Người của nha môn đâu dám đến. Người của Hạ phủ sau khi đi báo quan lại lút cút quay về. Nha môn nói họ đang có án cần xử lý, nên không có thời gian giải quyết những tranh chấp dân sự, để bọn họ tự giải quyết.
Thời Sênh lục lọi khắp Hạ phủ một lượt nhưng vẫn không tìm thấy Hạ Thanh.
Hạ Thanh đâu phải là không tiếp khách, mà vốn dĩ hắn không có trong Hạ phủ.
“Nguyễn Tiểu Dạng, cô thật quá đáng quá!” Hạ Đình đi theo phía sau Thời Sênh, thân là thư sinh không thể mắng chửi người khác, chỉ có thể nói đi nói lại một vài câu này.
Tô Họa đi theo sao Hạ Đình, thỉnh thoảng lại nói thêm vài câu, nhưng cũng chỉ có thể dệt hoa trên gấm*, làm cho Hạ Đình càng thêm ghét Thời Sênh.
*Dệt hoa trên gấm: ví với việc làm cho sự vật càng đẹp hơn.
Thời Sênh nghe nhiều đến mức phát ngán, “Ta quá đáng? Đại ca ngươi mua chuộc hung thủ gϊếŧ ông đây thì không quá đáng?” Hạ Đình cho rằng mình nghe nhầm, “Cô nói cái gì?”
“Ta nói đại ca ngươi mua chuộc người gϊếŧ ta, nghe rõ chưa hả? Tên đần này!” Thời Sênh bước những bước lớn rời khỏi Hạ phủ.
Thu Thủy cũng giật mình bởi câu nói này, một lúc sau mặt nàng ta trắng bệch chạy đuổi theo Thời Sênh.
Cho đến khi bóng dáng Thời Sênh biến mất chỗ ngã rẽ, Hạ Đình mới lấy lại được tinh thần, hắn nhìn Tô Họa, “Nàng ta vừa nói đại ca ta… mua chuộc người gϊếŧ nàng ta?”
“Hình như thế.” Tô Họa gật đầu.
Vốn dĩ, trong Hạ phủ, nàng ta luôn đi cùng với Hạ Đình, rất ít khi nhìn thấy vị đại công tử này, nhưng nghe người trong Hạ phủ nói, tính khí của vị đại công tử này rất tốt, chỉ vì sức khỏe không tốt nên mới ít khi xuất hiện.
Tại sao tự nhiên lại mua chuộc hung thủ gϊếŧ người? Lại còn là Nguyễn Tiểu Dạng? “Không thể nào.” Hạ Đình lắc đầu, đuổi theo Thời Sênh. Hắn không tin đại ca mình lại mua chuộc hung thủ gϊếŧ người.
Hạ Đình chạy ra ngoài đuổi theo Thời Sênh, rồi chặn cô lại trên đường, gương mặt rất nghiêm túc, “Nguyễn tiểu thư, cô hãy giải thích rõ ràng, tại sao đại ca của ta lại mua chuộc hung thủ gϊếŧ cô?”
Thời Sênh xoa mặt mình rồi nói, “Chắc là nhìn dung mạo của ta đẹp như hoa, lắm tiền nhiều của?”
Hạ Đình: “…” Lý do này làm sao hắn có thể tin được.
Hắn hít một hơi thật dài, gương mặt đanh lại cảnh cáo, “Nguyễn tiểu thư, nếu không có chứng cứ xác thực thì cô không được nói bừa, đây là vu cáo. Đại ca ta không thù không oán với cô nên chắc chắn sẽ không làm chuyện này.”
Thời Sênh bật cười hỏi lại, “Tại sao ngươi biết, ta và đại ca ngươi không thù không oán?” “Đại ca ta trước nay đều không ra khỏi Hạ phủ, càng không tiếp xúc qua lại với Nguyễn tiểu thư. Nguyễn tiểu thư thử nói lại xem, đại ca ta có thù có oán gì với cô?”
Thời Sênh bình tĩnh đáp, “Không từng gặp mặt cũng có thể kết thù.”
Hạ Đình: “…”
Không gặp nhau sao có thể kết thù với nhau? Hắn ta trước nay chưa từng nghe thấy chuyện này.
“Nguyễn tiểu thư, cách nói chuyện của cô thật quá cố chấp, thứ lỗi tôi không thể tin được.”
“Ngươi tin hay không tin không liên quan gì tới ta. Ta cần ngươi phải tin sao?” Thời Sênh đẩy hắn ra, lời nói nhẹ nhàng theo gió văng vẳng bên tai Hạ Đình, “Nếu như đại ca ngươi không có vấn đề thì sao hắn phải chạy?”
Lúc trước Hạ Đình cũng đã gặp đại ca hắn, nhưng thoắt một cái đã không thấy đâu cả.
Hắn đương nhiên vẫn không tin những gì Thời Sênh nói, nên đành quay về kêu người đi tìm Hạ Thanh, nhưng lật tung Hạ phủ lên cũng không thấy Hạ Thanh đâu. Cũng không biết từ lúc nào, người hầu của Hạ Thanh cũng không biết hắn đã đi đâu.
Hạ Thanh giống như là bốc hơi giữa nhân gian vậy.
…
Thu Thủy mờ mịt đi theo Thời Sênh về phủ, sắc mặt vẫn rất khó coi.
Giọng nói của nàng ta có vài phần run sợ, “Tiểu thư, đúng là Hạ Thanh mua chuộc hung thủ gϊếŧ tiểu thư sao?”
“Ừ.” Còn không phải là mua chuộc hung thủ gϊếŧ cô sao.
“Tiểu thư và Hạ Thanh… có thù gì sao?” Thu Thủy và Hạ Đình có cùng một câu hỏi.
Tiểu thư nhà nàng ta cũng chỉ gặp qua Hạ Thanh một lần tại lầu trà hôm đó, sau đó cũng không từng gặp lại nhau thì có thù oán gì chứ?
“Có thể là thù từ kiếp trước.” Thời Sênh xoa xoa ấn đường, “Cho người chuẩn bị nước nóng, ta muốn tắm, ngoài ra tìm một người đáng tin, bắt buộc phải là một được đặc biệt đáng tin.” Thu Thủy vẫn muốn hỏi nhưng nhìn sắc mặt Thời Sênh có chút không thoải mái nên đành gật đầu, “Nô tì đi liền.”
Nước nóng nhanh chóng được đem đến, trước khi ngâm mình, Thời Sênh suy nghĩ về nhiệm vụ của Hệ thống.
Độc Cô Dực là huynh đệ của đương kim hoàng thượng, năm 22 tuổi, được phong là Bình Nam Vương nhưng không được phong đất, thật ra giống như là bị giam lỏng trong kinh thành.
Mà người giam lỏng hắn ta chính là Nhϊếp Chính Vương Độc Cô Tu.
Ban đầu, Độc Cô Dực mới chính là người thừa kế ngôi vị Hoàng đế. Do sự can thiệp của Độc Cô Tu nên Hoàng đế hiện tại mới nắm được lên ngôi, Độc Cô Dực chỉ được phong hiệu Vương gia.
Trong cốt truyện, Độc Cô Dực là một người vô cùng thông minh. Hắn ta luôn luôn nghĩ cách để đảm bảo an toàn cho mình, cuối cùng Độc Cô Tu đăng cơ, hắn ta vẫn là Bình Nam Vương. Để một người như vậy đăng cơ không phải chuyện gì khó, vấn đề là tại sao Hệ thống lại muốn cô giúp đỡ một người như vậy đăng cơ ngôi vị hoàng đế?
[…] Đó chỉ là một nhiệm vụ mà thôi, cô không cần phải suy nghĩ quá nhiều, không ai muốn hại cô cả.
“Vậy sao?”
[Cô nghĩ rằng bây giờ tôi có thể nói dối được cô sao?] Hệ thống thật ra rất muốn, nhưng có thể nói dối được cô sao?
Trước đây, nó nói những lời này, nhìn có vẻ là cô đã nghe lọt tai rồi, nhưng thực tế là không nghe, cơ bản là cô không tin.
“Càng ngày càng thông minh.” Thời Sênh gật đầu tán thưởng, đây mới đúng là một Hệ thống đạt tiêu chuẩn.
[…] Nó đang đợi chủ nhân quay lại, phải nhịn, phải nhịn, [Lúc đầu tôi đã nói qua, thế giới này đã tan vỡ, Độc Cô Tu không có đủ tư cách trở thành Hoàng đế.] “Ta thấy cốt truyện đó thực ra đã không có tác dụng nữa, đúng không?”Từ sau khi bắt đầu hình thức trốn truy sát cao cấp, về cơ bản thì cốt truyện chỉ là vật trang trí, ngoài nam chính nữ chính không bao giờ chết thì cốt truyện sớm đã thay đổi rồi.
Mặc dù cốt truyện đã thay đổi, nhưng thay đổi lớn nhất lại là những thứ mà cô tác động đó Ký chủ à!
Cô đừng tùy tiện gây họa nữa!
Hệ thống khó chịu, lên tiếng giải thích, [Có thể nói là như vậy, cốt truyện chỉ giúp cô hiểu được khái quát về thế giới này, nhân vật bên trong thực tế sớm đã sụp đổ, tình tiết cũng sẽ thay đổi.]
Bây giờ cón có một con virus không rõ tồn tại bên trong, cốt truyện sẽ càng biến hóa khôn lường.
Nghĩ tới con virus đó, Hệ thống càng khó chịu, rốt cuộc chủ nhân cài đặt cho nó chế độ diệt virus gì mà đến bóng dáng của người ta cũng không bắt được. Còn không đấu lại được Ký chủ, rốt cuộc thì nó có tác dụng gì chứ?
Thời Sênh gật đầu, “Lui ra đi.”
[…] Tức muốn khóc!
Chủ nhân, nếu người không quay lại, có thể sẽ không thể gặp được tôi đâu!
Thời Sênh tắm xong bước ra, Thu Thủy đã dẫn một người đến thư phòng.
Thời Sênh đi đến thư phòng, kêu Thu Thủy thay mình viết một bức thư. Chữ viết bằng bút lông của cô… giống như chó cào vậy, đến cô còn không nhận ra được
Thu Thủy viết xong, cầm bức thư lên, thổi thổi cho khô vết mực, rồi đưa cho Thời Sênh, “Tiểu thư, tiểu thư xem xem được chưa?”
Thời Sênh nhìn lướt qua một lượt, “Được.”
Cô gấp bức thư lại rồi cho vào phong bì, đưa cho người đang đợi bên ngoài thư phòng.
“Đem bức thư này giao tới tận tay Phạm đại nhân ở Phạm phủ. Nhớ cho kỹ, nhất định phải giao tận tay cho Phạm đại nhân.” “Tiểu thư an tâm, lúc nhỏ tôi đã từng thấy Phạm đại nhân, nhất định sẽ giao bức thư này an toàn.”
“Đi đi.”
“Dạ.”
Đợi người này đi khỏi, Thu Thủy mới hỏi vấn đề mà mình đang nghi hoặc, “Tiểu thư, tại sao tiểu thư lại viết thư cho Phạm đại nhân?”
Phạm đại nhân là bằng hữu sinh thời của lão gia, trước đây đã từng gặp qua hai lần, Thu Thủy nhớ, người này là một người rất hòa nhã dễ gần.
“Ta chuẩn bị làm phản.”
“Khụ khụ.” Thu Thủy bị sặc nước bọt, rồi vội vàng chạy ra cửa nhìn dáo dác, giọng rất nhỏ: “ Tiểu thư… tiểu thư đừng nói đùa. Đây là tội chém đầu đó.”
Thời Sênh trừng mắt nhìn Thu Thủy, “Ai nói đùa với ngươi?”