Thuận Minh

Chương 148: Bạo bệnh bỏ mình



Nhìn thấy quận chúa nhà mình, tâm thần thủ lĩnh thị vệ kia hơi yên ổn, biết đối phương cũng là ngươi thủ tín, ôm quyền mở miệng nói:

" Lý đại nhân, thứ lần trước ngài muốn, chúng ta chuẩn bị suốt mấy tháng cuối cùng cũng chuẩn bị đủ hơn phân nữa, nên vội ngồi thuyền tới, xin thứ lỗi.

Lý Mạnh cười gật đầu, trả lời:

"Có lẽ Chu vương điện hạ cũng nôn nóng muốn thấy con gái, tấm lòng cha mẹ, tại hạ cũng có thể hiểu".

Mấy tên thủ lĩnh, thị vệ vương phủ nghe Lý Mạnh nói những lời này, sắc mặt đều có chút thay đổi, nhìn nhau mấy lần, hình như là đùn đẩy cho nhau, cuối cùng vẫn là người đứng đầu tiên kia khẽ cắn môi nói:

"Cũng có tin dữ muốn nói cho Lý đại nhân biết, quận chúa Chu Vân Dao ở vương phủ chúng ta vào năm trước đã mắc bệnh nặng chết rồi".

Thốt ra lời này xong, Lý Mạnh trố mắt một lúc mới kịp phản ứng, biết lời này là nói hưu nói vượn, nhưng vẫn không nhịn được mà quay đầu lại nhìn. Chu Vân Dao vẫn còn đang sống sờ sờ đứng ở phía sau, cô nàng vốn vẻ mặt ưu thương lúc này trợn tròn hai mắt lên, ngây người mà nhìn mấy tên thị vệ.

Có lẽ mấy tên thị vệ này cũng cảm thấy lời mình nói là thật quá hoang đường, người thị vệ đứng đầu liền cười gượng mấy tiếng, nhưng đột nhiên nghĩ tới nói tin quận chúa vương phủ chết đi mà minh lại cười khan thật không thích hợp, lại ngượng ngùng mà ngậm miệng, chần chờ một chút, khom người từ một bên ống giày rút ra một bức thư, mở miệng nói:

"Tin quận chúa chết đi, Chu vương điện hạ đã báo cho phủ Tông nhân, còn phong thư này là tổng quản giao cho tiêu nhân, bảo lúc tiểu nhân gặp thì giao cho Lý đại nhân". Sinh lão bệnh tử của hoàng thân quốc thích gần, đều phải báo cho phủ Tông nhân lập hồ sơ, phủ Tông nhân chính là cơ cấu của triều đình Đại Minh dùng để quản lý hoàng tộc. Có một hệ thống chế độ tại vận chuyển hết sức nghiêm mật, hoàng thân quốc thích phiên vương các nơi đều thuộc quản hạt của nó, những hoàng thân quốc thích phiên vương với cơ cấu này đều sợ hãi vô cùng, cũng không muốn tạo quan hệ gì, lúc có tin truyền lại cũng thận trọng vô cùng, nếu Chu vương phủ báo "tin quận chúa chết đi" lên. Thì đó chính là chuyện ván đã đóng thuyền, cho dù là còn sống thì cũng phải xem như là đã chết. Truyện "Thuận Minh "

Lý Manh buồn bực mà tiếp nhận phong thư. Vừa xế mở phong thư xem, lại phát hiện bên trong là một tờ giấy, chữ trên đó không thành câu chữ, hình như là tổ hợp lung tung không có ý nghĩa.

Lúc bên hắn đang hồ đồ, mấy tên thủ lĩnh thị vệ kia đều lấy ở trong giấy ra phong thư giống thế. Người này nói "Là thư do hoạn quan đưa cho mỗ, nói là mật thư của Vương gia, không thể tiết lộ ra ngoài, người kia nói là quan viên ở Vương phủ đưa cho mỗ, nói là mật thư", ai cũng có lý do thoái thác của mình, người đưa mật thư cho bọn họ đều không giống nhau, có điều đều nói là phải giao vào tận tay Lý Mạnh, đều nói là mật thư của Vương gia.

Làm phức tạp như thế, chỉ khiến người ta càng hồ đồ thêm. Lý Mạnh xé mở ra cả đám thư, phát hiện bên trong đều là tờ giấy lớn nhỏ dài ngắn như nhau. Trên những tờ giấy này đều là mấy chữ Hán không có chút ý nghĩa nào. Mấy tên thủ lĩnh thị vệ vương phủ liếc nhau một cái, lòng đều nhanh nhẹn mà lui về sau mấy bước. Đây nhất định là mật thư, người thân của mình vẫn còn đang ở trong Vương phủ, có một số chuyện vẫn nên giả bộ như không biết, rời đi càng xa càng tốt.

Ánh mắt Chu Vân Dao đứng ở phía sau lại có chút sáng lên, dịu dàng nói:

"Lý đại ca, ta hiểu chuyện gì xảy ra rồi, ngươi đưa những tờ giấy này cho ta.”

Lý Mạnh cũng biết đây là mật mã của thư, nhưng giải như thế nào, hắn lại không rõ, liền đưa thẳng cho cô nàng, Chu Vân Dao đi nhanh vào trong phòng, Lý Mạnh với cái này không ngờ cũng có hứng thú, trực tiệp đi theo vào xem. Người phía sau thì đều biết điều mà ở bên ngoài.

Thấy Chu Vân Dao sau khi nhìn những mãnh giấy này một lần, xếp ngang xếp dọc, sau đó dựa theo cách bện gió làm bằng trúc, chồng chéo những tờ giấy này lên nhau, có một số chữ bị tờ giấy chồng lên, nhưng không ngờ những tờ giấy này tạo thành một tờ giấy lớn hình chữ nhật. Truyện "Thuận Minh "

Chu Vân Dao nhìn nội dung đại khái của phong thư, Lý Mạnh thậm chí có thể cảm giác được khuôn mặt u ám hồi sáng của cô nàng đột nhiên sáng lên, trong đôi mắt sáng nháy mắt đầy nước mắt.

Có điều cô nàng không nói gì, vẫn giao thư cho Lý Mạnh, chồng những tờ giấy này, những chữ Hán vô nghĩa kia liền tổ hợp thành những từ ngữ có ý nghĩa.

Trên thư đều là nói linh tinh, nội dung lời nói thật ngoài dự đoán của Lí Mạnh, nói là hai ba năm nay, trên dưới Vương phủ ở thành Khai Phong cũng đã thấy loạn dân tặc binh nhiều lần, hơn nữa quy mô lần sau so với lần trước càng lớn hơn, tuy nói những loạn dân tặc binh không có năng lực phá thành công thành, nhưng cũng càng ngày càng nguy hiểm.

Trời mới biết lúc nào thì thành trì này cũng bị công phá giống Phượng Dương, sau khi thành bị phá, bách tính, binh, dân còn dễ nói, nhưng phiên vương phủ, những mầm mống hoàng thân quốc thích của hoàng đế này, hoàn toàn không có kết quả gì tốt, những quan viên võ tướng kia còn có thể đột phá từ ngàn dặm, bỏ trốn mất dạng, nhưng trên dưới Vương phũ lại không thể ra khỏi thành một bước, chỉ có thể mạng vong theo thành.

Nếu là như vậy, Chu Vân Dao đã ra được bên ngoài, vậy còn tội gì phải về chứ? Một thị nô của Chu Vân Dao bị bạo bệnh mà bỏ mình, trực tiếp được Vương phủ xem thành quận chúa báo lên phủ Tông nhân, cuối cùng còn nói, Vương phủ chính là nhà giam, chưa hẳn có được hạnh phúc tự tại nhu bình dân bách tính, con được đi ra, đó chính là vận may của con, nghe bọn thị vệ nói vị tướng kia đối với con không tệ, cứ an tâm mà sống ở đó đi.

Lúc Lý Manh xem thư, cô nàng cũng luôn đứng sau lưng để xem, thấy chữ trên thư này bởi vì nguyên nhân tờ giấy, cũng không rõ, với mức quen thuộc của Lý Mạnh với chữ phồn thể, tốc độ xem thư lại chậm, Chu Vân Dao hiển nhiên là đã quen thuộc bộ chữ này, liền xem xong rất nhanh.

Có lẽ lúc này cô nàng mới cảm giác được tình thân của cha mẹ đối với nàng có lẽ là vì mình không cần trở lại Chu vương phủ, có thể ở lại bên cạnh Lý Mạnh, có lẽ còn một số lý do khác.

Cô nàng đã có chút không khống chế được tâm tình của mình, che miệng khóc nức nở, nước mắt rơi xuống không ngừng. Lý Mạnh xem thư cười khổ vài tiếng, nghĩ thầm đối phương cũng quá dứt khoát, thật đúng là một công đôi việc, thứ nhất là triệt để chặt đứt nhân tố nguy hiểm, thứ hai là đưa con gái đến chỗ an toàn.

Nhưng Lý Mạnh cũng không nghĩ chu vương phủ cao thượng thế nào, những thứ mình muốn như hóa dược tiêu thạch, giáp ngựa, tinh giáp, súng hỏa mai thật sự là nguy hiểm và mẫn cảm, hơi không cẩn thận liền rước họa vào thân, huống chi nếu truy xét, tìm hiểu rõ ngọn nguồn thì còn có quận chúa Hà Nam chạy đến Đăng Lai này, không bằng dứt khoát gọn gàng một chút, trực tiếp báo con gái bị bệnh nặng mà chết, xong hết mọi chuyện. Truyện "Thuận Minh "

Đương nhiên, có lẽ còn có chút thân tình trong đó, chỉ là có lẽ mà thôi, ít nhất tình huống

chân thật là như vậy, Chu Vân Dao ở chỗ Lý Mạnh, có thể không ăn sung mặc sướng bằng

Vương phủ, nhưng ăn mặc chi tiêu cũng là nhà thượng đẳng hơn nữa tự do vô cùng, trên cơ

bản không cần lo mấy chuyện an toàn, đây đúng là may mắn của cô nàng.

Lý Mạnh bỏ bức thư xuống, thở dài một tiếng, quay đầu lại vừa định nói với cô nàng nhưng Chu Vân Dao lại hoan hô một tiếng, ôm chặt lấy hắn, vùi đầu ở trong ngực hắn, bả vai run run, phát ra tiếng khóc nấc, cái gọi là mừng đến phát khóc chính là như thế, nhưng Lý Manh lại lắc đầu, vỗ sau lưng cô nàng tỏ vẻ an ủi.

Lúc đi ra khỏi phòng, chỉ có một mình Lý Mạnh, mấy tên thủ lĩnh thị vệ hình như cũng không ngoài ý muốn với kết quả này, người đứng đầu nọ tiến lên một bước, thanh âm cung kính hỏi:

"Xin hỏi Lý đại nhân, vị tiểu thư trong phòng kia, có đồng ý theo về phủ Khai Phong không?"

Lý Mạnh, lắc đầu, mấy tên thủ lĩnh, thị vệ kia thở ra một hơi như trút được gánh nặng, khom người thi lễ nói:

“Xin đại nhân an bài mấy cỗ xe ngựa cùng nhân thủ, theo bọn tiểu nhân đi tới độ khẩu một chuyến, trên thuyền còn có nhiều thứ không thể vận chuyển xuống, cũng là chút tâm ý của Vương phủ".

Nói vậy chắc hẳn là thứ trên chiếc thuyền canh giữ nghiêm ngặt kia. Lý Mạnh gọi một thân binh, tới theo bọn họ đi an bài, thấy mấy tên thị vệ đi ra cửa viện, Lý Mạnh cảm thấy chỗ ngực hơi mát cúi đầu nhìn, nhịn không được mà cười khẽ, vừa rồi Chu Vân Dao dựa trước ngực hắn khóc, nước mắt làm ướt cả y phục.

Người đi ra ngoài, trong viện lập tức trở nên yên tĩnh lại, nhưng Lý Mạnh lại đột nhiên nghĩ tới một khả năng, bên Chu vương phủ đã báo quận chúa bệnh nặng bỏ mình, nếu bên mình đưa người về, bọn họ sẽ xử trí thế nào, có khi nào trên nửa đường trực tiếp dìm sông chấm dứt hậu hoạn không?

Ý nghĩ này Lý Mạnh cũng lười đi sâu vào, bởi vì xác thực là quá khiến lòng người rét lạnh, những chuyện bố trí sắp xếp trước của Vương phủ, cảm giác thoải mái như trút được gánh nặng của thủ lĩnh thị vệ, còn việc mừng đến phát khóc của quận chúa, đều dường như chứng thực điều đó, vô tình thường ở nhà đế vương, quả nhiên không sai.

Chỗ trấn Phùng Mãnh cũng không lớn, từ độ khẩu tới đây cũng chẳng tốn nhiều thời gian, không bao lâu, thân binh liền mang mấy cỗ xe ngựa trở lại viện, vẻ mặt tên thân binh kia có chút khẩn trương vừa vào viện liền chạy về phía Lý Manh trước, ở bên tai Lý Mạnh nói nhỏ mấy câu.

Lý Mạnh gật đầu, người thân binh này vội chạy ra ngoài, qua một lúc, một đội binh sĩ và ba mươi kỵ mã từ trong doanh đi ra, tiến về phía viện này, sau khi tới sân viện, nhanh chóng phân tán bốn phía bảo vệ nơi này.

Bọn thị vệ Vương phủ trong viện, mặt đều lộ vẻ kinh hoàng còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, tên thủ lĩnh thị vệ kia trao đổi ánh mắt với Lý Mạnh xong, thấy Lý Mạnh gật đầu, lúc này mới bình tĩnh lại, đuổi tất cả thị vệ trong viện ra ngoài, chỉ giữ lại mấy thủ lĩnh. Bày ở trên đất năm rương gỗ lớn, phía trên đều dán giấy niêm phong, mấy tên thủ lĩnh sau khi tiến lên cẩn thận kiểm tra, đều lấy ra chìa khóa giao cho đối phương.

Xem ra bọn họ mỗi người phụ trách một rương khác nhau, chắc hẳn Chu vương phủ còn có thủ đoạn nào đó để bọn họ kiềm hãm lẫn nhau. Lý Mạnh cũng không quan tâm, chuẩn xác mà nói, tất cả mọi người trong viện đều chẳng quan tâm có trò mèo gì, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm rương sau khi mở ra... ánh vàng xán lạn, phục trang đẹp đẽ
— QUẢNG CÁO —