Thừa Tướng Sủng Thê

Chương 47: Tất cả đều vì nàng



Chuyện Thừa tướng đương triều cùng Mị Nguyệt quận chúa bị ám sát đã được báo lên trên hoàng đế.


Hoàng đế vô cùng giận dữ hất đổ cả bàn trà .


Nhưng sự tức giận đó liền bị sự lo lắng che lấp.


Vì sau khi báo chuyện ám sát thì là chuyện Mị Nguyệt quận chúa bị thương nghiêm trọng đã rơi vào hôn mê đến giờ vẫn chưa tỉnh.


Hoàng đế cả kinh lập tức phái đi toàn bộ thái y có phẩm cấp cao trong cung đến phủ tướng quân để chữa trị.


Thật ra hoàng đế muốn tự thân mình đến nhưng ông là thiên tử phải ưu tiên điều tra việc ám sát trước.


Chuyện ám sát lần này nhanh chóng bị truyền ra bên ngoài.Một truyền mười, mười truyền trăm,...Dân chúng trong kinh thành ai ai cũng biết.


Nhiều lời đồn bắt đầu nổi lên...Nào là...


"Mị Nguyệt tướng quân do chọc giận mặt rồng nên bị bí mật hạ sát."


"Mị Nguyệt tướng quân cưỡng đoạt Thừa tướng không thành nên giả vờ như vậy để bịt miệng thừa tướng."


"Mị Nguyệt tướng quân bị thương đến hủy dung."


" Mị Nguyệt tướng quân bị cắt hết gân mạch sau này chỉ có thể là phế vật. "


"Mị Nguyệt tướng quân thật ra đã chết nhưng sợ người của Thiên Rực doanh bạo loạn nên triều đình không nói ra."


"..."
"..."
"..."


******


_Phủ tướng quân_


              _Phòng Vân Phượng_


Thật ra Vân Phượng không hề bị thương nghiêm trọng như trong lời đồn.


Nàng ngất xỉu lúc đó là do mất máu quá nhiều còn có vì vận dụng quá nhiều tinh thần để khống chế ma công.


Nàng lúc này đang lười biếng nằm dài trên giường. Ngồi bên cạnh chính là Tĩnh Hàn.


Hắn thần sắc nhu hoà vừa lột vỏ nho vừa cùng nàng trò chuyện.


"Này, Tĩnh Hàn ngươi cũng thật quá lợi hại đi." Vân Phượng đưa tay bóc một quả nho đã được lột vỏ sẵn đưa vào miệng. Vừa nhai nhót nhép vừa nói.


"Sao nàng lại cho là như vậy?!! " Tĩnh Hàn cười nhẹ đáp lời nàng. Giọng nói ôn hòa giống như gió xuân mang theo tia sủng nịch không thể nào che giấu nổi.


"Ngươi là nam nhân có thể lên được phòng khách xuống được nhà bếp a~
Còn có một thân y thuật tuyệt hảo nữa nha~~" Vân Phượng không chút tiếc lời khen ngợi.


Vết thương của nàng ý ra phải tuần sau mới có thể kết vảy nhưng vừa đắp lên thuốc hắn kê thì một ngày liền kết vảy.


Còn chưa nói uống thuốc bổ huyết mà hắn kê khiến nàng thật thoải mái trong người. Một chút mệt mỏi vì mất máu quá nhiều cũng không có.


"Ta tốt như vậy?! Nàng nói thật không?! " Tài hoa kiếp này của cũng đều vì nàng mà học.


Biết nàng thân là tướng quân một nước không thể không bị thương_Hắn liền học y thuật.


Biết nàng muốn ăn mỹ thực hằng ngày _Hắn liền học nấu nướng.


Biết nàng muốn có người hòa âm tấu nhạc cùng _Hắn liền học âm luật.


Biết nàng muốn có người cùng bàn luận về võ công cùng _Hắn liền luyện võ.


Tất cả đều vì nàng. Vì muốn mình là người phù hợp với nàng nhất.


"Đương nhiên là thật. " Một nam nhân chu toàn về mọi mặt như vậy nếu nàng nói 'không tốt' thì chắc chắn là nói dối .


Chậc...chậc... Nhìn về mặt nào cũng đều thấy thật vừa ý.


"Ha~ta tốt như vậy...nàng có muốn không?! " Tĩnh Hàn đưa mắt nhìn thẳng vào gương mặt của nàng.


Hắn không muốn bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào cho dù nhỏ nhất của nàng.


*Hư* Trái nho đang được Vân Phượng nhai trong miệng sém chút nữa là đã rớt ra ngoài.


Ánh mắt nàng mở ra lớn hơn bình thường ngạc nhiên nhìn hắn.


"Haha~Miệng nàng dính nước nho này. " Lấy ra khăn tay nhẹ nhàng lau đi nước nho bên mép của Vân Phượng.


Động tác nhẹ nhàng ôn nhu như đang nâng niu một món vật quý vô giá. Không....còn hơn thế nữa.
Vì hắn đang chạm vào cả thiên hạ của mình.


*Phừng* Cả gương mặt Vân Phượng trong phút chốc đỏ rực.


"Hứ" Nàng quay qua một bên không thèm nhìn hắn nữa.


Tên thối tha ~ Chỉ biết làm nàng ngượng ngùng a~~


Tĩnh Hàn thấy biểu hiện của nàng liền cảm thấy nhẹ nhõm.


Thật tốt... Nàng ấy cũng đã có cảm giác với hắn.


*****


"Nàng thấy chuyện ám sát lần này thế nào?!! " Tĩnh Hàn lấy lại nghiêm túc hỏi.


Thần sắc của Vân Phượng cũng thoáng trầm xuống. Nhắc đến chuyện ám sát lần này mấy vết thương trên người nàng lại bắt đầu ngứa ngáy.


"Từng đường đi nước bước đều được tính toán vô cùng cẩn thận. Đứng phía sau chắc cũng phải có cao nhân." Sờ lên vết thương trên tay....Vân Phượng thề sẽ cắt xuống đầu của tên chủ mưu lần này.


Tiện nghi của lão nương cũng không dễ chiếm như vậy.


"Sau khi nàng ngất xỉu....người của nàng đã quay lại báo tin.Xung quanh bìa rừng còn hơn 100 hắc y nhân.Còn có rất nhiều dầu đã được chuẩn bị sẵn. " Vẻ mặt Tĩnh Hàn nghiêm túc vừa lột vỏ nho vừa nói.


"Hừ!!Chúng tính hủy thi diệt tích đây mà ." Chỉ cần đốt cháy tất cả thì cho dù là thiên cũng không thể điều tra ra chuyện gì đã xảy ra trong khu rừng.


Cái chết của nàng cùng hắn sẽ trở thành một cái án treo không thể nào phá giải được.


Tên nghĩ ra cách này cũng thật tài giỏi nha~~




_________________Hết________________


P/s Sao các nàng nỡ lòng nào mà bỏ chuyện như vậy T_T
Thật thê lương a~~~~


(;∆;)