Thuận Minh

Chương 146: Mở ruộng mới



Rương đựng sáu ngàn năm trăm lượng vẫn còn chất trước mộc đài, nhưng binh lính doanh Giao Châu đều bộ dáng chẳng thèm ngó tới, sáu ngàn năm trăm lượng bạc, số lượng đúng là không ít, nhưng nếu phân tới tay từng người, vậy thì ít đến thảm thương, phải biết rằng ngoại trừ hai ngàn người này, phía ngoài còn năm trăm người nữa.

Thấy vẻ phẫn uất trên mặt binh sĩ, nhưng trong lòng Lý Manh lại vui sướng dị thường, hắn lộ vẻ rất nghiêm túc, mở miệng nói:

“Hôm nay cũng là thời gian phát lương của doanh Giao Châu chúng ta, bạc phía dưới cứ phát đã, chúng ta phát quân tiền nhà mình trước".

Lý Mạnh sau khi nói xong trực tiếp đi xuống mộc đài. Trữ sư gia dẫn người áp tải xe ngựa đã sớm chuẩn bị xong, có người giơ mâm gỗ lên, phía trên đặt thỏi bạc. Trữ sư gia cầm danh sách đi theo phía sau, Trữ sư gia đọc tên nào, Lý Mạnh liền cầm bạc giao vào trong tay người đó, những người này Lý Mạnh hầu như đều biết, nói mấy câu đùa vui, lại nói một chút việc nhà, ví dụ như:

"Cánh tay tiểu tử ngươi bị diêm đinh bắn trúng hai năm trước, bây giờ còn đau không!'

"Ngươi là người bên Ngao Sơn vệ à, mẹ và chị trong nhà vẫn khỏe chứ".

Vân vân và vân vân, binh sĩ doanh Giao Châu thấy Lý Manh giao quân lương đầy đủ vào trong tay, còn nói mấy câu làm ấm lòng người, thường chuyện gì đã thành thói quen thì mọi người chưa phát hiện được gì, nhưng có cái gì đối lập, thì lập tức có cảm nhận và cảm xúc mãnh liệt.

Lần này Lý Manh phát lương, binh sĩ đều căm giác kích động cực kỳ, rất nhiều người đều xoa xoa khóe mắt. Còn có người mở miệng trang trọng nói:

"Cái mạng này là do đại nhân cho, nguyện vì đại nhân quên mình phục vụ".

Loại lời nguyện trung thành trắng trợn này đều đã nói thẳng ra, Lý Mạnh phát bạc cho tới khi sắc trời đã tối đen, đây không phải là công việc quá dễ dàng, mặc dù Lý Mạnh ngày nào cũng đều rèn luyện thân thể cũng có chút mệt mỏi, sau khi làm xong hết thảy. Quan quân các cấp dẫn người về doanh trại, Lý Mạnh thì tự trở lại trong trang viên trấn Phùng Mãnh.

Trải qua chuyện kiểm nghiệm vào buổi chiều, Lý Mạnh luôn không có quá nhiều ấn tượng với Liễu Thanh Tung không ngờ bây giờ lại có hảo cảm hơn một chút. Không có Sự cắt xén của các cấp nha môn ở triều đình, không có biểu hiện của Liễu Thanh Tung này, chiều nay làm sao có thể có hiệu quả tốt như vậy chứ. Lý Mạnh biết, mức khống chế của mình với doanh địa Giao Châu lại sâu hơn rất nhiều.

Sau lần kiềm nghiệm và xét duyệt này, chắc hẳn binh lính doanh Giao Châu sẽ không còn ôm ảo tưởng gì với triều đình. Án sát phó sử, Đăng Lai Đạo, những quan viên này ở hiện đại cũng là quan lớn cấp phó tỉnh, loại người này mà còn biểu hiện như thế, vậy bọn binh sĩ phía dưới chắc không còn gì để nói.

Liễu Thanh Tung bên kia ở Giao Châu chơi được mấy ngày chứ, vơ vét tài sản thì nào cũng đều là việc không liên quan tới mình. Bạc đối phương cũng đã thu, văn tự của các quan mình cũng đã lấy được chuyện kiểm nghiệm này hẳn là đã kết thúc. Lúc này Đại Minh binh hoang mà loạn, quan trên phát lương đều tiến hành, đồng thời với kiểm nghiệm. Lý Mạnh không lo lắng chuyện này chút nào, lần sau phát lương hắn cũng không tin những quan viên phía trên sẽ không cắt xén, chỉ cần là bộ dạng như ngày hôm nay, vậy đối với Lý Mạnh là trăm lợi không hại, huống chi, Liễu Thanh Tung nói quân tiền lần này xem như là đã phát nhiều rồi, cắt xén lần sau chắc chắn sẽ nhiều hơn.

Ở trang viên Lý gia trong trấn Phùng Mãnh, đầu mục phụ trách diêm điền và diêm trường Linh Sơn đã sớm chờ từ lâu, những người này cũng không phải là thủ lĩnh của binh sĩ, mà là thủ lĩnh Tào Hộ (hộ lò) và lao công, đều có chút tinh thông các loại sản lượng, kỹ thuật, mà trong hệ thống muối lậu của Lý Mạnh hiện nay, muối lậu cung cấp cho các châu phủ Sơn Đông phần lớn đều do diêm trường cạnh chỗ Thạch Cữu phủ Thanh Châu, còn cả chỗ Ngư Nhi trấn ở Đăng Châu phủ và Lai Châu phủ, kho muối và mấy diêm trường Hai Dương sản xuất. Truyện "Thuận Minh "

Sản nghiệp muối của hai diêm trường Linh Sơn, chủ yếu là bán cho kho muối của cửa hàng Văn Như ở trấn Phùng Mãnh, thông qua đường thủy đến Tế Ninh, hơn nữa còn gia công thên một chút, ví dụ như giá muối xanh rồi bán, kể từ sau khi biết thị trường chủ yếu tiêu thụ muối lậu cửa hàng Văn Như không ở Sơn Đông, bên Lý Mạnh liền tăng lượng cung ứng dần dần với cửa hàng Văn Như, có điều lần này Lý Manh chính là muốn biết có thể tiếp tục tăng thêm hay không.

Dựa theo ý kiến của vị Trịnh chưởng quỹ Trịnh gia ở Phúc Kiến, nếu hai bên xác định giao dịch, thuyền lớn buôn hàng thực phẩm miền nam mỗi tháng của Trịnh gia sẽ có khoảng hai mươi chiếc tới trang diêm phủ Lai Châu, lấy mỗi thuyền chứa ít nhất tám trăm gánh để tính, ít nhất cũng phải có sản lượng hơn một vạn sáu ngàn gánh, dựa theo phỏng đoán của Lý Mạnh, sản lượng chưa chắc có thể thỏa mãn yêu cầu của đối phương.

Mặc dù ai cũng biết Trịnh gia chở nhiều muối như vậy, chắc chắn không riêng gì cần trên đất Phúc Kiến, nhưng Lý Mạnh cũng lười quản gã, trước mắt với thực lực của mình, muốn làm con đường này vẫn còn thiếu rất nhiều thứ, nên cứ nắm chặt nơi kiếm ra thùng vàng đầu tiên là được rồi.

Mấy tên đầu mục Tào Hộ đều là lão hành gia nấu muối nhiều đời, kẻ từ sau khi đi theo Lý Mạnh, đãi ngộ cao, địa vị cũng cao dần, nên Lý Mạnh nói gì đều nghe nấy, lúc nghe Lý Mạnh nói ra kế hoạch này, những người này gộp lại, kết quả cho ra là: Trước mắt với diêm điền Linh Sơn và diêm trường hiện có thì sản lượng căn bản không thỏa mãn được.

Có điều lại có người nói, bên Ngao Sơn vệ có mấy chỗ có thể sử dụng làm diêm trường, nói tới đây, Lý Manh lại nhớ tới một chuyện, Triệu Năng sau khi dẫn người đánh hạ Tam Thanh Quan, những vụ buôn lậu muối nhỏ mà tên lão đạo sĩ đó làm gần như cũng chính là tự mình nấu muối mà ra.

Vùng sản xuất muối Tức Mặc kia hình như ở ngay trong tay mình, bởi vì một phần phú tài kim ngân của Tam Thanh QUAN dùng để phân phất dân đói, một phần làm chiến lợi phẩm mang về, về phần những sản nghiệp ruộng đất phòng ốc kia, đều để đó, thu thuế thấp để duy trì.

Những văn thư đang khế đất làm chiến lợi phẩm này, đều để ở bên trấn Phùng Mãnh, trực tiếp gọi người qua kia để xem, quả nhiên, đất sản xuất muối theo lời thủ lĩnh Tào Hộ nói, vừa hay lại ở trong tay mình.

Chính sách ở cạnh Tam Thanh Quan mở diêm điền đến buổi tối lập tức được xác định, về phần nhân công thì lại dễ kiếm vô cùng, với thù lao bên Lý Mạnh, rất nhiều lưu dân bên Đăng Châu muốn tới, thế đạo hiện giờ, có thể có chỗ duy trì cuộc sống ấm no, dĩ nhiên là rất may mắn rồi.

Sau khi tính sơ sản lượng cạnh mình, ngày hôm sau Lý Manh trở lại thành Giao Châu trao đổi một lần nữa với vị Trịnh chưởng quỹ kia, lúc những tù binh kia làm khổ dịch ở bờ biển, tất nhiên là khổ không chịu nổi, hình dáng cả đám đều mảnh dẻ, bé hạt tiêu, hoàn toàn không còn bộ dáng con người. Lý Mạnh nghĩ thầm đối phương có thể lấy những chuyện này để làm văn ép giá không ai ngờ Trịnh chưởng quỹ này hoàn toàn không nhắc tới chuyện này, căn bản chẳng hề để trong lòng.

Nhưng thông qua tra hỏi những tù binh hải tặc kia, Lý Manh lại biết một tin rất thú vị, đó chính là đội tàu Trịnh gia buôn muối vùng Lưỡng Hoài ở Hải Châu, giá đưa ra của diêm thương trên sông Hoài là ba lượng năm đồng một gánh.

Biết điểm mấu chốt của đối phương, nếu nói tới giá này thì dễ hơn rất nhiều, có điều dù sao cũng đã thu lễ ra mắt năm ngàn lượng bạc của đối phương, sau khi bàn bạc hai ngày, giá nghị định của hai bên là một gánh muối hai lượng hai đồng, giá tiền này đối với Lý Mạnh mà nói là rất cao, mà với Trịnh chưởng quỹ mà nói, lợi nhuận cũng gần thế, hơn nữa số lượng hai bên giao dịch rất lớn, cho dù là chỉ chút tiền nhỏ mấy lượng mấy đồng nhưng với số lượng khá lớn như vậy, cũng đã trở thành một món tiền lớn.

Thỏa thuận xong, liền bắt đầu làm việc chiêu mộ lao công bên Ngao Sơn, mở diêm điền, chuyện này tiến hành rất thuận lợi, ngay cả bọn nhà giàu, cường hào trên chỗ Tức Mặc Giao Châu cũng đều tham dự vào, trận đại thắng của Lý Mạnh tuy trên văn thư ở phía triều đình là thủ cấp mười lăm người, nhưng những cường hào chỗ này ai cũng biết là chuyện gì xảy ra, con cháu nhà mình vẫn còn đang ở doanh Giao Châu làm phụ binh khuân vác, ai dám không giúp chứ. Truyện "Thuận Minh "

Có điều ưu đãi của Lý Mạnh đối với binh đói cũng chẳng kém hoàng đế, đồng ý sau này để diêm trường mình mua muối nấu do những cường hào địa chủ này sản xuất, đây chính là nguồn thu không nhỏ so với trước kia, kể từ sau khi Lý Mạnh ngồi lên vị trí tuần kiểm này, muốn dựa vào việc nấu nước biển rang muối để kiếm tiền là không thể nào được nữa. Lý Manh bèn thả một con đường cho bọn họ. Tự dưng lại có một nguồn thu, mọi người tất nhiên đều cao hứng, thiên hạ rộn ràng đều đi làm lợi, sau khi buôn bán có tiền, thái độ chỗ này với Lý Mạnh bắt đầu có chuyển biến rất nhỏ. Truyện "Thuận Minh "

Cũng chẳng cần ký tên lên văn thư gì với bên Trịnh chưởng quỹ, tóm lại bây giờ dù muối có sản lượng nhiều cũng có chỗ tiêu thụ, hai bên sau khi định giá tiền, cũng tạm biệt lẫn nhau. Trên thực tế, Trịnh chưởng quỹ cửa hàng Bát Mân có chút cảm thấy kỳ quái, hiện nay buôn bán của Trịnh gia thường là chỗ hàng bằng đường thủy trên biển.

Buôn bán trên biển ở triều Minh là ngành thịnh vượng nhất, có câu trong biển rộng đâu đâu cũng là vàng, chỉ cần đi thuyền ra biển một chuyến thì liền chở vàng trở về, dựa vào công thương nghiệp, còn cả chế tạo nghiệp thịnh vượng của Đại Minh, mà vẫn còn lạc hậu với các quốc gia lân cận, đã thế vàng bạc chênh lệch giá, đã khống chế tiền kiếm được ở trên biển của Trịnh gia rất nhiều, người cùng Trịnh gia dựng quan hệ đều không muốn chia một chén canh nào ở trong đó, diêm thương Lưỡng Hoài chính là như thế.

Những diêm thương này vẫn luôn muốn mượn việc buôn bán muối lậu mà có cơ hội đi Quảng Đông Phúc Kiến, gia nhập vào trong buôn bán vận chuyển trên biển, có điều người buôn muối mấy đời đại thế hào ở vùng Lưỡng Hoài, tích lũy không phai tầm thường. Trịnh Chi Long tất nhiên sẽ không dẫn sói vào nhà dễ dàng, hai bên cứ một mực giằng co, không chịu nhường nhau một bước.

Vốn vị Trịnh chưởng quỹ này còn tưởng Lý Mạnh, cũng sẽ đưa ra yêu cầu giống thế, mình cũng định hùn vốn với đối phương làm chút buôn bán, thuyền nhiều như vậy, không phải một nhà có thể kiếm hết tiền tài, nhưng Lý Mạnh ngay từ đầu không có bụng này, hai bên cứ thế trực tiếp bỏ qua mục này, thật là kỳ lạ!

Sau khi tiễn vị Trịnh chưởng quỹ này đi, lại phải quan tâm thêm chuyện diêm điền, liền bận rộn đến tháng ba, mà ngoài ý định nhất chính là quận chúa Chu vương Chu Vân Dao kia, kể từ sau lễ mừng năm mới nói là tổn thương do giá rét, lại thành thành thật thật mà sống trong phòng mỗi ngày, quả thật là thanh tĩnh không ít.
— QUẢNG CÁO —