Thuận Minh

Chương 134: Năm vạn lượng!



Ninh Càn Quý và Ngô đồng tri cũng là quen thân với nhau, vốn dĩ cũng không có ý tránh mặt nhau, ai ngờ lúc Ngô đồng tri bước vào, bên cạnh còn có một người nữa, không những thế, nhìn thái độ của Ngô đồng tri thì có thể thấy người đến cùng ông ta là có địa vị tương đối cao, nhưng người lạ mặt này hoàn toàn không phải quan viên của thành Giao Châu, Ninh sư gia lập tức hiểu ý cáo từ tránh đi chỗ khác.

Nhìn thấy có người ngoài, trong lòng Lý Mạnh cũng cảm thấy có chút khó hiểu, có điều Ngô đồng tri cũng được xem là người mình. Lý Mạnh liền nở nụ cười đứng dậy, nói:

"Khách quý đến nhà ya, nhanh, mời vào trong".

Lời thì nói như vậy, nhưng Lý Mạnh không có hành động thi lễ gì khác. Đó chính là sự khác nhau giữa địa vị thân phận cao và thấp, hắn cũng dần dần thích ứng được với những quy tắc này, có điều, nằm ngoài sự dự liệu của hắn. Ngô đồng tri tránh sang nửa bước, để cho người bên cạnh bước lên, nói:

"Lý đại nhân, hôm nat quả thực là có khách quý ya, vị này là quản gia trong phủ của Lưu Công Công - Lưu Thiên. Lưu đại ca, qua ông ấy mới đến thành Giao Châu chiều hôm qua, hôm nay liền đến đây".

Chỉ là gần đến năm mới, theo lý mà nói, ở trong kinh thành, một tổng quản cho nhà đại quan như này đáng nhẽ phải là người bận rộn nhất mới đúng chứ, tại sao lại đến Giao Châu này, nếu như là lúc giao thông đường thủy thông suốt thì cũng không nói làm gì, nhưng giờ đang là mùa đông, đường thủy đều là bị phong tỏa, chỉ có thể đi đường bộ. Mà hiện giờ đang là thời buổi loạn lạc, rủi ro cũng là không nhỏ. Nghĩ nát óc như vậy, nhưng Lý Mạnh vẫn là nở nụ cười tươi, nhanh chóng bước đến, nói: Truyện "Thuận Minh "

"Đúng là khách quý, khách quý, không biết Lưu công công ở kinh thành có khỏe không?".

Tên Lưu Thiên nàv tuy ăn mặc rất là sang trọng, nhưng lại là bộ dạng như một lão nông. Thấy Lý Mạnh đến đón tiếp, hắn cũng không dám chậm trễ, vội vàng bước lên trước mấy bước, hai đầu gối quỳ xuống đất, giập đầu một cái, nói một cách cung kính: Truyện "Thuận Minh "

"Diệt thiếu gia (diệt: cháu trai, diệt thiếu gia là cách gọi cháu trai của quan lớn nhà mình ) nói lời này đúng là làm nô tài tổn thọ rồi, Lưu lão gia nhà nô tài hỏi thăm diệt thiếu gia. Không biết sức khỏe của ngài có tốt không, chức vụ này có hài lòng không?".

Ngô đồng tri đang đứng bên cạnh bỗng giật hết cả nảy, nhìn thái độ của Lưu Thiên, rõ ràng mức độ thân thiết của Lý Mạnh với Lưu công công còn hơn cả sự tưởng tượng của hắn, lặp tức dùng thái độ cực kì cung kính nói:

"Lý đại nhân, hai người có chuyện quan trọng muốn bàn, vậy hạ quan xin cáo từ trước".

"Ngô đại nhân đi tìm Ninh sư gia, bên tôi có một chút quà muốn tặng ngài".

Lý Mạnh vừa thuận mồm nói ra một câu, đuổi khéo Ngô đồng tri đang cười híp mắt, vừa giơ tay ra đỡ Lưu Thiên đang quì dưới đất. Thái độ của Lưu Thiên khi vừa tiến vào sân đã là rất cung kính lễ phép, âu cũng là làm cho Lý Mạnh không đoán được rốt cuộc là muốn làm gì, liền mời hắn vào trong nhà.

Có lẽ Lưu Thiên ở kinh thành quả thực là một nhân vật oai phong, có điều ở đây hắn lại là cực kì giữ bổn phận của một người tôi tớ. Vừa bước vào phòng ông ta liền cầm lấy ấm trà trên bàn rót đầy vào ly của Lý Mạnh, sau đó khoanh tay đứng sang một bên, bầu không khí có chút yên lặng, một lát sau, vẫn là Lý Mạnh vừa cười vừa nói trước:

"Rốt cuộc là chuyện gì vậy, thứ nhất tôi không biết nên xưng hô thế nào,, thứ hai ông như này tôi cũng là cảm thấy rất không tự tại, chúng ta đã là người một nhà, vy thì cũng không cần mập mờ làm gì, cứ nói thẳng là được rồi".

Lý Mạnh vừa nói xong, Lưu Thiên cũng là cười cùng với hắn, nói:

"Cứ những lúc nhàn rỗi là lão gia lại nhắc đến diệt thiếu gia người, nói là ngài ăn nói bộc trực, biết quan tâm đến người khác, hôm nay thấy quả thực đúng là như vậy. Nô tài chính là nô tài, còn phải xưng hô thế nào nữa, thiếu gia ngài cứ gọi tôi là lão Lưu là được rồi".

"Lão Lưu, bá phụ tôi sức khỏe có tốt không, đệm da và chăn chiên tôi nhờ người mang đến đã nhặn được chưa, thời tiết hiện giờ không ấm áp, lão nhân gia nhất định phải chú ý mới được".

Bởi vì vùng Thiểm Tây, Cam Túc có chiến tranh loạn lạc. những sản phẩm thuộc da ở kinh thành vốn dĩ đã là khó mua, do người Nữ Chân làm loạn. Những vụ giao dịch quy mô lớn giữa người Mông Cổ với người Hán gần như là bị ngừng lại, những loại hàng hóa thượng đẳng căn bản là không đến được kinh thành, còn Lý Mạnh thì do các vụ làm ăn có liên quan đến muối xanh nên cũng có thể có chút khoản thu.

Lễ phẩm mà Lý Mạnh cho người mang đến kinh thành tặng cho Lưu công công chính là chăn chiên và đệm da loại thượng hảo, tuy nói Lưu Phúc Lai cũng là không thiếu những thứ này, nhưng cũng xem như là tâm ý rất nồng hậu của Lý Mạnh. Nghe thấy Lý Mạnh hỏi như vậy, Lưu Thiên vừa cười vừa nói:

"Chân cẳng của lão gia lúc còn trẻ từng bị phong hàn, có chăn chiên và đệm da mà thiếu gia ngài mang tặng, đúng là ấm áp hơn rất nhiều".

Nghe thấy câu trả lời này, Lý Mạnh vừa cười vừa gật gật đầu, cầm lỵ trà trong tay lên uống một ngụm, khách sáo một hồi, cũng đến lúc phải vào vấn đề chính rồi, quả nhiên, Lưu Thiên lôi ra một bức thư từ trong người, đưa cho Lý Mạnh, nói:

"Đây là thư mà lão gia nhà tôi muốn gửi cho thiếu gia".

"Thư?" Lý Mạnh trau mày, hỏi lại một câu.

"Lão Lưu, ông không biết bên trong nói gì sao?".

"Lão gia chỉ nói là đưa bức thư này cho thiếu gia, bất luận thiếu gia trả lời như nào, tôi chỉ cần biết làm theo sự xắp xếp của thiếu gia là được rồi, lão Lưu không biết chữ, có đọc cũng không hiểu".

Sự việc này đúng là có chút bí ẩn khó hình dung, Lý Mạnh nhận lấy bức thư, bức thư được niêm phong bằng nhụa thông, nhìn chỗ niêm phong thì chắc là chưa có ai động vào, trịnh trọng như vậy, nhưng lại không nói rõ ràng, chắc có gì uẩn khúc trong đó.

Bóc bức thư ra, bên trong có hai tờ giấy, Lý Mạnh giở tờ thứ nhất ra đọc liền giật hết cả minh, tờ giấy này căn bản không phải giấy viết thư, bên trong chỉ là viết mấy hàng chữ, trên đó viết: Nay nợ Lý Mạnh của thành Giao Châu 5 vạn lượng bạc. Đây là một tờ giấy vay nợ. không những thế, bên dưới còn có chữ kí của Lưu Phúc Lai, còn có đóng cả dấu, con dấu này chỉ được dùng để đóng cho các công văn chính thức của Tư Lễ Giám, dùng để chứng minh rốt cuộc là văn thư của ai, có tờ giấy nợ được đích thân Lưu Phúc Lai viết, cộng thêm con dấu của Tư Lễ Giám này, kể cả là muốn chối cũng không chối được.

Năm vạn lượng ở cái thời đại này có thể nói là một khoản tiền cực lớn, kể cả là quan to ở kinh thành, một năm chưa chắc đã kiếm chác được nhiều như vậy, huống hồ là một chức thái giám chấp bút mới lên hạng chưa được 1 năm của Lưu Phúc Lai. Lý Mạnh cầm tờ giấy thứ hai lên, vẻ mặt hắn tràn đầy sự nghi hoặc, tờ này thì đúng là thư thật, trong thư ngoài những lời hỏi thăm nhau ra, cũng chỉ là nói những sự vụ cần giải quyết của Tư Lễ Giám càng ngày càng nhiều và rối rắm, làm con người ta tiều tụy về cả thể xác lẫn tinh thần, sau khi khách sáo vài câu xong, liền trực tiếp nói ông ta ở kinh thành có chuyện đại sự muốn làm, cần gấp số tiền 5 vạn lượng này.

Nhưng trong thư cũng là không có ý gượng ép, nói số tiền này quả thực là quá lớn, nếu vay được thì tốt, còn nếu không có thì cùng không sao.

Sau khi xem xong thư, sắc mặt Lý Mạnh không có chút biến đổi, chỉ là vừa cười vừa nói:

"Lão Lưu ông đi đường cũng vất vả rồi, mời về hậu viện nghỉ ngơi trước, có yêu cầu gì thì xin cứ nói với người trong hậu viện, vấn đề trong thư tôi phải suy nghĩ một chút".

Đợi đến khi Lưu Thiên lui xuống, Lý Mạnh cầm thư về thư phòng của hắn, đó là không gian riêng tư của hắn, được bố trí âu cũng là có cảm giác thoải mái, bên ngoài có binh lính bảo vệ.

Đầu tiên không nói đến chuyện đối phương muốn làm chuyện đại sự gì. Lý Mạnh cần phải phán đoán xem số tiền 5 vạn lượng bạc này có đáng để bỏ ra hay không, bèo nước gặp nhau, trượng nghĩa ra tay giúp đỡ, kết giao với lão thái giám này, đôi bên quan tâm nhau cùng là rất nhiều, mà còn là dựa vào mối quan hệ thân thích để qua lại với nhau, có điều, một bên là quan địa phương, một bên là thái giám chấp bút trong triều, mối quan hệ căn bản đã không thể nào là đơn thuần. Truyện "Thuận Minh "

Những hành động hiện tại và sự dự tính trong lương lai của Lý Mạnh, đều cần có vị thái giám quyền cao chức trọng này nâng đỡ, nếu không khi hành sự chắc chắn sẽ gặp phải rất nhiều sự trói buộc, ví dụ như lần xuất binh vây đánh thổ phỉ này, tuy nói là tội chứng rành rành, nhưng chắc chắn sẽ không thể thuận lợi như vậy nếu như không có Lưu thái giám đứng đằng sau.

Sau khi sự việc kết thúc, các nơi đều là lên tiếng khen ngợi, không hề có một chút vấn đề nào, đó chính là cái lợi của việc có người bên trên bao che nâng đõ, tuy trong thư Lưu Phúc Lai cũng là nói một cách sảng khoái, có tiền hay không cũng là không vấn đề gì, cũng chỉ là hỏi một chút mà thôi. Nhưng Lý Mạnh đoán, nếu đã là phái cả quản gia đến chỗ hắn, không những thế, dựa vào những mối giao du trước đây của lão thái giám, thì cũng chỉ có chỗ hắn là có thể có ngần đấy tiền, hoặc giả nói người có hi vọng mượn được tiền lớn nhất chính là hắn.

Hiện nay các phương diện mở rộng thế lực, luyện binh đều là cần phải tiêu tiền, đúng là có chút khó quyết định...

Lúc đến bữa tối, Lý Mạnh phái người đi mời Ninh Càn Quý đến thư phòng của hắn, trực tiếp nói:

"Hiện giờ trong tay chúng ta có thể huy động được tất cả bao nhiêu tiền mặt?".

Sổ sách đều là được Ninh sư gia quản lí, những số liệu hàng ngày ông ta đều là nắm rõ trong lòng bàn tay, lập tức nói:

"Trừ đi tiền lễ vật năm mới và tiền phí quân dụng tháng sau, trong tay chúng ta vẫn còn 5 vạn 5 nghìn lượng bạc tiền mặt, chủ yếu là chiến lợi phẩm thu được từ hai nhà Bành gia và Khưu gia".

Lý Mạnh trầm ngâm một lúc, trầm giọng xuống, nói:

"Ngày mai ông cùng tiểu Hải đến kho bạc của trang viên Lý Gia lấy ra 5 vạn lượng bạc, dùng hòm gỗ và da thú đóng chặt lại".

Tuv Lý Mạnh không nói dùng để làm gì, nhưng Ninh sư gia sau khi hết kinh ngạc liền lập tức trở nên nóng ruột, vội vàng hỏi:

"Lý đại nhân, trong tay không có tiền mặt quay vòng, chi phí bên này của chúng ta chỉ sợ sẽ không đủ dùng ya, bởi vì năm mới, có rất nhiều tiền phải đến hạ tuần tháng sau mới thu hồi lại được".

"Bên phía muối xanh sẽ có thu nhập, muối hương của châu Tế Ninh cũng có chút bạc tồn, nếu quả thực không được thì cứ dùng trước chỗ đó đã, số tiền này tôi cảm thấy cần thiết phải tiêu, không cần tranh luận nữa, nếu như mấy người quản lí tiền có hỏi, thì cứ nói là tôi cần dùng gấp. muốn hỏi thì đến hỏi tôi là được rồi".

Thấy Lý Mạnh kiên quyết như vậy, Ninh sư gia cũng là không dám nói gì khác, chỉ biết ra ngoài bảo các binh lính chuẩn bị ngựa xe, lên kế hoạch cho chuyện ngày mai. Tuy nói những người này cũng là khó xử, nhưng số bạc tồn của hệ thống muối đinh quả thực là quá kinh người, không ngờ thích là có thể lấy ra được 5 lượng bạc ngay, nếu nói ra ngoài thì cũng chỉ có thể dùng hai từ "đáng sợ" để hình dung.

Buổi sáng sớm ngày thứ ba, Vương Hải mang theo 50 kỵ binh, 150 lính bộ hộ tổng mươi mấy chiếc xe ngựa lên đường, thời tiết lạnh giá, lại là trong thời loạn như này, quãng đường đi này đương nhiên là không dễ dàng gì. Nhưng là hàng của thái giám chấp bút ở kinh thành, những người bên dưới tất nhiên là phải bảo vệ một cách cẩn thận, các trấn các huyện các châu ven đường đi đều là xuất người xuất lực để hiệp trợ.

Tiền rời khỏi kho bạc của mình thì cũng không còn xem là tiền của mình nữa rồi, Lý Mạnh cũng không nghĩ đến số bạc đó nữa, trước mắt chuyện quan trọng nhất hiện giờ là chuẩn bị lễ vật cho nha môn tri châu. Cửa hàng muối hương ở châu Tế Ninh có một chức năng, đó là tìm kiếm những đồ gốm sứ loại thượng hảo để vận chuyển về Giao Châu, khi đến năm mới thì càng là dụng tâm hơn
— QUẢNG CÁO —