Thư Tình Gửi Lại Ánh Trăng

Chương 20: Chuyện Bất Khả Thi



Sau khi lùa được bày vịt vào trong nhà dọn dẹp quản gia Lý cũng định đi vào bên trong.

Đúng lúc, Trương Tuệ An đi ra, ông nhìn cô mặc quần tây áo sơ mi đoán chắc cô định đi đâu đó liền chạy lại hỏi:

“An An, con định đi đâu sao?”

Trương Tuệ An mỉm cười, đuôi mắt cong lên nói:

“Lâu quá không đi đến thăm nhà hàng nên bây giờ con định đi đến đó.”

Quản gia Lý gật đầu, gọi to tài xế:

“CHÚ TRUNG, CHÚ CHUẨN BỊ XE CHỞ CÔ CHỦ ĐI ĐẾN NHÀ HÀNG ĐI.”

Tài xế nghe ông gọi chạy đi lấy xe, cô nhìn quản gia Lý lễ phép cúi đầu nói:

“Vậy xin phép bác con đi trước nhé.”

Quản gia Lý gật đầu, cúi đầu tạm biệt cô. Ông đứng nhìn cô lên xe rời đi mới đi vào trong nhà.

Trương Tuệ An được chú Trung tài xế chở đi đến một nhà hàng sang trọng, vượt xa trí tưởng tượng của cô gấp 10 lần.

Cô hoài nghi hỏi chú Trung tài xế phía trước:

“Chú Trung..đây là nhà hàng con mở sao?”

Chú Trung tài xế gật đầu thản nhiên nói:

“Đúng rồi, đây chỉ là chi nhánh chính thôi chứ cô còn cả một chuỗi chi nhánh con nữa. Cô chủ quên rồi sao?”

Cô trợn mắt đứng hình mất 5s, sau 5s cô phải hít thở một hơi thật sâu mới có thể bình ổn lại.

Trương Tuệ An cười cười ngượng ngùng gãi đầu nói:

“Dạo này trí nhớ con cứ sao sao á. Con cứ lúc nhớ lúc quên.”

Chú Trung tài xế: “Tôi thấy dạo này cô chủ khác lắm nhưng mà thấy cô chủ chịu đi ra ngoài hơn đi đây đi đó tôi cũng mừng. Chứ hồi về đây hơn 1 năm cô chủ cô cứ ru rú trong phòng làm ai trong nhà cũng lo lắng.”

Trương Tuệ An cười cười lấy lệ tuy không hiểu gì cả nhưng vẫn nói cho có lệ:

“Do tôi bắt đầu suy nghĩ thoáng thôi haha..”

Bỗng điện thoại trong túi của chú Trung vang lên khiến cô thoát được khỏi cảnh khó xử này.

﹝Alo, cậu chủ.﹞

Cấn Niên tay cầm điếu thuốc rít một hơi thật sâu từ từ thở ra một làn khói trắng giọng khàn đặc nói:

﹝Cậu tới rước tôi đi khoan mua cái kia đến đón tôi trở về công ty..﹞

Chú Trung: ﹝Vâng ạ.﹞

Trương Tuệ An không biết hai người nói gì nhưng mà cũng đoán được chắc anh gọi chú Trung qua đón nên cầm túi của mình nói:

“Chú cứ bận thì cứ đi đi bỏ con ở lại đây cũng được khi nào xong con sẽ gọi.”

Chú Trung: “Dạ.”

Cô cầm túi bước thẳng vào bên trong nhà hàng, cô vừa vào cửa nhân viên xung quanh đang bận cũng chạy lại:

“Chị An.”

“Sếp, hôm nay sao sếp đến đây vậy?”

“Ủa sếp, bộ sổ sách em làm bị sai hả?”

“Chị An có gì cần phải thông báo sao ạ?”

“Chị đến để đuổi ai vậy ạ?”

Trương Tuệ An bị vây kín mà choáng ngợp nhíu mày cao giọng nói:



“GIẢI TÁN LÀM VIỆC.”

Tất cả nghe vậy cũng trở về vị trí làm việc của mình chỉ còn người quản lý ở lại.

Cô nhìn lên cái tên trên ngực của cô gái nghiêm túc hỏi:

“Mộc Phương, cô là quản lý sao?”

Mộc Phương tưởng cô khiển trách mình lập tức cúi đầu xin lỗi lia lịa:

“Chị An, em là quản lý mới nếu sổ sách hàng tuần đưa về có gì sai sót mong chị bỏ qua.”

Trương Tuệ An nghe cô ấy nói như vậy liền xua tay nói:

“Không phải khiển trách, chỉ là tôi muốn đi khảo sát một chút.”

Vừa nghe cô nói xong tất cả nhân viên cũng lập tức đứng thẳng người lên. Khách hàng xung quanh cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhìn cô.

Cô ngại ngùng nhìn mọi người, khó xử nói:

“Mọi người cứ tiếp tục ăn đi đừng quan tâm đến tôi, nếu mọi người có gì không vừa ý thì cũng có thể đến đây nói cho tôi nghe ý kiến. Nếu được chúng tôi sẽ cố gắng sửa đổi làm hài lòng quý khách.”

Trương Tuệ An lia mắt nhìn mấy người phục vụ nghiến răng nói:

“Còn không mau đi làm việc.”

Cô nhìn sang Mộc Phương đứng bên cạnh, nhẹ nhàng nói:

“Cô đưa tôi đi một vòng nhà hàng đi.”

Mộc Phương nghe vậy đưa tay ra mời cô đi về phía trước vừa đi vừa nói:

“Theo như em thu gộp lại ý kiến của khách hàng thì em thấy đa số mọi người đều rất thích đồ ăn của nhà hàng chúng ta. Duy nhất chỉ có vấn đề về nhà vệ sinh thì..”

Trương Tuệ An đang thích thú nhìn xung quanh nghe tới cũng khó chịu ngang, nhíu mày hỏi:

“Thì sao?”

Mộc Phương thở dài nói:

“Do có nhiều thành phần ra vào nhà vệ sinh quá nhiều nhưng người vệ sinh chỉ đến vào buổi sáng và buổi chiều nên nó sẽ bị rất là dơ ấy ạ.”

Trương Tuệ An mím môi nói:

“Cô đưa tôi tới nhà vệ sinh đi.”

Khi cô được đưa đến trước cửa nhà vệ sinh khiến cô giật mình. Cả tổng thể nhà hàng sang trọng như vậy, cả nhà vệ sinh còn sang trọng như này mà vẫn bị chê sao?

Nhưng lúc cô mở cửa bước vào bên trong nhà vệ sinh nữ mới biết nguyên nhân là như nào.

Dấu chân hàng ngàn người ra vào mỗi ngày, còn cả thêm nghẹt bồn cầu nữa.

Vừa vào cô đã xém ngất đi vì cái mùi rất kinh còn cộng thêm cả mùi nước hoa nữa.

Trương Tuệ An gượng cười mở cửa bước ra ngoài nói với Mộc Phương:

“Từ này về sau tăng tiền cho người dọn vệ sinh gấp 3 lần đi nói với họ ở lại cả ngày khi nhà vệ sinh dơ phải lập tức dọn ngay.”

Mộc Phương vui mừng nhảy lên vỗ tay nói:

“Chị An tuyệt vời nhất!!!”

Trương Tuệ An mỉm cười, Mộc Phương cũng dẫn cô đi đến xem nhà bếp và các quy trình nấu nướng.

Cô dành cả ngày để xem sổ sách và kiểm tra chất lượng thức ăn và chăm sóc khách hàng.

Cô cũng rất yên tâm vì tất cả đầu bếp nhà hàng của nguyên chủ là tự thân cô ấy đích thân qua Pháp mời về đây nấu.

Lúc đầu nhìn vào menu vừa nhìn giá món ăn đơn giản thôi mà cô đã chảy mồ hôi nhưng mà xét về chất lượng thì đây cũng được coi là giá phải chăng.



Đến chiều, lúc chuẩn bị về cô nhờ nhân viên tiếp tân dùng điện thoại bắt một chiếc taxi để đi về nhà.

Cô sợ lỡ như cô gọi đúng lúc đang có cả tên đần kia ở bên cạnh thì sẽ khó xử cho chú ấy.

5 giờ chiều..

Cô bước xuống xe, lấy tiền mặt trong túi đưa cho tài xế rồi đi vào bên trong.

Vừa đi vào phòng khách, đập vào mắt cô là một đóa hoa tulip kế bên còn có bánh kem nữa.

Cô khó hiểu gọi chị Nhã giúp việc đang lau cầu thang xuống hỏi:

“Hôm nay là sinh nhật ai sao?”

Người giúp việc đó lắc đầu nói:

“Có đâu cô chủ, cái đó là cậu chủ tặng cho cô chủ đó.”

Trương Tuệ An giật mình khó tin, chuyện này là bất khả thi nha? Tên này tặng hoa với bánh kem cho cô?

WHAT THE F*CK????

Chuyện khùng điên gì đang xảy ra trước mắt cô vậy, mặt cô nghệch ra nhìn người giúp việc còn vui vẻ ngại ngùng hơn cả cô nói:

“Khi nãy cậu chủ dặn là khi cô chủ về thì nói cái đó là tặng cho cô chủ mong cô chủ sẽ hết giận.”

WHAT? GIẬN GÌ NỮA?

Chẳng lẽ hồi sáng cãi nhau cái tên này tưởng cô giận? Sốc một hồi cuối cùng cô cũng dần chấp nhận.

Cô đi tới nhìn chiếc bánh kem dâu tây và hoa tulip tươi kế cũng cảm thán.

Nhìn có vẻ đần nhưng cũng biết dỗ con gái đó chứ nhưng tiếc quá bánh kem dâu tây thì thích thật còn hoa thì cô thích hoa lavender mà?

Chị Linh và chị Lan và quản gia Lý từ bên trong đi ra ông vui vẻ nói làm cắt đứt suy nghĩ của cô:

“Cậu chủ tinh tế quá biết cô chủ thích ăn dâu tây với hay mua hoa tulip về trang trí nên mua bó hoa này tặng cô chủ đó.”

Lúc này cô như được đánh cho tỉnh ngộ, xém chút nữa là cô quên mất cô là người xuyên sách tới.

Cô thích hoa lavender thì kệ cô chứ nguyên chủ thích là thích hoa tulip mà.

Trương Tuệ An thật sự là muốn đánh cho mình một cái. Cô cười cười vui vẻ nói:

“Hay là mọi người lấy dĩa đi để tôi cắt bánh chia cho mọi người ăn. Tôi cũng không thể ăn hết nổi một cái bánh to như vậy.”

Tất cả mọi người đều phấn khích chạy vào trong bếp dĩa, chỉ còn quản gia Lý đứng ở đó.

Cô để túi xách lên sô pha từ tốn ngồi xuống, chợt nhớ ra gì đó liền hỏi nhỏ quản gia Lý:

“Bác bác, Cấn Niên đâu?”

Quản gia Lý cúi đầu nói:

“Cậu ấy đang ở trên thư phòng ạ.”

Trương Tuệ An bĩu môi gật đầu mở hộp bánh kem ra, bên trong rơi ra một cái thiệp.

Cô giật mình trợn mắt mang tấm thiệp lên định xem nào ngờ mấy người kia ào ra nên cất vào trong túi xách lát sẽ đọc sau.

Nhà cô có tận 3 người giúp việc, chị Linh, chị Nhã, chị Lan, thêm anh Trung và 2 vệ sĩ canh cổng.

Cô cắt cho mỗi người một miếng lớn chỉ chừa cho mình duy nhất một phần nhỏ.