Sắp đến Tết, không khí rộn ràng tràn ngập khắp nơi. Mọi người từ khắp nơi quay về sắm sửa đón Tết.
Đây là lúc các cửa hàng đắt khách nhất.
Thời Sênh dắt tay Hứa Thiểm Thiểm đi vào trung tâm thương mại tấp nập người qua lại.
“Chị ơi chúng ta không cần mua ở đây đâu. Ở đây cái gì cũng đắt.” Hứa Thiểm Thiểm kéo nhẹ tay áo Thời Sênh.
“Ừ, có tiền tùy hứng đi.” Thời Sênh nhẹ nhàng nói “Mua ở đây tiện, miễn phí chuyển về.”
Hứa Thiểm Thiểm: “…”
Không phải là lái xe đến đây sao?
Hơn nữa đằng sau…
Hứa Thiểm Thiểm quay lại nhìn vài người vệ sĩ ở đằng xa, những người đó không phải là lực lượng lao động sao?
Hứa Thiểm Thiểm chắc chắn không đấu được với Thời Sênh, đành phải mua ở đó. Cô bé hết sức cố gắng chọn những thứ tiện dụng, bởi vì đối với người nhà quê, tặng đồ trang trí cả trăm vạn, cũng không có ích bằng một cái chăn bông. Thời Sênh hoàn toàn không chen vào câu nào, đợi Hứa Thiểm Thiểm chọn xong, cô chỉ phụ trách trả tiền, thỉnh thoảng Hứa Thiểm Thiểm hỏi cô có được không, cô mới trả lời một hai câu.
“Chị?” Hứa Thiểm Thiểm hơi đứng lên phía trước, gọi Thời Sênh lúc đó đang đứng bất động trước cửa một cửa hàng.
Thời Sênh vẫy tay với cô bé.
Hứa Thiểm Thiểm đành quay lại.
Đó là một cửa hàng bài trí rất đặc biệt, biển hiệu đen xì, cực kỳ không ăn nhập với trung tâm thương mại rực rỡ này.
Thời Sênh dắt tay Hứa Thiểm Thiểm đi vào trong, phong cách bài trí bên trong giống hệt bên ngoài, toàn một màu đen, trên tường chỉ lắp đặt bóng đèn lờ mờ, để bày biện cửa hàng không được coi là to ra trước mắt khách hàng.
Trong cửa hàng có vài chiếc kệ, bên trên đặt vài vật phẩm điêu khắc và vài thứ kỳ quái hiếm có. “Hôm nay không bán hàng.” Một giọng nói lười nhác vang lên từ sau quầy.
Trong không gian tối tăm này, lại càng thêm phần u ám.
Hứa Thiểm Thiểm bị dọa sợ đến mức nắm chặt lấy tay Thời Sênh, đây là nơi nào? Trong trung tâm thương mại sao lại có một nơi kỳ quái như thế này?
Thời Sênh phớt lờ giọng nói đó, đi một vòng quanh cửa hiệu, đánh giá những tác phẩm được bày trên kệ.
Những tác phẩm này rõ ràng là cùng được làm ra từ tay một người thợ, cái nào cũng sống động như thật.
Thời Sênh đi về phía quầy, “Giúp tôi tạc một thứ.”
“Tôi nói rồi, hôm nay không bán hàng.” Đối phương lười nhác khoát tay, “Hôm khác quay lại nhé.”
“Cộp.”
Đối phương bỏ quyển sách trên mặt ra, trợn trừng mắt tức giận nhìn Thời Sênh, “Cái cô này tôi đã bảo…”
Ánh mắt hắn dừng lại trên quầy, nhìn chằm chằm vài thứ đặt trên đó vài giây, rồi đứng phắt dậy, kéo thứ đó xuống gần mình, “Cô muốn tạc cái gì? Thứ này coi như là thù lao.” Hứa Thiểm Thiểm: “…” Sao bảo không bán hàng cơ mà?
…
Thời Sênh bước ra khỏi cửa hiệu, tiếp tục mua đồ cùng Hứa Thiểm Thiểm, mua xong đi ăn cơm.
Sắp đến Tết rồi, các tiệm cơm đều chật ních khách, Thời Sênh đành đưa Hứa Thiểm Thiểm đi ăn cơm Tây.
“Chị ơi, em muốn ăn bít tết.” Hứa Thiểm Thiểm mắt sáng lên nhìn vào thực đơn.
Thời Sênh gập thực đơn lại, nói với người phục vụ đứng đợi bên cạnh: “Giống tôi.”
Trước đây Thời Sênh toàn đưa Hứa Thiểm Thiểm đi ăn cơm Tàu, chưa từng dẫn cô bé đi ăn cơm Tây, thế nên Hứa Thiểm Thiểm không quen dùng dao dĩa, xé bít tết lại càng lóng ngóng, bực đến mức cô bé chỉ muốn lấy tay bốc.
Thơm quá đi, muốn ăn quá.
Thế nhưng chưa ăn được.
Đúng lúc Hứa Thiểm Thiểm đang lúng túng, thì có một đĩa đã xắt sẵn đặt trước mặt cô bé, đĩa của cô bị nhấc ra chỗ khác. “Ăn xong đi về, ngày mai phải dậy sớm.” Thời Sênh không ngẩng đầu lên, xắt đĩa bít tết đã bị Thiểm Thiểm giày vò đến biến dạng, thản nhiên đút vào miệng.
“Vâng.” Hứa Thiểm Thiểm xiên một miếng thịt bò nhỏ cho vào miệng, nheo mắt cười, ngon quá đi!
Phải học tập, phải học tập!
Làm cho chị ăn.
Đám vệ sĩ ở đằng xa: “…” Tịch tổng, vợ thế này mà ngài không thèm, thật là lãng phí tài nguyên!
Biết đánh mắng, biết chăm sóc, ôi ôi ôi, sao bọn họ không gặp được ai tốt như vậy.
Hứa Thiểm Thiểm ăn no căng rốn, vác bụng đi theo Thời Sênh ra khỏi quán ăn, lúc đi qua đám vệ sĩ, còn tinh nghịch lè lưỡi.
Đám vệ sĩ: “…” Ý gì đây ta? Trêu bọn họ không có ai chăm sóc sao?
Vừa ra khỏi quán ăn, Thời Sênh đã đụng phải nam nữ chính.
Hai người họ cũng được bảo vệ cẩn mật, Lãnh Viêm dắt tay Anh Túc. Anh Túc có vẻ rất tức giận, không ngừng vùng vẫy, tiếc là không vùng ra khỏi tay Lãnh Viêm được. Bắt đầu ngược nhau rồi!
“Nhan Miên.” Lãnh Viêm đã nhìn thấy Thời Sênh, nghiến răng gằn giọng gọi tên, đi đến đâu cũng gặp phải người phụ nữ này, sao cô ta cứ ám mình mãi vậy nhỉ.
“Con trai.” Mẹ kế Sênh nhẹ nhàng gọi một tiếng, “Chúc mừng năm mới.”
Lãnh Viêm thấy lồng ngực uất nghẹn, cô lại còn chúc mừng năm mới hắn.
“A…” Lãnh Viêm bỗng hớp một luồng không khí lạnh.
Nhân lúc hắn nói chuyện với Thời Sênh, Anh Túc cắn hắn một cái, thoát khỏi sự bó buộc, chạy về vỉa hè phía đối diện.
Tiếng phanh xe rất to từ bên kia đường vọng lại, một chiếc xe ô tô con đang chạy rất nhanh, xô thẳng vào Anh Túc đang chạy qua đường, cơ thể cô ta bay lên không trung rồi rơi xuống, đạp vào mui cốp của chiếc xe đi đằng trước, lăn xuống mặt đường. Nếu không phải chiếc xe đằng sau phanh lại kịp thời, thì đã bị lăn vào gầm xe rồi.
Thời Sênh mở to mắt, cái này không liên quan gì đến cô nha.
Không liên quan gì đến bản cô nương.
Thế nên, nữ chính đã dùng tính mạng của mình để chứng minh cho chúng ta thấy, đừng có qua đường bừa bãi, sẽ gặp tai nạn đó!
May mà Lãnh Viêm không phải là nam chính trong bi kịch tình yêu, không ôm lấy nữ chính gào thét bảo cô đừng chết, mà nhanh chóng đưa nữ chính đến bệnh viện cấp cứu.
Nghe nói không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng hai chân đã tàn phế.
Lúc nghe thấy tin đó, Thời Sênh đã đang ở sân bay, chuẩn bị làm thủ tục.
Ban đầu đôi chân của nguyên chủ bị tàn phế, bây giờ lại đến lượt nữ chính…
Thôn Hoàng Sơn vẫn hoang vắng như vậy. Thời Sênh dẫn Hứa Thiểm Thiểm về khiến những người trong thôn đều rất bất ngờ. Họ không ngờ rằng đến Tết, Hứa Thiểm Thiểm còn về chúc Tết họ. Hứa Thiểm Thiểm nói chuyện với người trong thôn, Thời Sênh đứng ở xa một mình, những người trong thôn này ngôn ngữ bất đồng với cô, nên cũng không lại gần.
Nhưng trong sâu thẳm đáy lòng họ đều biết, cô ấy là người tốt.
Nếu như Thời Sênh biết được suy nghĩ trong lòng họ, thì nhất định sẽ cười châm biếm.
Cô là người tốt?
Cô chưa bao giờ.
Bởi vì cô nhìn Hứa Thiểm Thiểm vừa mắt nên mới thực hiện cái nhiệm vụ phụ tuyến này, nếu như nhìn không vừa mắt thì nhất định cô sẽ không làm.
Hứa Thiểm Thiểm không ở lại thôn Hoàng Sơn quá lâu, còn vài hôm nữa là giao thừa, cô bé không thể để Thời Sênh đón giao thừa với mình ở đây.
Lúc quay về, gặp phải luồng khí lạnh, lùi giờ bay lại, đợi đến khi về đến thành phố A thì đã là buổi tối đêm giao thừa rồi.
Đường phố lạnh lẽo vắng vẻ, chỉ có pháo hoa đang nổ trên trời, khiến thế giới này bỗng chốc trở nên vừa hào nhoáng vừa nhộn nhịp. “Chị ơi, được đón giao thừa với chị thật là vui.” Hứa Thiểm Thiểm áp mặt vào cửa kính xe, nhìn màn biểu diễn pháo hoa ở bên ngoài, vô cùng cảm kích.
Thời Sênh không trả lời, cô nhìn đồng hồ, không kịp nữa rồi.
Thôi, lần sau vậy.
Khi bọn họ đến trước cửa nhà, pháo hoa bỗng nở rộ nhiều hơn, đúng lúc đồng hồ chỉ 12 giờ.