Thực Hiện Nguyện Vọng Nữ Phụ

Chương 636: Tổng tài phá sản (28)



Diệp Phong nhếch nhác về đến nhà, thấy Đổng Uyển đang chờ ở ngoài cửa.

Trong lòng cuối cùng cũng có chút thoải mái.

“Ô, anh Diệp Phong, tại sao anh lại bị thương?” Đổng Uyển phát hiện Diệp Phong bị thương, rất là khẩn trương, “Nhanh mở cửa đi, em giúp anh băng bó một chút.”

Diệp Phong không có từ chối, để cho Đổng Uyển vào cửa, chỉ cho cô ta vị trí của cái hòm thuốc.

Đổng Uyển rất nhanh chóng băng bó kỹ cho Diệp Phong.

“Tiểu Uyển, tại sao kỹ năng băng bó của em lại tốt như vậy?” Diệp Phong sờ sờ cái trán, hơi kinh ngạc hỏi.

Đổng Uyển ngượng ngùng cúi đầu, giống như được Diệp Phong khen ngợi là một chuyện rất xấu hổ, “Trước đây ba em rất sơ ý, thường xuyên làm mình bị thương, đều là em xử lý vết thương cho ba em.”

Diệp Phong gật đầu, cũng không hỏi tiếp nữa.
“Anh Diệp Phong, làm sao mà anh biến thành cái bộ dạng này vậy?” Đổng Uyển cẩn thận hỏi, đáy mắt lóe lên tia đau lòng.

“Cũng tại Liễu Sênh Ca kia.” Diệp Phong buột miệng nói ra, lập tức lại nói sang chuyện khác, “Không có việc gì, Tiểu Uyển làm giúp anh một ít đồ ăn ngon được không?”

“Được.”

Đổng Uyển đứng dậy đi về phía phòng bếp, ngay lúc cô ta xoay người, gương mặt nhu thuận vừa rồi nháy mắt trở nên vặn vẹo, trong con ngươi tràn đầy ánh sáng dữ tợn.

Diệp Phong ngồi ở bên ngoài nhìn Đổng Uyển đang bận rộn. Vóc người của Đổng Uyển không tính là đặc biệt tốt, nhưng mà cô ta ăn mặc rất mê người. Diệp Phong nhìn một chút liền có phản ứng, hạ thể còn có chút đau âm ỷ.

Con tiện nhân kia dùng sức lực lớn như vậy, sẽ không đá hư mất chứ?

Diệp Phong nghĩ như vậy liền cảm thấy khó chịu, đứng dậy đi về phía phòng bếp, đóng cửa phòng bếp lại.
Làm một lần với Đổng Uyển ở trong phòng bếp, sau khi xác định không có vấn đề gì, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Cơm nước xong, Diệp Phong lại làm hai lần với Đổng Uyển, phát tiết hết uất khí ở trong lòng mới để Đổng Uyển rời đi.



Diệp Phong vẫn thỉnh thoảng xuất hiện ở trước mặt Thời Sênh như trước.

Bất cứ chỗ nào cũng có thể vô tình gặp được nam chính, Thời Sênh xin từ chối.

Kiếm của ông đâu rồi!

“Liễu Sênh Ca, Diệp Phong xảy ra chuyện gì vậy?” Diệp Giản đã biết hết nội dung vở kịch nên cũng thật tò mò đối với sự thay đổi của Diệp Phong.

Tại sao bỗng nhiên lại để ý đến Liễu Sênh Ca như vậy a?

Đây chính là đối tượng mà hắn phải công lược đó nha!

Đúng vậy, cho dù cô cũng là một người làm nhiệm vụ, nhưng vẫn là sự quyết định của Hệ thống, cô là đối tượng công lược của hắn.
“Đầu bị nước vào rồi.” Thời Sênh dừng một chút, “Anh đi theo tôi làm gì? Muốn bị đánh à?”

“Không nên bạo lực như vậy.” Diệp Giản cười mỉa, “Đây không phải là đúng lúc gặp mặt hay sao?”

Thời Sênh chỉ chỉ khu nội y, “Không nhìn ra anh còn có loại yêu tích này.”

Diệp Giản ngẩng đầu nhìn lại, sắc mặt trở nên vô cùng phức tạp, vừa nãy hắn chỉ lo nói chuyện với Thời Sênh, căn bản không có chú ý cô đi chỗ nào.

Nhân viên bán hàng bên cạnh đang nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ, một chàng trai đẹp trai như vậy mà lại là một tên biếи ŧɦái.

Diệp Giản vội vàng nói: “Đi dạo phố với cô, cho dù là núi đao biển lửa thì tôi cũng phải đi.”

Thời Sênh tiện tay kéo một cái áσ ɭóŧ qua chụp lên đầu của hắn.

Diệp Giản bình tĩnh lấy xuống, đưa cho nhân viên bán hàng, “Dựa theo kích cỡ của cô ấy, lấy hết đi.”
Nhân viên bán hàng đã lộ ra nụ cười thân thiện, chỉ coi là hai người này đang cãi nhau.

Thời Sênh ở phía trước nhìn, Diệp Giản liền ở phía sau cầm lấy, cho dù chỉ cần Thời Sênh nhìn qua, đều lấy hết.

Nhân viên bán hàng: “…” Nhiều như vậy, một giờ đổi một bộ sao?

Nhưng mà cuối cùng lúc tính tiền, Thời Sênh ở trong tầm mắt oán giận của nhân viên bán hàng, chỉ mua hai cái.

Hai người này đến để đùa giỡn các cô à?

“Tại sao cô lại mua cái loại này? Tôi thấy cô… Không mặc được a!” Tầm mắt của Diệp Giản nhìn ở trước ngực Thời Sênh một chút.

“Làm sao anh biết là tôi không mặc được, bây giờ có muốn tôi mặc ở ngoài đường cho anh xem không?” Thời Sênh bắt đầu đùa giỡn lưu manh.

“Cô dám mặc thì tôi dám xem.”

Thời Sênh túm quần áo của Diệp Giản, bắt đầu cởi ra.
Diệp Giản nhanh chóng bảo vệ quần áo của mình, “Bà cô của tôi ơi, chuyện gì cũng phải từ từ nói, đang có nhiều người như vậy.”

“Không phải anh để cho tôi mặc cho anh xem sao?”

“Tôi nói là cô mặc mà.”

“Đúng vậy, tôi đang mặc cho anh xem đây mà.” Thời Sênh nhấn mạnh mấy chữ phía sau.

“Tôi sai rồi, tôi sai rồi, được chưa? Liễu Sênh Ca, cô mau buông ra đi, để cho người khác nhìn thấy, làm sao tôi còn có thể gặp người được hả?” Hắn chính là người có thân phận, ok?

Thời Sênh buông Diệp Giản ra, vừa quay đầu liền thấy Mộ Bạch đứng ở đối diện, đang chăm chú nhìn bọn họ ở bên này.

Chuyện lần trước, nghe nói Mộ Bạch chỉ đi đến đồn cảnh sát uống chén trà, rất nhanh liền được thả ra ngoài.

Hai người cách một cái hành lang hình tròn, xa xa nhìn nhau.

Có thể phóng BGM sang một bên, có một tên biếи ŧɦái, luôn muốn bắt tôi a…
Cái quỷ gì vậy?

Thời Sênh mắc ói một chút, trong nháy mắt cô dời tầm mắt đi, Mộ Bạch đồng thời động.

Hắn xoay người đi lên trên lầu, người đi theo phía sau hắn lập tức đuổi theo, khí thế hào hùng của đội ngũ kia làm cho người xung quanh đều không tự chủ được nhường ra một vị trí cho bọn họ.

“Huênh hoang.” Diệp Giản nói lầm bầm một tiếng.

“Anh có biết, trước đây hắn không gọi là Mộ Bạch không?” Không hiểu sao Thời Sênh lại bắn ra một câu như vậy.

Diệp Giản không phản ứng kịp, “Cái gì cơ?”

“Không có gì.” Cái tên ngu ngốc này làm sao có thể hiểu suy nghĩ của cô cơ chứ.

“Ôi chao, Liễu Sênh Ca nói chuyện không nên chỉ nói một nửa, như vậy rất không có đạo đức đấy cô có hiểu không hả?”

“Có nói anh cũng không hiểu.”

Lần này Diệp Giản nhanh chóng phản ứng lại, “Cô đang khinh thường chỉ số thông minh của tôi đấy à?”
“Không!” Vẻ mặt của Thời rất nghiêm túc, “Tôi là đang khinh thường cả người anh.”

Diệp Giản: “…” Không có cách nào công lược con người này được! Hệ thống, tôi yêu cầu thay đổi người!

Cái tên Mộ Bạch này là do hắn đổi năm mười ba tuổi, tin tức năm đó không phát triển, Thời Sênh phải tìm hiểu rất lâu mới móc được tin này ra ngoài.

Mà trước khi đổi tên, cái tên Mộ Bạch này…

Cũng không thông minh, ngược lại, còn rất ngu dốt là đằng khác.

Nghe nói Mộ gia cũng định vứt bỏ đứa con trai này.

Nhưng khi hắn mười ba tuổi, bỗng nhiên bình thường trở lại.

Loại tình huống này có ba loại ——

Thứ nhất, Mộ Bạch trọng sinh.

Thứ hai, Mộ Bạch là xuyên qua tới.

Thứ ba, bỗng nhiên thông suốt.

Xét theo hành vi đổi tên của hắn, Thời Sênh càng tin tưởng vững chắc trường hợp thứ hai hơn.
Thế này quả thật giống một món ăn thập cẩm!

Còn có một điểm cô cần tìm hiểu thêm, tạm thời còn không chắc chắn lắm.

Nếu quả thật như những gì cô nghĩ, vậy thì coi như vui đùa một chút đi.



Thời Sênh đi một chuyến đến chợ thú cưng, tất nhiên Diệp Giản không hiểu, một người cuồng bạo lực như cô, vậy mà lại nuôi thú cưng á?

Thiên phương dạ đàm* ok?

*Thiên phương dạ đàm – Nghìn lẻ một đêm: Ý nói những chuyện quá hoang đường sẽ không bao giờ xảy ra, khoác lác không có thực.

Đợi đến khi Thời Sênh mang theo một con cún con rời đi, Diệp Giản không thể không tin tưởng, cô định nuôi thật a.

“Liễu Sênh Ca, cô xác định là không phải mua về để ăn thịt chó đấy chứ?” Diệp Giản rất đồng cảm cho con cún con này, nếu như bị cô đá cho một cước thì còn có thể sống không?
“Tôi thích ăn thịt người.” Thời Sênh mở cốp xe ra, chuẩn bị ném con cún con này vào trong cốp xe.

Diệp Giản: “…” Nói lung tung như cô thế này, sẽ bị người khác nói là cô bị bệnh thần kinh đấy.

“Bắt hắn lại, bắt hắn lại, có ăn trộm, cái túi xách của tôi a, mau bắt hắn lại!”

Một bóng người gầy gò từ đằng xa nhanh chóng đẩy đám người ra, chạy về phía Thời Sênh ở bên này, một người phụ nữ đuổi theo phía sau, đang liều mạng gào thét.

Bỗng nhiên Thời Sênh đóng cốp xe lại, ôm con chó con đi về phía cửa hàng vừa mới đi ra ban nãy.

Diệp Giản không giải thích được nhìn cô.

“Ầm!”