Nửa đêm, Thời Sênh bị đánh thức dậy, nhà chính và bên ngoài đều sáng rực.
Thời Sênh khoác áo xuống dưới nhà, đúng lúc nhìn thấy đầu bếp bị người dẫn đi.
“Có chuyện gì vậy?” Thời Sênh lay lay người hầu đang đứng ở tầng hai xem kịch.
“Phu nhân.” Người hầu lập tức cúi lưng, có chút sợ sệt, “An tiểu thư trúng độc rồi.”
Những người hầu hạ ở nhà chính đều sợ Thời Sênh, dù sao thì khi không có việc gì làm, đều nhìn thấy cô cầm kiếm đi đi lại lại, nên bị ám ảnh tâm lý.
“Trúng độc?”
Ngày hôm sau Thời Sênh mới biết rõ đầu đuôi sự việc.
Bởi vì cả nhà lớn chỉ có mình bên nhà chính có thể nấu cơm, còn chỗ khác là làm đồ ăn cho người hầu. Thế nên cũng đều là bên này đem cơm cho Anh Túc.
Lúc Thời Sênh ăn cơm, người hầu bên Anh Túc sang đây lấy cơm, lúc đó đầu bếp để bát thịt luộc đã hạ độc dành cho Thời Sênh cùng chỗ với các món cho Anh Túc. Đầu bếp bị dọa cho hồn xiêu phách lạc, làm sao để ý đến chuyện đó nữa, đến lúc anh ta nhớ ra thì Anh Túc đã trúng độc rồi. Thời Sênh âm thầm chia buồn với Anh Túc.
Nữ chính quá đen!
Nhân lúc Lãnh Viêm ở bệnh viện trông nom nữ chính, Thời Sênh rà soát một lượt nhà lớn.
Cô không phát hiện ra thứ gì kỳ lạ cả, dù sao thì nơi này có lẽ cũng đã bị nam chính lục soát rất nhiều lần rồi.
Lãnh Diệu Thiên là một người thông minh, lúc còn sống, thực ra cũng không ưa gì Lãnh Viêm cho lắm, thế nên chắc chắn ông ta đã có sự chuẩn bị trước mọi tình thế.
Đầu mối chắc chắn không nằm ở nhà lớn.
Thời Sênh điều tra tài sản nhà đất của Lãnh Diệu Thiên, nhưng bởi vì ông ta đã chết rồi, những mảnh đất đó đều thuộc về Lãnh Viêm, nên cô cũng không có thu hoạch gì cả.
Phải động não rồi, phiền phức quá đi!
Đất đai…
Thanh Long Môn…
Tài sản lưu động…
Đúng rồi, có thể điều tra tài sản lưu động cá nhân của Lãnh Diệu Thiên. Tài khoản của hắn đã thoát ra, nhưng Thời Sênh có thể đột nhập vào Hệ thống thao tác, có thể điều tra được dấu vết trước đó.
Tìm được tin tức cô muốn từ một chuỗi dày đặc các tin tức, thực ra một việc làm rất tốn công sức.
Thời Sênh mất một khoảng thời gian mới có được động thái về tài sản lưu động hai năm gần đầy của Lãnh Diệu Thiên.
Đai đa số không có ích gì cả, không phải là chuyển khoản cho tình nhân thì cũng là chi trả cho cấp dưới.
Thời Sênh dò theo từng dãy tin tức một, nhìn đến nỗi hoa mắt chóng mặt, cuối cùng cũng tìm ra một tài khoản khá kỳ lạ.
Nói rằng nó kỳ lạ, bởi vì tên chủ tài khoản rất kỳ lạ.
Lý Thúy Hoa.
Tài khoản mà Lãnh Diệu Thiên chuyển tiền đó, tên tuổi không sang trọng chút nào, vừa nhìn đã thấy là tên ở quê.
Thời gian chuyển khoản của tài khoản này là đầu mỗi tháng, lần chuyển khoản cuối cùng là 3 ngày trước khi Lãnh Diệu Thiên chết, số tiền lên đến một nghìn vạn, chia làm 5 lần chuyển, mỗi lần hai trăm vạn. Sau đó không có bất cứ giao dịch tiền nong nào nữa.
Từ Hệ thống thao tác, Thời Sênh có được dữ liệu chứng minh thư của Lý Thúy Hoa, là một người thuộc thôn Hoàng Sơn, nữ, năm nay 45 tuổi.
Trừ những dữ liệu đó ra, thì không tìm thêm được gì nữa.
Cả nước có bao nhiêu người tên là Lý Thúy Hoa?
Cô có điều tra đến chết cũng không điều tra hết được.
Thế nên người này có quan hệ gì với Lãnh Diệu Thiên? Có liên quan gì với nhiệm vụ phụ mà cô phải thực hiện?
Đau đầu, không muốn động não nữa.
Thời Sênh rời khỏi máy tính, lên giường nằm, một lâu sau cô mới ngồi bật dậy. Cô là một tay chơi chuyên nghiệp có lòng tự tôn, phải cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.
Thời Sênh quyết định đến thôn Hoàng Sơn xem thế nào.
Buổi tối, Thời Sênh âm thầm ra khỏi nhà lớn, đi về phía thôn Hoàng Sơn. Thôn Hoàng Sơn rất hẻo lánh, Thời Sênh đi máy bay rồi đến đi tàu, xuống tàu rồi còn phải ngồi xe, cuối cùng vẫn phải cuốc bộ vào thôn.
Gần đó đều là núi cao, trên đường cũng có thể gặp được một vài người trong thôn, nhưng có vẻ đều rất nghèo khổ.
Đợi đến khi Thời Sênh đến thôn Hoàng Sơn, thì trời đã tối rồi. Những ngôi nhà nằm giữa sườn núi,lấp ló ánh đèn thưa thớt.
Thời Sênh gõ cửa một ngôi nhà.
Người bên trong nhà đang ăn cơm, nhìn thấy một cô gái trẻ xuất hiện, đều rất ngạc nhiên, gọi một thứ tiếng bản địa mà Thời Sênh hoàn toàn không nghe hiểu.
Thời Sênh đứng hình.
Có thể nói tiếng phổ thông được không? Đón tôi bằng một cơn lốc tiếng địa phương, hoảng quá đi.
Người trong thôn có lẽ đã nhìn ra Thời Sênh không hiểu ý họ, rì rầm bàn bạc với nhau một lượt, rồi một đứa bé chạy đi. Rất nhanh, đứa bé dẫn một người về, là một cô bé da ngăm đen, tầm khoảng mười hai mười ba tuổi, bện tóc hai bên, ăn mặc cũng gần như những người kia.
“Xin chào.” Cô bé nói tiếng phổ thông rất sõi, khiến Thời Sênh cũng thấy mình không phải đang ở một bộ lạc hoang dã nào đó nữa.
“Xin chào.”
Cô bé cười e thẹn, “Em tên là Hứa Thiểm Thiểm, chị gọi em Thiểm Thiểm là được rồi, xin hỏi muộn thế này rồi chị đến thôn em là vì lạc đường hay có việc gì ạ?”
Hứa Thiểm Thiểm hơi bị đen, nhưng rất đáng yêu.
“Ồ, chị tìm người.” Thời Sênh không hề có lực miễn dịch khi tiếp xúc với những cô bé như thế này.
Hứa Thiểm Thiểm nghiêng đầu trao đổi với những người vừa nãy, người trong thôn lần lượt gật đầu.
“Chị muốn tìm ai? Thôn chúng em không to, mọi người đều biết nhau hết, em có thể dẫn chị đi.” Có lẽ Hứa Thiểm Thiểm đã được sự cho phép của mọi người, rồi mới hỏi Thời Sênh. “Lý Thúy Hoa” Thời Sênh lấy trong túi ra một tờ giấy, bên trên có phô tô chứng minh thư của Lý Thúy Hoa “Là cô ấy.”
Hứa Thiểm Thiểm cầm lấy tờ giấy xem, có lẽ không quen, rồi lại đưa cho người đứng bên cạnh, bên ngoài không sáng, mọi người vào trong nhà.
Nhìn rõ người trong ảnh, mọi người rì rầm bàn tán rất lâu, đa phần là tỏ vẽ phẫn nộ, Hứa Thiểm Thiểm phiên dịch cho Thời Sênh nghe, “Bọn họ nói Lý Thúy Hoa đã chết cách đây vài năm rồi. Nhà cô ấy chỉ có mình cô ấy là con một. Cha mẹ cô ấy cũng mất không lâu sau đó, cũng là người trong thôn chung tay chôn cất họ.”
Sau đó người trong thôn còn nói rất nhiều nữa, nhưng Hứa Thiểm Thiểm không dịch, có lẽ là không phải ý gì tốt.
Đây là sâu trong núi, về cơ bản, phải có một lần điều tra phổ cập nhân khẩu thì hồ sơ mới được thay đổi, Lý Thúy Hoa chết rồi, người nhà cô ta cũng không đi lên xã điền bảng thống kê, thế nên chứng minh thư của cô vẫn có hiệu lực như cũ. Thế nên có người khác dùng chứng minh thư của Lý Thúy Hoa để mở tài khoản.
“Cảm ơn.”
Trong thôn này, thanh danh của Lý Thúy Hoa không được tốt, nghe nói là làm gái ở bên ngoài, mọi người trong thôn đều không thích cô ta.
Sau khi cảm ơn mọi người, Thời Sênh đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên cô bé kéo cô, cười thẹn thùng: “Đã muộn lắm rồi, bây giờ chị rời đi rất không an toàn, nghỉ ở thôn một đêm rồi đi tiếp.”
[Nhiệm vụ phụ tuyến: Mang Hứa Thiểm Thiểm rời khỏi nơi này, nuôi lớn thành tài. Cam chịu nhận nhiệm vụ.]
Thời Sênh: “…” Hệ thống, mi có bệnh à?
Đột nhiên công bố nhiệm vụ quỷ quái gì vậy?
[…] Tôi không có bệnh!
Thời Sênh nhìn điệu bộ vừa mong đợi, vừa ngại ngùng của Hứa Thiểm Thiểm, khẽ lắc đầu. “Thế thì phiền cho mọi người quá.”
“Không phiền.” Hứa Thiểm Thiểm cười tươi roi rói, để lộ hai cái răng khểnh. Thời Sênh theo Hứa Thiểm Thiểm về nhà, điều kiện nhà cô bé không được coi là kém, căn nhà nhỏ hai tầng, nhưng Thời Sênh không nhìn thấy ai ở trong nhà.
“Cha mẹ em đâu?” Thời Sênh đã định trả tiền mua trẻ con rồi, kết quả không nhìn thấy người bán đâu.
“Cha mẹ em mất rồi, em sống một mình.” Lúc nói ra những lời này, Hứa Thiểm Thiểm có chút thất vọng, nhưng rất nhanh đã lấy lại được bình tĩnh.
Có lẽ Hứa Thiểm Thiểm sợ ghế làm bẩn quần áo Thời Sênh, nên lau kỹ càng vài lượt mới mời Thời Sênh ngồi xuống, “Chị vẫn chưa ăn cơm đúng không, em đi nấu cơm cho chị.”