Thứ Nữ Đương Gả: Nhất Đẳng Thế Tử Phi

Chương 69: Đêm động phòng (đêm tân hôn)



Edit: voi còi

Trong sa trướng màu đỏ, Bách Lí Dung Cẩn cùng Hạ Thính Ngưng đối diện nhau, trong mắt đều rõ ràng có bóng dáng của đối phương.

Hạ Thính Ngưng không tự giác  rụt lui ngón chân trắng nõn, hai chân ở trên thảm lửa đỏ có vẻ phá lệ trắng nõn đáng yêu. Nàng nhẹ nhàng mím môi, ngồi ở trên giường chờ Bách Lí Dung Cẩn ra tiếng trước.

Bên trong một mảnh an tĩnh, chỉ có sa trướng màu đỏ nhẹ nhàng phiêu động, trên bàn khi nến đỏ cháy phát ra tiếng "lách tách" rất nhỏ.

Làm cho người ta cảm thấy một chút bất an, Hạ Thính Ngưng giật giật môi, lại có chút buồn bực, sao còn không mở miệng nha, nàng đều đã làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý rồi. Nhưng đừng đợi đem nhẫn nại của nàng đều hết sạch.

Thật lâu sau, Bách Lí Dung Cẩn mới nhẹ nhàng cười, cả người nhất thời lóa mắt đến nỗi ngay cả bốn phía đỏ tươi đều mất đi nhan sắc. Hắn chậm rãi tới gần Hạ Thính Ngưng, đôi mắt xinh đẹp không hề chớp mắt thẳng tắp nhìn nàng, bàn tay trắng noãn thon dài khẽ vuốt lên hai má phấn nộn của đối phương.

Theo động tác Bách Lí Dung Cẩn tới gần, Hạ Thính Ngưng hơi hơi trừng mắt nhìn, tận lực điều chỉnh hô hấp của mình. Trải qua vừa rồi một phen xây dựng tư tưởng, lúc này trong lòng nàng đã không băn khoăn bất an như vậy. Chuyện tới trước mắt nàng ngược lại càng tỉnh táo lại.

Hai má truyền đến xúc cảm ấm áp từ hai tay của hắn, Hạ Thính Ngưng kinh ngạc nhìn đối phương một chút hướng nàng tới gần.

Đôi mắt xinh đẹp của Bách Lí Dung Cẩn bình tĩnh nhìn Hạ Thính Ngưng, theo khoảng cách giữa hai người càng lui càng ngắn, gần đến có thể cảm nhận được hô hấp của nhau. Bách Lí Dung Cẩn nhẹ nhàng, mềm nhẹ đặt lên cánh môi hồng nhạt sáng bóng mê người kia của Hạ Thính Ngưng, mềm nhẹ vô cùng khẽ hôn. Mang theo một loại cẩn thận nhu tình.

Hạ Thính Ngưng chỉ cảm thấy trên môi truyền đến xúc cảm ấm áp non mềm êm dịu, khiến nàng không tự giác nhẹ nhàng nhắm đôi mắt lại, hai tay cũng không khỏi đặt lên vạt áo trước của Bách Lí Dung Cẩn, nhẹ nhàng đáp lại  hắn.

Bách Lí Dung Cẩn càng hôn càng sâu, nhẹ nhàng cạy mở hàm răng của Hạ Thính Ngưng, môi cùng lưỡi nhất thời giao triền ở cùng nhau. Lúc đầu hai tay của hắn ôm má của nàng, lúc này cũng sửa vì một tay vòng qua cái cổ mảnh khảnh của đối phương, một tay lại gắt gao nắm chặt ở thắt lưng đầy một nắm tay kia của nàng.

Hô hấp của Hạ Thính Ngưng không khỏi có chút hỗn loạn, cả người nhẹ nhàng yếu đuối ỷ tại trong lòng Bách Lí Dung Cẩn, nàng nếm đến trong miệng hắn mang theo hương rượu, nhưng lại cảm thấy có chút say.

Bách Lí Dung Cẩn nhẹ nhàng mút lấy cánh môi anh đào mềm mại như cánh hoa của Hạ Thính Ngưng, lúc này nếm đến mùi hoa đào nhàn nhạt, bên môi không khỏi gợi lên một chút cười yếu ớt, hương vị này, là vừa rồi nàng ăn hoa đào tô (bánh hoa đào xốp giòn).

Đang lúc hôn sâu, hai người cực kỳ tự nhiên nằm ngã vào trên giường lớn có trải gấm màu đỏ, thật lâu sau, Bách Lí Dung Cẩn mới nhẹ nhàng thở hổn hển, lưu luyến không rời  ly khai cánh môi phấn nộn của Hạ Thính Ngưng.

Tay hắn mềm nhẹ mơn trớn môi hồng bởi vì hôn môi mà trở nên ướt át đầy đặn sáng bóng của nàng, mới vừa rồi tốt đẹp là hắn trước kia chưa bao giờ từng hưởng qua.

Mái tóc đen dài của Hạ Thính Ngưng phân tán trên chăn lụa màu đỏ chót, đen cùng hồng tạo thành bối cảnh cực kỳ tương xứng, hơn nữa da thịt nàng trắng nõn nà, ở nơi đen cùng hồng này lại làm nổi bật lên, càng là làm cho người ta có loại thị giác bị đánh sâu vào.

Trong mắt Hạ Thính Ngưng sương mù mông lung nhàn nhạt, hai gò má trắng nõn lộ ra ửng đỏ thạt mỏng, cả người có vẻ xinh đẹp cực hạn.

Bách Lí Dung Cẩn nhìn đôi mắt nàng dần dần trở nên thâm thúy, hắn nhẹ nhàng cúi đầu lại hôn đối phương, ngón tay thon dài trắng nõn một tấc một dời xuống, linh hoạt cởi ra nút buộc vạt áo thành nơ con bướm. Lúc trước trung y bởi vì hôn môi mà trở nên có chút hỗn độn, lúc này bị dịu dàng cởi bỏ, Bách Lí Dung Cẩn không phí khí lực gì liền đem theo trên người Hạ Thính Ngưng lột xuống dưới.

Vào tay là xúc cảm mềm nhẵn tinh tế, Bách Lí Dung Cẩn không khỏi động tình, lại đưa tay vươn tới sau gáy của nàng, lại ngoài ý muốn không có tìm được nút buộc cái yếm, điều này làm cho hắn nhất thời cảm thấy không hiểu, nghi hoặc  cường chống thân mình đứng dậy, ánh vào mi mắt lại không phải là bộ dáng cái yếm mà đối phương mặc.

Cởi bỏ trung y trên người Hạ Thính Ngưng chỉ còn lại có một kiện nội y hồng nhạt, bao vây tốt đẹp trước ngực nàng.

Bách Lí Dung Cẩn kinh ngạc nhìn hai mảnh vải thật mỏng manh kia, nhất thời không biết nên xuống tay từ nơi nào cho thỏa đáng.

Hạ Thính Ngưng bị hôn đến có chút mơ mơ màng màng lúc này hơi nghi hoặc mở đôi mắt như nước ra, chỉ thấy Bách Lí Dung Cẩn đang kinh ngạc không hiểu nhìn nội y hồng nhạt nàng mặc trên người.

Làm như nghĩ tới cái gì, Hạ Thính Ngưng nhất thời cảm thấy đại quẫn, dùng thanh âm nhỏ đến mức không thể nghe thấy nói “Kia, cái kia, nút thắt ở phía sau.” Sau khi nói xong câu đó liền hận không thể đem mặt vùi vào trong chăn đi, cũng lấy đến đây che giấu xấu hổ lúc này của nàng.

Bách Lí Dung Cẩn nghe vậy nhẹ nhàng gợi lên một chút cười yếu ớt, vươn tay tìm được nút buộc phía sau, một cái có chút nổi lên, hắn vươn tay nhẹ nhàng nhất khảy lộng, vừa vặn đem mở ra.

Nhìn thiên hạ gần trong gang tấc ngượng ngùng, hắn cười yếu ớt đem mặt chậm rãi chuyển trở về.

Hạ Thính Ngưng từ từ nhắm mắt, cảm giác được nút áo phía sau bị nhẹ nhàng cởi bỏ, lập tức liền bị một đôi tay ấm áp nâng mặt chuyển tới. Nàng mở mắt, lại thình lình ngã vào đôi mắt đối phương đang thâm thúy nhìn nàng.

Cánh môi lại bị hôn rất sâu, Bách Lí Dung Cẩn hơi hơi thở dốc hôn Hạ Thính Ngưng, hai bộ trung y tơ tằm màu đỏ bị lột ra từng mảnh, tùy ý để ở một góc trên giường.

Bách Lí Dung Cẩn gắt gao nắm ở đối phương, lúc này nhưng lại sinh ra một loại ý niệm như muốn nhu tiến trong thân thể của chính mình.

Hạ Thính Ngưng chỉ cảm thấy đầu từng đợt ngất đi, thân thể cùng Bách Lí Dung Cẩn dính nhau chặt chẽ dần dần nóng lên, khiến nàng theo bản năng vươn tay ôm lấy cổ đối phương.

Bách Lí Dung Cẩn mở to đôi mắt thật sâu nhìn vào trong mắt Hạ Thính Ngưng, thắt lưng tinh xảo chậm rãi hạ xuống.

Hạ Thính Ngưng nháy mắt nheo lại đôi mắt, nhẹ nhàng đau thở ra thanh. Bách Lí Dung Cẩn hôn nhỏ vụn dừng ở trên gương mặt nàng, trên môi hồng, nhẹ giọng dụ dỗ nàng.

Cảm giác sung sướng tràn ngập toàn thân hắn, từ đáy lòng tới tứ chi bách hài (tay chân). Khiến ánh mắt sáng trong của hắn nhiễm lên tình dục, hắn cũng không biết, thì ra chuyện vui khuê phòng (xxoo) đúng là tốt đẹp như vậy.

Nhưng hắn cũng không có lộn xộn, bộ dáng Ngưng Nhi của hắn ăn đau khiến hắn sinh sôi dừng lại động tác. Thương tiếc  nhẹ hôn, nhẹ dỗ nàng, muốn cho nàng chậm rãi thích ứng của hắn tồn tại.

Dần dần, cảm giác đau đớn bị đánh tan, thay vào đó là loại cảm giác thoải mái xa lạ, khiến Hạ Thính Ngưng không khỏi rụt lui thân mình.

Trong màn trướng màu đỏ, chỉ còn lại hai người tận tình triền miên, một phòng kiều diễm.

Cực hạn triền miên qua đi, Hạ Thính Ngưng chỉ cảm thấy mệt cực kỳ, khép hờ mắt muốn ngủ.

Bách Lí Dung Cẩn mở to đôi mắt như nước nhìn nằm thiên hạ ở bên cạnh, trong mắt tất cả là một mảnh thỏa mãn. Cả một đêm lúc này đã qua đi hơn phân nửa, Ngưng Nhi của hắn sợ là bị hắn làm mệt  .

Cả giường hỗn độn, trên khuôn mặt tinh xảo của Hạ Thính Ngưng hơi có chút ướt át, trên người cũng có chút dính dính, ngủ được tựa hồ cũng không phải thật thoải mái, chung quy không tự chủ nhích nhích người.

Bách Lí Dung Cẩn nhíu nhíu mày, linh hoạt ôm ngang đối phương lên, kéo qua một tấm thảm nhung đem nàng quây lại, nhấc chân liền hướng gian bên trong đi đến. Sau đó lại đi ra ngoài phòng hô một tiếng, nhóm tỳ nữ gác đêm vội vàng đẩy cửa ra đi đến. Nghe theo Bách Lí Dung Cẩn phân phó đem giường cưới sửa sang lại  một lần, sau đó mới an tĩnh lui đi ra ngoài.

Hạ Thính Ngưng nghe đến động tĩnh, nâng nâng đôi mắt, lại có chút nặng nề hỏi “Như thế nào?” Nàng lúc này chỉ cảm thấy mệt cực kỳ, muốn ngủ một giấc cho thật ân ổn.

Bách Lí Dung Cẩn nắm thật chặt vây thảm nhung quanh nàng, nhẹ giọng nói “Không có việc gì, nàng ngủ đi.” Nàng mệt như vậy, vẫn là chớ làm ầm ĩ đến nàng thì hơn. Chuyện tắm rửa, liền giao cho hắn tốt lắm. 

Hạ Thính Ngưng lại không thể nhận ra gật gật đầu, nhích lại gần vào trong lòng đối phương, liền lại ngủ tiếp.

Bách Lí Dung Cẩn nhẹ nhàng kéo dây thừng bên cạnh phòng, chỉ thấy nước lạnh trong bồn rất nhanh bị rút đi. Hắn lại lần nữa lôi kéo dây thừng, liền có nước ấm áp mà tỏa ra chút nhiệt khí nhanh chóng đổ đầy bồn.

Bách Lí Dung Cẩn lấy thảm nhung vây quanh ở trên người Hạ Thính Ngưng ra, thả vào trong bồn thật nhiều cánh hoa sau đó mới ôm nàng bước vào trong bồn. Cẩn thận lại không mất mềm nhẹ vì nàng rửa sạch thân thể.

Nước trong bồn hơi hơi dao động, chiết xạ ra ánh sáng chợt lóe chợt lóe đến.

Cả người Hạ Thính Ngưng nằm ở trong lòng Bách Lí Dung Cẩn, nặng nề ngủ say, không biết có phải là bởi vì nước ấm thoải mái hay không, khiến nàng dần dần thả lỏng vẻ mặt trên mặt, mang theo khuôn mặt tươi cười điềm tĩnh đi vào giấc ngủ.

Bách Lí Dung Cẩn thấy thế ánh mắt cũng không khỏi nhu hòa, cực kỳ mềm nhẹ xoa nắn thân mình Hạ Thính Ngưng, vì nàng tẩy đi một thân mồ hôi. Lấy tay múc nước vì ngâm cánh hoa mà có chứa mùi hoa tưới lên trên người nàng, động tác phiền phức này hắn nhưng không có cảm thấy không kiên nhẫn, mà là lần lượt lặp đi lặp lại. Thẳng đến xác nhận vì nàng tẩy trừ sạch sẽ xong mới dừng lại.

Lại cấp tốc vì chính mình tẩy trừ một lần, Bách Lí Dung Cẩn có thế này mới ôm lấy Hạ Thính Ngưng ra bể, thay hai bộ trung y tơ tằm khác. Khi giúp nàng mặc vào vật kiện kỳ quái chỉ có hai tấm vải mỏng kia, hắn là bị ép buộc hồi lâu mới chuẩn bị cho tốt.

Trong lòng cũng rất là nghi hoặc này đến cùng là cái gì, nhưng lúc này Ngưng Nhi đã ngủ say, hắn tất nhiên là hỏi không đến đáp án, chỉ phải đợi ngày mai hỏi lại. Vật như vậy hắn còn thật sự là lần đầu tiên gặp, xem ra hẳn là thay thế cái yếm.

Bách Lí Dung Cẩn lập tức lại bỏ ý tưởng trong đầu qua một bên, ôm chặt Hạ Thính Ngưng hướng giường lớn khắc hoa tinh xảo đi đến. Ép buộc đến bây giờ đã đủ muộn, tuy rằng hiện tại là đầu mùa xuân, nhưng ban đêm vẫn rất lạnh, hắn vẫn là đem Ngưng Nhi ôm về trên giường cho thỏa đáng, miễn cho đợi ở ngoài một cái không cẩn thận cảm lạnh.

Nhẹ nhàng đặt Hạ Thính Ngưng vào bên trong giường lớn, Bách Lí Dung Cẩn lập tức cũng lên giường, cẩn thận ôm lấy đối phương, để nàng ngủ ở trong lòng mình, vươn tay kéo chăn gấm ấm áp mềm mại màu đỏ xếp ở một bên phủ lên hai người.

Trong giường ấm áp, Hạ Thính Ngưng hình như có sở cảm nhích lại gần hướng trong lòng Bách Lí Dung Cẩn, một bàn tay lại càng bắt được vạt áo trước ngực đối phương. Không biết có phải là bởi vì tắm rửa qua mang đến cảm giác thoải mái hay không, khiến nàng ngủ được cực kỳ an ổn, cũng không lộn xọn giống lúc trước.

Bách Lí Dung Cẩn cười yếu ớt  nhìn dung nhan điềm đạm của Hạ Thính Ngưng, tắm rửa qua đi hắn một thân tinh thần sảng khoái, vươn tay ôm thắt lưng của nàng, thỏa mãn ôm đối phương cùng nhau đi vào giấc ngủ, bên môi lại càng mang theo mỉm cười như có như không.

Trên bàn ngoài màn lụa, ánh nến toát ra, ngọn nến long phượng trắng đêm thiêu đốt tới bình minh.
— QUẢNG CÁO —