Lộ Mạn là con út của Lộ gia, cũng là bảo bối của cả nhà. Ông ngoại Lộ Mạn là bậc thầy thư pháp, coi trọng nhất là bình tâm tĩnh khí. Lúc nhỏ thân thể Lộ Mạn còn chưa tốt như bây giờ, lại thêm bị bệnh tim di truyền, nhà họ Lộ gửi cậu cho ông ngoại nuôi.
Khoảng thời gian ở cùng ông ngoại thường được nghe bên tai “Dục tốc tắc bất đạt”, tạo thành tiết tấu làm việc chậm rãi, ảnh hưởng rất lớn đến tương lai sau này của Lộ Mạn, tuy rằng tính cách của Lộ Mạn trời sinh đã là vậy.
Nhưng nhà họ Lộ vẫn nhất tề cho rằng nó liên quan tới những gì ông ngoại đã dạy cậu. Dù sao người thế hệ trước ngoài miệng vẫn dạy phải ổn trọng, nhưng lúc làm việc vẫn sấm rền gió cuốn. Duy chỉ có Lộ Mạn là đặc biệt, chậm đến mức làm người khác sốt ruột, nhưng hết lần này đến lần khác kết quả mà Lộ Mạn làm ra đều tốt hơn những đứa trẻ khác.
Nhà họ Lộ cũng không bắt buộc một đứa nhỏ như vậy phải thay đổi nhanh nhẹn hơn để thích ứng với nhịp sống chóng vánh của xã hội. Dù Lộ Mạn là một tên ngốc cái gì cũng không hiểu của nhà họ Lộ đi nữa thì bọn họ vẫn có năng lực cho cậu một đời giàu sang vô lo vô nghĩ. Huống chi xét trên các phương diện khác thì chỉ số thông minh của Lộ Mạn còn cao hơn người thường một chút, vì thế càng không có ai miễn cưỡng cậu thay đổi tính tình của mình.
Nhưng do bị bênh tim bẩm sinh, Lộ Mạn vẫn không thể làm hoạt động quá mức kịch liệt. Dù sau này Lộ Mạn phẫu thuật một lần, không khác người bình thường là bao thì Lộ gia vẫn không cho phép cậu tham gia những hoạt động cần vận động quá mức. Điều này cũng làm cho Lộ Mạn không có tinh thần mạo hiểm giống những đứa trẻ nhà giàu cùng trang lứa khác.
Bởi vì không muốn thay đổi, Lộ Mạn dường như cũng không làm trái lời người lớn nói. Muốn cậu ngoan ngoãn ngồi thì cậu sẽ luôn an tĩnh đợi người về. Lúc yêu đương cũng vậy, chỉ cần yêu cầu của đối phương không quá phận thì cậu nhất định sẽ đáp ứng, dù sao thì cãi nhau cũng tốn rất nhiều sức lực. Lộ Mạn không rảnh như vậy, cũng không có tâm trạng cãi nhau.
Dùng một câu của mẹ Lộ để hình dung thì có một số việc Lộ Mạn rất lười, đối với chuyện tình cảm còn ngốc nghếch hơn.
Vì để phản bác lời nói của mẹ, Lộ Mạn bắt đầu làm vài việc chứng minh mình không lười, chuyện tình cảm cũng không phải đồ ngốc không biết gì. Ví dụ như là viết nhật kí, còn có viết thư tình nữa.
Lúc chưa có người mình thích thì viết nhật kí, có người thầm thương rồi thì viết thư tình.
Đương nhiên những thứ như thư tình thế này thì cậu chuẩn bị chỉ viết cho người đầu tiên, dù tình cảm của bọn họ kéo dài đến đâu đi nữa thì chỉ cần Lộ Mạn còn thích người kia một ngày thì sẽ còn viết thư tình một ngày. Về việc nếu sau này thích người khác thì viết nhật kí sẽ đỡ tốn sức hơn.
Lúc quyết định như vậy Lộ Mạn mới mười bốn tuổi, sau khi bị anh trai yêu quý kích thích đã gắng gượng mở miệng nói lời thề son sắt. Nhật kí vẫn kiên trì viết, ngày nào cũng viết, đương nhiên đến cuối cùng thì chỉ còn một câu đơn giản, thậm chí có ngày chỉ viết hôm nay trời nắng, hôm nay mưa rất to.
Lúc bắt đầu nhận được thư tình, Lộ Mạn từng dùng vài tiết tự học mở thư ra xem hết một lần. Sự thật chứng minh là cậu không viết được mấy lời sến sẩm buồn nôn như vậy, cũng hoàn toàn không thể hiểu được trái tim lãng mạn của thiếu nữ.
“Con gái thật phiền toái, còn thích khóc nữa, tớ lớn lên cũng không thua bọn họ, vì sao cậu không thử suy xét tớ một chút chứ?” Đây là lúc Lộ Mạn than thở nội dung thư tình rất buồn nôn thì Tô Hàn Diệc ở bên cạnh nói.
Hai nhà vốn thân nhau, sau khi Lộ Mạn vô tình cứu được Tiểu Hàn Diệc rơi xuống nước, người kia tựa như con sên dính người. Tô Hàn Diệc lúc nhỏ và lớn lên rất khác nhau, mặc dù là đều đẹp nhưng Tô Hàn Diệc thời niên thiếu thật sự là xinh đẹp như con gái.
Lần đầu Lộ Mạn gặp Tô Hàn Diệc là lúc đối phương bị chị họ cho mặc váy trắng bồng bềnh, tết tóc hai bím thành một bé gái đáng yêu cực kì.
Bởi vì ấn tượng đầu tiên quá sâu sắc, dù một khoảng thời gian rất lâu sau Tô Hàn Diệc cắt tóc ngắn, mặc quần jean thì Lộ Mạn vẫn một mực tin rằng tính tình Tô Diệc Hàn như bé gái làm người ta yêu thích, sẽ không khóc lóc, không kéo cậu đi chơi mấy trò vô vị nhàm chán.
Vốn Lộ Mạn đã định coi Tô Hàn Diệc thành người mình thích đầu tiên, nhưng sau khi phát hiện mình và đối phương cùng là nam thì Lộ Mạn đã từ bỏ ý định ngu ngốc này đi.
Tuy là tới cuối cùng cậu cũng không ngờ mình vẫn tìm con trai để thích. Trước mười tám tuổi nhất định phải thích một người, đây là mục tiêu Lộ Mạn tự mình định ra trong lòng vì muốn có tình yêu tuổi học trò.
Bởi vì đi học sớm nên lúc Lộ Mạn lên năm nhất thì vừa mới mười bảy tuổi, vẫn luôn tìm kiếm đối tượng phù hợp. Bất kì lúc nào Lộ Mạn cũng được người khác chiều chuộng, dù cậu đồng ý chiều chuộng người khác nhưng người thế này suy cho cùng cũng là thiểu số.
Lúc phát hiện không tìm được cô gái nào thích hợp, rốt cuộc Lộ Mạn cũng chuyển chú ý tới con trai. Dù sao tình yêu không phân biệt giới tính, đây là câu cửa miệng của Tô Diệc Hàn. Lộ Mạn nghe câu này luôn từ chối cho ý kiến, hiện giờ lại lấy nó làm lý do mình tìm đàn ông.
Ngày đầu tiên quyết định thích Thiệu Phỉ, Lộ Mạn đã bắt đầu viết nhật ký. Cậu mua một rương đựng thư, mỗi ngày trước khi đi ngủ đều viết một chút. Hầu hết đều viết ba bức, thỉnh thoảng hứng lên thì viết thêm vài chữ trên phong thư trắng tinh.
Nhưng mà không giấu được lời văn bay bổng, cho dù chỉ có một câu, thư tình của Lộ Mạn cũng đi vào lòng người hơn cả những bức thư dài vài trang giấy kia. Tất nhiên chỗ thư này cậu sẽ không gửi ra ngoài, cũng chưa từng nghĩ sẽ cho đối phương xem.
Chỉ là lúc chia tay đếm lại một chút, mình kiên trì bao nhiêu ngày như vậy, trong lòng làm sao thay đổi được. Một lần viết này, thế mà viết tận ba năm.
Trong suy nghĩ của Lộ Mạn, nếu phải thích ai đó thì thích một người là đủ rồi. Vì với cậu chuyện đổi người yêu cực kì phiền, đổi người yêu mới sẽ phải thích ứng sở thích của đối phương, thích ứng một vài tật xấu của đối phương.
Ngày mà Thiệu Phỉ rời đi, Lộ Mạn bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình. Cậu tuy rằng rất không muốn đổi người yêu nhưng muốn cậu đợi một người có khả năng sẽ thay lòng đổi dạ thì nghĩ cũng đừng nghĩ.
Mỗi một tháng Lộ Mạn sẽ mang thư tình đã viết xong rồi tới một chỗ, lúc này cậu cầm theo ba mươi phong thư viết cho Thiệu Phỉ tháng này cùng với hành lý rời đi, bóng lưng cực kỳ dứt khoát.
Lộ Mạn tuy rằng tính cách chậm chạp, chỉ là cách xử lý trên phương diện tình cảm vô cùng dứt khoát, tuyệt đối sẽ không dây dưa dài dòng, cũng tuyệt không để cho đối phương được bước vào cuộc sống của mình một lần nữa.
Đối với phần tình cảm này cậu đã không còn lưu luyến, giữ lại thư tình chỉ vì nuối tiếc công sức của mình. Dù sao cũng tận 1001 bức, cứ vậy bỏ đi rất đáng tiếc. Chờ tương lai nếu mẹ lại phàn nàn còn có thể lấy ra khoe: đâu có ai siêng năng như cậu chứ, kiên trì viết thư nhiều năm như vậy.
Lộ Mạn không ngờ là cuối cùng cậu vẫn bại trong tay Tô Hàn Diệc, có lẽ là thấy đối phương rất đáng thương, ánh mắt cầu xin lại chân thành, hai người còn có tình cảm nhiều năm như vậy trói buộc. Tim Lộ Mạn mềm nhũn để tên kia từng bước đi tới, sau đó hai người ở bên nhau, còn ra nước ngoài đăng kí kết hôn.
Lúc Tô Hàn Diệc đưa chỗ thư này cho Thiệu Phỉ, cậu không phải là không tức giận. Dù sao cũng là những thứ cậu viết rất lâu, sao có thể tùy tiện đưa cho người khác chứ?
Tháng thứ ba sau vụ tặng thư này xảy ra cũng là năm thứ hai mươi hai người quen biết nhau, là năm thứ tư hai người ở bên nhau.
Ngày hôm đó hai người làm rất nhiều chuyện tình nhân nên “làm”, sau khi tặng quà cho nhau xong Tô Hàn Diệc thần thần bí bí kéo Lộ Mạn đến phòng để đồ, sau đó mở ra cánh cửa quanh năm bị khóa.
Bên trong chất đầy thư giống hệt nhau, đều là màu hồng phấn, trong đó còn có một chồng thư được gấp thành hình trái tim, phía sau được xếp ngăn nắp mấy trăm bức thư còn chưa được động vào.
Tô Hàn Diệc chỉ vào một chồng thư được gấp thành hình trái tim, từng câu từng chữ nói: “Từ ngày cậu nói viết thư cho người mình thích tớ đã bắt đầu viết. Lúc trước tớ mua tổng cộng hai trăm nghìn phong thư, đến bây giờ đã viết được bốn nghìn chin trăm bảy mươi hai bức. Nếu có thể, tớ muốn viết cho cậu cả đời. Cậu có đồng ý không, đồng ý trở thành động lực để tớ viết xong một đời này?”
Lộ Mạn nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mặt, ánh mắt người nọ sáng ngời mang theo khát vọng cùng bất an.
Trước lúc cậu chưa nói lời bảo đảm chính xác nào, người yêu càng sâu kia luôn có một loại bất an kì lạ. Lộ Mạn từ trước đến giờ chưa từng có cảm giác như vậy, nhưng cậu hình như chỉ có thể lý giải như vậy.
Lộ Mạn cười dịu dàng với người đang thấp thỏm không yên, mười ngón tay đan vào nhau kia: “Nếu cậu đã thích viết như vậy thì viết cả đời đi, tôi sẽ ở đây, ở bên cạnh cậu tới cùng.”