Nhất Nương trong lòng âm thầm kỳ quái, không biết đây là tại sao.

Trong lòng Hạng thị thì gõ một cái, nhớ lại nhất cử nhất động từ khi vào cửa đến bây giờ, nghĩ không ra mình có chỗ nào thất lễ.

Hai người đều có tâm tư riêng, nhưng lễ tiết nên hoàn thành vẫn cẩn thận tỉ mỉ mà hoàn thành.

Hoàng tam phu nhân mang theo hai tân nhân đi phía đông nam bên kia nhận một vòng thân thích rồi đến phía tây.

Thành thân là cô gia, cữu gia ngồi ghế đầu. Khi nhận thân cũng là từ cô, cậu bắt đầu.

Bởi vì La Đại phu nhân cùng La tứ phu nhân không ở Yên kinh, tân nhân phải đi dập đầu với La tam phu nhân trước, bởi vì nữ nhi của Từ gia là hoàng hậu, không phải là cô cô bình thường, nên phần thưởng được ban thưởng lúc trước đã phái người đưa tới, tân nhân hướng phía đông dập đầu lạy ba cái, Thập Nhất Nương đem một đôi ngọc như ý mà hoàng hậu ban cho đưa cho tân nhân.

Trong phòng liền náo nhiệt lên.

Hồng đại phu nhân lôi kéo tay Tam phu nhân nói muốn thăm hỏi Tam phu nhân, Tam phu nhân xem thường nói đường xa chính là khách, khách nhân trước hết mời. Hồng đại phu nhân liền kéo tay Hạng thị trêu ghẹo nói: “Cháu hãy nhìn cho rõ ràng, người tuyệt đối không chịu thiệt thòi, chính là Tam bá mẫu của cháu.” Sau đó lấy ra một đôi vòng tay vàng ròng mảnh mai và một cây trâm vàng ròng gắn ngọc bích cho Hạng thị làm lễ ra mắt, rồi cười nói với Tam phu nhân, “Chúng ta có thể nhìn xem ngươi rồi!”

Là bà con thân thích xa, lễ vật này có chút quý trọng. Đừng nói Hạng thị mới vào cửa chưa rõ mọi chuyện, chính là Thập Nhất Nương biết Ngũ phu nhân muốn gõ Tam phu nhân cũng có chút kinh ngạc, chứ càng đừng nói Tam phu nhân, nụ cười lập tức trở nên có chút cứng ngắc.

Hạng thị len lén đánh giá thần sắc Thập Nhất Nương, thấy Thập Nhất Nương cười ngồi ngay ngắn tại chỗ đó, lúc này mới tiến lên nhận lễ ra mắt giao cho nha hoàn bên cạnh, tiến lên dập đầu với Hồng đại phu nhân.

Phương thị ở một bên âm thầm thở dài.

Nàng sáng sớm đã nhắc nhở trượng phu, để cho trượng phu uyển chuyển nói với mẹ chồng một tiếng. Từ Tự Dụ mặc dù là con vợ kế, nhưng cũng là con trai lớn, là con dâu đầu tiên của Từ Lệnh Nghi, lấy tính tình của Từ Lệnh Nghi, vài người trước kia được ân huệ của hắn sẽ nhân cơ hội này hoàn lễ, tràng diện sẽ không lớn như so với thế tử Từ Tự Truân sau này, cũng sẽ không quá kém. Để cho mẹ chồng chuẩn bị lễ ra mắt nhiều một chút, tránh cho chị em dâu ồn ào, đến lúc đó chuẩn bị chưa đầy đủ, làm cho người ta chê cười.

Nhưng nhìn dạng này, chỉ sợ mẹ chồng căn bản không có để ở trong lòng.

Nàng lặng lẽ vẫy Kim thị, thấp giọng đem lo lắng của mình nói cho nàng, biết để cho Kim thị đem đôi trâm hoa gắn nam châu trên đầu nàng lấy xuống: “Chỉ có đem cái này lặng lẽ đưa cho mẹ chồng, tạm thời ứng phó trước rồi hãy nói.”

Kim thị nhìn Nam Châu kia lớn cỡ móng tay, chiếu ra tia sáng kỳ dị, không khỏi thay Phương thị đau lòng: “Đại tẩu, trâm hoa này của tẩu bao nhiêu bạc? Nếu không chúng ta mỗi người một nửa.”

“Không cần!” Mẹ chồng ba ngày hai lần cùng nàng so chiêu, Phương thị chỉ mong đợi Kim thị có thể khoanh tay đứng nhìn nên cười trêu chọc nói, “Lần sau nếu gặp lại tình huống như thế, lấy của muội là được!”

Kim thị cười lên.

Không khỏi liên tưởng nếu là thật gặp lại đến tình huống như thế, khẳng định không thể để cho Phương thị lấp chỗ trống cho mẹ chồng nữa. Nhưng đồ trang sức của nàng cũng là mẫu thân sợ của hồi môn nàng thiếu, gả tới đây bị người xem thường, nên đặc biệt mời người chế tạo. Cứ như vậy đưa cho người ra, trong lòng nàng làm sao bỏ được!

Nghĩ tới đây, cũng có chút oán giận mẹ chồng.

Mỗi lần đều lòng dạ hẹp hòi, cuối cùng còn không phải là những con dâu như các nàng giúp đỡ dàn xếp. Quay đầu lại cũng không thấy mẹ chồng cầm đồ trả cho các nàng. Nói lại, cái đó và dùng đồ cưới của con dâu thì có cái gì khác nhau!

Đợi thấy mẹ chồng thật sự cầm trâm của Phương thị đối phó, trong lòng nàng càng cảm thấy bực mình.

Khi về nhà mẹ đẻ đưa lễ ngày tết không khỏi hướng mẫu thân oán trách.

Kim thái thái cũng là cô nương nhà binh nghiệp, lúc nhỏ ở thao trường lớn lên, từ nhỏ đi theo các ca ca cỡi ngựa bắn cung, tính tình giống như đàn ông, sau lại lấy chồng phụ trách thương nghiệp, lui tới cũng là chút ít dân chợ, nói năng cay cú. Sauk hi nghe khuê nữ nhà mình nói như thế thì lông mày lập tức dựng lên: “Con đem đồ của con giữ cho tốt, đại tẩu con muốn làm người hiền đức cứ để cho nàng làm đi. Mẹ chồng con nếu như dám đánh chủ ý vào con, con đừng chính diện cùng mẹ chồng nổi lên xung đột, lập tức đi nói với Thái phu nhân. Con cũng đừng quên, hôn sự của con là Thái phu nhân làm chủ.”

Kim thị có chút do dự: “Đại tẩu đối đãi với con luôn luôn không tệ. Mấy ngày hôm trước mẹ chồng hỏi bụng con làm sao còn không có động tĩnh là đại tẩu nói giúp con. Con trở mặt như vậy…”

Kim thái thái nghe, lập tức bị gợi lên chuyện phiền muộn: “Làm sao mà còn không có mang thai? Cô gia đối đãi con có được hay không?”

“Tốt!” Kim thị đỏ mặt, “Mẹ chồng muốn đem một đứa nha hoàn bên cạnh đặt vào phòng con nhưng tướng công không muốn, còn bị mẹ chồng đánh vài cái đó!” Vừa nói,vừa lộ vẻ đau lòng.

Kim thái thái nghe mà nổi giận: “Nàng đó là loại mẹ chồng gì, thế nhưng quản đến chuyện trong phòng con dâu.” Mắng thì mắng nhưng vẫn có chút chột dạ, sau khi suy nghĩ một chút liền khen ngợi nữ nhi vài lời: “Vẫn là con thông minh, biết cùng đại tẩu con kết thân. Mẹ xem, cứ như vậy, sau này có chuyện gì, con hãy nghe lời đại tẩu con. Về phần trâm kia, con đem ít bạc cho đại tẩu con đi.” Sau đó cẩn thận hỏi hình dáng trâm của Phương thị.

Kim thị được mẫu thân ủng hộ, không nghi ngờ gì, có chút khoa trương đem hình dạng cây trâm kia tốt như thế nào nói cho mẫu thân biết. Ở nhà chơi một hồi lâu liền vui vui vẻ vẻ trở về ngõ Tam Tỉnh, đem bạc đưa qua phòng Phương thị cũng không đề cập tới.

Kim thái thái tiễn nữ nhi đi rồi đổi xiêm y đi cửa hàng bạc Yên kinh, nhờ chưởng quỹ giúp đỡ đánh một cây trâm giống như đúc. Giờ là lễ mừng năm mới, cũng không phải là mùa trâu châu đưa ra thị trường, Kim thái thái đem hình dáng trâm châu khuyếch đại mấy phần, nhất thời ở đâu mà có. Không khỏi muốn tinh tế hỏi, Kim thái thái đem Tam phu nhân như thế nào như thế nào thêm dầu thêm mỡ nói một lần, đến đầu mùa xuân, các phu nhân quan lại ở Yên kinh đều nghe nói chuyện này. Chuyện Tam phu nhân nghĩ biện pháp khấu trừ đồ cưới của con dâu dần dần truyền ra. Chờ Tam phu nhân từ trong đám chị em dâu nhà mẹ đẻ biết được xong, giận đến nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy Phương thị giả mù sa mưa, ngày đó đưa trâm trân châu chính là vì hãm hại mình, đem chuyện này tính đến trên đầu Phương thị, nhìn Phương thị liền giận dữ không thỏa mái nhưng hết lần này tới lần khác Phương thị theo đúng khuôn phép, cho dù bà khiêu khích thế nào thì cũng không tìm ra một chút sai. Bà càng cảm thấy được Phương thị mặt như Bồ Tát, tâm như xà hạt, không có mấy ngày liền giận đến ngã bệnh nằm trên giường.

Đây đều là nói sau.

Vợ chồng Từ Tự Dụ vừa rạng sáng ngày thứ hai làm lễ ra mắt, ăn sáng xong, liền phải đi Hạng gia.

Thập Nhất Nương lúc này mới rảnh rỗi giải quyết chuyện trong nhà.