Anh sợ bị Giang Tĩnh Nguyệt hiểu lầm mình đang cười trên nỗi đau của người khác.
“Sau khi chia tay thì sao?” Cố Nghiêu Dã hỏi.
Câu hỏi của anh khiến Giang Tĩnh Nguyệt cảm thấy khó hiểu: “Sống tốt, làm việc chăm chỉ chứ sao.”
Một lúc sau, Giang Tĩnh Nguyệt mới nhận ra điều gì đó: “Anh sẽ không tưởng là, tôi sẽ phí tâm tư để trả thù Chu Thỉ chứ?”
“...” Cố Nghiêu Dã vừa định phủ nhận.
Lại nghe Giang Tĩnh Nguyệt tiếp tục: “Mối quan hệ giữa Chu Thỉ và Hạ Thính Vãn cũng không phải giống như trên mạng truyền ra đâu.”
“Bọn họ là người quen cũ, nhưng cho đến nay họ vẫn chưa phát triển đến mức như dân mạng nghĩ.”
Sau một đêm, Giang Tĩnh Nguyệt hiểu rất nhiều chuyện.
Ngoài ra, vừa rồi sau khi mở điện thoại, cô nhận được rất nhiều tin nhắn nhắc nhở cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Chu Thỉ.
Người đàn ông cũng gửi cho cô một wechat, giải thích rõ ràng quan hệ của anh ta với Hạ Thính Vãn.
Những lời thoại đầy chân thành, có thể thấy từ trước đến nay anh và Hạ Thính Vãn chưa hề làm điều gì bất thường sau lưng cô.
“Cho nên nói đúng thì Chu Thỉ không bắt cá hai tay.”
“Tôi không có tư cách trách móc anh ta và Hạ Thính Vãn.” Giọng nói của Giang Tĩnh Nguyệt bình tĩnh, trông cô rất tỉnh táo.
Giống như cô chỉ đứng ở góc độ của một người ngoài cuộc, phân tích vấn đề tình cảm của người khác.
Điều này khiến Cố Nghiêu Dã tự hỏi liệu cô gái trước mặt mình và cô gái say rượu đêm qua có phải là cùng một người hay không.
Rượu thần kỳ đến mức có thể giết chết tế bào tình yêu của con người sao?
Đối với tình trạng hiện tại của Giang Tĩnh Nguyệt, không thể nghi ngờ, cô cũng không thích Chu Thỉ nhiều như vậy.
Sau khi im lặng một lúc, Cố Nghiêu Dã nghe theo lời cô: “Đã như vậy, tại sao em lại chia tay với anh ta?”
Giang Tĩnh Nguyệt tin Chu Thỉ và Hạ Thính Vãn vô tội, vậy tại sao cô lại chia tay với anh ta.
Dù sao, cô có thể sẵn sàng từ bỏ 10% cổ phần của tập đoàn Hối Giang vì Chu Thỉ, chỉ để đổi lấy việc hủy bỏ hôn ước với anh.
Một người phụ nữ sẵn sàng trả giá đắt như vậy để ở bên một người đàn ông, đây không phải là tình yêu thì là cái gì?
Đột nhiên, Cố Nghiêu Dã cảm thấy anh không hiểu rõ về Giang Tĩnh Nguyệt như mình nghĩ.
Ít nhất trên phương diện tình cảm, anh đoán không ra tâm tư của cô.
“Anh không cần biết.”
“...”
Giang Tĩnh Nguyệt không có ý định nói chuyện sâu thêm với anh.
Đến đúng chỗ thì dừng, cô không muốn bởi vì đàm luận Chu Thỉ mà quấy rầy tâm trạng ăn uống tốt của mình.
Hơn nữa trong lòng cô vẫn ghi nhớ những lời trước đây của Cố Nghiêu Dã.
Nghĩ nghĩ, Giang Tĩnh Nguyệt ngẩng đầu nhìn người đàn ông: “Anh vừa rồi nói, từ nay về sau mỗi ngày đều nấu cơm cho tôi?”
Cố Nghiêu Dã cũng nhìn cô, nghĩ thầm mình nói nhiều như vậy, lượn quanh một vòng lớn, Giang Tĩnh Nguyệt cuối cùng đã hỏi những gì anh muốn nghe.
“Không phải em muốn chia tay với Chu Thỉ sao?” Người đàn ông trầm giọng nói, cố gắng làm cho giọng điệu của mình nghe có vẻ bình thường: “Sau khi em và anh ta chia tay, bên ông nội Giang chung quy phải có một lời giải thích.”
“Dựa theo những gì tôi biết về ông cụ nhà em, sau này chuyện chung thân đại sự của em, ông ấy tất nhiên sẽ nghiêm khắc thay em quản.”
“Sẽ không để em tùy hứng nữa.”
Về điểm này, Cố Nghiêu Dã đã đoán rất chính xác.
Giang Tĩnh Nguyệt cũng nghĩ như vậy, cho nên cô không muốn ông của mình biết về việc cô và Chu Thỉ chia tay vào lúc này.
Cũng may, hiện tại bộ mặt thật của “bạn trai bí ẩn” của Hạ Thính Vãn vẫn chưa bị lộ trên mạng.
Giang Tĩnh Nguyệt chỉ có thể mạo hiểm, hy vọng ông cụ vẫn chưa biết về Chu Thỉ và Hạ Thính Vãn.
Nhưng giấy không thể bọc lửa.
Tại đám cưới của Giang Thuật và Cố Tri Vi, Giang Tĩnh Nguyệt đã đưa Chu Thỉ đến tham dự, chụp ảnh với ông cụ, cha mẹ, một số người thân và bạn bè.
Có lẽ, ông cụ mặc dù không nói gì nhưng trong lòng đã tiếp nhận Chu Thỉ.
Chẳng bao lâu nữa ông cụ nhất định sẽ hỏi thăm tiến triển của cô và Chu Thỉ, có lẽ sẽ chủ động đề cập tới hôn sự.
Vì vậy, Giang Tĩnh Nguyệt nghĩ rằng, sau khi xử lý bên Chu Thỉ, cô sẽ nghĩ cách xoa dịu ông cụ.
Cho đến nay, cô vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết thỏa đáng cho vấn đề này.
Khi Cố Nghiêu Dã đột nhiên đề cập đến, cô hơi tò mò không biết anh sẽ nói gì tiếp theo.
“Chuyện đến nước này, em có muốn xem xét lại hôn ước của chúng ta không?”
Quả nhiên, những gì Cố Nghiêu Dã nói trước đó chỉ là làm nền trước.
Anh cũng hít sâu một hơi mới có thể khiến cho khuôn mặt không chút thay đổi, anh đề nghị với Giang Tĩnh Nguyệt: “Như vậy chẳng những làm yên lòng ông nội Giang, còn có thể lấy lại 10% cổ phần của em.”
“Sao lại không làm?”
Giang Tĩnh Nguyệt sững sờ.
Cô không ngờ Cố Nghiêu Dã lại nói những điều này.
Còn tưởng rằng anh nói sau này mỗi ngày sẽ nấu cơm cho cô ăn chỉ là theo bản tính phong lưu tùy tiện trêu chọc.
Kết quả là, người đàn ông nghiêm túc nói ra hôn ước.
Đồng thời suy tính rất chu đáo, thậm chí còn nghĩ đến việc làm yên lòng ông cụ thay cô.
Anh cũng nói rằng sẽ trả lại 10% cổ phần của tập đoàn Hối Giang cho cô.
Giang Tĩnh Nguyệt cảm thấy như cô đang mơ.
Cố Nghiêu Dã mà cô biết không thể tốt như vậy.
Hoặc có thể... Anh thực sự đang ấp ủ một âm mưu lớn hơn?
Giang Tĩnh Nguyệt đầy nghi ngờ, nheo mắt nhìn người đàn ông ngồi đối diện.
Một lúc lâu sau, cô mới nhỏ giọng hỏi: “Anh tốt bụng như vậy sao?”
Cố Nghiêu Dã ở phía đối diện: “...”
Đồng thời trong lòng có rất nhiều ý tưởng.
Ví dụ, Giang Tĩnh Nguyệt sẽ trực tiếp từ chối đề nghị của anh, thậm chí có thể mắng anh có bệnh.
Nhưng anh không ngờ rằng Giang Tĩnh Nguyệt sẽ phản ứng như vậy.
Vậy mà cô lại nghi ngờ anh không có lòng tốt...
Cố Nghiêu Dã có chút dở khóc dở cười.
Nhưng phản ứng của Giang Tĩnh Nguyệt tốt hơn nhiều so với việc trực tiếp từ chối đề nghị của anh.
Sau khi người đàn ông tự an ủi mình như vậy, tâm trạng cũng dịu đi rất nhiều, không nhanh không chậm giải thích: “Em đừng quên, trong nhà tôi cũng có một ông cụ đang mong anh sớm ngày kết hôn.”
“Tình cảnh của chúng ta là giống nhau.”
Lông mày Giang Tĩnh Nguyệt hơi cau lại đã giãn ra, giống như đã bị anh lừa: “Cho nên muốn tôi làm lá chắn cho anh.”
“...” Biểu cảm của Cố Nghiêu Dã hơi sững lại, anh không thể theo kịp mạch suy nghĩ của Giang Tĩnh Nguyệt.
Chỉ nghe người phụ nữ nói tiếp: “Đề nghị của anh không tồi.”
“Em đồng ý đề nghị này?” Cố Nghiêu Dã hơi kinh ngạc.
Giang Tĩnh Nguyệt xoa cằm, trầm ngâm nói: “Nếu đồng ý kết hôn, chỉ cần sau khi kết hôn không can thiệp lẫn nhau cũng không phải là không thể.”
Dù sao ông cụ nhà cô rất hài lòng với Cố Nghiêu Dã, ngay từ đầu đã muốn mai mối cho họ.
Về phần cửa ải ông cụ, Giang Tĩnh Nguyệt cũng trốn không thoát.
Thay vì để ông cụ chọn những đối tượng kết hôn không xác định khác trong vòng bạn bè của ông, không bằng chính cô đạt được sự đồng thuận với Cố Nghiêu Dã, ký một thỏa thuận, sau khi kết hôn trở thành một cặp vợ chồng trên danh nghĩa.
Xem như quan hệ vợ chồng là quan hệ hợp tác, giống như hai người họ đã từng hợp tác để giải trừ hôn ước trước đó.
Mặc dù Cố Nghiêu Dã là một người phóng khoáng, nhưng chỉ cần anh không kéo người ta đến cạnh cô, sau khi kết hôn đừng làm loạn quá mức ở bên ngoài.
Cô cũng không phải không thể chịu đựng anh.
Hơn nữa, vừa rồi Cố Nghiêu Dã cũng nói mình sẽ trả lại 10% cổ phần của tập đoàn Hối Giang cho cô.
Cuộc trao đổi này, đối với Giang Tĩnh Nguyệt mà nói xem như ổn.
Sao lại không làm.
Cố Nghiêu Dã không biết trong lòng Giang Tĩnh Nguyệt đang nghĩ gì.
Nhưng xét từ những gì cô vừa nói, anh cảm thấy chuyện kết hôn này có hi vọng.
Sợ gì hợp đồng hôn nhân, sợ gì Giang Tĩnh Nguyệt có ý định sau khi kết hôn sẽ làm nêu ra định ước không quấy rầy lẫn nhau?
Chỉ cần cô nguyện ý kết hôn với anh, những chuyện này không thành vấn đề.
Ít nhất là đã kết hôn, đối với Cố Nghiêu Dã mà nói, khoảng cách lớn nhất giữa họ đã được lấp đầy.
Theo cách nói của Cố Tri Vi, hai người đã kết hôn, sống chung dưới một mái nhà, ngẩng đầu không thấy, cúi đầu sẽ thấy[1].
[1] ngẩng đầu không thấy, cứ cúi đầu là thấy, dùng để hình dung thường xuyên gặp mặt.
Thời gian lâu dài có thể đảm bảo lâu ngày không sinh tình sao?
Dù sao, vẫn tốt hơn là không có chút hy vọng nào.
“Vậy thì chúng ta...” Cố Nghiêu Dã cố nén run rẩy trong lòng, cố gắng để mình không tỏ ra quá kích động.
Anh muốn rèn sắt khi còn nóng, tận dụng cơ hội để định cuộc hôn nhân với Giang Tĩnh Nguyệt.
Anh còn chưa nói xong, điện thoại di động của Giang Tĩnh Nguyệt đã vang lên.
Tiếng chuông đột ngột vang vọng trong nhà ăn rộng lớn, tự nhiên cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người.
Giang Tĩnh Nguyệt đặt thìa sứ xuống, lấy điện thoại di động từ túi ra.
Khoảnh khắc cô nhìn thấy tên người gọi, sắc mặt bất giác tối sầm lại, mãi không nghe điện thoại.
Nhìn thấy cô như vậy, Cố Nghiêu Dã đương nhiên đoán được người gọi là ai.
Khi nhạc chuông sắp kết thúc, anh trầm giọng nhắc nhở Giang Tĩnh Nguyệt: “Nhận đi, không phải em nói muốn chia tay với anh ta sao?”