Thứ Nữ Công Lược

Chương 662: Mất Mác (hạ)



Từ Tự Truân không vui trở về Đạm Bạc Trai. Nằm ở trên giường không ngủ được, nhắm mắt lại liền vang vọng lại những lời nói của Phụ thân.

Chẳng lẽ cứ như vậy mà vứt bỏ Đào Thành…

Hắn thử nghĩ một chút trong lòng đã không thoải mái.

Xế chiều đi Song Thù viện học cũng không yên lòng.

Triệu tiên sinh nhìn thấy hắn muốn nói thôi, nhưng cuối cùng cái gì hắn cũng không nói.

Sau này Từ Tự Truân còn phải chưởng quản người ở phủ Vĩnh Bình Hầu. Lúc nhỏ thì còn dễ nói, giờ Từ Tự Truân đã trưởng thành, Hầu gia đã bắt đầu dạy hắn xử sự. Có một số việc Từ Tự Truân không muốn nói, ông cũng không chủ động hỏi.

Cùng thỉnh an Thái phu nhân xong, Từ Tự Giới và Từ Tự Truân trở về Đạm Bac Trai.

“Bởi vì chuyện của Đào Thành sao?” Tiết trời giữa xuân, nên không khí ban đêm rất mát mẻ. Trong vườn thoang thoảng mùi thơm Dạ Lai Hương, hai huynh đệ ngồi trên ghế mỹ nhân ở dưới mái hiên ăn anh đào đã được Bích Loa rửa sạch.

“Ừ” chân mày của Từ Tự Truân nhíu lại thật chặt “ Hắn là con của thị tỳ mẫu thân lưu lại” Từ Tự Giới đã gặp Đào Thành mấy lần, thấy tên đó và những quản sự nịnh hót khác chẳng có gì khác biệt. Chưa có nói tới ấn tượng tốt cũng như ấn tượng xấu.

“Mặt ngoài Ca ca cứ đối xử với hắn như đối với các quản sự khác.” Từ Tự Giới suy nghĩ một chút lại nói “Nếu hắn có chuyện gì thì ca ca bí mật cho hắn chút bạc là được. Tựa như mẫu thân đối với vợ Quản Thanh vậy, nên làm gì thì làm cái ấy, Nếu có làm sai thì phạt như nhau. Nhưng thường thường hay lấy xiêm y, vòng tay của mình…thưởng cho vợ Quản Thanh. Ca ca có thể học cách xử sự của mẫu thân. Như vậy vừa có thể chiếu cố hắn mà không làm cho các quản sự khác bất bình ở trong lòng” vợ Quản Thanh chính là Hổ Phách.

Ánh mắt của Từ Tự Truân sáng lên “ Tại sao ta không nghĩ ra nhỉ?”.

Có thể giúp Ca ca, Từ Tự Giới rất cao hứng.

“Quan tâm quá tất loạn” Hắn cười nói “ Tại tứ ca quá lo lắng thôi”.

Từ Tự Truân gật đầu,thành thật thừa nhận nói “ Đúng vậy, ta vừa nghĩ tới ngay cả người mẫu thân lưu lại ta cũng không chiếu cố được, trong lòng rất rầu rĩ…..” Sau đó cười nói “ Lời của đệ đã nhắc nhở ta, tổ mẫu cũng thường làm như vậy, xảy ra chuyện tốt gì cũng đều lấy bạc của mình ra khen thưởng cho người bên cạnh. Ta muốn suy nghĩ thật kỹ nên xử trí thế nào với Đào Thành”.

Thập Nhất Nương hung hăng vỗ một cái vào bàn chân trắng nõn của tiểu nhi tử “Xong rồi” sau đó gọi nha hoàn đem nước rửa chân đổ bỏ. Cẩn ca nhi liền che chân “Ai nha” một tiếng.

“Mẹ” hắn bĩu môi, bộ dạng ủy khuất mói “ Tay mẹ đánh mạnh, chân của con đau quá”

“Đau” Thập Nhất Nương cười ngồi xuống mép kháng nói “ Con lớn như vậy mà còn ầm ĩ muốn mẹ rửa chân cho, không hung hăng đánh cho hai cái, thì đuôi của con sẽ vểnh lên trời luôn”

Cẩn ca nhi cười hì hì, ôm nàng từ phía sau.

“Mẹ à,hôm nay chúng con đi Điền trang của Tứ ca” Buổi sáng hắn trở về ngủ một hồi, rồi ngồi xe ngựa đi Tú Ngọc viện, Xế chiều thì ở trong thư phòng của Từ Lệnh Nghi tô chữ, còn chưa kịp kể chuyện với Thập Nhất Nương “Điền trang của Tứ ca thật lớn, xe ngựa đi hồi lâu mới ra đến ngoài. Phụ thân hôm nay còn giáo huấn Tứ ca, nói Tứ ca không nên cho Đào Thành nhiều bạc như vậy…..”

Thập Nhất Nương đã sớm biết. Hôm nay Từ Lệnh Nghi ở đây nằm trên giường từ sáng đến trưa. Mặc dù không thở ngắn thở dài nhưng tâm tình cũng không cao.

“Con chính là tiểu mach lẻo” nàng cười vỗ vỗ lên bả vai nhỏ bé của nhi tử “Mau ngủ đi, sáng sớm ngày mai còn phải đi Tú Ngọc viên đấy”.

“Dạ” Cẩn ca nhi ngoan ngoãn chui vào chăn “Sớm biết Phụ thân không ngủ qua đêm ở bên ngoài con đã không đi. Làm hại con suýt chút nữa còn không đứng trung bình tấn được” hắn oán giận nói “ Nhưng chuyện này con thấy Đào Thành tuy có lỗi nhưng lỗi của Tứ ca còn lớn hơn”.

Thập Nhất Nương sửng sốt.

“Một trăm lượng bạc có thể mua được vài nha hoàn, Tứ ca cho Đào Thanh một khoản tiền lớn như vậy, sao hai mắt Đào Thành không đỏ lên được, sao không động tâm tư được, nhưng hết lần này đến lần khác Tứ ca lại không giao việc rõ ràng, cứ qua loa đưa cho hắn toàn bộ như vậy, hắn không động tâm tư mới lạ. Kết quả bị phụ thân quát mắng, ngay cả khiển trách Đào Thành cũng không biết phải làm thế nào?” hắn vừa nói vừa trở mình nhìn Thập Nhất Nương “Nếu là con,con sẽ nói rõ ràng: hai mươi lượng bạc cho ngươi uống rượu,còn tám mươi lượng để mua vàng mã. Người thử nghĩ xem hắn có dám mua mười lượng vàng mã không” hắn bắt chước giọng nói âm trầm của người lớn.

Thập Nhất Nương hiểu ý của nhi tử.

Đem những việc Đào Thành phải làm nói rõ, phần thưởng cho hắn cũng phải nói rõ ràng. Tra ra Đào Thành không làm đúng theo phân phó, thì có thể hung hăng trừng phạt hắn một phen. Từ Tự Truân vì nói không rõ ràng, Đào Thành có thể ngụy biện nói thành hắn hiểu dùng mười lượng đi mua vàng mã cho Đào mama còn lại là thưởng cho hắn. Dĩ nhiên có can đảm ngụy biện với gia chủ là rất ít nhưng cách làm của Từ Tự Truân là không chặt chẽ cẩn thận.

“Con cái này là học ai?” Mặc dù như thế nàng vẫn rất kinh ngạc khi nhi tử sớm hiểu biết như vậy.

“Chuồng ngựa của phủ Bảo Định muốn tặng ngựa cho Binh bộ, phụ thân nói với quản sự chuồng ngựa như vậy” thần sắc Cẩn ca nhi mang theo chút kiêu ngạo nói “Phụ thân cho người này hai nghìn lượng bạc. Trong đó một nghìn tám trăm lượng là để cho quản sự lo liệu, còn hai trăm lượng là cho hắn uống rượu. Lúc đó quản sự kia lộ ra thần sắc vui sướng, còn dập đầu cảm ơn phụ thân”.

Thập Nhất Nương không nhịn được phì cười “ Con nha, cả ngày chỉ biết học những thứ lộn xộn này” sau đó nghiêm mặt nói “ Con xem, con chẳng qua là đã gặp phụ thân xử lý qua chuyện tương tự, thế mới biết nên xử lý như thế nào? Tứ ca của con chưa từng nhìn thấy tự nhiên là không biết. Con không thể vì vậy mà đắc ý, và cảm thấy Tứ ca con không lợi hại rồi chỉ trích hắn. Phải biết rằng: Phu thê bất hòa hàng xóm lấn, huynh đệ bất hòa bị nô lấn ( vợ chồng không hòa hợp, đồng tâm sẽ bị người ngoài lừa gạt, ức hiếp. anh em bất hòa bị người hầu trong nhà lừa gạt). Dù sao Truân ca cũng là ca ca con, làm đệ đệ mà nghị luận ca ca như vậy là không tốt, không hay. Con nhất định phải nhớ kỹ, nhớ kỹ cho ta, biết chưa?

“Biết rồi” Cẩn ca nhi có chút ngượng ngùng cười cười, thân thể trườn xuống, lấy chăn che kín đầu.

“Mới vừa rồi còn khoa trương khen mình làm tốt” Thập Nhất Nương đem chăn kéo xuống hở mặt Cẩn ca nhi ra “ Làm sao? Hiện giờ biết ngại ngùng, xấu hổ? Cẩn thận ngộp thở đó”

Cẩn ca nhi nhếch miệng cười.

Thập Nhất Nương đi khiêu ngọn đèn nhỏ lại, nửa nằm vỗ lưng Cẩn ca nhi “Nhắm mắt lại”.

Cẩn ca nhi cười khanh khách, úp mặt vào lòng Thập Nhất Nương, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Thập Nhất Nương nhìn chăm chú khuôn mặt hồng hào của nhi tử dưới ánh đèn. Khóe miệng nhếch lên thật cao. Một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng giúp nhi tử đắp lại chăn, nhẹ nhàng bước chân ra khỏi sương phòng.

“Đã ngủ rồi” Từ Lệnh Nghi đặt quyển sách trên tay xuống, vẻ mặt có chút buồn bã.

“Là chuyện của Truân ca?” Thập Nhất Nương cười ngồi xuống bên cạnh hắn nói “Truân ca là một người thuần lương, mà chuyện này lại liên quan đến thị tỳ của mẫu thân ruột thịt Truân ca, trong chốc lát muốn giải quyết cũng khó. Lúc này, chàng phải cho Truân ca chút thời gian để suy nghĩ kĩ càng chuyện này. Chàng cũng đừng gấp, trước tiên cứ ngồi nhìn xem thế nào. Nếu còn không được, lúc đó chàng hãy sầu mi khổ kiểm(mặt mày ủ rũ) cũng không muộn a”.

Cuộc nói chuyện làm Từ Lệnh Nghi vui lên.

Thập Nhất Nương nhân cơ hội này trêu ghẹo hắn “Sau này Hầu gia không được như vậy nữa. Trong lòng không thoải mái, cũng đừng bày sắc mặt cho thiếp thân nhìn, thiếp không phải là người gây rắc rối cho ngài, tự nhiên lại bị liên lụy…”.

“Đúng, đúng vậy…” Từ Lệnh Nghi cầm lấy tay nàng nói “ Tất cả là ta không tốt…” Vừa nói, vừa từ từ thu lại nụ cười trên miệng, ánh mắt nhìn Thập Nhất Nương chăm chú “ Mặc Ngôn, trong nhà may mắn có nàng…”.

Lời nói trịnh trọng thế này làm cho Thập Nhất Nương có chút ngượng ngùng.

“Ngày mai Thiếp có hẹn Đại ca tính toán sổ sách” Nàng đứng lên nói “Thiếp đi rửa mặt trước…” Lời còn chưa dứt, một tay Từ Lệnh Nghi dùng một chút lực, Thập Nhất Nương ngã vào lồng ngực hắn.

“Ta cũng chưa tắm” Từ Lệnh Nghi nói nhỏ bên tai nàng “ Hai chúng ta cùng tắm…”.

*****

Mới sáng sớm ngày thứ hai, tiểu nha hoàn đã bẩm báo La Chấn Hưng đến rồi. Thập Nhất Nương có chút bối rối đi đến Hoa Sảnh, tịnh phòng và trong nội thất khắp nơi đều ướt nhẹp. Bọn người Thu Vũ hoặc là thu dọn tịnh phòng, hoặc là thay màn, chăn đệm.

“ Truân ca đã định ngày thành hôn chưa?” Vừa ngồi xuống La Chấn Hưng liền hỏi.

“Mấy hôm trước bọn muội đã nhờ Khâm Thiên Giám xem ngày rồi, cũng nhờ Hoàng tam phu nhân đi đến Khương phủ, giờ chỉ chờ tin tức của họ thôi.”

La Chấn Hưng gật đầu, chần chờ nói “ Hầu gia….không đến sao?”

Nhiều năm như vậy Từ Lệnh Nghi chưa từng hỏi han đến sản nghiệp Nguyên Nương lưu lại.

“Hầu gia đi phủ Định Quốc công” Thập Nhất Nương nhớ lại bốn bề yên tĩnh ở nội thất khi Từ Lệnh Nghi ngồi trên giường lớn cạnh cửa sổ đọc sách, trong lòng có chút thẹn đỏ mặt.

La Chấn Hưng nhẹ nhàng thở dài, đang định nói thì Từ Tự Truân đến, vấn đề này liền ngưng lại, chuyển sang nói chuyện ban giao.

Từ Lệnh Nghi chỉ quan tâm đến Từ Tự Truân.

Chỉ trong mấy ngày đã giao hết sản nghiệp của Nguyên Nương cho Từ Tự Truân. Ngày thành thân của Từ Tự Truân đã chọn được, hắn cho gọi Đào Thành vào phủ. Đầu tiên, nhẹ nhàng nói cho Đào Thanh biết: Mấy hôm trước hắn đi làm chuyện quan trọng, thuận tiện ghé thăm mộ Đào mama. Lại cho Đào Thanh ba mươi lượng bạc để hắn mua vàng mã, đồ cúng cho Đào mama, đem ngày hắn thành thân báo cho Đào mama biết. Sau đó hỏi Đào Thành như vậy có thiếu tiền dùng không? Nếu thiếu thì thêm tiền của hắn. Lần đầu tiên Từ Tự Truân không lưu Đào Thành ở lại phủ ăn cơm.

Đào Thành vừa thẹn vừa xấu hổ thẳng bước mà đi.

Từ Lệnh Nghi thở phào nhẹ nhõm cùng Thập Nhất Nương chuẩn bị hôn sự cho Từ Tự Truân: “…..Ngày hai mươi sáu tháng chín là một ngày tốt lành. Trước tháng sáu, tân phòng sẽ được tu sửa, đổi mới hoàn toàn. Rèm, màn, song sa ( vải mỏng treo cửa sổ)…trước tháng bảy nên thay. Tháng tám bắt đầu mời khách.Đầu tháng chín liền đem chuyện mở tiệc chiêu đãi định ra. Ta xem thời gian cũng dư dả” lại nói “ Đã báo tin tức cho bên Dư Hàng chưa?”.

“ Đại ca đã cho người đưa tin tới Dư Hàng”. Thập Nhất Nương cười nói “ Nhóm người Đại tẩu nhất định sẽ tới, chẳng qua không biết Phụ thân có tới hay không?”

“Bên Nam Kinh mọi người đều đến” Từ Lệnh Nghi nói tới thân thích Từ gia “Nàng sớm chút cho người đến mấy sân ở Bách Hoa Quán nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ từ trong ra ngoài, tránh cho đến lúc đấy lại không có chỗ ở”.

Hai người thương lượng hồi lâu, Thập Nhất Nương làm tiệc thọ cho Thái phu nhân, qua tết Đoan Ngọ tân phòng cũng đã được quét vôi đổi mới hoàn toàn.

Thập Nhất Nương lại tiếp tục cho người chuyển đồ của Nguyên Nương đi. “ Phía trước Tiền sảnh trái phải là sương phòng, làm thư phòng cũng tốt, làm Hoa Sảnh tiếp khách cũng được. Đến lúc Khương thị vào cửa cho nàng tự an bài đi. Phòng thứ hai làm tân phòng cho con, còn đồ của mẫu thân con thì bày ở phòng thứ ba. Hàng năm, vào ngày giỗ con cũng có thể tế bái một phen.”

“Mẫu thân” thần sắc của Từ Tự Truân kích động, vành mắt hơi hồng “ Mẫu thân đã qua đời nhiều năm như vậy, con nghĩ hay là quên đi…..” Mặc dù là nói lời cự tuyệt nhưng giọng nói có chút do dự.

Nếu không phải là Từ Tự Truân cố kỵ cảm thụ của nàng, thì làm sao lại do dự? Có lẽ hắn đã khẳng định vị trí kế mẫu của nàng.

“Cứ như vậy đi” Thập Nhất Nương cười bưng trà.

Ánh mắt Từ Lệnh Nghi nhìn nàng hơi phức tạp.