Thuận Minh

Chương 138: Không đáng nhắc đến!



Thế đạo bất ổn như vậy, vùng duyên hải Đại Minh và nước Nhật lúc nào cũng có không ít những kẻ đến bán mạng, càng huống hồ, người trong thiên hạ trước giờ không coi sức chiến đấu của vệ sở đại Minh ra gì. Những hải tặc này tự nhiên cũng là như vậy, vệ sở yếu đuối như này bỗng nhiên trở nên giàu có, thì còn không là dê con chờ giết thịt?

Những lão quân hộ này không uống rượu nữa, vẻ mặt căng thẳng nhìn xuống phía dưới, Trương Lâm còn lẩm bẩm một câu:

"Hôm nay nếu như không xong, lão già tôi sẽ liều cái mạng này, cũng xem như là xứng đáng với bà con".

Nhìn thấy những tên hải tặc bên dưới gần như đã lên bờ hết, những tên hải tặc này mặc quần áo lòe loẹt đủ các màu, thời tiết giá lạnh, đến áo bông cũng là có đến mấy kiểu, còn nhìn thấy cả kiểu dáng của Nhật Bản, cũng có kiểu quần áo của đại Minh, nếu như vứt đội này về thời hiện đại thì chả khác gì một đoàn khảo sát quốc tế.

Đội hải tặc này quả nhiên là có chút quy củ, không ngờ còn có người biết chỉnh đốn hàng ngũ, nhìn từ trên cao xuống, đại khái có khoảng 3, 4 trăm người, sau khi xếp thành ba hàng, men theo con đường ven đồng muối, bắt đầu di chuyển vào trong phía đất liền. Lý Mạnh gặt gật đầu, vừa cười vừa nói: Truyện "Thuận Minh "

"Không tồi, không tồi, không ngờ không có chút náo loạn gì, ta cứ nghĩ bọn hỗn tạp này sẽ lao ào ào lên như trời sắp sập xuống cơ".

Hắn ngồi đó cười nói, nhưng mấy lão quân hộ ở phía này thì đã đều căng thẳng đứng hết đậy, nhìn những hải tặc bên dưới, những tên hải tặc này rõ ràng là từng trải qua huấn luyện, bọn hổ sói như này, cộng thêm việc được huấn luyện, vậy thì sẽ là càng đáng sợ, mấy người này nghe thấy Lý Mạnh cười đùa ở đó, đều là cảm thấy có chút chán ghét. Mã Ngọc Hưng quay đầu lại đang định tiếp tục khẩn cầu, thì nhìn thấy hai thân binh của Lý Mạnh cấm cờ chạy đến trước mặt họ, vung cờ về phía xa, một lát sau liền có người ở phía đối diện cũng đang vung cờ, một lão quân hộ vui mừng quay đầu lại hỏi:

"Lý đại nhân, chắc là còn có quân mai phục, mấy lão già chúng tôi đúng là nhiều....".

"Không có quân mai phục, chi ngần đấy người thôi".

Lý Mạnh vừa cười vừa trả lời. Những tên hải tặc bên dưới đang bắt đầu đến chỗ quặt, đi thêm vài bước nữa là đến Tiết Gia thiên hộ sở. Chỉ thấy một đội kỵ binh lao vọt ra, xông thẳng đến chỗ những tên hải tặc đó, những tên hải tặc đó cũng là bất ngờ, đang năm mới mà ở đây còn có kỵ binh, cái đội ngũ có chút ra dáng đó liền lập tức nhao nhao lên, nhưng cũng là khống chế cực tốt, không tháo chạy tứ phía, mà co lại với nhau.

Nhưng mấy chục kỵ binh này cũng không xông thẳng vào đám hải tặc, mà là chạy vòng sang hai bên lao đến chỗ chúng vừa nãy lên bờ, ở đó có mười mấy tên hải tặc trông thuyền nhỏ, thấy kỵ binh lao đến, đều là hoảng hốt chống cự, nhưng vẫn là bị dọn dẹp sạch sẽ. Truyện "Thuận Minh "

Tốc độ của kỵ binh đương nhiên là nhanh, những tên hải tặc đó căn bản là không có thời gian để chạy quay lại, chúng đứng đó trơ mắt nhìn những kỵ binh đó lôi những bó đuốc ra, ung dung châm lửa sau đó ném lên thuyền con, còn có những túi dầu được ném theo sau.

Mấy con thuyền nhỏ lập tức bốc lửa ngùn ngụt, bọn hải tặc liền có chút hỗn loạn, mấy con thuyền lớn căn bản là không tiến vào sát bờ được, thời tiết giá rét, sóng to gió lớn, có bơi quay lại thì cũng là tự sát, đường rút coi như vậy là đã bị cắt đứt.

Một số tên hải tặc đứng đó gào thét, đại khái có ý không liều mạng chuyến này thì không quay về nữa, nhưng lúc chúng định vây đánh những kỵ binh đó, thì nghe thấy những tiếng rầm rập phía sau lưng.

Nói một cách chuẩn xác thì những tiếng rầm rạp đó là tiếng bước chân chỉnh tề, hai đội quân mỗi đội 300 người, xếp hàng ngay ngắn, chạy bước nhỏ xuất hiện trước mặt chúng, lúc cách nhau khoảng 50 bước chân thì nghe thấy đồng thời có hai người phát ra mệnh lệnh, tất cả lập tức dừng lại, động tác cũng là vô cùng đồng đều, tất cả như một.

Đội hải tặc bất giác đều lùi sau mấy bước, đội hình có chút quy củ cũng trở nên hỗn loạn, đội quân vừa tiến ra đó, nhìn thế nào thì cùng xứng đáng được gọi là được huấn luyện có bài bản.

Mấy lão quân hộ này xét cho cùng thì cũng là những người từng trải, biết một số quy trinh tổ chức, ai nấy đều là há hốc mồm kinh ngạc, hồi lâu mới thấy Mã Ngọc Hưng nói:

"Năm đó lúc Thích gia gia bày binh bố trận cũng có nói, đại quân tiến về phía trước mười bước thì cần lập tức chỉnh hàng, nếu không thì sẽ rối loạn, Lý đại nhân đây là luyện như thế nào vậy....".

Vương Hải và Trần Lục Tử đều là đứng ở hàng đầu tiên, đội quân dừng lại, sau khi hơi chỉnh đốn hàng ngũ một chút, hai người này đều là đặt ngang trường thương, bước về phía trước cả hai đội quân, đều đồng loạt thực hiện cùng với động tác của quan chỉ huy, hàng thứ nhất, thứ hai, thứ ba đều là đặt ngang trường thương tiến về phía trước cứ như vậy ép lên.

Nếu như nói lính trường thương phân tán rải rác không đồng đều, thì đám hải tặc này có thể ào ào xông lên chiến luôn, dù gì thì binh khí ngắn đấu với binh khi dài, đánh loạn lên là được, nhưng đối phương lại là bước từng bước vững chải về phía trước, đội hình không hề thấy có chút hỗn loạn, từng hàng trường thương thẳng tấp, bất luận là như nào, lao vào chỉ có chết.

Mấy con thuyền nhỏ phía sau đều đã bị thiêu hủy, còn có mấy chục kỵ binh đang đứng đó canh chừng, đúng là trước mặt sau lưng đều có địch, tình hình như này, ngay đến đại quân triều đình cũng chưa chắc có thể trấn áp được, nói gì đến đám hải tặc này.

Có mấy tên hải tặc dũng mãnh vẫn là liều mình lao đến, trong đó mười mấy tên giặc Nhật cầm trường đao càng là liều mạng, nhưng đại bộ phận khi lao đến trước mặt quân của Lý Mạnh thì đều là chết dưới những phát đâm chọc của trường thương, trường đao của giặc Nhật cũng là có chút lợi thế, sau khi chém đứt được mấy cây trường mâu, thì cũng là bị hàng phía sau đâm chết, những binh sĩ của doanh trại Giao Châu bị chém đứt trường mâu liền rút đoản đao của mình ra, thay đổi vị trí với binh sĩ hàng phía sau. Truyện "Thuận Minh "

Những tiếng kêu gào thảm thiết, rồi những tiếng hô chém hò giết cũng không duy trì quá lâu, trên mặt đất ngã xuống mấy chục thi thể thủng lỗ chỗ trên người, nhìn thấy quân đối phương đang ép đến, đội hình của đám hải tặc tan rả hoàn toàn, vấn đề là ở chỗ vốn dĩ chỉ có một lối ra, giờ có tan tác thì cũng không có đường mà chạy.

Bộ binh của doanh trại Giao Châu có một quy luật thép là không được truy kích tàn binh dẫn đến việc làm hồn loạn đội hình, kẻ nào vi phạm sẽ bị chém đầu, mặc dù vậy, nhưng mắv chục kỵ binh truy kích cũng là đủ rồi, mặc dù biết nước biển lạnh giá, nhưng vẫn có không ít người chạy lao ra biển, bơi chưa được bao xa liền chìm nghỉm vào trong lòng biển, nước lạnh sẽ làm cho cơ bắp bị tê cứng, mất đi tri giác, sau đó cơ thể giống như một hòn đá cứ thế chìm xuống đáy biển.

Lý Mạnh ngồi ăn thịt uống rượu trên sườn núi, còn mấy lão quân hộ thì không quan tâm đến gió lạnh thấu xương, đều là đứng ra chỗ cao để theo dõi trận chiến bên dưới, đó chính là cuộc sát phạt mang tính một bên.

Mấy chiếc thuyền lớn đậu ở ngoài biển đều là giương buồm lên từ từ rời đi, tình hình trên bờ chúng cũng là nhìn thấy rõ ràng, đương nhiên là biết có ở lại thì cũng không có ý nghĩa gì, chi bằng cứ rời đi.

Thuyền lớn giương buồm rời đi, đám hải tặc trên bờ này giống như lũ chuột chui rúc chạy náo loạn, bức bình phong tâm lí cuối cùng cũng đã tan thành mây khói, bắt đầu có người gào lớn, đầu hàng thôi, ta đầu hàng.

Những giọng gào thét đó vừa lớn vừa thê thảm, ngay cả đứng ở sườn núi phía bên này cũng là nghe thấy một cách rõ ràng, mấy người thân binh đứng đó quay đầu lại nhìn Lý Mạnh, sau khi nhìn thấy đại nhân nhà mình gật đầu, liền phát ra tín hiệu với bên phía đối diện, thứ tín hiệu mà họ đang dùng này âu cũng không phải là tín hiệu cờ thật sự, Lý Mạnh vẫn chưa nắm được kĩ thuật cao thâm này.

Có điều do địa thế phía bên này tương đối cao, Lý Mạnh liền sắp xếp nó thành hình thức kiểu tháp chỉ huy, bao gồm các tín hiệu cờ đơn giản như xuất chiến, cắt đương rút của địch..., nhìn vào thì cũng là hiểu, còn về các tín hiệu cờ như rút lui hay đầu hàng gì đó thì Lý Mạnh căn bản là chưa nghĩ đến, nếu đánh thua thì chả khác gì chuyện cười.

Trận chiến đấu kết thúc nhanh chóng, những tù binh quỳ dưới đất đều là bị các binh sĩ dùng vũ khí ép đứng dậy, sau đó đi thu dọn các xác chết trên bãi biển, đây xét cho cùng thì cũng là một trong những nơi sản xuất muối quan trọng của phủ Lai Châu, nếu như bị ô nhiễm thì sẽ rất phiền phức.

"ở trên cao thời tiết lạnh, chúng ta cũng không nên ở đây lâu quá, đi xuống thôi".

Lý Mạnh nói một câu khách khí, sau đó tự mình bước xuống, mấy lão quân hộ vô ý hữu ý đều là đi theo đằng sau, lúc mới đầu thì mấy người họ vô cùng lo lắng trong lòng, ra sức hiến kế với Lý Mạnh, nhưng không ngờ kết quả của sự việc lại hoàn toàn ngược lại với dự liệu của họ.

Có điều, trên mặt mấy ông lão trên dưới 50 tuổi này đều là không có thần sắc khó xử gì cả, nhưng cũng không phải là vui mừng, do Mã Cương là đại tướng tâm phúc của Lý Mạnh, cho nên Mã Ngọc Hưng cũng là có chút lạc lõng trong những người này, Trương Lâm và những người khác rõ ràng là đang có ý né tránh ông ta.

Một lão quân hộ nói thầm với Trương Lâm:

"Binh mã như này, chỉ sợ là đã ngang ngửa với tổng binh của Đăng - Lai rồi, nếu như hơn 2000 binh mã dưới trướng của hắn đều là trình độ như vậy, không biết là luyện như thế nào".

"Đâu chỉ là ngang ngửa với tổng binh Đăng - Lai, số binh mã này còn mạnh hơn một chút so với bên phía tổng binh".

"Một chức thủ bị ngũ phẩm ya, không ngờ lại có mấy người cường binh, còn là có nhiều tiền như vậy, Lý Mạnh rốt cuộc là muốn làm gì đây".

Những lời họ nói tuy Lý Mạnh không nghe thấy, nhưng cha của Mã Cương là Mã Ngọc Hưng thì nghe thấy rất rõ ràng, có mối quan hệ lợi ích với Lý Mạnh, lập trường của ông ta đương nhiên cũng là đứng về phía Lý Mạnh, nghe thấy những lời này, lão bách hộ liền ho một tiếng, cố ý nói lớn:

"Đều là những chuyện đường đường chính chính, chúng ta ngày thường có được thức ăn ngon mà ăn, còn không phải là nhờ công lao của Lý Mạnh, làm người không được vong ân phụ nghĩa ya".

Câu này được nói xong, những lão quân hộ đó đều là cảm thấy có chút lúng túng. Mã Ngọc Hưng điềm nhiên chắp tay sau lưng bước đi. Lý Mạnh có thể luyện ra được binh mã mạnh như này, thì việc con trai ông ta được hưởng vinh hoa phú quý cùng hắn chỉ là trong một ngày không xa, người làm cha như ông ta cũng là theo đó hưởng phúc thơm lây.

Những tên hải tặc này dọn dẹp số xác chết trên chiến trường lại một chỗ, các kỵ binh cấm những túi dầu không dùng hết vứt lên đổng xác, sau đó châm lửa, thiêu luôn trên bãi biển. Ngoài những tên tháo chạy ra biển bị chết đuối ra, còn lại 190 tên tù binh. Lý Mạnh sau khi vừa xuống đến nơi, liền trực tiếp chỉ ra 20 tên cho binh sĩ lôi ra chặt đầu, những tên hải tặc đó đều là hãi hùng, nghĩ thầm, chả phải là đã đầu hàng rồi sao, tại sao vẫn giết người như vậy.

"Chạy mất một tên thì mười người bên cạnh hắn đều sẽ phải chết theo, một tên muốn chạy, thì mười người bên cạnh hắn cũng sẽ phải chết".

Lý Mạnh nói xong quy tắc đơn giản này, đưa mắt nhìn những tên tù binh đang im như thóc bên dưới, nghĩ thầm, hay là cứ trực tiếp giết sạch cho nhanh, nhưng đang năm mới làm thế này có chút tanh nồng, ánh mắt của Lý Mạnh quét qua, những tù binh bên dưới còn cho rằng hắn vẫn muốn tiếp tục điểm danh giết người. Lý Mạnh càng là im lặng thì bên đám tù binh này càng là nơm nớp lo sợ.

Không được lúc sau, có mấy tên hải tặc liền trực tiếp quỳ xuống, vừa gào khóc vừa nói:

"Đại nhân, bọn tiểu nhân là thuộc hạ của Trịnh đại quan nhân, cũng là thủy binh của đại Minh ya!"
— QUẢNG CÁO —