Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 234: Tân phòng có biến



Lí Vị Ương nhìn về phía Quách Đạo, ánh mắt tĩnh như sương lạnh, nói: "Ngũ ca, hiện tại xảy ra sự việc này, Ngũ ca thấy bây giờ nên làm cái gì đây?"

Quách Đạo nhìn chằm chằm đối phương, Lí Vị Ương gương mặt trắng thuần, đồng tử trong mắt sâu thẳm, không hề chớp mắt nhìn hắn, trong ánh mắt ẩn ẩn có chút chờ mong. Quách Đạo trong nháy mắt đã hiểu ý của nàng, hắn mỉm cười, chung quy hạ quyết tâm, nói: "Ta sẽ nghĩ cách từ bỏ loại thuốc này."

Lí Vị Ương bên môi lộ ra mỉm cười, đang muốn nói chuyện, Quách Trừng lại nhíu mày, nói: "Ngũ đệ là điên rồi hay sao? Ta chưa từng nghe qua, ai có thể từ bỏ việc nghiện loại thuốc này, nếu chỉ cần một chút sơ ý, đệ có khả năng sẽ bỏ cả tính mạng."

Quách Trừng nói không sai, người ăn tiêu dao tán, cuối cùng không phải là chết ở điểm này, mà là căn bản không có người nào có thể thoát khỏi việc nghiện loại độc đáng sợ này. Cho nên Quách Đạo cứ thế đáp ứng Lí Vị Ương từ bỏ, chuyện này thật sự quá mức không thể tưởng tượng, cũng làm cho hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không thể nghĩ được Lí Vị Ương lại có sức mạnh lớn như vậy, có thể khiến cho Quách Đạo hạ quyết tâm.

Lí Vị Ương nói: "Ngũ ca làm như vậy là đúng, nếu không có cách nào từ bỏ hẳn được loại độc tiêu dao tán gây nghiện này, như vậy, một đời của Ngũ ca sẽ sẽ hủy tại đây. Tương lai phụ thân mẫu thân mà biết, chỉ sợ là sẽ rất thương tâm."

Quách Trừng sao lại không biết đạo lý này đây? Hắn chính là lo lắng...

Quách Đạo nhìn Quách Trừng nói: "Tam ca, huynh yên tâm đi, đệ đã đáp ứng rồi, nhất định sẽ làm được, chẳng qua đệ không thể ở nhà được, bởi vì việc này tuyệt không thể để cha mẹ lo lắng." Hắn nói xong, vẻ mặt nghiêm cẩn, tiếp tục nói: "Cho nên còn muốn nhờ tam ca giúp đệ chuẩn bị một nơi bí mật."

Quách Trừng nhìn ánh mắt kiên định của đệ đệ, cắn răng nói: "Được, ta sẽ bố trí ngay cho đệ một biệt viện."

Tuy rằng hứa hẹn như vậy, vẻ mặt Quách Đạo cũng kiên định như vậy, nhưng trong ánh mắt Quách Trừng lại có một chút lo lắng. Từ thư phòng Quách Đạo đi ra, Quách Trừng không khỏi lo lắng, nói: "Gia nhi, chuyện này thật sự không cần nói cho phụ thân mẫu thân biết sao?"

Lí Vị Ương gương mặt như ánh mặt trời, ánh mắt lấp lánh, nói: "Chẳng lẽ tương lai Tam ca muốn nói cho bọn họ biết, Ngũ ca nhiễm độc rồi bị nghiện sao? Chuyện này đối với mẫu thân, sẽ là một đả kích lớn cỡ nào đây?"

Quách Trừng thở dài một hơi, nói: "Ta cũng biết muội muội lo lắng, chính là việc nghiện thuốc sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy, chúng ta hẳn là nên giải thích với bọn họ, làm sao ngũ đệ đột nhiên lại không có ở trong phủ đây?"

Quách Đôn lắc đầu, xen mồm vào, nói: "Chuyện nay không có gì phải giải thích, ngũ đệ tinh thần không yên, chúng ta quyết định đưa hắn về vùng nông thôn tĩnh dưỡng, chờ hắn trong lòng bình tĩnh trở lại mới trở về phủ, đệ nghĩ, bất luận là tổ mẫu hay mẫu thân, đều sẽ thông cảm với hắn, nếu Tam ca thực đang lo lắng, liền cùng đệ đi nói chuyện này với mọi người."

Không thể tưởng được Quách Đôn luôn hào phóng cư nhiên sẽ đồng ý, Lí Vị Ương nhìn hắn khen ngợi, lại nói: "Không, vẫn là muội đi nói thì tốt hơn."

Thấy bọn họ hai người ý kiến nhất trí, Quách Trừng gật đầu, nói: "Được, ta trước tiên sẽ bố trí biệt viện, an bày mọi thứ ổn thỏa, bọn họ nơi đó thì hai người tới giải quyết đi." Trên thực tế, Quách Trừng rất bội phục Lí Vị Ương, rất nhiều vấn đề nan giải trên tay nàng đều có thể giải quyết dễ dàng, nhất là việc đối phó với Trần Lưu công chúa cùng Quách phu nhân, năng lực của Lí Vị Ương vượt quá xa với sức tưởng tượng của bọn họ.

Mọi chuyện không thuận lợi được như những gì đã nói, Quách Trừng đoán không sai, nghiện độc tiêu dao tán thật sự là rất khó từ bỏ, ba ngày sau, tùy tùng tìm được Lí Vị Ương, bẩm báo việc Quách Đạo ba ngày gần đây có tiến triển tốt, Lí Vị Ương cùng Quách Trừng, Quách Đôn ba người vội vàng đến biệt viện. Còn chưa bước vào trong phòng, đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng kêu tê tâm liệt phế (ý nói đau đớn tột cùng), Lí Vị Ương bước nhanh vào phòng, thấy trên mặt đất hỗn độn, khắp nơi đều là chén trà, mảnh sứ vứt trên mặt đất. Mà Quách Đạo vốn ưa thích sạch sẽ, tao nhã, lại đang tựa vào góc tường nhắm mắt thở hổn hển.

Lí Vị Ương tiến lên một bước, không cẩn thận đụng phải mảnh vỡ dưới đất, Quách Trừng vội vàng nói: "Cẩn thận."

Lí Vị Ương nhướng mày, phía trên các mảnh sứ vỡ tựa hồ đều dính vết máu, nàng nhìn về phía Quách Đạo, đã thấy trên cánh tay đối phương nơi nơi đều loang lổ vết máu, nàng mơ hồ cảm nhận được cái gì, quay ra phía sau trách cứ người hầu, nói: "Không phải đã nói với ngươi, không để cho ngũ công tử đụng tới vật gì sắc nhọn sao?!"

Người hầu liền phát hoảng, vội vàng nói: "Nô tài đã biết, nô tài mấy ngày nay đều rất cẩn thận, vừa rồi lúc lơ đãng, bị ngũ thiếu gia quăng đổ chén trà, nô tài sẽ thu dọn sạch sẽ ngay lập tức!"

Người hầu vội vàng quét dọn, Lí Vị Ương đi tới Quách Đạo trước mặt, ngồi xổm xuống, ôn nhu nói: "Ngũ ca."

Quách Đạo miễn cưỡng mở mắt, hắn nhìn Lí Vị Ương, ánh mắt tan rã, lúc nói chuyện, giọng nói khàn khàn khó phân biệt: "Gia nhi, ta... Ta đã cố hết sức rồi." Linh hồn hắn phảng phất bay ra, ánh mắt chăm chú nhìn trên người Lí Vị Ương, lại không giống như đang nhìn nàng, thân thể run rẩy không ngừng, hắn cúi đầu, gắt gao ôm lấy cánh tay, không muốn thất thố trước mặt Lí Vị Ương, nhưng cơn ác mộng hoang đường này, bất luận như thế nào vẫn chưa tỉnh lại.

Lí Vị Ương nhìn Quách Đạo, trước đây Ngũ ca nàng tiêu sái cỡ nào, nhưng hiện tại người này đầu tóc rối tung, sắc mặt tái nhợt, dưới viền mắt là quầng thâm, trên cánh là vết máu loang lổ, so với Quách Đạo ngày xưa, thoạt nhìn tưởng như hai người hoàn toàn khác nhau. Kẻ đứng sau lưng hiển nhiên biết cách làm như thế nào khiến người khác sống không bằng chết, cho nên bọn họ mới bắt Quách Đạo đi, không xuống tay giết chết, làm cho một công tử văn võ song toàn cả đời không thể cầm nổi trường kiếm, khiến hắn giống như bùn nhão, tùy ý để người khác giẫm lên... Hiện tại nói Quách Đạo đã bị Bùi gia hủy diệt cũng không sai, bọn họ không chỉ đơn giản phá hủy Quách Đạo, cũng là phá hủy toàn bộ hi vọng của người Quách gia, làm cho bọn họ trơ mắt nhìn đứa con âu yếm nhất phải gánh chịu tất cả.

Nói ngươi kinh thái tuyệt diễm, nói ngươi thông minh tuyệt đỉnh, cho ngươi thân thể tàn phế, sống dựa vào thuốc độc, hoàn toàn trở thành phế nhân, việc này so với giết ngươi còn tàn nhẫn hơn gấp trăm lần ngàn lần. Lí Vị Ương nắm chặt tay, người Bùi gia rất lợi hại, thật sự rất lợi hại, thủ đoạn giày vò như vậy, thực tại so với nàng còn thủ đoạn ti tiện hơn.

Lí Vị Ương sắc mặt càng lạnh lùng bình tĩnh, tức giận trong lòng lại càng lớn, chẳng qua nàng không biểu hiện phẫn nộ ra bên ngoài, mà là nhẹ giọng nói: "Ngũ ca, chúng ta sẽ luôn bên cạnh huynh, mặc kệ Ngũ ca biến thành cái dạng gì, đều có chúng ta ở bên cạnh."

Quách Đạo chậm rãi nhìn nàng, lại buông ánh mắt xuống, gắt gao nắm chặt cánh tay phải, lúc này, Lí Vị Ương mới phát hiện thương thế trên cơ thể Quách Đạo càng nặng, phía trên cổ chân hắn có một cái khóa sắt, khiến hắn chỉ di chuyển được ở trong góc phòng, Lí Vị Ương tức giận, quay đầu nhìn về phía người hầu: "Đây là có chuyện gì?"

Người hầu cả kinh, lập tức quỳ xuống, nói: "Đây là công tử phân phó, nô tài cũng không có cách nào."

Lí Vị Ương sửng sốt, lập tức nàng hiểu được, Quách Đạo dùng khóa sắt khóa bản thân lại, bất luận cơn nghiện độc phát tác như thế nào, thống khổ như thế nào, cũng tuyệt đối không rời khỏi góc phòng nửa bước. Đúng lúc này, Quách Đạo một lần nữa phát tác cơn nghiện, hắn liều mạng đè nén trong lòng, lại không tự chủ được phát ra tiếng kêu rên thống khổ, âm thanh vô cùng thê lương, nghe qua phảng phất như người lâm vào tuyệt cảnh, cơ hồ cả người đều phát cuồng.

Quách Trừng cùng Quách Đôn khiếp sợ nhìn cảnh tượng này, lúc này, người hầu đang quỳ trên mặt đất ngẩng đầu lên, nói: "Tiểu thư, tam thiếu gia, tứ thiếu gia, nô tài van cầu các vị, tiêu dao tán này một khi đã nghiện, sẽ không có người nào từ bỏ được! Từ trước tới giờ, không phải không có người bỏ được, nhưng bọn họ đều đã chết! Nếu để ngũ thiếu gia phải chịu đựng như vậy, thiếu gia cũng nhất định sẽ chết, các vị tạm tha ngũ thiếu gia đi, dù sao trong phủ cũng không phải trong hoàng cung, không cần làm thế..."

Lời hắn nói còn chưa nói xong, Quách Trừng đã quay mặt đi chỗ khác, không đành lòng nghe tiếp. Quách Đôn không khỏi dao động, hắn do dự nhìn Lí Vị Ương, giọng nói run run: "Muội muội... "

Lí Vị Ương cười lạnh một tiếng, bước nhanh đi lên phía trước, đá cho gã người hầu kia một cước, hắn bị đá té ngã lộn đủ một vòng, vẻ mặt không dám tin, hắn thật không ngờ, một tiểu thư văn nhược lại động thủ với hắn, càng thêm không thể nghĩ được, nàng đầy mặt tức giận tiếp tục nói: "Nếu còn để ta nghe thấy ngươi nói như vậy lần nữa, ta sẽ lột da ngươi!"

Kiêu ngạo như thế, sắc bén như thế, ánh mắt lãnh khốc vô tình làm hắn bỗng chốc cả kinh, sắc mặt trắng bệch, hắn chưa từng nhìn thấy bộ dáng này của tiểu thư, quả thực làm hắn kinh hãi tới cực điểm, hắn cũng không dám nói thêm gì nữa, nhanh chóng thu dọn mảnh sứ vỡ, rồi lui ra ngoài.

Đúng lúc này, bên cạnh vang lên tiếng động, Quách Đạo đang dùng đầu đập bôm bốp vào vách tường, trên vách tường xuất hiện vết máu, cảnh tượng này càng làm cho mỗi người ở đây trong lòng cảm thấy thống khổ khó nhịn. Quách Đôn đau lòng đến cực điểm, tiến lên một bước, cầu xin Lí Vị Ương, nói: "Tiểu muội, bằng không chúng ta cho hắn một ít tiêu dao tán, chờ sống qua hôm nay rồi nói sau, ta không thể trơ mắt nhìn hắn khó chịu như vậy! Lại đập đầu như thế, nhất định xảy ra án mạng!"

Quách Trừng cắn răng, Ngũ đệ luôn anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, hiện tại nhìn hoàn toàn không ra hình người, nước mắt lã chã, hốc mắt cũng đỏ lên.

Lí Vị Ương không chút do dự cự tuyệt, nói: "Không được! Các huynh hiện tại nếu mềm lòng, sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ! Ngũ ca hiện tại không có ý thức, nếu ngũ ca biết được chỉ thêm hận các huynh!" Giọng nói của nàng ẩn chứa hơi thở nguy hiểm, hàn ý cùng lửa giận quay quanh xâm nhập vào cơ thể Quách Đôn, như muốn đông lạnh xương tủy của hắn.

Quách Trừng trong lòng đau đớn, cũng không thể không thừa nhận Lí Vị Ương nói không sai: "Quách Đôn, đệ không cần xúc động, chúng ta nhất định phải giúp hắn, bằng không hắn cả đời sẽ phải chịu tác hại của tiêu dao tán, làm một phế nhân, so với việc đã chết có thể tốt hơn bao nhiêu?"

Trong lòng Quách Đôn đè nén đến cực điểm, không nhìn hai người bọn họ nữa, bước nhanh đi lên, ôm chặt lấy Quách Đạo, nói: "Ngũ đệ, không cần dùng biện pháp tự hại mình như vậy, đệ có biết trong lòng chúng ta khó chịu lắm hay không?"

Quách Đạo nôn ra một ít bọt khí, một dải màu đỏ dọc theo trán của hắn uốn lượn chảy xuống, nhìn thấy ghê người, dừng trên khuôn mặt tuấn mỹ. Quách Đôn gắt gao đè hắn lại, không để hắn lại tự mình hại mình, mà Quách Đạo rất nhanh chóng phát tác lần nữa, hắn bắt đầu liều mạng thét lên, giống như phát cuồng, đấm đánh Quách Đôn, hoàn toàn không có khả năng khống chế: "Cút đi! Cút đi! Cút hết đi!"

Lí Vị Ương không đành lòng nhìn tiếp, nhanh chóng đi ra ngoài, Quách Trừng thấy vậy chạy nhanh đuổi theo, nhẹ giọng hỏi: "Gia nhi, hiện tại nên làm gì bây giờ đây?"

Lí Vị Ương không nói lời nào, bước nhanh đi khỏi, Quách Trừng không biết nàng muốn đi đâu, chỉ có thể đi theo.

Lí Vị Ương phân phó người chuẩn bị xe ngựa, đi tới trước cửa một y quán, Quách Trừng nhìn bảng treo trước cửa y quán, mặt trên viết ba chữ lớn: Tích Thiện Đường, hắn ngẩn ra: "Đây là..."

Lí Vị Ương căn bản không có ý muốn trả lời hắn, nàng bước nhanh lên bậc cửa. Y quán mọi chuyện vô cùng tốt, vài tên dược đồng chạy tới chạy lui, bận rộn, còn có hai đại phu đang chẩn trị cho bệnh nhân, cứ việc như thế vẫn là phải xếp hàng dài để đợi. Trong đó có một dược đồng nhìn Lí Vị Ương, nói: "Mặc kệ tiểu thư là ai, muốn xem bệnh nhất định phải xếp hàng! Mau mau đi lĩnh thẻ!" Hắn mới nói một nửa, đã bị vẻ mặt lạnh lùng của Lí Vị Ương dọa cho sợ hãi.

Lí Vị Ương vẻ mặt lạnh như băng, hờ hững nói: "Gọi chủ nhân ngươi ra đây."

Dược đồng vội vàng nói: "Tiểu thư là ai?"

Triệu Nguyệt lạnh lùng rút nhuyễn kiếm bên hông ra, dược đồng cả người sợ tới mức lui lại một bước, hắn chưa từng gặp qua hung thần giết người như thế, hắn cũng là người cơ trí, nhìn thấy Lí Vị Ương cùng Quách Trừng đều là một thân hoa phục, bên ngoài cạnh xe ngựa còn dẫn theo vài hộ vệ thân mang trường kiếm, hắn nhìn ra đối phương cũng không phải nhà quan lại tầm thường, liền chạy nhanh vào nội đường, chỉ chốc lát sau, Nạp Lan Tuyết liền bước nhanh đi ra, thấy Lí Vị Ương thì ngẩn ra, lúc sau mới mở miệng nói: "Hai vị đi theo ta." Nói xong, nàng đã dẫn bọn hắn vào bên trong dược thất, không hề có một câu vô nghĩa, cấp tốc nói: "Quách tiểu thư, tiểu thư vì sao tìm tới chỗ này? Trong nhà có người sinh bệnh sao?" Nàng hỏi như vậy, trong giọng nói khó nén một ý thân thiết. Nhưng nàng ý thức được điểm này, liền vội vàng dừng vẻ mặt này lại, bày ra biểu cảm hờ hững.

Lí Vị Ương không thèm để ý nàng thế nào, ngữ điệu dồn dập nói: " Ngũ ca ta ăn phải tiêu dao tán, hiện tại cần nghĩ cách từ bỏ, cô nương có gì biện pháp gì không?"

Nạp Lan Tuyết lắp bắp kinh hãi, nàng nhìn Lí Vị Ương nửa ngày nói không ra lời: "Tiêu dao tán... Thứ này..." Rất nhanh, sắc mặt nàng trầm xuống, nàng thật không ngờ, ngũ thiếu gia Quách gia lại mê muội tiêu dao tán, thứ này cũng không phải cái gì tốt, một khi đã nghiện thì cả đời đều không có cách nào bỏ hẳn. Nếu muốn từ bỏ, không biết phải chịu bao nhiêu thống khổ... Nàng nghĩ nghĩ, không khỏi nói: "Hiện tại người kia đang ở nơi nào?"

Lí Vị Ương ánh mắt bình tĩnh nhìn chăm chú vào nàng, nói: "Nếu cô nương có biện pháp, thì đi theo chúng ta."

Nạp Lan Tuyết không chút nghĩ ngợi, xoay người bước nhanh đi ra ngoài, dặn dò dược đồng kia vài câu, sau đó mang theo hòm thuốc đi ra, nói: "Đi thôi."

Từ đầu tới cuối, Nạp Lan Tuyết không hỏi quá một câu, chỉ đi theo Lí Vị Ương tới biệt viện, mà lúc này Quách Đạo cơn nghiện đã tới đỉnh điểm. Lí Vị Ương còn chưa bước vào sân, đã nghe thấy Quách Đôn lớn tiếng hô với người hầu: "Còn không đi lấy tiêu dao tán lại đây!"

Lí Vị Ương nghe thấy thế, ngây ngẩn cả người, lập tức nàng bước nhanh vào phòng, Quách Đôn đúng là nhìn thấy Quách Đạo thống khổ, đang muốn sai người lấy tiêu dao tán đến, Lí Vị Ương chưa bao giờ phẫn nộ như thế, nàng luôn luôn đè nén lửa giận, đã không còn cách nào che giấu, không để ý đến dáng vẻ, bước nhanh đi đến, giương tay lên hung hăng cho Quách Đôn một bạt tai, âm thanh này vang vọng khắp cả phòng, tất cả mọi người đều sợ ngây người, chỉ nghe thấy Lí Vị Ương lạnh lùng nói: "Tỉnh rồi sao?" Một câu này nói ra, nàng đè nén không được dao động trong giọng nói, trong mắt hiện lên tia sáng.

Quách Đôn hoàn toàn ngây ngẩn cả người, hắn thật không ngờ Lí Vị Ương lại động thủ với hắn, hơn nữa hiện tại ánh mắt Lí Vị Ương vô cùng hung ác, hung ác đến mức hắn dường như cho rằng bản thân là kẻ địch của nàng.

Quách Đôn trong mắt đột nhiên xuất hiện tia sáng lạnh, nói: "Chẳng lẽ muội muốn ta trơ mắt nhìn ngũ đệ thống khổ như thế sao?"

Lí Vị Ương ánh mắt lành lạnh, từng chữ từng chữ nói: "Đây đều là chính miệng Ngũ ca đã đáp ứng! Tứ ca lại muốn hắn vi phạm lời thề sao? Nếu lúc này hắn không cai nghiện tiêu dao tán được, một đời của hắn sẽ lưu lạc thành phế vật, thành một đống bùn nhão người người phỉ nhổ vào! Chẳng sợ hiện tại hắn thống khổ đến mức muốn tự sát, muội cũng sẽ buộc hắn phải cai được nghiện độc này! Huynh cút qua một bên cho muội, bằng không muội sẽ trói huynh lại."

Khí thế sắc bén như vậy, thế như chẻ tre, không hề che giấu sáng ngời trong ánh mắt, giờ phút này tràn tức giận, thậm chí có một tia sát khí, làm người khác không tự chủ được run lên! Quách Đôn thật không ngờ Lí Vị Ương sẽ nói như vậy, hắn cả người ngây ngốc đứng ở nơi đó, hoàn toàn choáng váng.

Vừa mới từ bên ngoài vào, Nạp Lan Tuyết có một cảm giác: người trước mắt kia quần áo bao quanh lấy thân hình nhu nhược, kỳ thực nhìn như mãnh thú, nhưng hiện tại là mãnh thú bị thương, rõ ràng nước mắt từ trong hốc mắt thảng thốt rơi xuống, vẻ mặt lại vẫn không chút biểu cảm, chỉ biết dùng tức giận để che giấu nội tâm đau xót, nàng có ý nghĩ như vậy, trong lòng không hiểu sao hiện ra một tia đau đớn cùng thương tiếc.

Quách Trừng đi lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Quách Đôn, chậm rãi nói: "Tứ đệ, ta biết đệ cùng lão ngũ cảm tình rất tốt, nhưng lúc này là chính miệng ngũ đệ nói muốn cai nghiện, chúng ta phải giúp hắn, không thể trong lúc thần trí hắn không tỉnh táo mà quyết định thay hắn được! Việc này đối với hắn không công bằng, nếu hắn thật sự nhịn không được, vì sao ngay cả một câu yêu cầu mang tiêu dao tán đến cũng không nói? Việc này nói lên hắn vô cùng cố gắng tự mình khống chế, nhưng là tứ đệ thì sao? Đệ đang làm cái gì vậy?"

Lúc này, tùy tùng mang tiêu dao tán vào, Lí Vị Ương nhìn thoáng qua, cười lạnh, trong bình sứ kia là thuốc bột màu tuyết trắng, là thứ đáng sợ nhất thế gian, Quách Đôn phẫn hận đến cực điểm, hắn bước nhanh tiến lên, một chưởng đánh nghiêng bình sứ kia, bột thuốc rơi ra, mùi thơm lạ lùng sộc vào mũi, trong đó có một ít bay đến chỗ Quách Đạo cách đó không xa, Quách Đạo căn bản đang an tĩnh, lại ngửi thấy mùi kia, như là bị điên xông đến chỗ thuốc bột.

Lí Vị Ương lớn tiếng hô: "Ngũ ca!"

Giọng nàng không lớn, mang theo một chút tức giận, nhưng cũng có một tia khẩn cầu, trong căn phòng trống trải lại vô cùng rõ ràng, động tác của Quách Đạo đột nhiên dừng lại, hắn té ngã lùi về góc phòng, dùng sức lau nước mắt ướt đẫm trên mặt, mệt mỏi đến mức hai mắt không mở ra được, càng không ngừng run rẩy: "Ta không thể gặp mặt, ta cả đời này không thể gặp mặt! Hãy trói ta lại, toàn thân... Đều trói lại, mặc kệ ta cầu xin thế nào, mặc kệ ta nói như thế nào... Ta xin các người!" Thời điểm hắn nói như vậy, giọng nói khàn khàn cực độ.

Lí Vị Ương nhìn Quách Đạo, trong lòng lần đầu tiên dâng lên ý muốn đem người Bùi gia thiên đao vạn quả, nhưng nàng nhịn xuống, nàng chỉ nhàn nhạt nói với Nạp Lan Tuyết: "Cô nương đều thấy cả rồi, chúng ta hiện tại rất cần cô nương trợ giúp."

Nạp Lan Tuyết là đại phu y thuật vô cùng cao minh, hơn nữa nàng rất có y đức, cũng không lấy bệnh tình bệnh nhân đem ra làm trò đùa, Lí Vị Ương tin tưởng nàng sẽ không để lộ chuyện này ra ngoài, hơn nữa nàng là hi vọng lớn nhất trước mắt bọn hắn.

Nạp Lan Tuyết liếc mắt nhìn Quách Đạo, nhẹ nhàng nói: "Các người trói hắn lại, chân tay đều phải buộc lên, buộc càng chặt càng tốt."

Quách Trừng mặt đầy nước mắt, làm theo lời Nạp Lan Tuyết nói. Quách Đạo nhìn Nạp Lan Tuyết, nói: "Cám ơn." Kỳ thực hắn đã nói không nên lời, Nạp Lan Tuyết kinh ngạc nhìn gương mặt kia so với Quách Diễn có vài phần quen thuộc, trong lòng nàng vô cùng khổ sở. Đúng lúc này, Quách Đạo lại phát tác cơn nghiện ở mức độ cao hơn, hắn cố gắng giãy dụa, nhưng không thoát khỏi dây trói. Nạp Lan Tuyết nhìn Quách Đạo không ngừng quay cuồng, giống như con thú đang cắn xé, Quách Đôn quỳ rạp xuống đất, ôm lấy Quách Đạo, nói: "Ngũ đệ, cố gắng lên, đệ nhất định sẽ vượt qua được."

Nạp Lan Tuyết vội vàng phân phó tùy tùng bên cạnh, nói: "Đi mau, lập tức mang giấy bút đến, theo phương thuốc ta kê mà đi mua thuốc cho hắn."

Lí Vị Ương nhìn Nạp Lan Tuyết nói: "Phương thuốc này là..."

Nạp Lan Tuyết cắn răng nói: "Tuy rằng không thể giúp hắn hoàn toàn bỏ hết đau đớn thống khổ, nhưng cũng có chút giảm bớt, những thứ khác đều phải nhìn vào nỗ lực của hắn, chỉ cần qua được mười ngày đầu, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn."

Lí Vị Ương gật gật đầu, lập tức phân phó tùy tùng, nói: "Hôm nay bắt đầu, tất cả mọi chuyện đều dựa theo sai bảo của Nạp Lan cô nương mà làm." Tùy tùng vội vàng tiếng trả lời, sau đó đi làm.

Vào lúc này, Quách Đạo đang trải qua sự tra tấn gian nan thống khổ nhất trên đời, ma lực của tiêu dao tán có thể bức điên một người bình thường, loại đau đớn này khiến hắn nhịn không được, tru lên, lại không có cách nào thoát khỏi dây thừng trói buộc, bất đắc dĩ hắn cuộn mình thành một khối, gắt gao cắn chính tay mình, chỉ trong chốc lát, tay hắn đã bị cắn máu chảy đầm đìa, đau tận xương tủy, hắn tưởng mình lập tức sẽ chết, nhưng không thể! Hắn muốn sống sót, bởi vì hắn đã đáp ứng với Quách Gia, đáp ứng với các huynh đệ, nếu hắn vi phạm lời thề, chẳng sợ phải xuống địa phủ, hắn đời này cũng sẽ không thể an tâm.

Trong thời khắc sinh tử này, mỗi một người trong Quách gia đều đang nhìn hắn.

Lúc này,người trong lòng tức giận nhất chính là Quách Đôn, hắn hận không thể lao đến giết sạch người Bùi gia, nếu không có bọn họ, ngũ đệ hắn làm sao phải nhận loại tra tấn như vậy. Nhưng hiện tại hắn cái gì cũng làm không được, bởi vì hắn chỉ cần hơi cử động, Quách Đạo sẽ càng thêm điên cuồng. Hắn thật vất vả lôi cánh tay Quách Đạo từ trong miệng ra, lại không đành lòng nhìn cánh tay đầy máu tươi, phân phó tùy tùng nói: "Ngươi lại đây, giúp ta giữ chặt hắn."

Tùy tùng chạy nhanh tới, hai người vất vả giữ chặt hắn, mới miễn cưỡng khống chế được một kẻ sắp nổi điên. Quách Đôn một tay giữ chặt Quách Đạo, một tay còn lại đặt bên miệng hắn: "Nếu đệ muốn cắn, thì cắn ta đi!"

"Hồ nháo!" Nạp Lan Tuyết bước nhanh đi lên, lớn tiếng nói: "Ta có mang theo gậy gỗ để cho hắn cắn, ngàn vạn không được để hắn không nhịn được đau đớn mà cắn phải đầu lưỡi!"

Nghe thấy Nạp Lan Tuyết nhắc nhở, tùy tùng vội vàng nhảy dựng lên nói: "Đúng vậy! Có một khúc gỗ!" Nói xong hắn nhanh chóng mang đến, sau đó để Quách Đạo cắn, lại một cơn nghiện nữa đi qua, Quách Đạo chậm rãi bình tĩnh trở lại, Quách Đôn buông lỏng hắn ra, lau máu tươi trên mặt cho hắn, tùy ý để bản thân lệ rơi đầy mặt. Lập tức hắn đột nhiên đứng lên, bước nhanh ra bên ngoài, Lí Vị Ương gọi hắn lại: "Tứ ca, huynh muốn đi đâu?"

Quách Đôn cắn chặt răng, không nói một lời nào, thậm chí còn không kịp trả lời Lí Vị Ương, đã chạy vội đi ra ngoài. Lí Vị Ương lạnh giọng ra lệnh, nói: "Triệu Nguyệt, ngăn hắn lại!"

Triệu Nguyệt hoàn toàn tuân theo lời chủ tử nói mà làm việc, bước nhanh chặn ở trước mặt Quách Đôn, Quách Đôn không quan tâm, rút đao ra, giọng lạnh lùng nói: "Còn không mau tránh ra?"

Triệu Nguyệt liếc mắt thấy ánh mắt Quách Đôn đỏ đậm, cũng lạnh lùng thốt: "Tứ thiếu gia, xin lỗi, tiểu thư muốn cản thiếu gia, nô tì chỉ có thể thất lễ!" Nói xong rút nhuyễn kiếm bên hông ra. Quách Đôn không chần chừ nữa, xông lên vung một đao, lực đao mạnh kinh người, Triệu Nguyệt vốn muốn nhường hắn, không ngờ hắn lại tàn nhẫn như thế, chỉ cảm thấy đao phong ở trước mắt xuất ra, trong gang tấc đó, hai người đã đánh được mấy chiêu. Bóng dáng hai người ở trong sân truy đuổi, Quách Đôn tức giận nói: "Ngươi còn không tránh ra, thì đừng trách ta không nể mặt!" Trong lúc nói câu này, hắn đã bước lên bàn đá bên cạnh, thân thể từ trên không trung phi xuống, một đao đánh úp về phía Triệu Nguyệt. Triệu Nguyệt vung kiếm đánh lại, đỡ được một đao này của hắn, nhưng lực cánh tay của Quách Đôn mạnh kinh người, Triệu Nguyệt bị hắn bức bách từng bước một lui về phía sau, lưng đã chạm đến vách tường.

Ánh mắt Quách Đôn vô cùng lạnh lẽo, hắn lạnh lùng nói: "Mau tránh ra!"

Nhưng Triệu Nguyệt chỉ hừ nhẹ một tiếng, mở miệng nói: "Xin lỗi tứ thiếu gia, mệnh lệnh tiểu thư nô tì tuyệt đối không dám vi phạm!"

Quách Đôn dừng lại một chút, lại bổ một đao tới, Triệu Nguyệt nhất thời không kịp đỡ lại, cố gắng tránh thoát, thừa dịp Quách Đôn không chú ý, nàng hô to một tiếng: "Ngũ thiếu gia." Quách Đôn lắp bắp kinh hãi, quay đầu nhìn lại, Triệu Nguyệt nhân cơ hội này, một kiếm đánh bay trường đao trong tay Quách Đôn, sau đó nắm chặt cánh tay phải của Quách Đôn, ép xuống phía trên bàn đá, nàng lạnh giọng nói: "Tứ thiếu gia, xin lỗi."

Quách Đôn bị nàng ép chặt trên bàn đá, nhưng cũng không hoảng sợ, tay phải đánh xuống bàn đá, vô số đá vỡ vun bay lên không trung, bắn nhanh về phía Triệu Nguyệt, Triệu Nguyệt bắt buộc phải buông lỏng cánh tay phải của hắn ra, lộn một vòng lùi phía phía sau, vất vả đáp xuống, mà Quách Đôn chuẩn bị vung tay xuất một chưởng lên trán của nàng, lúc này nghe thấy trong phòng có người hét lớn một tiếng: "Tứ đệ, còn không ngừng tay lại!"

Quách Đôn dừng tay, hắn quay đầu lại, thấy Quách Trừng đầy mặt giận dữ, Quách Đôn lúc này mới đột nhiên bừng tỉnh, hắn mới phát hiện bản thân trong cơn giận giữ kém chút giết Triệu Nguyệt! Theo bản năng lui về phía sau hai bước, không dám tin nhìn bàn tay của mình.

Triệu Nguyệt tinh thần chưa định, nàng thật không ngờ, Quách Đôn lúc bị chọc giận lại đáng sợ như thế.

Lí Vị Ương đi ra, vừa kịp nhìn thấy cảnh tượng như vậy, giọng nàng lạnh lùng nói: "Tứ ca đây là phát hỏa sao? Là trách muội ngăn cản huynh sao?"

Quách Đôn không dám nhìn về phía cặp mắt lạnh như băng của Lí Vị Ương, trước mặt muội muội này, hắn luôn luôn cảm thấy không biết nên làm thế nào cho phải.

Lí Vị Ương cất giọng mang theo trào phúng, nói: "Nếu tứ ca muốn đi báo thù, muội tuyệt không ngăn cản tứ ca, chẳng qua muội nói thật cho tứ ca biết, nếu tứ ca cứ đi như vậy, chẳng những không tới gần được huynh đệ Bùi gia, ngược lại còn bị mất đi tính mạng, liên lụy đến mọi người trong Quách gia!"

Quách Đôn ngẩng đầu, lớn tiếng nói: "Ta biết, Gia nhi muội thông minh hơn so với chúng ta, nhưng dù sao muội cùng chúng không lớn lên cùng nhau, cho nên muội không có ta loại cảm tình này, muội càng thêm không rõ, khi ta thấy ngũ đệ biến thành bộ dáng hiện thời, ta có bao nhiêu đau lòng, muội vĩnh viễn sẽ không hiểu được, bởi vì muội căn bản không phải người Quách gia!" Hắn nói xong những lời này, ngay lập tức ý thức được, bản thân nhất thời nói sai rồi, hắn thấy vẻ mặt Lí Vị Ương trong nháy mắt ảm đạm trầm xuống, còn chưa kịp phản ứng lại, liền nghe thấy "phách" một tiếng, trên mặt mình đã lãnh trọn một cái tát, hắn không biết tam ca đã bước tới từ lúc nào, toàn thân ngây dại.

Quách Trừng mặt như sương lạnh, giọng nói lạnh lẽo đến cực điểm: "Ngu xuẩn! Ngươi được cho ra ngoài học tập nhưng rốt cục cũng chỉ là một đầu gỗ. Chờ đến lúc ngươi biết mình đang nói cái gì thì mới được bước vào."

Lí Vị Ương cũng không tức giận, chỉ nhìn Quách Đôn, trên mặt hiện ra thương xót nhàn nhạt: "Muội biết những lời này trong lòng Tứ ca đã ẩn dấu thật lâu, lúc muội ngăn cản huynh đưa tiêu dao tán cho Ngũ ca, muội đã thấy được điều đó. Bởi vì Tứ ca cảm thấy muội và các huynh không có quan hệ huyết thống, cho nên mới không cần biết đến sống chết của Ngũ ca, chỉ có thể trơ mắt nhìn Ngũ ca thống khổ như vậy."

Quách Đôn không dám nhìn Lí Vị Ương, Lí Vị Ương thần sắc lạnh nhạt tiếp tục nói: "Tứ ca, huynh nói người Bùi gia muốn nhìn thấy chúng ta trở nên tứ phân ngũ liệt, tranh đấu đến mặt đỏ tai hồng, có phải bọn họ sẽ rất vui vẻ hay không? Có lẽ đây là mục đích của bọn họ, hoặc bọn họ đang sắp sẵn một cái lưới thật lớn, chờ Tứ ca chui đầu vào, đến lúc đó, Tứ ca muốn muội phải nói với phụ thân mẫu thân như thế nào? Huynh muốn muội phải nói như thế nào với Ngũ ca khi hắn tỉnh táo lại? Chẳng lẽ Tứ ca muốn muội nói với hắn, Tứ ca vì muốn báo thù, cho nên bị người khác giết chết sao?"

Quách Đôn tức giận nói: "Ta sẽ cẩn thận, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện dọa mọi người trong Quách gia!"

Lí Vị Ương nhẹ nhàng cười, bên trong tươi cười dẫn theo ba phần khinh miệt: "Khó trách phụ thân nói Tứ ca không có đầu óc, Tứ ca quả nhiên không có đầu óc."

Quách Đôn kinh ngạc nhìn nàng, há miệng thở dốc, cái gì cũng không nói nên lời.

Lí Vị Ương nói: "Tứ ca muốn đi thì cứ đi, muội tuyệt đối sẽ không ngăn cản huynh, dù sao ta cũng không phải là người Quách gia." Nói xong nàng trở về phòng, đóng mạnh cửa phòng lại. Triệu Nguyệt lạnh lùng liếc mắt nhìn Quách Đôn, lập tức bước nhanh tới trước cửa phòng, lẳng lặng đứng ở nơi đó, dùng ánh mắt đối địch nhìn hắn.

Quách Đôn hối hận, trong lúc tinh thần không ổn định nên mới nói ra những lời đó, nhưng là nước đổ khó hốt, Quách Trừng dùng ánh mắt vô cùng nghiêm khắc nhìn hắn: "Tứ đệ, từ sau khi Gia nhi vào Quách phủ, muội ấy đã làm gì có lỗi với chúng ta? Hoặc làm gì có lỗi với đệ chưa? Muội ấy vì Quách gia lo lắng hết lòng, nếu không phải vì chúng ta, muội ấy cần gì phải tốn nhiều tâm tư như thế? Đệ thật sự đã làm cho muội ấy thất vọng! Chẳng lẽ mấy hành động này của Bùi gia, đã đủ để làm cho đệ mất hết lý trí hay sao?!"

Quách Đôn cái gì cũng không nói nên lời, chính xác, Lí Vị Ương không phải muội muội ruột thịt của bọn hắn, hắn luôn không coi nàng là người thân, chính vì như thế, lúc hắn thấy Lí Vị Ương trơ mắt nhìn Quách Đôn thống khổ, nàng cũng không cho hắn ăn tiêu dao tán, hắn mới phẫn nộ như thế, hắn không cố ý nói như vậy, hắn chỉ cảm thấy Lí Vị Ương căn bản không phẫn nộ giống hắn... Nhưng hiện tại, hắn đột nhiên hiểu được, phương pháp xử lý mỗi người khi gặp phải vấn đề khó khăn cũng khác nhau, Lí Vị Ương không nói, không có nghĩa là nàng không tức giận, nếu nàng không đau lòng, cần gì phải lộ ra biểu cảm như vậy...

Thấy trên mặt hắn lộ ra áy náy, ngữ khí của Quách Trừng mới vững vàng thêm một chút, chậm rãi nói: "Gia nhi không phải người lạnh lùng, càng không phải vô tình, muội ấy so với chúng ta lý trí vững vàng hơn! Tứ đệ đầu Trư này ( đầu heo đó), suy nghĩ thấu đáo một chút đi!" Nói xong hắn xoay người rời đi, không liếc mắt nhìn Quách Đôn lấy một cái.

Quách Đôn đứng trong sân suy nghĩ thật lâu, hắn nghĩ lại một lượt những chuyện xảy ra từ khi Lí Vị Ương vào Quách phủ, không sai, Lí Vị Ương không hề làm gì có lỗi với người Quách gia, ngược lại, nàng tận tâm tận lực ở bên cạnh chăm sóc Quách phu nhân, nàng hôm nay cứng rắn buộc Quách Đạo bỏ hẳn tiêu dao tán, hoàn toàn là vì suy nghĩ cho Quách Đạo... Tam ca nói không sai, trong năm huynh đệ, hắn là người không có đầu óc nhất... Càng nghĩ càng ảo não, hắn càng cảm thấy mình lang tâm cẩu phế! Lập tức, hắn đi tới trước cửa phòng, lại bị Triệu Nguyệt oán hận trừng mắt, giọng lạnh lùng nói: "Thiếu gia còn muốn quấy rầy tiểu thư sao?"

Quách Đôn không nói chuyện, hắn không ngừng tiến lên, gõ gõ hai cánh cửa, "phanh" một tiếng, cửa phòng mở ra, người bước ra là Nạp Lan Tuyết, nàng liếc mắt nhìn Quách Đôn, bên trong vẻ mặt có một tia trào phúng, lại không để ý đến hắn, bước nhanh đi ra ngoài, nàng muốn đi xem thuốc chuẩn bị xong chưa.

Quách Đạo đang ngủ, hắn lẳng lặng cuộn mình trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích, Lí Vị Ương ở bên cạnh nghiêm cẩn nhìn hắn, ánh mắt phức tạp, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Quách Đôn trong lòng càng thêm áy náy, hắn bước lên, như là đứa nhỏ đã làm sai chuyện gì, nói với Lí Vị Ương: "Muội muội, là ta sai rồi, nếu không muội cứ đánh ta đi cho hả giận."

Lí Vị Ương không thèm liếc mắt nhìn hắn lấy một cái, ánh mắt nhìn chằm chằm trên người Quách Đạo. Chỉ nghe thấy tiếc phách, phách, phách, đã hơn mười cái, tiếng động này vang vọng khắp phòng. Lí Vị Ương sửng sốt ngẩng đầu, gương mặt Quách Đôn đã bị chính hắn đánh cho thành đầu heo, không khỏi bật cười nói: "Tứ ca làm cái gì vậy? Đánh cho muội nhìn sao?"

Quách Đôn càng thêm khó chịu, hắn thành thành thật thật nhận sai, nói: "Tiểu muội, đều là ta không tốt, là ta không đầu óc, chọc giận muội muội."

Lí Vị Ương nhàn nhạt nhìn hắn nói: "Muội cho tới bây giờ không dễ dàng tha thứ cho người khác, nếu tứ ca thật sự thành tâm ăn năn, nên suy nghĩ kỹ một chút, phải làm như thế nào để báo thù cho Ngũ ca."

Quách Đôn ánh mắt sáng lên, vội vàng nói: "Tiểu muội, muội có biện pháp gì sao?"

Lí Vị Ương nhìn Quách Đạo đang ngủ, nhẹ nhàng cười nói: "Chuyện này, từ lúc Ngũ ca bị thương muội đã bắt đầu suy nghĩ. Không để Ngũ ca bị thương uổng phí, chúng ta có phải nên giành lợi thế trước so với Bùi gia hay không?"

Lúc nàng nói xong, trong mắt là một mảnh băng lạnh, làm cho người ta có cảm giác kinh sợ, Quách Đôn đã thật lâu không nhìn thấy biểu cảm này của Lí Vị Ương, nàng lạnh nhạt bình tĩnh, chính là không biểu hiện tức giận ra ngoài, nhưng lúc này trên người nàng như ngưng tụ một cơn gió lốc, làm người khác không tự chủ được, cảm thấy sợ hãi, hắn nhẹ giọng nói: "Tiểu muội, ý của muội là?"

Lí Vị Ương quay đầu lại, lẳng lặng nhìn hắn, nói: "Châm ngòi ly gián, họa thủy đông di, chiêu này chẳng lẽ chỉ có người Bùi gia biết dùng sao? Chúng ta càng phải làm cho nó triệt để hữu dụng!"

Quách Đôn kinh ngạc, không biết nàng có ý gì, hắn hung hăng gõ vào đầu của mình, vì sao đầu óc hắn lại không theo kịp các khác huynh đệ khác đây?

Hắn là Lão Tứ Quách gia, dũng mãnh trung hậu có thừa, nhưng chỉ số thông minh lại không đủ, nếu không phải hắn chủ động đến nhận sai, qua hôm nay Lí Vị Ương nhất định sẽ tìm cơ hội giáo huấn hắn một chút, để hắn biết cái gì nên nói, cái gì nói không nên nói. Nhưng hiện tại nhìn hắn gục đầu ủ rũ, bộ dáng như đầu heo, Lí Vị Ương vừa bực mình vừa buồn cười, cuối cùng mỉm cười nói: "Tứ ca cứ chờ xem đi, muội sẽ làm cho người Bùi gia hiểu được đau đớn mà Ngũ ca đang phải chịu đựng."

Mười ngày trôi qua, Quách Đạo cả người gầy gò, Nạp Lan Tuyết cũng mấy ngày mấy đêm bên cạnh hắn không hề chợp mắt, hốc mắt thâm đen trũng sâu, thoạt nhìn so với Quách Đạo dường như còn tiều tụy hơn vài phần. Sáng ngày thứ mười một, Quách Đạo rốt cục cũng bước ra được khỏi phòng, hắn mặc áo không cài thắt lưng, cảm thấy toàn bộ thế gian một lần nữa sáng sủa lên. Nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng ở phía cuối hành lang, Quách Đạo quay đầu lại, dưới ánh mặt trời, Lí Vị Ương mỉm cười tỏa nắng, đi về phía hắn, nói: "Ngũ ca đã bình phục hẳn chưa?"

Quách Đạo nhìn muội muội, gật đầu nói: "Đa tạ muội muội." Những chuyện xảy ra hôm đó, kỳ thực hắn chỉ có cảm giác loáng thoáng, nếu không có Lí Vị Ương kiên trì đến cùng, chỉ sợ hắn đã lần nữa lâm vào cơn ác mộng tiêu dao tán. Trên thực tế, nếu Quách Đạo không có ý chí mạnh mẽ, không có Nạp Lan Tuyết giúp đỡ, hắn tuyệt đối không có cách nào sống qua mười ngày đau đớn này.

Lúc này, Lí Vị Ương đã thấy Nạp Lan Tuyết từ một bên lẳng lặng đi tới, liền lên tiếng gọi nàng: "Nạp Lan cô nương, đa tạ."

Nạp Lan Tuyết tươi cười bình thản, nói: "Chữa trị cho bệnh nhân vốn là chức trách của ta."

Lí Vị Ương nhẹ nhàng cười nói: "Đúng vậy, lần này rất may mắn là cô nương không bắt chúng ta xếp hàng, bất luận như thế nào, chúng ta cũng là mang ơn cô nương."

Nạp Lan Tuyết khuôn mặt như băng như tuyết, nàng hết nhìn Lí Vị Ương, lại nhìn đến Quách Đạo, vẻ mặt toát ra một tia phức tạp: "Không cần cảm tạ ta, từ nay về sau không cần nói đến chữ phiền." Nói xong nàng đi ra ngoài.

Quách Đạo nhìn theo bóng lưng nàng, nhẹ thở dài một hơi, nói: "Nạp lan đại phu là một cô nương tốt, đáng tiếc nhị ca không có phúc khí này."

Lí Vị Ương nhìn bóng lưng Nạp Lan Tuyết, vẻ mặt có hơn một tia tiếc hận: "Đúng vậy, Nạp Lan Tuyết là cô nương tốt, nhưng nhị tẩu cũng là người tốt? Chuyện này cả ba người đều đáng thương, chẳng qua nhị tẩu còn chưa biết thôi."

Quách Đạo nhớ tới Trần Băng Băng thiên chân hồn nhiên, thiện lương hoạt bát, lại thở dài một hơi. Lúc này, hắn mới nhớ tới, mở miệng hỏi: "Nghe nói trong lúc ta không ở nhà, người Trần gia đem tặng không ít lễ vật, cầu mong được tha thứ, Trần Hàn Hiên còn quỳ trước cửa phủ ba ngày ba đêm."

Lí Vị Ương gật đầu, nói: "Đúng vậy, hắn quỳ trước cửa suốt ba ngày ba đêm, mỗi một lần mẫu thân đi ra ngoài, hắn liền đau khổ giữ chặt xe ngựa mẫu thân cầu xin, ngay cả mẫu thân ý chí sắt đá cũng không khỏi động lòng."

Quách Đạo nhẹ nhàng cười, nói: "Chẳng qua chỉ là diễn trò thôi."

Lí Vị Ương đương nhiên hiểu rõ điểm này, nói: "Phụ thân đã sớm tha thứ cho Trần gia, diễn lần này là để cho người Bùi gia xem, chính là nói cho mọi người biết, bất luận phát sinh chuyện gì, hai nhà chúng ta đều sẽ đoàn kết chống lại kẻ địch, mưu kế của bọn họ dĩ nhiên là thất bại."

Quách Đạo gật đầu: "Mẫu thân không vì tức giận mà hủy minh ước hai nhà, ta biết, chuyện này ít nhiều đều do muội tác động."

Lí Vị Ương cười cười, nói: "Muội là một phần tử của Quách gia, phải làm tận lực. Năm ngày sau, là lễ thành hôn của Bùi Huy và Thọ Xuân công chúa. Ngũ ca, ngũ ca có muốn đi xem náo nhiệt hay không?" Thời điểm nàng nói đến hai từ náo nhiệt, vẻ mặt hiện lên một tia âm trầm lạnh lẽo.

Quách Đạo nhìn nàng, không khỏi mỉm cười nói: " Tiểu muội đã nói muốn cho ta xem kịch hay, ta làm sao có thể không đi đây?"

Lí Vị Ương trên mặt mang theo một chút chờ mong, nói: "Đúng vậy, Thọ Xuân công chúa xuất giá, nhất định là rất náo nhiệt."

Năm ngày sau, chính thức diễn ra hôn lễ của Bùi Huy cùng Thọ Xuân công chúa, hoàng thất có rất nhiều quy tắc, hôn lễ nhất định phải diễn ra vào buổi tối mà không phải là ban ngày, thanh thế phô trương cũng vô cùng lớn. Buổi tối ngày hôm đó, đoạn đường từ hoàng cung đến cửa Bùi gia, sớm đã giăng đèn kết hoa, đội ngũ đón dâu cũng đi chậm rãi, hai bên đường càng có nhiều người đến xem náo nhiệt. Vì hôn lễ của Thọ Xuân công chúa vô cùng vinh quang, cũng để biểu hiện bản thân đối đãi với nàng vô cùng tốt, Hoàng đế xuất ra mấy vạn cẩm bạch ban cho quần thần, đồng thời tuyên bố đại xá thiên hạ, Thọ Xuân công chúa mặc hỉ phục, hướng về phía hoàng cung, bái biệt hai lần, sau đó mới bước lên kiệu. Đội ngũ đón dâu uốn lượn đi tới, chú rể mặc quan bào cưỡi ngựa đi trước, phía sau còn có đội quân danh dự cầm cờ đi theo, các cung nữ mĩ mạo tay nâng khay lễ cũng theo sát... Kiệu hoa của công chúa mạ vàng, thêu chim phượng màu đỏ thẫm, có tám người khiêng, đỡ cỗ kiệu chậm rãi đi tới. Khách nhân một đường tiến vào Bùi phủ, bên trong Bùi phủ còn có tiệc tối long trọng đang chờ đợi bọn họ.

Trong bữa tiệc, người Quách gia luôn luôn mang vẻ mặt tươi cười, trên mặt một chút cũng không nhìn ra biểu hiện thất bại, mọi người chung quanh thấy bọn họ thần sắc vẫ như thường, không thể không bàn tán khe khẽ sau lưng.

"Ai, các người có biết gì không, nghe nói ngũ công tử Quách gia bị thương vô cùng nghiêm trọng, cả đời này cũng không có biện pháp cầm kiếm."

"Đúng vậy, nghe nói hắn mười ngày nay đều trốn tránh không chịu gặp người khác, có thể thấy được thương thế rất nặng."

Trong đám quý phu nhân lại có người nói: "Nhưng ta vừa rồi còn nhìn thấy hắn, tác phong nhanh nhẹn, khí chất thoát tục, hơn nữa thần thái sáng láng, nửa điểm cũng không giống với bị thương, có phải là tin đồn nhảm hay không?!"

Kỳ thực, không riêng gì Quách gia, Chu gia, Thôi gia, Vương gia, Cát gia, Tiêu gia, cùng với Trần Hàn Hiên bị thua cũng đã đến, người thất bại cũng có phong độ của người thất bại, huống chi bọn họ đều cho rằng, Bùi Huy là thắng không cần tỷ võ. Trần Hàn Hiên bởi vì ngộ thương Quách Đạo, cho nên vô cùng áy náy, không có tâm tư tỷ thí nữa, cho nên mới bại dưới tay Bùi Huy. Mà trong trận tỷ thí giữa Thôi Thế Vận cùng Cát Vãn Chu, Cát Vãn Chu tuy rằng thắng lợi, nhưng lại bị thương, Bùi Huy dưới tình huống như vậy, thắng liên tiếp Cát Vãn Chu cùng Trần Hàn Hiên, về phần Chiến Thu, càng không hiểu vì sao lại bị ngã trước khi trận đấu bắt đầu, Bùi Huy đương nhiên trở thành phò mã. Sau một loạt sự việc xảy ra, mọi người nói hắn, thắng không cần tỷ võ, hơn nữa tất cả cũng dường như quá mức trùng hợp. Bùi Huy nếu không phải có vận khí rất tốt, cũng chính là sớm dùng thủ đoạn, chẳng qua những lời này chỉ có thể nghĩ ở trong lòng, không người nào dám nói ra miệng, bằng không sẽ chỉ làm người khác cảm thấy, bọn họ vì thất bại cho nên mới sinh lòng ghen tị. Mỗi người đều là tươi cười ấm áp, một ly một ly mang rượu đến chúc mừng Bùi Huy kính.

Ánh mắt Lí Vị Ương không nhìn về phía Bùi Huy, ánh mắt nàng dừng lại trên người Bùi Bật.

Bùi Bật một ngày này đều là tươi cười đầy mặt, bộ dáng đường làm quan rộng mở, phảng phất như tối hôm nay chú rể là hắn vậy. Đúng lúc này, ánh mắt hắn cùng Lí Vị Ương vừa vặn gặp nhau, hắn lập tức mỉm cười, nhẹ nhàng nâng chén về phía Lí Vị Ương, bên trong tươi cười có pha thâm ý.

Lí Vị Ương nhìn hắn, hơi vuốt cằm, cũng xem như là tiếp đón. A Lệ công chúa chỉ cảm thấy Lí Vị Ương cùng Bùi Bật lúc này có chút kỳ quái, nhưng lại nói không được kỳ quái ở chỗ nào.

Mọi người nhìn thấy Cát Vãn Chu tiến lên kính Bùi Huy ba chén rượu, Thôi Thế Vận rất nhanh cũng đi qua, cũng kính Bùi Huy ba chén rượu, vẻ mặt này của hắn, hiển nhiên là báo phía sẽ báo thù. Chẳng qua Thôi Thế Vận dù sao cũng là em vợ Thái tử, phải nhìn mặt Thái tử nên không thể làm gì quá phận, tuy rằng trong lòng phẫn uất, trên mặt cũng không hề lộ ra một tia không vui.

Bùi Huy nhìn mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Quách Đạo, tươi cười càng thêm sâu thẳm. Quách Đạo chỉ mỉm cười, không nói một lời, cũng không đi lên kính rượu. Bùi Bật đứng dậy, cản rượu thay Bùi Huy, phân phó hắn đi vào động phòng cùng công chúa, không cần phải ở đây thất lễ. Bùi Huy có thế mới thoát khỏi việc uống rượu cùng mọi người, bước chân thoải mái mà vào tân phòng. Sau khi vào tân phòng, lại phải trải qua một loạt trình tự hôn lễ phức tạp, Bùi Huy mới được vén khăn che đầu của Thọ Xuân công chúa lên, hai người uống rượu đoàn tụ, chúc sau này con cháu đầy nhà, cung nữ thái giám bên cạnh lúc này mới được rời khỏi động phòng.

Thọ Xuân công chúa một thân hỉ phục, hai hàng mày lá liễu xinh đẹp, lông mi nồng đậm cúi xuống, khóe miệng hiện ra tươi cười.

Một nửa quyến rũ, một nửa ngượng ngùng, quả thực là mĩ mạo bất phàm.

Bùi Huy lại không biết tại sao, trong lòng bàn tay đột nhiên lạnh lẽo, chẳng lẽ là vừa rồi uống quá nhiều? Hắn lắc lắc đầu, ý muốn bản thân tỉnh táo lại, nhưng vừa muốn cất bước, lại đột nhiên toàn thân lảo đảo, hắn kịp thời bám vào mặt bàn, nếu không cũng đã bị ngã, trên trán hắn mồ hôi đầm đìa, cả người cảm thấy phiền chán đứng lên. Hắn nắm chặt tay, cố hết sức đè nén huyết khí đang quay cuồng trong lồng ngực, chậm rãi đi về phía công chúa...

Mà lúc này, mọi người vẫn đang mở tiệc vui vẻ, Lí Vị Ương tươi cười ấm áp, trên mặt bình tĩnh, nàng đến bên cạnh A Lệ công chúa giải thích toàn bộ trình tự tiệc cưới hôm nay. A Lệ vô cùng hưng phấn, ánh mắt hết nhìn trái lại nhìn phải, nhìn thế nào cũng không thấy đủ, nàng vô cùng thích thú với loại tiệc cưới khắp nơi đều có màu đỏ rực này, phấn chấn lôi kéo Lí Vị Ương hỏi không ngừng.

Quách Đạo nhìn Lí Vị Ương, trong lòng có chút buồn bực, hắn không biết Lí Vị Ương sẽ làm như thế nào, vì sao muốn kéo hắn đến xem náo nhiệt, mà như thế này thì sẽ phát sinh chuyện gì đây?

Trong lúc mọi người đang ăn uống linh đình, đột nhiên thấy một cung nữ, nhìn như nổi điên từ bên ngoài vọt chạy vào. Nàng không để ý đến người hầu ngăn trở bên ngoài, nhanh chóng vọt vào đại sảnh, dùng hết toàn lực lao về phía lễ đường, bỗng chốc ngã phịch xuống đất. Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, nàng đã tái mặt, lớn tiếng hô: "Không tốt rồi! Phò mã gia điên rồi, nhanh đi cứu cứu công chúa!" Nàng nói vừa hết lời, mọi người sắc mặt đều thay đổi, Bùi Bật nhanh chóng đứng lên, tức giận nói: "Còn không lôi nha đầu điên này xuống. Chỉ là uống nhiều mấy chén, ngươi nói hươu nói vượn cái gì?"

Lập tức liền có hộ vệ tiến vào, nhanh chóng kéo cung nữ đang liều mạng giãy dụa ra ngoài, nhưng tiếng kêu vừa rồi của nàng đã kịp lưu lại trong lòng mọi người. Một nhóm tôn thất bàn tán rồi ào ào đứng lên: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Cung nữ kia nói gì vậy?"

"Đúng vậy, rốt cục là có chuyện gì xảy ra? Còn không đem lời nói rõ ràng?"

"Đúng đúng, đem nhân tìm trở về. Đem lời nói rõ ràng lại đi!"

Bùi Phàm lúc này đứng lên, trên mặt hắn xuất hiện một tia kinh ngạc cùng khiếp sợ, hắn nhìn về phía mọi người, lại nhìn nhìn con trưởng của mình, trong ánh mắt xẹt qua một tia âm trầm lãnh khốc.

Lúc này, trên mặt Thái tử cũng có vài phần khó coi, hắn đứng lên chắp tay nói với các khách nhân: "Chư vị, chư vị! Hôm nay nha đầu kia uống hơi nhiều rượu, nên mới nói năng bậy bạ thôi, tuyệt đối không có chuyện gì, người ta ở nơi đó động phòng hoa chúc, chẳng lẽ chúng ta còn muốn đi quấy rầy họ sao?"

Mọi người nghĩ nghĩ, sau đó cười vang, đúng vậy, chỉ là cung nữ uống nhiều rượu nên mới hồ ngôn loạn ngữ (nói năng bậy bạ), nói cũng không rõ ràng, nếu vừa rồi không phải có nhiều người ở đây, cũng sẽ không kịp cản trở nàng xông vào, tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi...

Nhưng lúc này đã có một bàn tay đỡ lấy chén rượu của Thái tử, lập tức một gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân xuất hiện trong ánh mắt mọi người, là Húc Vương Nguyên Liệt. Hắn mỉm cười nói: "Thái tử, lời ấy sai rồi! Nếu là phò mã gia uống nhiều rượu, thật sự có say khướt hay không? Công chúa kim chi ngọc diệp, không chấp nhận được nửa điểm tổn thương!"

Thái tử sửng sốt, lập tức lớn tiếng nói: "Không, tuyệt không có khả năng này!"

Nguyên Liệt vẻ mặt trêu tức nói: "Là thật hoặc là giả, đi nhìn một cái không phải sẽ rõ ràng sao?"

A Lệ hoàn toàn ngây ngốc đứng ở nơi đó, lôi kéo tay áo Lí Vị Ương: "Kết quả sao lại thế này?" Vì sao cung nữ kia đột nhiên xông tới, vì sao tất cả mọi người lại lộ ra vẻ mặt bất an như vậy? Lí Vị Ương khóe môi cong lên, giọng nói trầm thấp như thì thầm, phảng phất không muốn để bất kỳ kẻ nào nghe thấy: "Công chúa, xem diễn kịch như thế này thật hay."

------ lời ngoài mặt ------

Mọi người vui vẻ đọc truyện, người người rảnh rỗi, cám ơn đã ủng hộ ta!