Thứ Nữ Công Lược

Chương 664: Náo Nhiệt (trung)



Thập Nhất Nương ôm eo Từ Lệnh Nghi mặt dán vào lưng hắn.

“Sao vậy?” Từ Lệnh Nghi có chút mơ màng nói “ Nơi nào không thoải mái ư?”.

“Không có” Thập Nhất Nương giọng nói có chút rầu rĩ “Chính là muốn ôm chàng thôi”.

Từ Lệnh Nghi trái lại ngủ không được, sờ mặt nàng.

Trên mặt nhẵn nhụi, bóng loáng không có dấu vết nước mắt.

“Nóng đến chết rồi” Mấy năm trước thân thể Thập Nhất Nương có chút không tốt, Từ Lệnh Nghi thành ra như chim sợ ná (súng: làm bằng một cành cây có hai nhánh cân nhau, buộc dây cao su vào hai đầu cành, ở giữa dây cao su buộc lấy một miếng da để cho viên sỏi nhét vào giữa,kéo ra bắn) không dám để nàng nóng, không dám để nàng lạnh. Ban đêm mùa hạ không dám dùng băng, không thể làm khác hơn là dùng tiêu sa (lụa tơ tằm) che cửa sổ thay vải đay để đón gió mát. Thấy Thập Nhất Nương không nói gì hắn cởi áo trong nhét xuống cuối giường, sờ soạn dưới gối lấy cây quạt phần phật quạt hai cái.

“Đưa cho thiếp” Thập Nhất Nương đưa tay lên cầm lấy quạt không nhanh không chậm giúp hắn quạt.

“Để ta quạt cho! Quạt như vậy không có mát” Từ Lệnh Nghi nói “Đợi lát nữa lại kêu mỏi tay” Đem cây quạt lấy lại “ Ta nói để cho tiểu nha hoàn ở bên cạnh quạt, nàng lại không thích…..Thật là hành hạ người” Đang nói thì bả vai bị nhẹ nhàng liếm một cái. Da thịt của hắn lập tức bị kéo căng. Hắn vô cùng đắc ý nhưng lại sợ mình hiểu nhầm. Không khỏi ngừng lại rồi thở ra.

Đôi môi ấm kéo dài từ sống lưng hắn hôn xuống…Cảm giác tê dại từ đáy lòng lan ra tứ chi hắn. Hắn nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác này một lát.

“Mặc Ngôn” Cơ thể hắn lập tức bị đốt nóng.

“Dạ” Thập Nhất Nương đáp lại hắn, tiếng nói như khinh phong hiểu nguyệt (gió mát trăng thanh: ý nói âm thanh ngọt ngào,dễ nghe), thổi qua tim hắn.

Nàng lại một lần nữa ôm eo hắn, đường cong thân thể dán thật chặt vào lưng hắn, để cho hắn có thể cảm giác được trước ngực đẫy đà mình.

Từ Lệnh Nghi cúi đầu nở nụ cười.

Đây là lần đầu tiên….Hắn cũng không phải là loại người nhận được vận khí tốt mà lại bỏ qua. Xoay người liền đem Thập Nhất Nương ôm lên trên người hắn. Trong bóng đêm mắt của hắn như Hắc Diệu Thạch (mắt đen nhánh) thỉnh thoảng lại phát ra chút ánh sáng.

Thân thể cứng rắn đẩy tới mềm mại của nàng.

Đây là tư thế hắn thích nhất cũng là tư thế nàng không thích nhất.

Hắn chỉ cần ngẩng đầu, trước mắt hắn sẽ nhìn thấy không xót gì biểu hiện của nàng.

Mỗi khi lúc này nàng sẽ ôm thật chặt cổ của hắn, hắn phải kiên nhẫn dụ dỗ hồi lâu mới buông tay ra…..nhưng lúc này đây …..Thập Nhất Nương cắn cắn môi…..vẫn nhào vào trong ngực của hắn.

Từ Lệnh Nghi khẽ cười một cái, từ từ cởi xiêm y của nàng, hướng dẫn nàng cắn nuốt cứng rắn của hắn từng chút một.

“Cho ta nhìn xem, ừ” lần này hắn không có phí công liền được như ước nguyện. Hơn nữa là bị chủ động nghênh hợp, nhìn thân thể tuyết trắng lộ ra đầy đủ, vòng eo mảnh dẻ, nơi no đủ mềm mại đẫy đà ở trên không trung họa ra từng đường cong xinh đẹp. Trong lòng Từ Lệnh Nghi rung động, hứng thú dâng cao. Chỉ cảm thấy huyết mạch căng phồng, cổ họng vừa khô vừa chát. Tim đập cuồng loạn không dứt. Muốn nàng nhanh lên một chút, nhanh lên nữa. Nàng lại như cường lỗ chi mạt (nỏ mạnh hết đà), càng ngày càng chậm….. Tóc đen nhánh ướt nhẹp của nàng dính vào thái dương, tay run rẩy vịn bờ vai hắn, hơi thở dồn dập. Cũng biết chuyện như vậy không hy vọng được vào nàng…

Từ Lệnh Nghi oán thầm nghĩ, hai tay có lực cầm lấy eo nàng…. Thẳng lên rơi xuống, đường cong duyên dáng biến thành kích động thoải mái….. “ Từ Lệnh Nghi…..” Thập Nhất Nương cảm thấy mình như mảnh lá cây trong mưa rào gió lớn, chỉ có thể giữ lấy tay hắn thật chặt, mới không còn suy yếu “Chàng chậm chậm một chút…..Thiếp không được…..” Thân thể đã mềm nhũn ngã xuống….. Từ Lệnh Nghi ngồi dậy ngậm một bên ngực diễm lệ của nàng….. Thập Nhất Nương toàn thân căng thẳng, động tác của hắn so với vừa rồi càng thêm cuồng giã hơn.

“Từ Lệnh Nghi…..” Giọng nàng mang theo chút u oán, lại như mang theo chút ngây thơ, nàng run run rẩy rẩy nằm trong lòng ngực hắn….. Nhắm hai mắt lại….. “Thế này thì không được” giọng nói Từ Lệnh Nghi mang theo chút chế nhạo cúi đầu thật thấp ở bên tai nàng khẽ nói. Nàng đã không có khí lực để ý tới, đầu óc choáng váng…..Vừa cảm giác ngủ, trời đã tờ mờ sáng, phía ngoài truyền đến thanh âm bọn nha hoàn đi lại.

Nàng chìm vào giấc ngủ ngon.

Một đêm không mộng mị, dường như thân mình cũng không có lật qua, cánh tay bên trái tê tê. Nhưng tim lại thấy ung dung, an bình, tĩnh lặng. Thân thể như chồi non đâm cành vào tháng ba tươi mát tự nhiên.

“Đã tỉnh” giọng nói dịu dàng của Từ Lệnh Nghi vang lên phía trên đỉnh đầu nàng “Ta còn cho rằng nàng sẽ ngủ nướng” Trong giọng nói như chứa tiếng cười “Tối ngày hôm qua thế nhưng bất tỉnh, hù dọa ta…..” Thập Nhất Nương xoay mình, chôn mặt mình trong ngực Từ Lệnh Nghi, hai tay ôm chặt hông của hắn, bộ dạng vô cùng lưu luyến.

“Sao vậy?” Từ Lệnh Nghi khẽ cười, nhón tay khẽ cuốn một lọn tóc trơn mượt như gấm vóc của nàng, đang tán loạn trên gối uyên ương đưa lên đầu mũi ngửi.

Hương hoa hồng nhàn nhạt, sâu sắc mà hàm xúc.

Thập Nhất Nương ngồi dậy “Hôm nay khí trời thật tốt”

“Phải không?” Từ Lệnh Nghi nhìn không nhúc nhích tấm màn vải đay màu vàng nghệ.

Sáng sớm, một chút gió cũng không có mà là khí trời tốt!

Hắn nhướng lông mày, Thập Nhất Nương đã cười dài xuống giường, lười biếng vươn vai.

Sáng sớm ở bên trong ánh sáng mong manh, đường cong lung linh như giữa gió xuân lộ ra cành lá mềm yếu, bền bỉ mang nhiều vẻ.

“Hôm nay có rất nhiều chuyện” Nàng quay đầu lại, làn da trắng sáng như tuyết, lún đồng tiền như hoa “Muốn đem thuyền Tương, thuyền Bồng lấy ra mở tiệc chiên kế, bàn bằng gỗ Hoàng Lê Mộc, đồ chứa bằng đồ sứ có hoa văn, còn có rạp che nắng…..Trong hậu hoa viên ở Dư Hàng cũng có hồ, nhưng rất nhỏ nên không thể chơi thuyền, nuôi rất nhiều cá chép. Di nương có đôi khi nằm trên ghế mỹ nhân rắc ít thức ăn cho cá, hấp dẫn rất nhiều cá chép đến tranh giành thức ăn, rồi nhìn cười rạng rỡ…..Lần này chúng ta đến Bích Y hồ chèo thuyền đi, chàng nói có được hay không?” Nàng nằm trên giường hỏi Từ Lệnh Nghi.

Ánh mắt Từ Lệnh Nghi lại nhìn theo làn da tuyết trắng của Thập Nhất Nương.

Đôi môi đỏ tươi khẽ cười nhếch lên, như ẩn như hiện ở trong trên nền xanh nhạt của chiếc yếm lót, càng tăng thêm vẻ mê hoặc, quyến rũ.

Nắm lấy hai tay của nàng, đem nàng kéo lên giường, cách yếm ngậm lấy đầu ngực diễm lệ vào trong miệng…..Tiếng bước chân nhè nhẹ ngày càng gần……Không có chống cự, không có trách giận, không có đẩy ra chối từ….. cánh tay mềm nhũn phấn hồng của Thập Nhất Nương khẽ ôm Từ Lệnh Nghi thật chặt, mặc cho hắndư dữ dư thủ( ý nói mặc cho hắn trêu đùa),còn ôn nhu hôn lên đầu hắn một cái….. Tay Từ Lệnh Nghi nhân cơ hội tiến vào trong yếm không chút do dự xoa bóp một hồi, lúc này mới buông nàng ra.

Lụa trắng che lấp, nhan sắc diễm lệ loáng thoáng có thể thấy được, tâm tình Từ Lệnh Nghi lay động, thấp giọng bĩu môi rầm rì nói mấy câu.

“Cái gì?” Thập Nhất Nương không nghe được rõ ràng, buông Từ Lệnh Nghi ra, ngồi dậy mặc lại xiêm y.

“Ta nói” Từ Lệnh Nghi thanh âm rầm rĩ, lớn hơn lúc nãy một chút “Nếu di nương hàng năm đều tới Yến Kinh được thì tốt. Lần này là mùa hè, ta xem lần sau là mùa đông tới thì tốt…..Mùa đông bên ngoài mưa tuyết rơi xuống, ở trong chăn ấm áp, hòa ái cùng nhau” vừa nói vừa vuốt ve từng tấc một đi xuống.

Càng nói càng không thể tượng tượng nổi.

Thập Nhất Nương “phi” thoáng cái tránh ra chỗ khác, xoay người trốn sang tấm bình phong bên cạnh thay lại y phục.

Cẩn ca nhi chạy vào.

“Phụ thân, người lười rồi, sao vẫn chưa rời giường?” hắn đã sớm rửa mặt tốt lắm, mặc áo lụa ngắn màu nâu. Hai mắt thật to, sáng ngời lại lóe lên vẻ hưng phấn mãnh liệt “Hôm qua con tới người vẫn còn trên giường, hôm nay cũng vậy…” hắn vừa nói vừa đến kéo phụ thân “Hôm nay phải thức dậy sớm một chút mới tốt”.

Từ Lệnh Nghi cười ha ha, ôm nhi tử ném lên trên không rồi đỡ lấy, liếc qua tấm bình phong gỗ tử đàn chạm khắc Thiên Nữ Tán Hoa, khẽ giọng nói “ Xế chiều nay chúng ta đi cưỡi ngựa?”.

“Tốt” Cẩn ca nhi suýt nữa vung hai tay lên hoan hô, nghĩ đến vừa rồi phụ thân giảm thanh âm xuống, lại gấp rút nhịn xuống hưng phấn, nhỏ giọng xuống “ Có phải là không được nói cho mẹ biết không?”.

Từ Lệnh Nghi do dự một chút.

Ánh mắt Cẩn ca nhi sáng quắc “Phụ thân, nếu mẹ hỏi tới thì nói, nếu như mẹ không hỏi tới- Ngày mai bà ngoại, mợ, cậu út, dì, biểu ca, biểu tỷ, biểu đệ, biểu muội đến làm khách, mẹ bận như vậy, chuyện nhỏ này chúng ta không cần phải nói cho mẹ biết nhé” Vừa nói vừa khẽ nhếch miệng len lén cười.

“Con đúng là tiểu giảo hoạt” Từ Lệnh Nghi buồn cười nhưng cũng không có mắng hắn.

Cẩn ca nhi cười có chút đắc ý.

Thế nhưng, Thập Nhất Nương vẫn phát hiện.

“Con xế chiều nay đã làm gì?” Nàng bận rộn một ngày, đem những công việc mở tiệc chiêu đãi ngày mai an bài thỏa đáng, lúc này mới ngồi xuống nhấp ngụm trà “Con đừng có nói là không đi đâu, hay là ở Tú Mộc viện luyện quyền giầy của con vô cùng bẩn, trong phủ không có chỗ nào bẩn như vậy” “Mẹ làm sao biết giầy con vô cùng bẩn…” Cẩn ca nhi vô cùng ngạc nhiên hỏi, rất nhanh liền hiểu ra “Con biết rồi, nhất định là Hồng Văn nói cho người biết” Vừa nói giọng điệu lại ngừng một chút “Nếu không chính là A Kim” Vẻ mặt có chút tức giận, nghĩ đến Mẫu thân nghiêm khắc….liền ở trước mặt Mẫu thân không giám nói dối, huống chi Hồng Văn, A Kim các nàng đều đứng yên, im lặng “Con cùng phụ thân cùng nhau…” thanh âm kéo thật dài, ánh mắt tội nghiệp nhìn Từ Lệnh Nghi.

Từ Lệnh Nghi nhìn thấy buồn cười nói “Chúng ta đi cưỡi ngựa” Suy nghĩ rồi nói tiếp “Hôm nay Truân ca có buổi học cưỡi ngựa bắn cung, ta đem Giới ca cùng Cẩn ca nhi qua đó cùng cưỡi ngựa, cho bọn chúng vận động, nam hài ai lại suốt ngày nuôi trong nội viện thành dạng gì”.

Thập Nhất Nương vô luận như thế nào cũng sẽ không trước mặt bọn nhỏ không cho Từ Lệnh Nghi mặt mũi, cười nói “Thiếp xế chiều không nhìn thấy Cẩn ca nhi, vào phòng hắn lại thấy y phục, giầy bẩn của hắn thay ra…” Dọa thiếp lo lắng một hồi.

Từ Lệnh Nghi liền vỗ nhẹ vai của nàng “Không có chuyện gì, là ta tự mình mang theo Cẩn ca nhi”.

Thập Nhất Nương cũng tự cảm thấy mình có chút lo lắng thái quá.

Nàng lo lắng an nguy cho Cẩn ca nhi, chẳng nhẽ người làm phụ thân Cẩn ca nhi như Từ Lệnh Nghi lại không lo lắng.

Nghĩ tới đây nàng không khỏi cười tươi sáng lên.

Cẩn ca nhi thở phào nhẹ nhõm.

Vẫn là đi theo phụ thân tốt…..Đi theo phụ thân, mẫu thân cũng sẽ nhân nhượng. Hắn nghĩ tới lần trước hắn muốn đỡ đẻ cho con chó Tam Tam, tổ mẫu không đồng ý. Kết quả phụ thân gật đầu, tổ mẫu cái gì cũng không nói…..Còn có Ngũ thúc, hắn muốn Sân ca nhi cùng đi bơi, Ngũ thúc không đồng ý. Kết quả phụ thân nói “Tốt” Ngũ thúc không những đồng ý mà còn cùng phụ thân dẫn bọn hắn đi Bích Y hồ…..Cẩn ca nhi không khỏi nhìn về phía Phụ Mẫu.

Mẫu thân ngồi ở Đại Kháng gần cửa sổ, phụ thân đứng gần bên mẫu thân vẻ mặt vô cùng nhu hòa, cúi đầu đang nói gì đó với mẫu thân, mẫu thân mỉm cười, ngẩn đầu lên nhìn phụ thân, ánh mắt bất chợt trở lên cực kỳ giống nhau…..Ruốc cuộc như thế nào, hắn cũng không rõ ràng lắm…..Dù sao cùng không giống bình thường …..Cẩn ca nhi gãi gãi đầu.

Nhìn thấy phụ thân cùng mẫu thân cười lên.

Nụ cười kia sâu tận đến đáy mắt…Cả khuân mặt đều bừng sáng,vui vẻ.

Cẩn ca nhi đột nhiên có chút bất an.

Hắn vọt tới nhào vào trong ngực Thập Nhất Nương “Mẹ, mẹ con đói bụng rồi”.

“Vậy chúng ta dùng bữa tối sớm một chút” Thập Nhất Nương ôm lấy hắn, trong giọng nói mang một chút cưng chiều khó nhận thấy.

Hắn vội ngẩn đầu nhìn về phía phụ thân.

Phụ thân nhìn hắn cười dạt dào.

Không biết tại sao bỗng nhiên Cẩn ca nhi cảm thấy mỹ mãn trong lòng.

Hắn đỉnh đạc nằm trên giường gạch.

“Con muốn ăn thịt viên, con muốn ăn thịt ba chỉ, con muốn ăn tương giò, muốn ăn bao tử heo thủy tinh”.Nằm ở đó ầm ĩ nói.

Người khác nói hài tử càng lớn càng không có ý nghĩa, nhưng tiểu tử này, càng lớn càng có ý nghĩa.

Nghĩ tới đây,hắn không khỏi xoa xoa đầu nhi tử.