Bước vào mùa đông, nhiệt độ giảm mạnh, bầu trời rơi đây bông tuyết.
Sức khỏe của Giản Úc vốn yếu và thường dễ bị bệnh, vì vậy cậu cực kỳ chú ý đến việc giữ ấm.
Cậu đã sớm mặc áo lông vũ, còn quấn mình trong ngoài ba lớp dày.
Buổi trưa.
Giản Úc muốn đi căng tin để ăn cơm, cậu hỏi Lục Chấp: "Cậu có muốn đi căng tin không?"
Hiện tại hai người đã không còn là quan hệ bạn cùng bàn bình thường nữa, có lẽ đã là bạn bè rồi đi? Bản thân Giản Úc cũng không rõ lắm, dù sao hai người bây giờ ở chung rất hòa hợp, đều có thể tùy thời hẹn nhau đi ăn cơm.
" Tôi không đi." Lục Chấp thuận tay cầm một cây bút và tìm một tờ giấy thi. "Cuộc thi sắp bắt đầu rồi, buổi trưa tôi phải đến văn phòng gặp giáo viên."
Giản Úc hiểu rõ gật đầu.
Có một giáo viên chuyên phụ trách cho cuộc thi, thường xuyên gọi Lục Chấp và một số người khác đến huấn luyện.
Giản Úc suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy lát nữa tôi sẽ mang đồ ăn ở căng tin về cho cậu nhé?"
Lục Chấp gật đầu: "Được."
Giản Úc tự tin nói: "Được rồi, cứ giao cho tôi, tôi biết cậu thích ăn cái gì mà."
Gần đây hai người vẫn luôn đi ăn cùng nhau, cậu cũng đã biết khá rõ về khẩu vị của Lục Chấp rồi.
Lục Chấp có hơi không tin, nhướng mày: "Ví dụ như?"
Giản Úc lưu loát nói: "Ví dụ như những món ăn ở căng tin trường, cậu thích ăn sườn kho tàu, thịt bò trộn lạnh, canh cà chua...bình thường cậu hay gọi những món này, cậu còn bị dị ứng với cần tây nữa, cậu sẽ không gọi những món có cần tây."
Lục Chấp không ngờ Giản Úc sẽ nhớ rõ như vậy, không khỏi cong môi: "Trí nhớ khá tốt."
Giản Úc kiêu ngạo nói: "Đương nhiên rồi."
Lục Chấp nhìn khuôn mặt hoạt bát của Giản Úc, trong lòng cũng trở nên mềm mại hơn.
Khi Giản Úc đi tới căng tin, cậu đã gọi Hà Họa đi cùng.
Lại nhớ tới những gì cô đã từng nói, không biết khi nào thì cô lại sẽ chuyển trường một lần nữa, vì vậy trong khoảng thời gian trước khi cô chuyển trường, Giản Úc dự định sẽ gặp gỡ cô nhiều hơn, dù sao họ cũng là bạn bè lớn lên ở cô nhi viện.
Cậu cầm ngô, cắn một cái, sau đó liền nói: "Cái này ăn ngon, lát nữa tôi sẽ mua thêm một cái cho bạn cùng bàn."
Hà Họa chậc chậc hai tiếng, trong mắt mang theo bát quái: "Sao lúc nào cậu cũng nhắc tới bạn cùng bạn vậy, quan hệ của hai người rất tốt sao?"
Giản Úc ngẩn người: "Tôi có sao?"
Cậu vẫn luôn nhắc tới Lục Chấp?
Hà Họa ghét bỏ nói: "Tất nhiên rồi, chúng ta đến nhà ăn một hồi thôi, mà cậu đã nhắc tới bạn cùng bàn năm sáu lần rồi. Vừa nói hắn tham gia thi đấu, có thể sẽ được đại học Hoa Thanh tuyển thẳng, vừa nói hắn thường xuyên giảng đề cho cậu, tóm lại há miệng ngậm miệng đều là nhắc tới bạn cùng bàn."
Giản Úc nghe vậy, bản thân cũng có chút kinh ngạc.
Thì ra trong lúc bất tri bất giác, cậu vẫn luôn nói về Lục Chấp sao.
Hà Họa híp mắt, cầm thìa lên, làm động tác đe dọa: "Thành thật khai báo, cậu và cậu bạn cùng bàn kia, rốt cuộc có quan hệ gì?"
Giản Úc phục hồi lại tinh thần, phủ nhận: "Chúng tôi thì có quan hệ gì được chứ, chỉ là bạn cùng bàn mà thôi."
Nói xong, cậu vội vàng cúi đầu gặm ngô.
Nhưng mà, động tác này của cậu nhìn thế nào cũng thấy như đang chột dạ.
Trực giác của Hà Hoạ cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, cô truy hỏi: "Hai người thật sự không có quan hệ gì sao?"
Giản Úc khẳng định: "Không có."
Hà Họa hừ lạnh nói: "Cậu không nói cho tôi biết cũng không sao, bây giờ không nói, sau này tôi cũng sẽ biết thôi."
Giản Úc đẩy hộp sữa chua về phía cô: "Được rồi, cậu đừng nói nhảm nữa, ăn nhanh chút đi."
Sau khi ăn xong, Giản Úc đóng gói một phần đồ ăn mang về cho Lục Chấp, sau đó đi về phía lớp học.
Khi cậu trở lại lớp, Lục Chấp vẫn chưa trở lại.
Cậu đặt thức ăn lên bàn học của Lục Chấp, sau đó nằm sấp lên bàn học của mình, bắt đầu thất thần.
Lời Hà Họa vừa mới nói, đột ngột xuất hiện trong đầu cậu.
Chẳng lẽ cậu và Lục Chấp đã thân mật hơn so với bạn cùng bàn bình thường rồi sao?
Giản Úc vì để tìm một vật tham chiếu, mà theo bản năng quét nhìn phòng học một vòng.
Bên tay trái của cậu, cách một lối đi, vừa lúc cũng có một bàn ngồi hai nam sinh.
Lúc này hai bạn nam kia đang cầm điện thoại chơi game, sau khi chơi xong một ván liền đánh nhau, tranh nhau làm cha của đối phương.
Giản Úc tưởng tượng một chút, nếu cảnh tượng này đổi lại là cậu và Lục Chấp....
Cậu ngay lập tức nổi da gà.
" Đang suy nghĩ cái gì vậy?"
Đột nhiên trên đỉnh đầu vang lên một thanh âm trầm thấp dễ nghe.
Tim Giản Úc đập mạnh, sau đó cậu hơi ngẩng đầu, nhìn về phía người trước mặt.
Lục Chấp cũng vừa lúc rũ mắt nhìn cậu.
Cho dù mùa đông Lục Chấp phải mặc đồng phục có chút dày, cũng không làm ảnh hưởng đến thân hình cao ngất của hắn chút nào, trên mặt hắn vẫn là biểu tình lãnh đạm như trước, đôi mắt rất đen, đường nét khuôn mặt vô cùng đẹp mắt.
Ngay khi tầm mắt hai người tiếp xúc với nhau, Giản Úc có một loại cảm giác không nói nên lời, chỉ cảm thấy xung quanh mọi thứ dường như trở nên mơ hồ, trong mắt cậu chỉ còn lại một mình Lục Chấp.
Giản Úc ý thức được bản thân đang suy nghĩ cái gì, cậu mạnh mẽ rút tay ra, trực tiếp đặt trán của mình lên mặt bàn lạnh băng.
Cậu cảm thấy mình cần hạ nhiệt, bằng không đầu óc của cậu có chút không được tỉnh táo rồi.
Lục Chấp nhìn động tác của Giản Úc, có chút khó hiểu mà nhíu mày.
Giản Úc cứ như đà điểu mà nằm sấp một hồi, sau đó ý thức được Lục Chấp vẫn còn đang đứng ở lối đi, không đi vào chỗ ngồi của hắn.
Cậu nằm sấp không nổi nữa, nhướng mày hỏi Lục Chấp: "Sao cậu không vào?"
Lục Chấp nhếch khóe miệng: "Có lẽ do cậu không nhường đường cho tôi?"
Giản Úc phản ứng chậm lại một hai giây, sau đó mới "ầm" một tiếng từ trên ghế đứng dậy, nhường đường cho Lục Chấp.
Trời ơi!
Cậu thật sự rất ngu ngốc mà!
Trên mặt Lục Chấp mang theo chút tươi cười, đi ngang qua vị trí của Giản Úc, rồi mới tới vị trí của hắn mà ngồi xuống.
Giản Úc liên tiếp làm ra vài chuyện có chút ngốc, cũng không dám nói chuyện với Lục Chấp nữa, cậu cầm lấy sách giáo khoa môn vật lý, chuẩn bị cho tiết học buổi chiều.
Cậu vất vả lắm mới tập trung tinh thần được, nhìn hai dòng chữ, lúc này, Lục Chấp liền đặt một thứ đến trước mặt cậu: "Cho."
Giản Úc dời tầm mắt khỏi quyển sách, nhìn thoáng qua thứ mà Lục Chấp mang qua, là một xấp giấy giống như là tư liệu học tập.
Cậu có chút giật mình, hỏi Lục Chấp: "Đây là cái gì?"
Lục Chấp nhàn nhạt giải thích: "Không phải tôi đã nói muốn cậu thi vào top 10 sao? Đây là một ít tài liệu học tập tôi chuẩn bị đặc biệt cho cậu."
Giản Úc nghe vậy, hơi mở to mắt, sau đó theo bản năng mà lật những tài liệu kia ra xem.
Một chồng giấy thật dày, bao gồm rất nhiều môn học, mỗi môn đều được tóm tắt chi tiết các điểm kiến thức khác nhau và kế hoạch học tập....
Đây hoàn toàn là một xấp tư liệu được thiết kế riêng cho Giản Úc.
Giản Úc lập tức kích động đến mức không thể nói nên lời, cậu hưng phấn nhìn về phía Lục Chấp: "Đây thật sự là cho tôi sao?"
Lục Chấp nhìn khuôn mặt tươi cười của cậu, tâm tình cũng sung sướng hơn vài phần: "Ừ, muốn cùng cậu học đại học."
Giản Úc không ngờ Lục Chấp lại có tâm như vậy, còn chuẩn bị tư liệu học tập chi tiết cho cậu, chỉ là cậu cũng không thể không nói rõ cho Lục Chấp: "Nhưng cậu có thể vào đại học Hoa Thanh, còn tôi thì không thể."
Thành tích của Lục Chấp cực kỳ tốt, bỏ xa vị trí thứ hai rất nhiều, thậm chí trong kỳ thi toàn thành phố lần trước, còn thi được cả trạng nguyên.
Thành tích của Giản Úc thua xa Lục Chấp.
Lục Chấp nói: "Ít nhất cậu cũng phải thi đậu vào được trường đại học trọng điểm khác ở Vân Kinh."
Thiên phú học tập của Giản Úc không quá cao, bởi vậy cậu đối với bản thân cũng không có tự tin lắm: "Lỡ như tôi thi không tốt thì sao?"
Lục Chấp thản nhiên nói: "Tôi có lòng tin."
Giản Úc còn tưởng rằng Lục Chấp có lòng tin với cậu, ánh mắt cậu sáng lên: "Cậu tin tưởng tôi như vậy sao?"
Lục Chấp phủ nhận: "Không phải, tôi tin tưởng mình, tôi khẳng định có thể dạy kèm cho cậu thật tốt."
Giản Úc: "....."
Ha ha...
Đây là lời mà một người bình thường có thể nói sao?
Lục Chấp thấy sắc mặt Giản Úc suy sụp, nhướng mày: "Làm sao vậy?"
Giản Úc: "...."
Vậy mà còn không biết xấu hổ hỏi làm sao vậy?
Cậu hừ lạnh một tiếng, cầm lấy sách giáo khoa vật lý lên: "Tôi muốn học, đừng quấy rầy tôi."
Lục Chấp còn rất nghe lời, thật sự không quấy rầy cậu nữa.
Ngược lại, Giản Úc có chút nhịn không được, sau khi ôn tập được hai trang, liền quay đầu hỏi Lục Chấp: "Đúng rồi, cậu xác định muốn dùng phương thức thi đấu để được tuyển thẳng vào đại học Hoa Thanh sao?"
Lục Chấp đang ăn cơm Giản Úc mang về, nghe vậy ngẩng đầu lên nói: "Không nhất định, phải xem xét thêm chuyên ngành. Nếu là tuyển thẳng, có thể sẽ bị hạn chế lựa chọn chuyên ngành."
Giản Úc: "Có phải cậu muốn về thương lượng với người nhà không?"
Lục Chấp gật đầu: "Ừ, phải tổng hợp ý kiến của mọi người."
Giản Úc nghe vậy, đột nhiên lại có chút đau lòng cho Lục Chấp.
Người như Lục Chấp, cả đời nhất định phải gánh rất nhiều thứ. Hắn sinh ra trong một gia đình hào môn như Lục gia, số phận đã định trước hắn không thể lựa chọn được thứ mà mình muốn, nhất là những vấn đề quan trọng như chuyên ngành đại học, khẳng định là phải nghe ý kiến của người lớn trong nhà.
Giản Úc không khỏi nghĩ, tương lai Lục Chấp phải kế thừa gia nghiệp, vậy thì chắc là sẽ chọn chuyên ngành tài chính linh tinh gì đó.
Không biết Lục Chấp trở thành người kế nhiệm tập đoàn sẽ có bộ dáng gì? Giản Úc cũng khá là tò mò.
Giản Úc có một xấp tư liệu học tập, hơn nữa bình thường Lục Chấp cũng tích cực dạy kèm cậu, thành tích có thể nói là tiến bộ thần tốc.
Chẳng bao lâu đã tới kỳ thi cuối kỳ.
Lần này Giản Úc không để Lục Chấp chỉ điểm nội dung trước cho cậu nữa, cậu muốn tự mình thử một lần, xem nỗ lực trong khoảng thời gian này rốt cuộc có kết quả như thế nào.
Hai ngày sau khi kết thúc kỳ thi cuối kỳ, Giản Úc liền lâm vào trạng thái chờ đợi lo lắng, tâm tình vô cùng mâu thuẫn, vừa hy vọng sớm nhìn thấy thành tích, lại có chút sợ hãi nhìn thấy thành tích, lỡ như cậu thi không tốt, không chỉ phụ sự nỗ lực của mình, mà cũng sẽ làm cho Lục Chấp thất vọng.
Hôm nay, Lục Chấp và Giản Úc hẹn nhau đi ăn cơm.
Nghe nói chiều nay sẽ công bố kết quả thi, vì thế trong quá trình ăn cơm, Giản Úc thường xuyên nghe ngóng tin tức, ngay cả cơm cũng quên ăn.
Giá trị vũ lực của Lục Chấp hoàn toàn có thể nghiền ép sự tồn tại của cậu.
Cứ như vậy, hai người thuận lợi ăn xong bữa cơm, sau khi ra khỏi căng tin, Lục Chấp mới trả lại điện thoại cho Giản Úc.
Giản Úc vừa nhận lại điện thoại, cậu lập tức ấn vào nhóm, xem tin mới nhất.
Sau đó, cậu thấy giáo viên chủ nhiệm đã gửi bảng điểm đến nhóm lớp rồi.
Cậu ngay lập tức mở ra, Giản Úc cơ hồ như nín thở.
Lúc bảng điểm bật ra, cậu theo bản năng nhìn qua hạng nhất, không có gì bất ngờ, Lục Chấp vẫn là người đứng đầu tiên.
Giản Úc cảm thán một tiếng, sau đó bắt đầu trượt xuống, dù sao chuyện Lục Chấp đứng đầu đã không có gì đáng để ngạc nhiên nữa.
Cậu vừa trượt xuống một chút, liền nhìn thấy tên mình -----
Giản Úc, hạng 9.
Sau khi thấy được thứ hạng của mình, Giản Úc ngay lập tức hưng phấn lên, cậu đưa điện thoại tới trước mặt Lục Chấp, vui vẻ nói: "Lục Chấp, cậu nhìn nè, tôi thi vào top10 rồi."
Biết được tin này hẳn là cha mẹ nuôi của cậu sẽ rất vui nhỉ.
Có lẽ điều này sẽ làm bầu không khí căng thẳng trong nhà được cải thiện hơn một chút.
Lục Chấp cũng cười: "Ừ, rất lợi hại."
Lần đầu tiên hắn cười rõ ràng như vậy, nhìn ra được, hắn là thật lòng vì Giản Úc mà vui vẻ.
Vẻ mặt Giản Úc sung sướng: "Tôi có thể thi được thành tích tốt như vậy, đều là nhờ công lao của cậu hết, nếu không nhờ cậu, tôi khẳng định còn đang xếp hạng ba mươi bốn mươi cơ."
Ngữ khí của Lục Chấp dịu dàng hơn bình thường rất nhiều: "Không cần cảm ơn."
Sự hưng phấn của Giản Úc căn bản không ngừng lại được, cậu còn tiếp tục nói: "Có thể trở thành bạn cùng bàn của cậu thật sự là một chuyện vô cùng may mắn."
Cậu cứ cười như vậy mà nhìn Lục Chấp, trong đôi mắt đen to tròn phản chiếu bóng dáng của hắn, giống như trong lòng cậu đều là Lục Chấp vậy.
Lục Chấp dừng bước chân, một giây sau, hắn tiến lên một bước, ôm Giản Úc vào lòng.
Giản Úc còn đang nói liên tục, bỗng nhiên bị Lục Chấp ôm lấy.
Thanh âm của cậu đột nhiên dừng lại, cả người đều có chút choáng váng, nhất thời phản ứng không kịp.
Trong hô hấp đều là hơi thở đặc biệt của Lục Chấp, lành lạnh dễ ngửi.
Trên bầu trời, bông tuyết bay lả tả, rơi xuống thân thể của hai người.
Giản Úc cũng không cảm thấy lạnh, bởi vì vòng tay của Lục Chấp rất ấm áp.
Lục Chấp ôm cậu, nói bên tai cậu: "Có thể gặp được cậu, tôi cũng cảm thấy rất may mắn."
Thẳng cho đến buổi tối về đến nhà, Giản Úc vẫn còn có chút choáng váng.
Vừa rồi Lục Chấp ôm cậu phải không?
Sao Lục Chấp lại ôm cậu?
Vấn đề này khiến Giản Úc suy nghĩ mãi hết lần này tới lần khác nhưng cũng không có đáp án.
Sau khi trở lại phòng ngủ, cậu không nhịn được mà lấy điện thoại ra, bắt đầu nhắn tin cho Hà Họa.
Ở phương diện này Hà Hoạ có vẻ hiểu biết hơn cậu.
[ Giản Úc: Cậu nói xem, có một nam sinh đột nhiên ôm lấy một nam sinh khác là có ý gì chứ?]
Hà Họa nhanh chóng đáp lại: [ Cậu yêu đương? ]
Giản Úc: "....."
Cậu vứt điện thoại ra, nằm trên giường, không trò chuyện với Hà Họa nữa.
Cậu nằm một hồi, sau đó lăn hai vòng, trong lòng vẫn không bình tĩnh lại được.
Cậu lại cầm điện thoại lên, dự định lên mạng tìm kiếm vấn đề liên quan.
Đúng lúc này, điện thoại của cậu rung lên một tiếng, là tin nhắn wechat.
[ Lục Chấp: Về dến nhà chưa?]
Giản Úc nhìn tin nhắn kia, đáp lại: [Ừ, vừa đến.]
[ Lục Chấp: Đi tắm nước nóng đi, vừa rồi ở bên ngoài rất lạnh, đừng để bị cảm.]
Giản Úc mơ hồ có chút nóng.
Sau khi về đến nhà, lại dặn dò đối phương tắm nước nóng, đừng để bị cảm lạnh gì gì đó, hình như cũng quá thân mật rồi đi.
Cậu do dự, trả lời lại: [ Ừm.]
Rất nhanh, Lục Chấp lại gửi tới tin khác, lần này là một sticker.
[ Lục Chấp: ngoan,jpg]
Giản Úc: "!!!"
Cậu cảm thấy mặt mình càng nóng hơn, lập tức vứt điện thoại ra, sau đó kéo chăn, trùm đầu mình lại.
Đây vẫn là Lục Chấp mà cậu biết sao?!! Không phải đã bị cái gì nhập vào rồi đó chứ?!!!
Lục Chấp lạnh như băng sao có thể gửi loại sticker này được?11
Giản Úc cứ che mặt như vậy một hồi, không dám chạm vào điện thoại, tim đập có chút nhanh.
Không biết trôi qua bao lâu, cửa phòng của cậu đột nhiên bị gõ hai tiếng.
Giản Úc ngẩn ra, vội vàng kéo chăn xuống, sửa sang lại tóc của mình, sau đó đi tới mở cửa phòng ngủ ra.
Ngoài cửa, có một người đàn ông trung niên vẻ mặt buồn bã và mệt mỏi đang đứng.
Đó là cha nuôi của Giản Úc.
Giản Úc kinh ngạc nói: "Ba, ba trở về rồi!"
Cha nuôi thường đi công tác ở nước ngoài, một năm cũng không về được mấy lần.
Cha nuôi nhéo nhéo mi tâm, giọng nói mệt mỏi: "Vừa mới trở về không lâu, con thu dọn đồ đạc, cùng mẹ con về quê ở một thời gian đi."
Đột nhiên nhận được tin tức này, Giản Úc nhất thời không phản ứng kịp: "Dạ?"
Cha nuôi không giải thích gì nhiều, nói thẳng: "Sáng mai sẽ đi. Đưa con về quê xong ba còn phải ra nước ngoài có việc."
Giản Úc suy nghĩ một chút hỏi: "Mẹ có nguyện ý đi không ạ?"
Trạng thái tinh thần của mẹ nuôi bây giờ rất đáng lo ngại, vừa bướng bỉnh còn nóng nảy, nếu mẹ nuôi không muốn đi, những người khác cũng rất khó mà khuyên được.
Cha nuôi bực bội nói: "Cô ấy không muốn đi thì sao? Chẳng lẽ tùy ý mỗi ngày để cô ấy điên điên khùng khùng như vậy sao?"
Giản Úc mím môi một chút nói: "Vâng."
Cậu nhìn ra được tình cảm của cha nuôi và mẹ nuôi hình như không còn tốt như trước nữa, cậu không biết cụ thể nên làm thế nào, chỉ có thể tận lực cố gắng hết sức mình.
Cha nuôi thúc giục: "Được rồi, tối nay mau thu dọn đồ đạc."
Giản Úc mở miệng, có ý muốn nói cho cha nuôi nghe chuyện mình thi lên được hạng 9, nhưng cậu còn chưa kịp nói, cha nuôi đã rời đi rồi.
Cậu hơi nhíu mày, thôi quên đi, chờ có thời cơ thích hợp lại nói sau.
Hy vọng rằng sau khi biết chuyện, cha mẹ nuôi có thể sẽ hạnh phúc hơn.
Giản Úc trở lại phòng ngủ, bắt đầu thu dọn đồ đặc, cậu không quên con chim nhỏ của mình, tính mang nó đến nông thôn ở một thời gian.
Cậu đã nhặt nó, vậy cậu sẽ chịu trách nhiệm với nó đến cùng.
Hơn bảy giờ sáng hôm sau, Giản Úc cùng cha mẹ nuôi xuất phát về nông thôn.
Cha nuôi lái xe, mẹ nuôi ngồi ghế lái phụ, hai người thỉnh thoảng còn cãi nhau vài câu.
Giản Úc ngồi ở hàng ghế sau, cau mày.
Chẳng bao lâu, chiếc xe đã rời khỏi thành phố.
Cha nuôi và mẹ nuôi dường như đã mệt mỏi rồi, họ tạm đình chiến.
Giản Úc thở phào nhẹ nhõm, lúc này cậu lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Lục Chấp, nói chuyện mình phải về quê một thời gian.
Lục Chấp đối với việc cậu đột nhiên phải về quê cũng có chút kinh ngạc, có điều vẫn dặn dò cậu đi đường cẩn thận.
Hai người tiếp tục trò chuyện.
Một khắc nào đó, Giản Úc nhìn cảnh tuyết bên ngoài cửa sổ xe, cảm thấy rất đẹp, liền chụp mấy tấm ảnh gửi cho Lục Chấp, sau đó bắt đầu soạn tin.
Còn chưa soạn xong, một trận tiếng phanh chói tai vang lên.
Giản Úc cả kinh, cũng không biết tin nhắn của mình chưa đánh xong có được gửi đi hay không, vội vàng thu hồi điện thoại, nhìn về phía trước.
Cha nuôi và mẹ nuôi không biết từ lúc nào đã lại cãi nhau.
Cha nuôi nổi giận đùng đùng: "Cô mẹ nó điên thì điên một mình đi, còn cả ngày lảm nhảm không ngừng, tôi đã dành thời gian đưa cô về quê rồi, còn chưa đủ nữa hả!!"
Giọng nói của mẹ nuôi vô cùng sắc bén: "Mau đưa tôi về! Tôi muốn tiếp tục sáng tác ngay lập tức!"
Nói xong, cô còn đưa tay qua cướp chìa khóa xe.
Cha nuôi không chút khách khí mà đẩy cô một cái: "Bình thường một chút cho ông!!"
Mẹ nuôi không chịu yếu thế, bắt đầu cào mặt cha nuôi.
Mắt thấy hai người phía trước bắt đầu đánh nhau rồi, Giản Úc hoảng hốt một trận, cậu thò người qua, ý đồ ngăn cản: "Ba, mẹ, hai người bình tĩnh một chút!"
Lúc này, mẹ nuôi trở tay tát vào mặt Giản Úc một cái: "Cậu câm miệng cho tôi! Kể từ khi cậu đến nhà tôi, sự nghiệp của tôi liền xuống dốc không phanh, cậu đúng là đồ sao chổi!"
Dưới tình huống tâm tình đang cực độ bộc phát, sức lực của mẹ nuôi rất lớn, một cái tát đánh tới, một bên má của Giản Úc bỏng rát phát đau.
Cậu che mặt, muốn nói gì đó.
Lúc này, cha nuôi dường như cũng ý thức được điều gì, nhìn về phía Giản Úc, mắt trừng lớn: "Chẳng lẽ do mệnh cách của mày không tốt, cha mẹ ruột của mày mới bỏ rơi mày?!"
Hắn cũng phát hiện, từ sau khi Giản Úc đến nhà hắn, trong nhà vẫn luôn không yên bình.
Giản Úc buông tay che mặt xuống, khó tin mà nhíu mày: "Ba, ba đang nói cái gì vậy? Mệnh cách gì đó, không có khoa học một chút nào?"
Hiện tại mẹ nuôi đang có chút vấn đề về tinh thần, nói bậy cũng thôi đi, cậu không ngờ tới cha nuôi vậy mà cũng nói như thế.
Cậu không rõ, vì sao cha mẹ nuôi lúc trước vẫn luôn yêu thương cậu, lại biến thành bộ dáng hoàn toàn xa lạ như vậy chứ.
Cha nuôi nghe Giản Úc hỏi, có chút áy náy mà nghiêng đầu.
Nhưng mẹ nuôi lại không quan tâm nhiều như vậy, cô càng nghĩ càng cảm thấy chính là như vậy, chính là do Giản Úc đã ảnh hưởng đến sự nghiệp của cô.
Cô yêu đàn dương cầm như vậy, làm sao cô có thể chấp nhận được sự tầm thường hiện tại của mình cơ chứ?
Ánh mắt mẹ nuôi tàn nhẫn, cô mở cửa ghế phụ đi xuống, rất nhanh, cô vòng ra hàng ghế sau, mở cửa xe bên cạnh Giản Úc.
Giản Úc giật mình: "Mẹ, mẹ...."
Cậu còn chưa kịp nói xong, mẹ nuôi đã nắm lấy cánh tay của cậu với vẻ mặt điên cuồng: "Đi xuống đây, từ nay về sau, tôi không có đứa con trai như cậu nữa."
Giản Úc nắm lấy ghế, chống cự lực kéo của cô nói: "Mẹ, mẹ bình tĩnh lại một chút đã!"
Mẹ nuôi không quan tâm, liên tục lôi kéo cậu: "Đừng cắn chặt không buông, cậu chỉ mang lại bất hạnh cho người ta mà thôi!"
Giản Úc biết tình trạng tinh thần của cô không bình thường, cậu vội vàng cầu cứu cha nuôi: "Ba, ba nói một câu đi!"
Cha nuôi không quay đầu, không nhìn cậu.
Khoảng khắc đó, Giản Úc như hiểu ra được điều gì, vì thế cậu không xin giúp đỡ nữa.
Trong lúc hoảng loạn, cậu chỉ kịp thời cầm lấy lồng chim.
Bên ngoài xe có tuyết rơi, trắng xóa.
Gió đang hoành hành, thổi vào mặt Giản Úc đau rát.
Giản Úc xách lồng chim, muốn đưa tay lấy áo lông của mình và điện thoại.
Mẹ nuôi đẩy cậu ra, sau đó ngồi lên xe đóng cửa lại.
Chiếc xe không lái đi ngay.
Cha nuôi và mẹ nuôi lại bắt đầu cãi nhau.
Chẳng qua lần này, không còn liên quan gì tới Giản Úc nữa.
Giản Úc vỗ vỗ cửa xe, cũng không có ai để ý tới cậu.
Nói thật, vào giờ khắc này, cậu lại cảm thấy có một cảm giác như được giải thoát vậy.
Cậu không biết vì cái gì, như đã sớm dự đoán được, luôn cảm thấy ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến.
Quả nhiên không có gì ngoài ý muốn, cậu lại bị vứt bỏ.
Một trận gió mạnh thổi tới, bông tuyết bay đầy trời, có một bông chui vào trong mắt Giản Úc.
Cậu chớp chớp mắt vài lần.
Cả người cậu không thể khống chế được mà bắt đầu run rẩy.
Áo khoác của cậu còn ở trên xe, thứ ấm áp duy nhất trên người cậu chỉ là một cái áo len, nhưng nó căn bản không thể ngăn cản được gió tuyết lạnh như vậy.
Trái tim của cậu cũng truyền đến từng trận đau đớn, đau đến mức khiến cậu muốn khom lưng xuống.
Rất nhanh, xe cũng rời đi, Giản Úc bị bỏ lại trong tuyết.
Sắc mặt cậu trắng bệch, môi cũng bắt đầu mất đi huyết sắc.
Con chim nhỏ trong lồng dường như phát hiện ra gì đó, nó nhảy loạn lên xung quanh lồng.
Giản Úc có chút suy yếu mà nhìn về phía con chim nhỏ cười một cái: "Xin lỗi, tao không nên mang mày ra ngoài theo."
Nói xong, cậu ôm lồng chim vào trong ngực, muốn thay con chim nhỏ này ngăn cản một ít gió tuyết.
Gió càng lúc càng lớn, vù vù thôi, ngay cả mí mắt của cậu cũng có chút không mở ra nổi nữa.
Giản Úc nhìn quanh bốn phía một vòng, miễn cưỡng thấy được cách đó không xa có một cái gầm cầu.
Có lẽ ở đó, cậu có thể nghỉ ngơi một chút.
Giản Úc cất bước, bắt đầu đi về phía gầm cầu.
Trên người của cậu càng ngày càng lạnh, trái tim cũng càng ngày càng đau, đau đến mồ hôi lạnh cũng chảy ra.
Môi cậu bắt đầu xanh xám, mấy lần thiếu chút nữa đều ngã xuống tuyết, sau đó cậu nhìn thấy lồng chim trong lòng, lại kiên trì, từng bước từng bước đi về phía trước.
Khoảng cách không quá xa, nhưng Giản Úc lại đi thật lâu.
Đợi khi rốt cuộc cậu cũng đi tới được gầm cầu, trái tim của cậu đã đau đến chết lặng, ngay cả đứng thẳng cũng không làm được nữa, chỉ có thể dựa vào vách xi măng chậm rãi ngồi xuống.
Thần sắc của cậu vẫn coi như bình tĩnh, sau khi ngồi xuống, cậu run rẩy mở lồng chim ra, lẩm bẩm: "Mày cứ ở đây một thời gian đi, đợi khi nào gió tuyết bên ngoài hết rồi, là có thể bay đi."
Con chim bay ra khỏi lồng, dừng lại trên cánh tay của Giản Úc.
Giản Úc nhìn con chim nhỏ, mỉm cười.
Trái tim càng ngày càng đau, cậu khó chịu nhắm mắt lại.
Cậu dường như rất vô dụng.
Có một cơ thể bệnh tật, vẫn luôn bị bỏ rơi.
Giản Úc có thể nhận ra, hình như cậu không chống đỡ nổi nữa rồi, loại cảm giác sinh mệnh từng chút từng chút trôi đi này, rất khó dùng ngôn ngữ để hình dung được, ý thức của cậu dường như cũng càng ngày càng xa.
Cuối cùng, cậu có chút muốn gặp Lục Chấp.
Chỉ là nguyện vọng này, không thể thực hiện được rồi.
Thân thể Giản Úc càng ngày càng lạnh, suy nghĩ cũng dần dần mơ hồ, cho đến khi cậu hoàn toàn lâm vào bóng tối.
......
"Giản Úc, tỉnh lại! Giản Úc?"
Có ai đó gọi cậu?
Cậu đến địa ngục rồi sao?
Giản Úc mở mắt ra, nhưng mí mắt quá nặng nề, cậu cố gắng nhiều lần cũng không làm được.
Vẫn là ngủ say thoải mái hơn.
Nhưng có người lại không muốn cậu ngủ thiếp đi, vẫn luôn gọi cậu, giọng nói mang theo chút run rẩy cùng lo lắng rất rõ ràng: "Giản Úc, cậu mau tỉnh lại!"
Chẳng lẽ trên đời này, còn có người lưu luyến cậu hay sao?
Là ai?
Giản Úc không muốn để cho người đó phải thất vọng, cậu cố gắng gom khí lực lại, rốt cuộc cũng chậm rãi mở mắt ra.