Thuận Minh

Chương 115: Thuận tay cứu người



Vừa vào phòng, nữ hài vẫn nằm trên giường, mở mắt nhìn Lý Mạnh. Lý Mạnh và nữ hài không chút kỵ húy hai mắt nhìn thẳng vào nhau, chỉ cảm thấy đôi mắt sáng quắc của đối phương giống như là có lời muốn nói vậy. Cho dù là thời hiện đại, bị một thiếu nữ xinh đẹp như thế này nhìn chằm chằm thì lòng cũng phải hoảng hốt. Lý Mạnh ho khan một tiếng, quay đầu lại hỏi: "Thân thể đã đỡ chưa?"

"Ừ, đỡ nhiều rồi..."

Sau khi đối đáp qua loa, song phương cũng không còn gì để nói, căn phòng cũng trở nên yên tĩnh. Lý Mạnh thầm nghĩ cái này cũng khó hiểu thật, khi vừa định lên tiếng cáo từ thì nữ hài nói khẽ: "Lý... Lý đại ca, ta cầu huynh một việc có được không?"

Từ sau khi nữ hài bị trói lôi lên thuyền, trước giờ chưa từng gọi tên Lý Mạnh, lần này lại thẽ thọt gọi "Lý đại ca", thật sự là có chút trái với lẽ thường. Nghĩ tới bộ dạng mưa dập gió vùi, lo lắng hãi hùng của đối phưong mấy ngày nay, hắn cũng không khỏi mềm lòng, hơn nữa một nữ hài có thể có yêu cầu gì quá đáng chứ. Lý Mạnh quay người lại hỏi: "Chuyện gì vậy?"

"Khách sạn mới có hai cha con vào ở, nói là đến thăm họ hàng, nhưng vừa ở lại thì bị người của huyện nha bắt đi, nói là cấu kết với tặc phỉ, phạm tội đại nghịch, con trai của ông ấy đang khóc lóc rất đáng thương ở trong viện tử..."

Lý Mạnh nhíu mày, cảm thấy chuyện này không chừng có chút liên quan tới người trẻ tuổi mà hắn gặp ở cửa nha môn. Chỉ là nữ hài nằm trên giường, sao biết được chuyện này. Hắn nhìn nàng ta với ánh mắt dò hỏi, nữ hài lại co mình ở trong chăn, nhỏ giọng nói: "Nghe thấy bên ngoài có tiếng khóc, bà mụ hầu hạ muội đi ra ngoài nghe ngóng, khi trở về có nói cho muội nghe. Mà người cha còn là cử nhân nữa, người đọc sách sao có thể làm ra chuyện như vậy được, nếu là ở phủ Khai Phong..."

Người đọc sách sao lại không thể làm ra loại chuyện này? Có điều Lý Mạnh cũng không phản bác, đối với hắn mà nói, gặp phải thì giúp một tay, không phải là chuyện to tát gì, đặc biệt là khi người bên cạnh còn cầu xin.

Nói mấy câu bảo nữ hài cứ nghỉ ngơi cho tốt, cũng không chú ý thấy nữ hài một mực nhìn chằm chằm vào mình. Lý Mạnh quay đầu bước ra khỏi cửa, tùy tiện tìm một diêm đinh rồi sai hắn đi nghe ngóng.

Chưa tới giờ cơm tối, chuyện đã được hỏi thăm kỹ càng. Thì ra một cử nhân ở Bảo Phong tới Lư Thị thăm thân, bởi vì không biết cửa thành bên này đóng rất sớm, cho nên chậm trễ lộ trình, chỉ có thể ở tạm trong khách sạn một đêm, vẫn là ông chủ của khách sạn nhường phòng của mình cho.

Ai ngờ sáng sớm hôm nay, khi vừa ra khỏi thành thì mấy nha dịch của huyện nha vô duyên vô cớ bắt cha con cử nhân đi, tới buổi trưa mới thả người con về. Hai cha con và hai gia nhân, tổng cộng mang theo hai mươi lạng bạc, lộ phí khá đầy đủ.

Có điều vừa lên quan ti, chỗ bạc này vào buổi sáng đều phải cúng hết cho quan, cho nên người con mới được thả. Người của huyện nha Lư Thị cũng không làm chuyện mờ ám, trực tiếp nói rõ ràng có người ủy thác cho tri huyện Trương Nhân Long thu thập cử nhân này, đưa hai trăm lạng bạc ra, chúng ta sẽ thả người.

Nếu như không có bạc, nói không chừng cử nhân này ở trong thổ lao ngày mai sẽ bị giết chết. Tuy nói là cử nhân có công danh trên người, nhưng hiện giờ Dụ Tây (phía tây Hà Nam) đã loạn thế này rồi, cử nhân không cẩn thận ở trong đại lao có ba dài hai ngắn gì thì cũng khó có thể nghe ra được chuyện cụ thể. Có điều hỏa kế của khách sạn và diêm đinh nghe được gia phó của đối phương nói rằng, lão gia cử nhân nhà họ nói năng không được cấn thận, đắc tội với tri huyện Thạch Khả Lệ ở phía Bảo Phong, những ngày này tìm trăm phương ngàn kế để gây hấn. Có điều nhà bọn họ ở Bảo Phong cũng tính là tộc lớn, trong nhất thời không dám làm khó một cách quá đáng. Cừu gia có thể nghĩ ra cũng chỉ có người này, không ngờ tới Lư Thị lại bị theo dõi.

Có câu "tan cửa nát nhà vì huyện lệnh", nếu không lấy ra được hai trăm lạng bạc, cử nhân không phải là không có khả năng thực sự chết ở trong đại lao của huyện thành Lô Thị này.

Lý Mạnh cũng không hề chần chờ, trực tiếp ra lệnh cho người cầm hai trăm lạng bạc tới đưa cho người trẻ tuổi đó, đưa than sưởi ấm trong ngày tuvết rơi cũng không phải là chuyện xấu.

Không lâu sau, người trẻ tuổi đó mặt mày đỏ bừng chạy tới trước cửa, cũng không nói nhiều lời, trực tiếp quỳ xuống trước cửa, khấu đầu binh binh mấy cái, vẻ mặt chán nản và trống rỗng thấy lúc buổi trưa cũng biến mất, chỉ còn lại vẻ mừng rỡ và kích động.

Bộ dạng của người trẻ tuổi này có chút thanh tú, cũng là bộ dạng của người đọc sách, khi khấu đấu rất dùng sức, khi ngẩng đầu lên thì trán đã ứa máu. Lý Mạnh vẫn chưa kịp có phản ứng thì mấy cái khấu đầu này đã đập xuống rồi. Lý Mạnh bước nhanh lên trước, vội vàng đỡ người này dậy. Người trẻ tuổi khóc lóc nói: "Đại ân đại đức của Lý đại gia, học sinh không biết nên báo đáp như thế nào."

Cử nhân tuy nói là gia cảnh cũng khá, có điều ở dạng địa phưong nhỏ như thế này, thu nhập một năm có thể được một trăm lượng bạc cũng chính là gia đình khá giả lắm rồi. Thoáng một cái xuất ra hai trăm lượng bạc thật sự là hiếm có, hơn nữa lại kịp thời đúng lúc như vậy, chẳng khác nào cứu được tính mạng phụ thân của người trẻ tuổi này. Nha môn thấy tiền là sáng mắt, bạc đút vào thì khẳng định là người sẽ được thả ra.

Lý Mạnh vỗ vai đối phương, cười nói: "Đừng nói nhiều nữa, mau mang tiền đi đi, cũng để phụ thân của ngươi bớt phải chịu tội. Ngày mai cửa thành vừa mở thì cha con các ngươi sớm về Bảo Phong đi, để tránh lại xảy ra chuyện."

Người trẻ tuổi đó trong mắt ngấn lệ, ra sức gật đầu, lại mở miệng khóc lóc nói: "Lần này hồi hương Ngưu gia chúng tôi tất nhiên phải cung phụng bài vị của Lý đại gia, không biết ân công có thể nói cho ta biết ngài sống ở đâu không, có cơ hội nhất định sẽ trả tiền báo ơn!"

Lý Mạnh tất nhiên không thể nói cho đối phương biết là mình tới từ Sơn Đông, còn là một võ quan thủ bị, chỉ cười nói: "Chỉ chẳng qua là thấy có thể giúp thì giúp một lần mà thôi, ta và ngươi bình thủy tương phùng, sau này chắc gì đã có cơ hội gặp lại, cái đó không cần đâu!"

Làm việc thiện mà không lưu danh, đây đúng là hành vi của thánh nhân, người trẻ tuổi vốn đã kích động, trên mặt ngoại trà thần sắc cảm kích ra lại có thêm vẻ sùng kính, gật đầu thật mạnh rồi lại quì xuống đập đầu thêm mấy cái, sau đó mới cảm động rơi nước mặt chạy đi.

Sắc trời đã tối, Lý Mạnh cũng không tiện vào phòng của nữ hài, bảo bà mụ chiếu cố cho nàng ta kể lại chuvện này. Sáng sớm ngày hôm sau, bà tử trực nhật nói với Lý Mạnh rằng nữ hài sau khi nghe thấy tin tức này, cao hứng cả tối, lúc nằm mơ cũng nghe thấy tiếng cười của nữ hài. Hôm qua Mạnh Ân ra ngoài tiêu thụ hàng hóa, tuy nói chỉ là hàng hóa bổ sung thêm trên thuyền, nhưng đối với cửa hàng trong huyện thành nhỏ mà nói vẫn là số lượng quá lớn, căn bản không nuốt được.

Có lẽ là bởi vì người gặp chuyện vui thì tinh thần sảng khoái, bệnh của nữ hài sau một đêm đã đỡ hơn rất nhiều, đã lại nhảy nhót ở trong viện tử. Có điều có lẽ là có chút thay đổi, ví dụ như gặp Lý Mạnh thì một mực an tĩnh, loại an tĩnh đó ngay cả Lý Mạnh cũng có thể nhìn ra là cố gắng áp chế, vô cùng không tự nhiên. Truyện "Thuận Minh "

Hàng hóa không bán được thì không bán được, Lý Mạnh cũng không quá bận tâm. Lư Thị trong mắt hắn quả thực là không có ý nghĩa gì cả, hắn đã truyền mệnh lệnh xuống, trước khi cửa thành đóng, đội ngũ phải xuất phát.

Ăn sáng xong, Lý Mạnh tự mình động thủ thu thập vũ khí và hành lý của mình. Súng ngắn, đoản đao và chủy thủ trong ủng cùng tới lúc phải bảo dưỡng. Những vũ khí bí mật này Lý Mạnh trên cơ bản là không để ngươi khác sửa sang, thậm chí rất ít khi để người khác biết trên người mình có mang vũ khí.

Khi đang bôi dầu lên súng ngắn, nghe thấy Mạnh Ân gọi ngoài cửa, giọng nói có chút kích động, cố gắng hạ thấp giọng: "Lý đại nhân, cửa hàng tạp hóa đó nói là có người muốn gặp ngài..."

Nghe thấy câu này, Lý Mạnh không để ý tới vũ khí trên tay nữa, từ trên giường bật dậy, cửa hàng tạp hóa nho nhỏ đương nhiên không thể vì mấy thớt vải và mấy vò rượu trắng mà mời Lý Mạnh tới thương nghị một cách trịnh trọng như vậy, khả năng duy nhất tất nhiên là vì chuvện muối xanh mà Lý Mạnh đã hỏi.

Đút vũ khí vào trong chăn, Lý Mạnh gọi mấy diêm đinh, lập tức đi về phía cửa hàng tạp hóa. Lý Mạnh quả thực là cảm thấy vui mừng, muốn tới nơi thật nhanh.

Trong huyện thành không lớn, mấy thớt ngựa gào thét phóng đi, khẳng định là nháy mắt là tới. Lý Mạnh ở trên lưng ngựa nhìn thấy người trẻ tuổi hôm qua hắn tặng bạc và một người trung niên đang trên đường đi về phía này, chắc là phụ thân của người trẻ tuổi đã được cứu ra từ trong đại lao, từ đằng xa nhìn thấy Lý Mạnh, hai cha con mặt đầy vẻ cảm kích đứng ở ven đường chắp tay vái.

Lý Mạnh cũng không kịp chào hỏi, khi đi qua thì vung tay hô: "Không có chuyện gì thì tốt rồi, mau hồi hương đi!"

Tiếng gió rít qua tai, hai người phía sau cũng hét lẻn mấy tiếng cảm tạ, nhưng không nghe thấy, có điều cũng không quá để ý.

Không mất nhiều thời gian, mấy người bọn Lý Mạnh đã tới cửa hàng tạp hóa, mặt tiền của cửa hàng tạp hóa này rất đơn sơ, cũng chính là mấy gian phòng nện đất mở cửa sổ ở ven đường mà thôi, hôm qua khi tới thăm hỏi, cũng không nhìn thấy có khách hàng, vắng tanh vắng ngắt.

Tình huống hôm nay lại có chút bất đồng, trong tiệm rất náo nhiệt, có mấy vị khách đang chọn đồ ở trong, bên ngoài còn có hàng rong bán táo, người tuy nhiều, có điều đều là bộ dạng buồn bã ỉu xìu.

Khi Lý Mạnh cưỡi ngựa qua, mấy người này đều quay đầu lại nhìn. Hắn cũng không nói gì, giảm bớt tốc độ, Trần Lục ở bên cạnh ghé sang nói: "Những người này xem ra đều là binh đinh, dưới đòn gánh của máy tên bán táo có buộc vũ khí.

Vương Hải tốt xấu gì cũng là người vào sinh ra tử, tất nhiên nhìn rõ. Lý Mạnh cũng phát giác ra điều dị thường. Có điều hắn cảm thấy tình huống trước mắt dẫu sao cũng nói rõ là có muối, hơn nữa hàng rong và khách hàng, da ai cũng ngâm đen, chân tay thô kệch, hoàn toàn là bộ dạng của lão nông.

Võ nhân có bộ dạng như vậy, chung quy không phải là cẩm y vệ hoặc là người của quan quân. Những người đó ít nhiều cũng lộ ra thân phận. Theo Lý Mạnh thấy, những người này chắc là nhân vật hộ vệ của diêm kiêu.

Hỏa kế trong tiệm thấy bọn Lý Mạnh tới, vội vàng ra cửa đón tiếp, tuy mặt vẫn lạnh băng băng, có điều lời nói cũng nhiều hơn hôm qua không ít: "Chưởng quĩ của nhà ta đang đợi ở trạch viện bên trong, đi theo ta.
— QUẢNG CÁO —