Nhóm tỳ nữ đưa Nguyễn thị thần sắc điên cuồng đi, Hạ Thính Ngưng mới chậm rãi ngồi xuống bên bàn, bình phục cảm xúc trong lòng.
Vãn Ngọc vội vàng bưng trà nóng tới đưa cho Hạ Thính Ngưng, mở miệng nói:
“Tiểu thư uống chén trà cho đỡ sợ, không cần để ý lời của tới bà điên kia.”
Vừa nghe liền biết nàng cũng tức đến không thôi, ngay cả tôn ti khắc vào tận xương không cũng quan tâm, há miệng liền gọi Nguyễn thị là bà điên.
Hạ Thính Ngưng nhấp mấy ngụm trà nóng, lấy lại bình tĩnh. Mặc dù nàng không tin thần cùng quỷ, nhưng chỉ cần chạm đến người thân, ít nhiều nàng cũng sẽ kiêng dè. Càng miễn bàn lúc này Nguyễn lại nguyền rủa hài tử của nàng cùng Dung Cẩn. Điều này làm cho lòng nàng thế nào cũng không thoải mái được, trái tim dao động không ngừng.
Lời này không khác nào để một người phát lời thề độc.
Nếu nguyền rủa nàng, nàng trước giờ nhìn mọi thứ thông suốt nên không cảm thấy có gì, nhưng nếu để người khác nguyền rủa người thân của nàng, nàng đương nhiên không đồng ý.
Đây là người hiện đại, chẳng sợ nguyền rủa nàng chết một ngàn một vạn lần nàng cũng không quan tâm, nhưng chỉ cần đề cập tới người thân, người yêu của nàng, trong lòng không tránh khỏi có chút kiêng kị.
Uống trà nóng, Hạ Thính Ngưng cảm giác hơn chút, nhưng trong lòng vẫn có chút buồn bực, liền nằm lên trên giường khắc hoa, muốn hảo hảo nghỉ ngơi một chút.
Ngày này, biết Nguyễn thị vọt vào Thanh Lan viên tranh cãi ầm ĩ, Tĩnh Vương phi cũng không tiếp tục khách khí với nàng ta nữa, căn dặn hạ nhân giam cầm nàng ta ở trong Quỳ viên, thân mình chưa dưỡng tốt liền không được bước ra cửa phòng nửa bước.
Chỉ là không ngờ, buổi sáng Nguyễn thị vừa mới bị giam cầm, buổi chiều Nguyễn Thừa tướng phu nhân liền đến Tĩnh Vương phủ.
Chuyện này làm cho trong lòng Tĩnh Vương phi lại không thoải mái một trận.
Bà cũng chỉ là trừng phạt nho nhỏ với Nguyễn thị, Thừa tướng phủ lần nào cũng sẽ tới nói mấy câu. Nhìn toàn Kinh đô, làm gì có nhà thân mẫu nào suốt ngày tới bên nhà phu gia như vậy.
Tĩnh Vương phi chịu đựng bất mãn tràn đầy trong lòng, tùy tay để tỳ nữ đem mời người đến đại sảnh.
Sắc mặt bà có chút không tốt ngồi xuống trước kính trang điểm, căn dặn tỳ nữ trang điểm lại.
Lí ma ma đứng bên cạnh là người hầu hạ Tĩnh Vương phi đã lâu, vừa nhìn liền biết chủ tử cố ý mặc kệ Nguyễn phu nhân kia, để bà ta chờ một hồi đi.
Nghĩ vậy, Lí ma ma không khỏi nói với tỳ nữ trang điểm:
“Tháo búi tóc ra, lại vấn lăng vân kế, lại chọn một bộ trang sức khác, đều cẩn thận chút.”
Nhóm tỳ nữ không dám tiếp lời, Lí ma ma nói như thế nào các nàng liền làm như thế ấy.
Tĩnh Vương phi cũng không nói chuyện, chỉ là mặt hơi giãn ra chút chút.
Ép buộc không ít thời gian, Tĩnh Vương phi nhìn trang dung rực rỡ hẳn lên trong kính, không khỏi vừa lòng nhẹ gật đầu, lúc này mới đứng dậy muốn đến trong sảnh gặp Nguyễn phu nhân kia.
Mà lúc này Nguyễn phu nhân ngồi ở trong sảnh cũng không tốt đi đâu được, bà đã đến hồi lâu, Tĩnh Vương phi cũng không lộ diện một chút, chỉ để cho bà ngồi ở đây.
Tỳ nữ trong Vương phủ cũng chỉ dâng lên một chén trà xanh, ngay cả một đĩa điểm tâm cũng không có, đây không phải là chuyển biến cách ý nói không muốn gặp bà sao.
Nguyễn phu nhân ngực nghẹn, hết sức không thoải mái.
Ngồi chờ khổ sở hồi lâu, Tĩnh Vương phi mới chậm rãi đi tới, một tay dựa sức Lí ma ma, đoan trang ngồi trên ghế chủ vị. Không quên mở miệng nói với Nguyễn phu nhân:
“Bản cung luôn có thói quen ngủ trưa, sau khi thức dậy lại trang điểm lại, để Nguyễn phu nhân đợi lâu.”
Lời này nghe vào trong tai Nguyễn phu nhân đặc biệt bực bội.
Đây không phải là đang âm thầm ám chỉ bà không thức thời, cố ý chọn lúc người ta nghỉ trưa tới cửa quấy rầy sao.
Tĩnh Vương phi này vừa tới liền áp đảo tinh thần bà.
Nguyễn phu nhân chịu đựng không thoải mái trong lòng, miệng nở nụ cười nói:
“Vương phi khách khí, người một nhà không cần nói lời chia ra hai nhà. Chờ một hồi cũng có sao.”
Tĩnh Vương phi nghe vậy cũng không đáp lời, chỉ đưa tay dùng nắp đẩy lớp trà nổi lên trên chén, như lơ đãng nói:
“Không biết lần này Nguyễn phu nhân đi lại, là có chuyện quan trọng gì sao?”
Mặt mày Nguyễn phu nhân hơi chuyển, thần sắc hơi hơi bi thương nói:
“Vương phi cũng biết, hài tử đáng thương kia của ta thật vất vả mới hoài thai, không ngờ…, đúng là vô duyên vô cớ mất đi, người làm mẫu thân như ta, được khỏi đau lòng.”
Tĩnh Vương phi nghe xong động tác trong tay thoáng dừng, bà cũng biết việc này có kỳ quái, nhưng cố tình ma ma không tra được gì, lúc này bà không thể giải thích rõ ràng với Thừa tướng phủ được.
Nghĩ vậy, Tĩnh Vương phi cũng chuyển qua giọng xoa dịu nói:
“Chuyện này, Bản cung cũng cảm thấy đáng tiếc, chỉ là tra đến tra đi cũng không tra ra vấn đề gì. Phu thê bọn họ còn trẻ, khẳng định lại có thể có.”
Nguyễn phu nhân thu lại thần sắc bi thương, tiến vào chủ đề:
“Chẳng lẽ ngoại tôn đáng thương kia của ta cứ thế không rõ ràng mất đi sao? Phải biết rằng trong phủ đều đồn rằng do Thế tử phi ra tay độc ác, sao Vương phi lại nhẫn tâm nhìn nữ nhi của ta chịu khổ cũng không để ý.”
Thần sắc Tĩnh Vương phi lạnh lùng.
Nói nửa ngày, hóa ra là hướng về phía Ngưng Nhi mà đến.
‘Đinh’ một tiếng, Tĩnh Vương phi đậy nắp chén trà trong tay, sắc mặt không ngờ nói:
“Lời này của Nguyễn phu nhân sai rồi, đó chẳng qua là Hiên tức phụ cố ý ép buộc gắn lên đầu Ngưng Nhi, không có bằng chứng, há có thể nói lung tung. Nếu không vì thương hại Hiên tức phụ vừa mất hài tử, thương tâm quá độ nhất thời nói lỡ, ngươi cho rằng, Bản cung có thể tha thứ cho những lời ăn nói lung tung như vậy sao.”
Mở miệng ngậm miệng đều gọi ngoại tôn, hài tử kia không biết được là nam hay là nữ đâu. Lời không xuôi tai, đó cũng không phải thân tôn tử của bà, bà có rảnh tới mức phải quan tâm nhiều như vậy sao.
Nói trắng ra là do bản thân Nguyễn thị không có bản lĩnh, không giữ được hài tử.
“Nhưng Linh Nhi quả thật là vô duyên vô cớ sinh non, Vương phi cần phải cho Thừa tướng phủ chúng ta một lời giải thích.”
“Bản cung đã cho Lí ma ma đi tra khắp viện, nhưng là trong phòng Hiên tức phụ hết thảy bình thường, một chút vấn đề cũng không có. Lúc gặp chuyện nó cũng đang ở Quỳ viện, cũng không có người ngoài. Thực không biết làm sao nó có thể sinh non.”
Nguyễn phu nhân không thuận theo tiếp tục gây sự nói:
“Lời tuy như thế, mà ta nghe Linh Nhi nói, trù phòng trong Vương phủ là do Thế tử phi quản, nếu muốn thêm đồ vào thức ăn không phải là quá dễ dàng sao. Linh Nhi đáng thương của ta, còn trẻ tuổi không hiểu được những thủ đoạn này, cứ thế bị người hãm hại.”
Nói như vậy, chính là cố ý xem Hạ Thính Ngưng là hung thủ.
Tĩnh Vương phi nghe được mày nhăn chặt, ra tiếng cãi lại:
“Nước canh Hiên tức phụ uống ngày đó đã cho phủ y kiểm tra thực hư, đều là thứ tốt để cho nữ nhân có thai dưỡng thai, một chút vấn đề cũng không.”
“Chỉ là kiểm tra canh bổ của hôm đó, ai biết được có phải là canh bổ những ngày khác cũng không có vấn đề hay không.”
Nguyễn phu nhân cắn chặt không chịu nhả ra.
Tĩnh Vương phi nghe vậy không khỏi mang theo chút giận dữ nói:
“Vậy không biết Nguyễn phu nhân có cao kiến gì?”
Đây rõ ràng muốn cắn nhi tức của bà không tha, Nguyễn phủ nhân này sao cứ làm cho người sinh ghét như vậy.
Nguyễn phu nhân vừa nghe lời này, không khỏi giảm giọng điệu nói:
“Ta cũng biết Vương phi khó xử, dù sao không có chứng cứ rõ ràng, quả thật không thể lên án Thế tử phi.”
Đột nhiên nghe được lời thông tình đạt lý của đối phương, Tĩnh Vương phi cũng thoáng bình ổn cơn tức trong lòng.
“Chỉ là.”
Ngữ điệu Nguyễn phu nhân vừa chuyển, nói:
“Để một mình Thế tử phi quản trù phòng ta thật sự là lo lắng, sợ về sau lại xảy ra chuyện tương tự. Vẫn mong Vương phi có thể để Linh Nhi cũng học chưởng gia, miễn cho ngày sau lại bị người bắt nạt. Vương phi, Linh Nhi nó cũng là nhi tức của người nha.”
Ngụ ý đó là chỉ Tĩnh Vương phi bất công, chỉ lo cho Hạ Thính Ngưng, không chịu cho Nguyễn thị nắm quyền.
Tĩnh Vương phi vừa nghe, trong lòng nhất thời nổi giận.
Giỏi nha, hóa ra chiêu sau là ở chỗ này. Muốn mượn chuyện Nguyễn thị sinh non, mang lợi ích đến cho nó.
Bà đã nói mà, Nguyễn phu nhân này sao có thể bỗng nhiên thông tình đạt lý như vậy, nói ra một câu như thế, mất nửa ngày, là muốn mượn cơ hội đoạt quyền của Vương phủ.
Thật sự là tính kế thật tốt nha.
Tĩnh Vương phi cắn răn, không khách khí cự tuyệt:
“Chuyện trù phòng trước giờ Ngưng Nhi đều quản thỏa đáng, chưa bao giờ có sai lầm. Lời này Nguyễn phu nhân không khỏi quá mức vô lý, Bản cung há có thể đáp ứng.”
Sau này Vương phủ sẽ là của Cẩn Nhi, Nguyễn thị cũng không phải thân nhi tức của nàng, dựa vào cái gì phải uỷ quyền cho nó.
Sắc mặt Nguyễn phu nhân cứng đờ, giật giật môi, mở miệng nói:
“Vương phi, Linh Nhi cũng là nhi tức của người, người làm như vậy, chẳng lẽ không phải bất công, điều này làm cho người bên ngoài thấy sao.”
Uy hiếp bà?
Hừ.
Tĩnh Vương phi hừ lạnh một tiếng nói:
“Bản cung sao là bất công được, Cẩn tức phụ đường đường là Thế tử phi, tương lai là chủ mẫu của Vương phủ, chuyện trong phủ không giao cho nàng muốn giao cho ai.
Lại nói, từ lúc Hiên tức phụ vào cửa, những chuyện nó làm, cần Bản cung nói từng chuyện ra cho Nguyễn phu nhân nghe sao. Dựa vào tính cách kia của nó, đừng nói là quản lý trù phòng, cho dù phái thêm mấy nhóm tỳ nữ cho nó, Bản cung cũng kinh hồn bạt vía. Nếu thật sự cho nó quản chuyện, chỉ sợ không quá ba ngày, Vương phủ này rối thành một nùi. Nữ nhi do chính tay Nguyễn phu nhân dạy dỗ, chẳng lẽ còn không rõ ràng sao?”
Lời này của Tĩnh Vương phi thật sự rất khó nghe, từng câu từng chữ đều đâm lên trên mặt Nguyễn phu nhân, khiến sắc mặt bà hết xanh lại trắng.
Bà làm mẫu thân sao lại không biết tính cách của nữ nhi. Nhưng dù cho nữ nhi không tốt, cũng không chịu được người khác nói nó. Đặc biệt là Tĩnh Vương phi còn nói thẳng không khách khí như vậy, quả thực khiến bà không xuống đài được.
Tĩnh Vương phi xem sắc mặt Nguyễn phu nhân hết xanh lại đỏ, trong lòng thoải mái không ít, lại tiếp tục gõ vài câu:
“Nguyễn phu nhân cũng đừng quên, ngày nào đó Cẩn Nhi nhận vương vị, một nhà Hiên Nhi đều muốn chuyển ra khỏi Vương phủ sống riêng.”
Bà không cho Nguyễn thị cầm quyền là chuyện đương nhiên, nhị nhi tức này nếu là người an phận, bà có thể châm chước một hai, cố tình là đứa sống không yên, thích gây chuyện, sao bà có thể để cho Nguyễn thị tham dự chuyện quản gia.
Sắc mặt Nguyễn phu nhân trắng nhợt.
Ý của Tĩnh Vương phi này nói rõ chờ Tĩnh Vương gia vừa truyền ngôi liền muốn cho Linh Nhi đi theo phu quân của nó lập tức chuyển ra khỏi Vương phủ.
Tuy rằng từ xưa đến nay đều làm như vậy, nhưng lúc trước Tĩnh Vương gia yêu thương Bách Lí Trần Hiên, bà chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này. Dù sao với tính cách của Tĩnh Vương gia, đến lúc đó khẳng định sẽ cho nhị nữ tế một phủ tốt.
Nhưng hiện tại cũng không giống, thế cục xoay chuyển, Bách Lí Trần Hiên có một thân mẫu không thủ nữ tắc, Tĩnh Vương gia đã sớm không muốn nhìn thứ tử. Đến lúc ra riêng, không biết tình huống còn thành thế nào nữa.
Tĩnh Vương phi nhìn thấy Nguyễn phu nhân nhíu mày lại, đầy bụng tâm sự, không khỏi chế giễu một tiếng nói:
“Hiện thời trời nóng, Bản cung mệt mỏi cực kỳ, Nguyễn phu nhân xin cứ tự nhiên.”
Nói xong liền đứng dậy do Lí ma ma đỡ đi vào.
Để lại Nguyễn phu nhân thần sắc đen tối không rõ ngồi một mình ở đại sảnh.