Thuận Minh

Chương 139: Đón tết muộn!



Giọng nói của mấy tên hải tặc đang quỳ trên mặt đất này nghe rất khó hiểu, mấy từ đầu Lý Mạnh hoàn toàn nghe không ra là đang nói gì, nhưng những từ như "thủy quân đại Minh, Trịnh đại quan nhân" thì hắn âu cũng là nghe thấy rất rõ ràng. Lý Mạnh đầu tiên ngớ người ra một cái, tiếp đó là kinh ngạc, đây là quan binh sao? Hắn vẫn chưa kịp nói gì, thì những tên hải tặc khác liền bắt đầu chửi:

"Tên tuổi của đại quan nhân sao có thể nói bừa, tai họa ya".

Giọng nói này là giọng của người Lỗ Nam và phía bắc Nam Trực Lệ, mấy người bên này đang chửi, nhưng mấy tên nói giọng khó nghe đó vẫn là không ngừng giập đầu cầu xin, vừa gào khóc vừa nói:

"Đừng giết chúng tôi, đầu lĩnh của chúng tôi sẽ bỏ tiền ra để chuộc người"

Nói đến đây, Lý Mạnh liền cảm thấy có chút quen thuộc, hỏi một cách thăm dò:

"Các ngươi là người Quảng Đông?".

"Đám này là người bên phía Phúc Kiến". Triệu Năng nói.

Lý Mạnh vừa cười vừa gật gật đầu, những từ "Trịnh đại quan nhân, Phúc Kiến, hải tặc" cuối cùng thì cũng được liên hệ lại với nhau, trong công báo hồi tháng mười từng nhắc đến, nói là du kích thủy quân Phúc Kiền của Trịnh Chi Long cùng với quân lính Quảng Đông tấn công tên đại hải tặc Lưu Lão Hương, Lưu Lão Hương nhảy xuống biển tự tẩn, hải tặc vùng ven biển đại Minh được thanh trừ.

Đó cũng được xem là một trong mấy nhân vật lịch sử mà Lý Mạnh biết, nếu nói tại sao, thì chính là lúc ở thời hiện đại, hễ những sự kiện lịch sử và chính trị có liên quan đến Đài Loan, thì đều cần phải ghi chép lại một cách cẩn thận. Trịnh Thành Công là người được ca tụng là tiền bối thống nhất hai bờ giữa đại lục với Đài Loan, bạn có hỏi Lý Mạnh Từ Quang Khởi là ai thì hắn cũng không biết, nhân vật được xem là tông sư trong sự nghiệp giao lưu văn hóa Trung - Âu này cũng chỉ là được nhắc đến vài câu trong sách giáo khoa, nhưng Trịnh Chi Long thì hắn biết rõ, đó chính là cha của Trịnh Thành Công.

Thuộc hạ của quân du kích hải phòng, đó đúng thật là thủy quân của đại Minh, có điều cùng là giống với việc trong số thủ hạ của thủ bị Giao Châu Lý Mạnh có muối đinh vậy. Thuộc hạ của quân du kích này cũng có không ít các thuyền buôn. Truyện "Thuận Minh "

Lý Mạnh vừa cười vừa gật gật đầu, cũng hiếm khi có một người quen, hắn cảm thấy rất thú vị, những tên đang quỳ đó còn cho rằng những lời cầu xin của chúng có hiệu quả, càng là ra sức nói:

"Lần này bọn tiểu nhân đúng là có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn, dám động đến uy hùm của ngài, chỉ cần thả bọn tiểu nhân về, đại quan nhân nhà bọn tiểu nhân chắc chắn sẽ mang đến núi vàng núi bạc đến hậu tạ".

Người này càng nói càng thành nói nhăng nói cuội, ai cũng biết hắn đang muốn đánh lạc hướng chú ý của Lý Mạnh, nhưng Ly Mạnh thì cười hihi, hỏi:

"6 con thuyền này cùa các ngươi chắc là từ Phúc Kiến đến phải không?".

"... .Là từ Hải Châu đến...".

Quả nhiên là đến từ bên phía đại bản doanh của các muối thương vùng Lưỡng Hoài, 6 con thuyền này không làm ăn gì được ở phía mình, bên đó chắc cũng là đã biết được tin, nếu đã như vậy thì cứ dùng những tên tù binh này để đổi lấy chút ngân lượng cũng được, chẳng phải là nói có tiền chuộc sao? Trong nhà còn có không ít người đang đợi mình để đón năm mới.

Cũng không thèm để ý đến những tên tù binh đang ở đó khóc lóc cầu xin, Lý Mạnh bước đến trước mặt Trần Lục Tử và Vương Hải, nói:

"Nhốt chung những người này với bọn mã tặc, cho người canh chừng chúng, để cho chúng làm việc cẩn thận ngoài đồng muối, không để chúng chết đói là được rồi".

Rồi lại dặn dò thêm vài câu, Lý Mạnh đem theo những thân binh của hắn rời đi. Trần Lục Tử và Vương Hải lại bàn bạc gì đó với nhau, phái một kị binh ra hét lớn:

"Trong số các người nếu như có thân thích bằng hữu hay đồng hương, thì nhanh báo danh ra, đợi lát nữa phân chỗ ở, cho các ngươi được ở cùng với nhau".

Những tên tù binh này nhìn thấy Lý Mạnh rời đi, trước lúc đi còn có những hành động như vậy, chúng biết tính mạng chắc là giữ được rồi, nghe thấy người kị binh đó hô như vậy, cũng không ai hoài nghi gì cả, liền vội vàng báo danh ra, những năm này bất luận là làm gì cũng đều coi trọng đồng tộc đồng hương, kể cả làm ăn cưóp thì cũng là như vậy. Kết quả là trong số chúng còn có một đôi huynh đệ, những chú cháu anh em họ khác cũng là có không ít.

"Lôi một người trong số các đôi thân thích ra, lựa chọn mấy đôi thân nhau nhất đó".

Trần Lục Tử nói một cách lạnh lùng, các binh sĩ của doanh trại Giao Châu lặp tức động thủ, lôi từ trong số những đôi hải tặc có quan hệ thân thiết nhất đó ra mỗi đôi một người. Cả đám đông ngơ ngác nhìn nhau, còn đang không biết là xảy ra chuyện gì, Vương Hải liền lớn tiếng quát:

"Bắt đầu từ hôm nay đến ngày mùng 1 tháng 2, các ngươi tự đi tìm người có trách nhiệm đến trả tiền chuộc cho các ngươi, đến mùng 1 tháng 2 mà không có tin tức gì, người thân của các người sẽ bị giết chết trước, đến ngày 15 tháng 2 mà vẫn không có tin tức gì, thì tất cả sẽ bị chặt đầu, đi đi".

Vừa là giữ lại con tin, vừa là uy hiếp một cách thực tại, khi phản ứng ra, những tên hải tặc này lập tức trở nên hoang mang, không ngờ trong số chúng còn có một tên biết cưỡi ngựa, dù gì cũng không sợ chúng chạy mất, ném luôn cho một con ngựa, đại khái là nói rõ đường đi cho chúng là đã thấy mấy người này phi ngựa như điên như dại về phía nam. Truyện "Thuận Minh "

Đồng muối của Lý Mạnh trước giờ khi mời người khác đến làm việc thì đều là giá cả đàng hoàng, tuyệt đối không khất nợ một đồng tiền công nào, nhưng như vậy thì giá thành sẽ cao một chút.

Công việc đào bới ở trên ruộng muối không phải là công việc nhẹ nhàng gì, nguồn nhân lực cần thiết nếu chỉ tính số người làm thuê ngoài đồng muối thì hoàn toàn không đáp ứng được, nếu như thuê lao công đào bới sửa chữa ruộng mối, thì sẽ cần phải bỏ ra không ít tiền, ở bên đó vừa xách ra ngoài 5 vạn lượng bạc, vốn xoay vòng trong hệ thống của Lý Mạnh khá là căng thẳng, tiền phi thuê người này nếu không bỏ ra thì sẽ làm lờ mắt thời vụ sản xuất năm sau, nhưng nếu bỏ ra thì những chỗ cần dùng khác sẽ bị thâm hụt.

Những tên tù binh này đúng là quà tặng mang đến tận nhà, các binh sĩ của doanh trại Giao Châu chung quy thì cũng là cầm quân lương như ngày thường, lúc không phải huấn luyện, đến canh chừng những tên tù binh này làm việc thì cũng không mất bao nhiêu tiền, cho nên bất luận là mã tặc của vùng Đăng Châu hay hải tặc bên phía Hải Châu, đều là dưới sự uy hiếp của trường mâu và đại đao, phải làm việc vất vả thê thảm trong lúc nhà nhà đang đón tết.

Buổi chiều ngày mùng 1 tết Lý Mạnh mới quay về trang viên của hắn ở trấn Phùng Mãnh, năm nay đón tết không náo nhiệt như năm ngoái. Mã Cương và Triệu Năng chia nhau ra trông giữ các nơi, không thể quay về, không những thế còn có chuyện hải tặc xâm nhập chết tiệt đó, thế là hai người họ liền đón luôn người thân đến đón tết cùng mình.

Còn về Mã Ngọc Hưng, lão nhân gia đó không chịu đi, thế là Mã Cương đành để lại một mình ông ta đón năm mới. Trần Lục Tử và Vương Hải thì dẫn theo binh sĩ trấn thủ ngoài bờ biển, thứ nhất là phòng bị hải tặc, thứ hai là giám sát những tên tù binh đó làm việc.

Nói ra thì Vương Hải và Trần Lục Tử cũng là có chút buồn bực, theo như lời của Lý Mạnh, để cho họ lập được đại công sau đó mới điều về chức vụ cũ, ai ngờ mấy làn chiến đấu đều là quá mức thuận lợi, giống như là thái rau chặt dưa vậy, hầu như sau khi kéo quân đến cái là trận chiến kết thúc luôn.

Đến thương vong cũng không có, kiểu đại thắng như này chưa chắc đã là đại công, ít nhất thì cũng không làm người khác tín phục. Kết quả là đến giờ Triệu Năng và Mã Cương đều là mỗi người thống lĩnh hơn 1000 người, cũng là không còn cách chức vị thiên tổng không còn bao xa, nhưng hai người họ thì bây giờ cũng chỉ là chức vị bả tổng, nóng ruột ya.

Từ lúc về Giao Châu đến giờ, Lý Mạnh liên tiếp đánh mấy trận với hải tặc thổ phỉ các nơi, tất cả đều là đại thắng mang tính đè bẹp tuyệt đối, trong lòng cũng là cảm thấy sảng khoái, không những thế Nhan tiểu thư còn viết thư hồi âm hắn, đối với Lý Mạnh mà nói thì âu cũng là song hỉ lâm môn, đón tết cũng thấy vui hơn.

Đón tết ở thời đại này, kể cả là cùng đón tết với một số thủ hạ, những người đó xét cho cùng thì vẫn là kèm theo mấy phần cung kính đối với hắn, tuy nói người đông thì náo nhiệt, nhưng ít đi mấy phần không khí hân hoan ngày tết, nói thực ra thì ý nghĩa cũng không lớn, Lý Mạnh tuy còn trẻ, nhưng hắn cũng là suy nghĩ đến cách nghĩ của những người bên dưới, thường là sau khi ăn no là hắn liền lấy cớ rồi rời đi, để cho những người bên dưới ăn chơi nhảy múa một cách thoải mái.

Năm nay có chút không giống mọi năm, tuy nói chỉ có một người ngồi cùng hắn hiện giờ, nhưng mức độ náo nhiệt lại là vượt qua hắn lúc nhiều người trước đây.

Nguyên nhân không phải là gì khác, chính là do có Chu Vân Dao ở đây, đậy chắc chắn là lần đấu tiên con bé đón tết cùng với nhân dân, đến cả lúc ngồi ăn bánh xủi cảo cũng không chịu yên phận, một cô bé lớn thế này rồi mà vẫn nghịch ngợm vậy âu cũng là hiếm thấy, lò than được đốt cháv phừng phừng, cả căn phòng ấm áp đến mức có hơi chút quá đáng.

Cánh cửa phòng hướng ra sân được để ngỏ, trong sân cũng là không cần có thân binh hộ vệ, hiện ra càng riêng tư hơn, những nô bộc, hầu gái sau khi làm xong thức ăn mang đến rồi cũng chạy đi đón tết cả, trên bàn ngoài bánh xủi cảo bắt buộc phải có ra, thì cũng có không ít những món ăn khác.

Những món ăn này chắc chắn không thể sánh bằng sơn hào hải vị của Vương phủ, nhưng độ tươi ngon thì chắc chắn là hơn hẳn, thấy Chu Vân Dao ăn cũng rất ngon miệng, nhưng cô bé không chịu ngồi yên, chạy ra đứng ở bên ngoài cửa phòng đốt một chút pháo, còn có một cái lư hương đang được đốt hương thơm, chỉ là hương không phải được dùng để đốt cho thơm, mà là được dùng để châm pháo.

Chu Vân Dao không ăn được mấy miếng liền đi nhặt một quả pháo rồi châm ngòi vứt ra ngoài cửa, sau đó dùng hai tay bịt tai lại chạy về phía bàn, chăm chú nhìn ra bên ngoài, đợi đến khi quả pháo đó nổ thì liền lặp lại một lần nữa.

Nàng cứ ở đó đứng lên ngồi xuống liên tục, Lý Mạnh ngồi ăn cơm cũng không yên, có điều, cô bé hoạt bát nghịch ngợm như vậy âu cũng làm tăng thêm không khí ngày xuân. Chiếu theo yêu cầu của Lý Mạnh, trên bàn có một cái bếp than nhỏ, bên bếp có một nồi canh xương, có cả một chút tôm cá tươi đã được cạo vảy moi ruột, rửa sạch sẽ, cắt thành miếng để trong đĩa, đương nhiên là không thể thiếu thịt dê loại thượng hào, âu cũng được xem là ăn lẩu theo kiểu méo mó có hơn không.

Đợi đến khi Chu Vân Dao quay lại bàn ngồi, Lý Mạnh vừa cười vừa nói:

"Muội đến Sơn Đông vui đến thế này, không nhớ nhà chút nào sao, muội nhìn muội mà xem, mặt cũng có chút nứt nẻ rồi này".

Da tay và mặt của cô bé sau khi trải qua thời gian vui chơi thỏa thích ở bên ngoài đã trở nên có chút thô ráp, không còn sự nõn nà mơn mởn như lúc mới gặp nữa. Chu Vân Dao làm bộ dạng không hề quan tâm, vừa cười vừa nói:

"Ở đây thú vị hơn nhiều so với ở Khai Phong, mỗi năm cứ lúc đến tết, trong Vương phủ đều là buồn thiu thỉu, còn bao nhiêu thứ lễ tiết quy tắc này nọ, còn mệt hơn cả lúc bình thường cơ".

LÝ Mạnh cười, hắn gắp một miếng thịt dê bỏ vào trong nồi, nước trong nồi từ sớm đã sôi sùng sục, nhúng mấy cái là chuối, rồi sau đó gắp miếng thịt bỏ vào trong đĩa tương chấm một cái, Lý Mạnh phát hiện ra hắn không biết nên nói gì tiếp theo. Mối quan hệ giữa hắn với cô bé giống như là huynh muội thân thích vậy, thời gian ở bên nhau tuy không dài, nhưng hai bên dường như là vô cùng thân quen, bên phía Lý Mạnh phần nhiều là những chuyện về quân sự kinh tế, còn con bé thì suốt ngày chơi đùa khắp nơi, đề tài nói chuyện quả thực không nhiều
— QUẢNG CÁO —